Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


--------------- Á Á !@#$%%%

Buổi sáng ánh nắng rực rỡ, Tiêu Chiến đứng trước giá sách, vừa sắp xếp hồ sơ vừa hát lẩm nhẩm. Vương Nhất Bác ngồi ở ghế sofa sau lưng cậu, chăm chú dõi mắt vào màn hình chiếc laptop đặt trên đùi, không biết anh đang xem gì.
"Vừa đến ngày nghỉ là không có ai tới nhà tìm." Tiêu Chiến buột miệng nói.
Đối tượng cậu nhắc tới là những người cảnh sát đến nhà nhờ giải quyết vụ án cũ. Hôm qua cậu còn phải tiếp hai đợt khách, hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Quốc khánh, nhưng cửa ra vào từ sáng đến giờ im lìm.
Vương Nhất Bác nhướng mắt liếc Tiêu Chiến: "Ai mà chẳng nghỉ lễ."
Tiêu Chiến mỉm cười. Câu nói này thốt ra từ miệng anh quả thật hơi kỳ lạ.
"Chẳng phải từ trước đến nay anh không bao giờ bận tâm đến lễ tết hay sao?" Đêm giao thừa năm ngoái, hoạt động duy nhất của Vương Nhất Bác là cuộn chăn ở nhà đọc sách. Sau đó cậu đến tận cửa kéo anh ra ngoài bắn pháo hoa, anh mới miễn cưỡng trải qua không khí ngày Tết. Có lẽ anh cũng chẳng cảm nhận thấy điều đó.
Trước câu chất vấn của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác chỉ nở nụ cười nhàn nhạt. Ánh mắt anh thâm trầm khó diễn tả.
"Tất nhiên anh chẳng để ý mấy trò này." Vương Nhất Bác mở miệng: "Nhưng hôm nay là ngày lễ của anh."
Tiêu Chiến hơi ngẩn người. Vương Nhất Bác đã cúi đầu, tiếp tục dán mắt vào laptop.

Cậu ngẫm nghĩ, chợt hiểu ra vấn đề. Hôm nay là Quốc khánh, không ngờ Vương Nhất Bác xem trọng ngày này, còn gọi là "ngày lễ của anh".
Người đàn ông của cô yêu nước thật đấy.

Sắp xếp xong hồ sơ, Tiêu Chiến về phòng, thay độ đồ đi ra ngoài. Hôm nay, cậu hẹn mấy người bạn thời đại học đi dạo phố. Vương Nhất Bác đương nhiên không tham gia mấy hoạt động kiểu này.
"Em đi đây." Tiêu Chiến cầm túi xách đi ra cửa.
"Ờ." Vương Nhất Bác không ngẩng đầu: "Bao giờ em mới về?"
Tiêu Chiến đáp: "Em sẽ đi nhanh về nhanh." Cậu ngẫm nghĩ, bổ sung thêm một câu: "Em sẽ không để anh ở nhà một mình trong ngày lễ."
Vương Nhất Bác vẫn ngồi bất động trên ghế sofa, khóe miệng anh nhếch lên: "Anh biết."
Giọng nói trầm thấp lười nhác của anh khiến Tiêu Chiến hơi ngây ra, cậu liền cười tủm tỉm. Người đang yêu say đắm thường có tâm trạng, vừa mới rời xa đã bắt đầu nhớ nhung.

Tiêu Chiến ngồi vào xe taxi. Những tòa nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ vùn vụt trôi qua. Nhớ đến dáng vẻ bình thản và tuần tú của Vương Nhất Bác, trong lòng cậu tràn đầy mật ngọt.
Những ngày trước anh còn kiên trì muốn cùng cậu tiến thêm một bước. Dù nằm bất động trên giường, anh cũng không ngại biểu đạt ý đồ một cách trắng trợn.
Nhưng mấy ngày qua, nhiều người đến nhà nhờ giải quyết vụ án, anh bận rộn từ sáng đến tối, dường như quên mất chuyện đó. Hôm nay được nghỉ cũng không thấy anh nhắc tới.
Tiêu Chiến không nhịn được cười tủm tỉm. Tuy Vương Nhất Bác nhiều lúc thẳng thắng đến mức lộn ruột nhưng bản chất của anh vẫn đơn thuần đáng yêu.
Có điều... Anh chắc chắn sẽ nhớ ra chuyện đó, và dốc toàn lực. Ừm, cậu thật sự muốn tìm một nơi chôn thân.
Tiêu Chiến đã nghĩ sai một điều, ở Vương Nhất Bác không hề tồn tại việc "quên mất" hay "nhớ ra". Anh luôn ghi nhớ chuyện này trong lòng. Bởi vì cơ thể vẫn chưa hoàn thành bình phục, nên một người theo chủ nghĩa hoàn hảo như anh mới tạm gác vụ đó sang một bên, bận rộn giải quyết vụ án trước.

Tiêu Chiến vừa ra khỏi nhà, anh liền bỏ laptop đứng dậy, đi một vòng quanh nhà, trầm tư suy nghĩ.
Cuối cùng cũng đến đêm đầu tiên mong đợi bấy lâu. Không còn nghi ngờ gì nữa, hôm nay là ngày lễ của riêng anh và Tiêu Chiến. Anh đã chuẩn bị chu đáo mọi mặt, cậu nhất định sẽ hài lòng.
Người ngoài quấy rầy ư? Vương Nhất Bác đã sớm thông báo với Cục công an thành phố, mấy ngày nghỉ lễ không cho bất cứ ai làm phiền. Rõ ràng Tiêu Chiến đã chú ý đến sự thay đổi, cậu sẽ nhanh chóng nhận ra, anh vì cậu tạo một thế giới lãng mạn của hai người.
Sức khỏe ư? Anh đã hoàn toàn bình phục theo đúng kế hoạch. Thậm chí nằm trên giường một thời gian dài, anh còn hơi thừa tinh lực.
Kiến thức kỹ năng ư? Hừm... Anh đã học thuộc lòng mấy thứ đơn giản ở trên mạng. Không phải khoác lác, anh bây giờ đã nắm vững tri thức lý luận phong thú theo cấp bậc học thuật. Bất kể cậu thích tư thế và động tác nào, anh đều có thể thỏa mãn.
Theo sự phán đoán chu kỳ bài tiết kích tố của nam giới, hôm nay còn là một trong những ngày cậu có ham muốn dữ dội nhất của tháng.
Rất tốt, rất hoàn hảo.

Vương Nhất Bác đi đến bên cửa sổ, gõ gõ ngón tay dài lên thành cửa sổ. Anh muốn lần đầu tiên của hai người phải đạt đến mức tuyệt vời nhất, còn điều gì anh chưa tính đến nhỉ?
Trầm mặc vài giây, Vương Nhất Bác rút điện thoại gọi cho Lam Tư Thần.
Ở đầu kia điện thoại, Lam Tư Thần đang cầm cốc cà phê, nhàn nhã ngồi ở ban công nhà mình, hưởng thụ kỳ nghỉ dài ngày. Nhìn thấy số điện thoại của Vương Nhất Bác, anh uống một ngụm cà phê rồi mở miệng: "Thiếu gia, lại có việc gì cần dặn dò đây?"
Vương Nhất Bác cất giọng bình thản: "Tối nay tôi và Tiêu Chiến sẽ lần đầu phát sinh quan hệ. Do cậu có kinh nghiệm phong phú về phương diện giường chiếu, tôi có thể bớt chút thời gian nghe xem cậu có kiến nghị gì hay ho."
Lam Tư Thần: "Khụ khụ..."

Lúc Tiêu Chiến xách một túi đồ lớn về nhà, cậu hơi bất ngờ khi phát hiện ngôi nhà trống không. Vương Nhất Bác đã biến mất, chìa khóa xe cũng chẳng thấy đâu.
Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ, trên đường toàn người là người. Với tính cách "trạch nam" ngàn năm như anh lại chọn đúng thời điểm này ra đường. Tiêu Chiến không thể không kinh ngạc.
Điện thoại của Tiêu Chiến bỗng đổ chuông, là Vương Nhất Bác gọi tới.
"Em về đến nhà chưa?" Đầu kia truyền đến tiếng nhạc du dương, giọng nói của anh trầm ấm rõ ràng.
"Rồi, em vừa vào nhà." Tiêu Chiến hiếu kỳ: "Anh đang ở đâu thế?"
"Dừng lại đã." Vương Nhất Bác dường như nói với ai đó rồi mới trả lời cậu: "Em tạm thời không cần quan tâm anh đang ở đâu. Bây giờ xin em hãy lập tức chuẩn bị một chút, lát nữa sẽ có người đến đón em."
Tiêu Chiến không hiểu: "Đón em làm gì?"
Vương Nhất Bác cười khẽ: "Đương nhiên cùng anh tham gia một hoạt động quan trọng."
Cúp điện thoại, Tiêu Chiến nghĩ, chắc Vương Nhất Bác đưa cậu đi tham dự hoạt động mừng Quốc khánh, lẽ nào là tiệc tối của Bộ công an?
Bất kể là gì, hiếm có kỳ nghỉ thoải mái, tối nay cậu chỉ muốn vui vẻ ở bên cạnh anh.
Khi xuống cổng khu chung cư, Tiêu Chiến hoàn toàn sững sờ.
Lúc này ánh chiều tà bao phủ khắp không gian, đèn đường trong khu chung cư vừa mới bật sáng. Một chiếc xe con dài màu đen sang trọng lặng lẽ đỗ dưới tòa nhà. Trên kính chiếu hậu ở hai bên xen còn thắt hai nhành hoa hồng đỏ thắm.
Một tài xế trẻ tuổi mặc đồng phục cúi thấp người mở cửa xe cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến trở thành tâm điểm của những người xung quanh trong giây lát.

Sau khi ngồi lên xe, cậu lập tức gọi điện cho Vương Nhất Bác: "Anh đang làm gì thế? Tại sao lại thuê xe ô tô hoành tráng đến đón em?" Việc anh gióng trống khua chiêng tương đối kỳ quái.
Vương Nhất Bác im lặng trong giây lát.
"Còn phải hỏi sao?" Anh đáp: "Anh đang hẹn hò với em."
Kinh nghiệm quý báu đầu tiên mà Lam Tư Thần cung cấp là: "Cậu định đợi cậu ấy về nhà rồi bế thẳng cậu ấy vào phòng ngủ? Cậu có biết thế nào gọi là tạo không khí? Không khí của lần đầu tiên rất quan trọng. Cậu hãy tạo ra một buổi hò hẹn lãng mạn, khiến cậu ấy cả đời khó quên. Sau đó, hai người sẽ lên giường một cách tự nhiên."

Nghe Vương Nhất Bác nói vậy, Tiêu Chiến hơi ngẩn người. Thì ra đây là hoạt động quan trọng mà anh đề cập.
Nhắc đến mới nhớ, cậu và anh chưa chính thức hẹn hò một lần nào.
"Em xin lỗi, vừa rồi em không biết." Tiêu Chiến mỉm cười: "Cám ơn anh."
Vương Nhất Bác cũng rất vui vẻ, anh nhếch miệng hỏi: "Có lãng mạn không?"
Tiêu Chiến không thể kiềm chế, bật cười thành tiếng.
Thật ra cậu hơi bị shock bởi "chiếc xe sang trọng thắt hoa hồng", nhưng anh có lòng, đáng được biểu dương.
"Lãng mạn, vô cùng lãng mạn."
Xe ô tô dừng lại ở cửa khách sạn rực rỡ ánh đèn. Giám đốc đại sảnh dẫn Tiêu Chiến đi thẳng vào thang máy lên tầng trên cùng: "Tiêu tiên sinh, Vương tiên sinh đã đợi cậu lâu rồi."
Tiêu Chiến mỉm cười: "Cám ơn chị." Cậu hiếu kỳ hỏi tiếp: "Anh ấy ở trên đó làm gì vậy?"
Giám đốc cười: "Vương tiên sinh đã thuê căn phòng sang trọng ở tầng trên cùng. Tiêu tiên sinh, căn phòng đó rất tuyệt, xung quanh là tường kính 270 độ có thể nhìn ra bên ngoài, đồng thời ngắm cảnh đêm của một nửa thành phố. Ban công còn có bể bơi lộ thiên. Chúng tôi có thể tự tin khẳng định, đây căn phòng tốt nhất của thành phố B, tất nhiên cũng đắt nhất. Chúc cậu có một buổi tối vui vẻ."

Tiêu Chiến đờ người.

Cuối cùng cậu cũng nhận ra, rốt cuộc Vương Nhất Bác đang làm gì?
Tiêu Chiến vốn tưởng anh chỉ đưa cậu đến nơi này ăn cơm, không ngờ anh thuê cả một căn phòng sang trọng.
Anh chàng này... rõ ràng đã bắt đầu "dốc toàn lực".
Tiêu Chiến đỏ mặt, đi ra ngoài thang máy.

Đập vào mắt cậu đầu tiên là phòng khách rộng lớn, đèn trần pha lê rực rỡ, ghế sofa da thật hình cung kiểu Âu. Cảnh đêm bên ngoài cửa sổ ở phía đối diện xán lạn, trong phòng không một bóng người.

Một bên là hành lang trải thảm nhung đỏ thông sang một căn phòng khác. Tiếng nhạc du dương vọng ra ngoài, bên đó phảng phất có tiếng bước chân đi lại nhẹ nhàng.

Tiêu Chiến đi chầm chậm qua căn phòng bên kia. Khi đi qua một tấm bình phong kim loại chạm rỗng, Tiêu Chiến đứng sững lại.

Đây là một phòng ăn vô cùng trang nhã. Chiếc bàn tròn nhỏ màu nâu thẫm bóng loáng đặt ở giữa phòng. Bên trên đặt một cây nến trắng rất dài, ngọn lửa dịu dàng đung đưa. Trên bàn còn xuất hiện một bó lan hồ điệp màu hồng tím rất đẹp.
Một cô gái trẻ tuổi đứng bên cạnh đang kéo đàn violon. Tiếng đàn êm tai như tiếng nước suối chảy.
Vương Nhất Bác đang đứng ở một đầu tấm thảm. Anh mặc áo sơ mi và quần âu là thẳng nếp. Ánh sáng mông lung ở bên ngoài cửa số chiếu vào mặt anh, trông như bức họa. Đôi mắt đen trầm tĩnh của anh nhìn cậu chăm chú.
"Hi!" Giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc vang lên.
Tiêu Chiến: "...Hi"
Anh đứng trong ánh nến và tiếng nhạc, từ từ tiến lại gần cậu. Dáng người anh cao lớn sừng sững, khóe mắt ẩn hiện ý cười như có như không: "Tối nay em rất đẹp."
Tiêu Chiến tưởng hôm nay tham gia buổi tiệc nên đã chọn bộ đẹp nhất, đồng thời vuốt tóc lên cao. Cậu còn đeo sợi dây chuyền kim cương Vương Nhất Bác tặng trước đó.
"Cám ơn anh." Tiêu Chiến đáp khẽ. Nụ cười mang hàm ý sâu xa của anh khiến tim cậu đập thình thịch. Bởi vì cậu biết rõ "hàm ý" của anh là gì. Hơn nữa, cách ăn mặc của cậu tựa hồ rất hợp khẩu vị của anh.

Vương Nhất Bác cầm tay Tiêu Chiến, đưa cậu đi đến bàn ăn ngồi xuống.
Tiếng đàn violon càng réo rắt, sấc đêm ngoài cửa sổ càng lung linh huyền ảo.
Các món ăn tinh tế hấp dẫn. Trong suốt bữa ăn, Vương Nhất Bác không nhiều lời. Nhưng khóe miệng anh luôn nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt nhìn cậu cũng sâu thẳm và vui vẻ. Chỉ có vậy cũng đủ khiến Tiêu Chiến đỏ mặt ngượng ngùng.

Hai người nhanh chóng kết thúc bữa ăn.
Bàn ăn được dọn sạch, cậu gái chơi violon cũng đi ra ngoài thuận tay khép cửa. Căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người ngồi đối diện nhau trong ánh nến huyền ảo.
Tiêu Chiến cầm bó hoa thược dược trên bàn cho đỡ thẹn thùng: "Đẹp quá."
Vương Nhất Bác đột nhiên đứng dậy, đi vòng qua bàn ăn về phía Tiêu Chiến. Cảm nhận được mùi hương của anh mỗi lúc một gần, toàn thân cậu cứng đờ. Sau đó, một bàn tay lớn đột nhiên đoạt bó hoa trong tay cậu ném xuống bàn.
"Đừng quan tâm đến hoa nữa, chúng ta đi phòng ngủ."
Mặt Tiêu Chiến nóng ran. Cậu không lên tiếng cũng không ngẩng đầu, để mặc Vương Nhất Bác kéo cậu đứng dậy.
Vương Nhất Bác đương nhiên phát hiện sự ngượng ngùng của Tiêu Chiến, anh cất giọng trầm ấm, pha lẫn ý cười: "Em căng thẳng gì chứ?" Ngừng vài giây, anh nói tiếp: "Tuy anh không có kinh nghiệm, nhưng tư chất và năng lực lĩnh hội của anh xuất sắc hơn người thường. Ngoài ra, khả năng quan sát của anh cũng rất mạnh, anh sẽ làm tốt mọi chuyện."
Tiêu Chiến ngượng đến mức không có lời nào đáp lại.

Vừa đi vào phòng ngủ, Tiêu Chiến liền sửng sốt bởi cảnh tượng trước mắt.
Dưới ngọn đèn chùm vuông trông rất nghệ thuật và nhiều màu sắc, một chiếc giường lớn màu trắng đặt giữa phòng. Ba mặt của căn phòng đều là tường kính, kết nối thành cảnh khung cảnh 270 độ lộng lẫy giữa không trung. Trên đầu là trăng sao lấp lánh, dưới chân là phong cảnh toàn thành phố.
Cậu và Vương Nhất Bác sẽ thân mật trên chiếc giường này?

Đúng là ngạo mạn đến mức khó có thể tưởng tượng. Quả nhiên là phong cách của anh.

Do tâm trạng căng thẳng, lòng bàn tay Tiêu Chiến rịn mồ hôi. Tiếp theo, cậu và anh sẽ lên giường hay sao?
Ai ngờ Vương Nhất Bác liếc qua Tiêu Chiến rồi cầm tay cậu. Anh không dẫn cậu đi về phía chiếc giường ngủ mà đi đến bên cửa sổ.
Một tay anh chống lên tấm kính, một tay vuốt ve gáy Tiêu Chiến: "Em nhắm mắt lại đi."
Tiêu Chiến: "... Anh định làm gì?" Do anh thường có những hành động không đoán nổi nên cậu thấy hơi căng thẳng.
Tiêu Chiến vừa dứt lời, một bàn tay mát lạnh che đôi mắt của cậu. Vương Nhất Bác cúi đầu, hôn lên vành tai cậu, đồng thời nói thì thầm: "Khi nào anh bảo em mở mắt em thì hãy mở."
Tiêu Chiến cứng đờ người trước nụ hôn của anh. Vương Nhất Bác dường như rất hưng phấn, bờ môi anh từ tai Tiêu Chiến di chuyển xuống dưới, dừng lại ở cần cổ của cậu. Tiêu Chiến run rẩy trong lòng anh, hai mắt bị tay anh che mất, cậu chỉ còn cách túm lấy áo sơ mi của anh.
"Còn phải đợi bao lâu nữa?" Tiêu Chiến hỏi nhỏ.
"Sắp rồi." Vương Nhất Bác bắt đầu cắn mút trên cổ cậu.

Phản ứng đầu tiên của Tiêu Chiến là, chắc chắn anh đã học được chiêu mới. Mấy ngày trước anh hôn cậu cuồng nhiệt nhưng động tác tương đối đơn giản. Còn bây giờ, rõ ràng chỉ là sự đụng chạm nhẹ nhàng, vậy mà toàn thân Tiêu Chiến tê liệt, thậm chí đến hơi thở cũng biến thành dồn dập.
Ý nghĩ thứ hai của Tiêu Chiến là, cậu biết Vương Nhất Bác muốn cho cậu xem thứ gì. Từ chiếc xe hơi sang trọng, khách sạn xa hoa và bữa tối trong ánh nến, cậu gần như có thể đoán ra, tiếp theo anh chắc chắn bảo nhân viên của khách sạn từ tầng dưới thả một chùm bóng bay treo tấm băng rôn viết lời tỏ tình, để bóng bay bay ngang qua mặt cậu.
Trời ạ, hy vọng anh đừng viết: "Làm tình với anh đi,Tiêu Chiến!"
Tiêu Chiến đang chìm trong suy tư, Vương Nhất Bác đột nhiên buông tay, môi lưỡi anh cũng tạm thời rời khỏi làn da cậu. Tiêu Chiến từ từ mở mắt, liền nhìn thấy vô số luồng khói trắng màu bạc bay vút lên không trung như từng đợt sóng nước. Đến nơi cao nhất, nó bất thình lình nở rộ thành bông hoa khổng lồ. Cả bầu trời rực sáng trong giây lát.

Tiêu Chiến hết sức kinh ngạc. Không ngờ Vương Nhất Bác chuẩn bị màn pháo hoa cho cậu xem. Không phải cậu chưa từng nghĩ đến khả năng này nhưng thành phố B không cho phép bắn pháo hoa bừa bãi, trừ khi...
"Pháo hoa mừng Quốc khánh." Vương Nhất Bác cất giọng kiêu ngạo: "Bây giờ em đang đứng ở điểm ngắm pháo hoa tốt nhất trong thành phố."
Chỉ vài giây sau, vô số pháo hoa bay vút trên trời. Cả bầu trời sáng rực với những bông hoa đủ loại màu sắc. Bên ngoài tường kính chỉ còn lại những bông hoa lửa nở rộ trước mặt cậu.
Tiêu Chiến say mê ngắm nhìn. Vương Nhất Bác đứng bên cạnh tất nhiên không xem màn pháo hoa vô vị, mà chăm chú ngắm Tiêu Chiến.

Kiến nghị thứ hai của Lam Tư Thần: Đưa Tiêu Chiến đi thưởng thức phong cảnh đẹp nhất, lãng mạn nhất trong thành phố.
Vương Nhất Bác ngẫm nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ ra hồi Tết Tiêu Chiến rất thích xem bắn pháo hoa. Khi anh nói với Lam Tư Thần, Lam Tư Thần gật đầu: "Rất tuyệt, chẳng có ai mà không thích pháo hoa. Cậu ấy nhất định sẽ chủ động hôn cậu, sau đó tiếp nhận thân thể của cậu một cách tự nhiên."
Ừm... Anh đang chờ đợi đây. Nếu cậu không chủ động hôn anh, anh sẽ hôn cậu.
Tiêu Chiến quả nhiên quay người về phía Vương Nhất Bác trong ánh sáng pháo hoa lung linh. Gương mặt thanh tú của cậu ửng hồng, đôi mắt đen lấp lánh.
"Cám ơn anh, Nhất Bác." Cậu cất giọng dịu dàng.
"Không có gì." Vương Nhất Bác mỉm cười: "Chỉ cần em cảm thấy lãng mạn là được."
Bởi vì không khí lãng mạnh là chất xúc tác tuyệt vời nhất của cuộc ái ân.
Tiêu Chiến cười tủm tỉm. Cậu không tiếp tục ngắm pháo hoa mà thẹn thùng nhìn Vương Nhất Bác. Sau đó, cậu tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm cổ anh, nhắm mắt đặt nụ hôn lên môi anh.
Nụ hôn này khác những lần trước đó. Cả người Tiêu Chiến tựa vào lòng Vương Nhất Bác, phảng phất tự nguyện giao bản thân cho anh. Môi lưỡi của cậu mô phỏng động tác của anh, khiêu khích, cuốn lấy đầu lưỡi của anh.
Trái tim Vương Nhất Bác xao động trong giây lát.
Anh vốn còn chuẩn bị hai tiết mục lãng mạn nữa, nhưng trực giác báo cho anh biết, chúng không cần dùng đến. Vương Nhất Bác bế ngang người Tiêu Chiến, đi về chiếc giường ngủ.
Tiêu Chiến tựa vào lồng ngực anh, được anh nhẹ nhàng đặt xuống giữa chiếc giường. Pháo hoa bên ngoài bức tường kính vẫn xán lạn trên bầu trời. Ánh sáng trên đỉnh đầu hai người mông lung như một giấc mộng. Vương Nhất Bác cúi xuống nhìn cậu, gương mặt anh lại một lần nữa ẩn hiện ý cười cao ngạo, có phần đắc ý.
Anh rất vui vẻ.
Vương Nhất Bác, em cũng vậy. Tuy em căng thẳng nhưng cũng hạnh phúc biết bao.
"Giúp anh cởi quần áo." Giọng nói của Vương Nhất Bác thầm thấp như dòng nước, anh nhìn sâu vào mắt cậu.
Tiêu Chiến đỏ bừng mặt, giơ tay cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của anh. Một cúc, hai cúc, ba cúc... Trong lúc tâm tình chao đảo, cậu đột nhiên cảm thấy đùi nong nóng, Vương Nhất Bác không biết thò tay vào quần cậu từ lúc nào rồi vứt bỏ thứ vướng víu chỉ chừa lại một chiếc quần nhỏ.
"Đừng dừng lại, tiếp tục cởi." Vương Nhất Bác đột nhiên mở miệng, cắt ngang mạch suy nghĩ của Tiêu Chiến: "Trừ khi em thích anh mặc quần áo làm chuyện đó."
Tiêu Chiến càng xấu hổ. Cậu tập trung toàn bộ sự chú ý vào bàn tay không an phận của anh, trong khi hai tay tiếp tục cởi áo sơ mi của anh. Vương Nhất Bác mỉm cười hài lòng, lập tức đè xuống người cậu. Tiêu Chiến đặt một tay chắn ngực anh theo phản xạ có điều kiện.
Chết mất thôi, anh đừng nhìn cậu bằng ánh mắt sắc bén như xẹt điện đó. Bàn tay đang ở trên người cậu ngày càng bạo dạn...
Ngón tay dài linh loạt vuốt ve bên ngoài lớp vải mỏng, khiến Tiêu Chiến rùng mình. Nhưng đây mới chỉ là sự bắt đầu. Cảm nhận thấy vật nhỏ sau lớp vải mỏng trở nên ướt át, Vương Nhất Bác nhếch miệng: "Em có phản ứng rồi, còn nhanh hơn anh tưởng."
Tiêu Chiến sắp phát điên. Cậu vùi đầu vào ngực Vương Nhất Bác, nghẹn ngào kháng nghị: "Anh đừng nói nữa có được không?"
Vương Nhất Bác nhìn cậu, ý cười trong khóe mắt anh càng sâu hơn.
"Không được." Anh từ tốn đáp: "Chúng ta phải giao lưu bất cứ lúc nào.
Bởi vì hoạt động giao lưu giúp cho cuộc ái ân càng hoàn hảo hơn."
Vừa dứt lời, Vương Nhất Bác liền vạch lớp vải mỏng, bàn tay tiến vào bên trong. Toàn thân Tiêu Chiến run rẩy, cậu thở hắt ra, mỗi tế bào trên cơ thể dường như đều bị ngón tay của anh chi phối.
Đầu tiên, ngón cái của anh day day ở một điểm mềm mại nào đó, làm hai chân Tiêu Chiến mềm nhũn. Bạc Cận Ngôn chau mày, động tác tay không dừng lại.
"thế này phải không?" Anh ngoáy đầu ngón tay, Tiêu Chiến thở dốc. Gương mặt Vương Nhất Bác giãn ra, anh cảm thán: "Xem anh có giỏi chưa kìa."

Mặt Tiêu Chiến gần như nhỏ ra máu. Cậu chỉ có thể túm chặt cánh tay anh. Phát hiện ra phản ứng kịch liệt của cậu, Vương Nhất Bác mỉm cười: "Đừng căng thẳng quá, em cứ hưởng thụ là được." Anh cúi xuống hôn cậu, thân hình cao lớn nằm đè trên người cậu, khiến cậu không thể nhúc nhích. Trong khi đó, bàn tay ấm nóng ngày càng thành thạo, như cá gặp nước.
Vương Nhất Bác không ngừng vuốt ve, đùa nghịch. Động tác của anh lúc nhanh và mạnh, lúc lại chậm rãi xoay một vòng... vô cùng dứt khoát và trôi chảy, không cho Tiêu Chiến cơ hội thở hắt ra. Cả người cậu cong lên như con tôm bị luộc chín dưới thân anh.
"Anh... Anh học được ở đâu thế?" Tiêu Chiến vừa thở hổn hển vừa hỏi.
Vương Nhất Bác nhướng mắt nhìn cậu, miệng mỉm cười: "Em nói thủ pháp này?"
Tiêu Chiến càng đỏ mặt: "Ừ."
"Một cuốn sách của Pháp." Ạnh đáp: "Cẩm nang về chuyện phòng the tuyệt vời nhất". Có thời gian em cũng nên đọc thử."
"Em không đọc..." Nửa câu sau của Tiêu Chiến tắc nghẽn ở cổ họng, bởi vì động tác của anh lại tăng nhanh. Bàn tay của Vương Nhất Bác lúc nhanh lúc chậm, lúc nặng lúc nhẹ, khiến toàn thân cậu dần nóng như lò lửa. Một cảm giác cầu mà không được vô cùng xa lạ và mãnh liệt nhấn chìm cậu.
"Wow... Cảm giác ngày càng kịch liệt đúng không em?" Vương Nhất Bác cất giọng khàn khàn.

Tiêu Chiến đã không chịu nổi. Dưới đôi bàn tay của anh, ở nơi đó trong thân thể cậu xuất hiện một sự run rẩy kỳ lạ, như từng đợt sóng dâng tràn. Nhịp tim của cậu đã trở nên không ổn định. Thân hình cao lớn của Vương Nhất Bác vẫn ở trên người cậu, đôi mắt tối sẫm của anh nhìn cậu chăm chú, động tác tay ngày càng linh hoạt thành thục...
Không công bằng... Rõ ràng cả cậu và anh đều là lần đầu tiên, tại sao cậu nhanh chóng bị giày vò đến mức gần như chỉ còn lại hơi thở yếu ớt, còn anh cứ ung dung chẳng khác nào một cao thủ tình trường lão luyện, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của anh?
Nhưng Tiêu Chiến đã không còn sức lực kháng nghị. Cảm giác sắc bén rõ ràng đó phảng phất như dòng điện màu trắng nhấn chìm cơ thể cậu trong giây lát.
"A..." Tiêu Chiến bật ra tiếng kêu khẽ, toàn thân run rẩy kịch liệt. Cậu ra sức đẩy tay Vương Nhất Bác: "Đừng, đừng mà... em không chịu nổi nữa."
Vương Nhất Bác cúi đầu ngắm người dưới thân. Theo chỉ dẫn trong "Cẩm nang chuyện phòng the", ngón tay anh không tiếp tục cho cậu sự kích thích mãnh liệt mà nhẹ nhàng vuốt ve bên ngoài nơi mềm mại, để cậu từ từ bình ổn.

Tuy nhiên, nội tâm của Vương Nhất Bác không bình tĩnh như Tiêu Chiế tưởng. Từng dòng khí nóng cuộn trào trong thân thể anh.

Cậu quá gợi cảm, người của anh vô cùng cuốn hút. Lúc đạt đến cao trào, hai chân cậu hơi co lại, chống vào bắp chân anh. Làn da trắng nõn của cậu ánh lên sắc hồng rực rỡ. Sách vở không hề đề cập đến điều này.
Có trời mới biết anh muốn lập tức chiếm hữu cậu đến nhường nào. Wow... nhất định sẽ là một cảm giác tuyệt diệu không gì sánh bằng. Ngắm nơi đã hoàn toàn ướt át của cô, bụng dưới Vương Nhất Bác co thắt, bộ phận nào đó cương cứng nóng bỏng đến mức sắp nổ tung. Thân thể cậu là thứ duy nhất có thể vỗ về xoa dịu.
Không, anh cần đợi thêm lát nữa, còn một chuyện anh muốn cậu làm với anh.
"Tiêu Chiến, sờ anh đi." Vương Nhất Bác cúi đầu ngậm lấy nụ hoa trên ngực cậu. Anh túm tay cậu đưa xuống dưới. Thân thể anh sôi sục, cuối cùng cậu cũng sắp chạm vào bộ phận kiêu ngạo của anh.

Toàn thân Tiêu Chiến mềm nhũn, bắp chân tê liệt, nơi sâu thẳm trong thân thể ướt át khó diễn tả. Đầu óc cậu mê man. Khi cậu ngoái đầu đối mắt Vương Nhất Bác, tay cậu đã bị anh đặt vào bộ phận đặc biệt của anh.
Tiêu Chiến lại một lần nữa đỏ mặt. Trời ơi, cứ tiếp tục như vậy chắc chắn cậu sẽ bị rút hết dưỡng khí mất.
Nhưng đã đến nước này, dù vô cùng xấu hổ, Tiêu Chiến vẫn nắm lấy nơi đó, từ từ đưa tay ra vào.
Chỉ trong mấy giây, cổ họng Vương Nhất Bác trở nên khô rát, bộ phận nhạy cảm ngày càng cương cứng. Tuy động tác của cậu không thành thạo, cũng không theo quy luật hay tốc độ, mà chỉ giống đang sờ mó... một động vật nhỏ, nhưng cũng đủ khiến máu nóng trong cơ thể anh kêu gào được giải phóng.
"Em tuyệt quá..." Vương Nhất Bác cảm thán một câu.
Tiêu Chiến xấu hổ chết đi được: "Thật chứ?" Cảm nhận vật đó trong tay, cậu hơi hiếu kỳ mặc dù cậu cũng có nhưng, không nhịn được mở miệng nói: "Thật ra nơi này của anh... chẳng giống ngoại hình của anh chút nào."
Anh có diện mạo trắng trẻo tuấn tú như vậy, nhưng thứ đó hoàn toàn ngược lại...
Vương Nhất Bác hiểu ý Tiêu Chiến. Câu nói của cậu lọt vào tai anh, giống một lời tán dương. Vương Nhất Bác không thể tiếp tục nhẫn nhịn, anh nắm tay cậu ấn xuống giường. Sau đó anh nhấn người, tiến vào thân thể cậu.
Nơi mềm mại đó giờ đủ rộng do anh khuếch trương kỹ càng cho cậu.
Nơi bí ẩn đã tiết đầy chất dịch do gel nhưng vẫn khít chặt như cũ. Vương Nhất Bác mới chỉ tiến vào một chút đã bị mắc kẹt. Tuy nhiên, anh vẫn thấy vô cùng sảng khoái. Anh nhìn Tiêu Chiến chăm chú, đôi mắt tối thẫm, gương mặt đỏ bừng.
"Wow..." Vương Nhất Bác thở dài một tiếng.
Tiêu Chiến thở hắt ra, cậu cảm thấy bên dưới rất đau.
Vương Nhất Bác đỡ eo cậu, lại đâm mạnh vào trong. Lần này, Tiêu Chiến đau không chịu nổi, cậu mở miệng kháng nghị: "Đau quá! Chẳng phải anh nghiên cứu sách vở rồi? Sao còn làm đau em?"

Vào thời khắc này, Vương Nhất Bác lần đầu tiên không muốn nói chuyện, chỉ muốn nhanh chóng chiếm trọn nơi tiêu hồn của cậu. Ừm... nơi mềm mại ấm áp đó bao quanh bộ phận của anh, chẳng khác nào dùng thuốc mê dụ dỗ anh. Anh không thể đè nén ham muốn xuyên qua người cậu. Cảm giác của anh bây giờ vừa khó chịu vừa khoan khoái.

Nhưng cậu kêu đau.

Vương Nhất Bác thở một hơi dài, cố gắng hết sức kiềm chế ham muốn mãnh liệt. Anh giữ nguyên tư thế bất động, ngón tay lại một lần nữa vuốt ve nơi mềm mại của Tiêu Chiến.
"Em hãy thả lỏng cơ thể." Anh dỗ dành: "Em sẽ rất sung sướng. Kỹ thuật của anh không gì sánh bằng."

Nghe anh nói vậy, Tiêu Chiến phì cười.

Nhưng cậu lập tức không cười nổi, bởi Vương Nhất Bác vừa cử động ngón tay, vừa từ từ nhích người sâu vào bên trong. Dưới hai tầng kích thích, toàn thân Tiêu Chiến lại bắt đầu run rẩy. Anh đúng là cao thủ... quả nhiên cậu không còn thấy đau như trước.
Lúc Vương Nhất Bác hoàn toàn chôn sâu trong người Tiêu Chiến, cả hai đều im lặng. Cảm giác này vừa xa lạ vừa kích thích. Hai thân thể nối liền, không khí xung quanh mùi hương của họ. Hai trái tim đập nhanh như trống trận, bởi vì tiếp theo sẽ là cuộc ái ân cuồng nhiệt nhất.
"Bây giờ em đã có cảm giác chân thực chưa?" Vương Nhất Bác hỏi nhỏ bên tai Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến mơ màng nhìn anh: "Rồi."
Liệu còn tồn tại điều gì chân thực hơn lúc này? Trong đêm tối đẹp đẽ như mộng ảo, anh ở bên cạnh em, chôn trong thân thể của em. Là một người kiêu ngạo, nhưng anh nồng nhiệt với em và yêu thương em như vậy. Anh khiến em chìm đắm, cũng khiến em điên cuồng.

Cuối cùng chúng ta cũng trở thành hai người thân mật nhất trên thế giới này, quyến luyến quấn quýt, gắn bó như môi với răng.

Em vô cùng ước ao, thời khắc này là mãi mãi. Em có thể ngày đêm ở bên anh, đi cùng anh đến hết cuộc đời. Chúng ta luôn yêu thương nhau, vĩnh viễn không xa rời...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro