Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh nắng từ ba hướng chiếu vào, khiến cả căn phòng sáng rực. Tiêu Chiến nằm trên chiếc giường lớn lộn xộn, giữa luồng ánh sáng rực rỡ đó. Còn Vương Nhất Bác không ngừng vận động.

Ngôn ngữ không đủ để biểu đạt cảm nhận của Vương Nhất Bác lúc này. Mỗi giọt mồ hôi, mỗi dòng mật ngọt và mỗi tấc da run rẩy của cậu đều chi phối anh, cùng anh hòa quyện.
Mỹ nhân mềm mại như nước, chỉ khom lưng trước quân tử. Ái ân nguyên thủy nhất của nam nữ hóa ra tuyệt vời như vậy. Lời giải thích chung chung, đơn điệu về nó trong sách đúng là một trò cười. Theo anh thấy, sách nên sửa thành: "Không từ ngữ nào có thể miêu tả, đề nghị mọi người đích thân trải nghiệm khoái lạc tuyệt vời đó".

Tiêu Chiến vùi đầu vào ga trải giường, thở hổn hển, vòng eo mảnh mai lắc lư theo tiết tấu của anh. Gương mặt đỏ ửng của cậu, trái đào mơn mởn kia và đôi chân đang kẹp chặt thắt lưng anh... Cậu mềm như vậy, đẹp đẽ như vậy. Mỗi lần tiến sâu vào, cảm nhận được nơi ấm nóng của cậu bao bọc, đúng là vô cùng tiêu hồn.

Bàn tay lớn của anh vuốt ve cơ thể trắng nõn của cậu. Sự tấn công của anh theo đúng tác phong như khi anh làm việc: tốc độ, chuẩn xác, có sức mạnh nhưng không mất đi phong thái tao nhã, phóng túng. Trong cả quá trình, anh không quên thì thầm bên tai cậu, giọng điệu trêu ghẹo trắng trợn và mê hoặc:
"Wow... Xem ra em rất thích tiết tấu "chín nông một sâu"."
"Đừng cắn môi, kêu thành tiếng đi, như vậy sẽ càng khiến anh vui hơn".
....
Miệng thốt ra những lời "mặt dày vô sỉ" nhưng vẻ mặt của anh lại thản nhiên và chân thành khiến Tiêu Chiến xấu hổ đến mức chỉ muốn dùng băng dính dán miệng anh lại. Nhưng toàn thân cậu đã mềm như sợi bún từ lâu, đến hít thở cũng khó nhọc, làm gì có sức lực phản kháng? Thế là cậu tiếp tục bị Vương Nhất Bác dùng cơ thể và ngôn ngữ đồng thời kích thích cảm quan. Khoái cảm ngày càng kịch liệt, sắc bén. Toàn thân cậu như chìm trong luồng khí nóng bỏng.

Vương Nhất Bác nhấn mạnh lần cuối. Tay anh ôm chặt eo Tiêu Chiến, cơ thể nặng nề của anh bao trùm người cậu. Tiêu Chiến co người, bàn tay đặt trên ngực anh hết duỗi thẳng lại nắm vào, bấu vào da thịt anh. Mồ hôi từ trán anh chảy xuống mặt cậu, trong đôi mắt sâu thẳm từ từ ẩn hiện ý cười.
"Ừm..." Vương Nhất Bác khẽ lên tiếng, lật người rời khỏi thân thể Tiêu Chiến, nằm thẳng xuống bên cạnh cậu.

Hai người nhìn lên trần nhà, hơi thở dần bình thường trở lại, nhất thời im lặng. Tiêu Chiến lôi chăn bị chất thành đống ở bên cạnh, đắp lên người. Vương Nhất Bác cũng kéo chăn, đắp lên người anh.

Một lúc sau, anh giơ tay ôm Tiêu Chiến vào lòng. Trong đôi mắt đen của anh, dục vọng chưa tan biến hết nhưng ý cười nhàn nhạt đã lan tỏa.
"Em thấy thế nào?" Anh đưa mắt liếc qua chiếc đồng hồ cổ bày ở góc phòng. "Lần này là một tiếng ba mươi tư phút. Nếu em cho rằng không đủ, lần sau anh hoàn toàn có thế kéo dài".
Anh cố ý nhấn mạnh thời gian, chỉ khiến Tiêu Chiến vừa xấu hổ vừa thấy buồn cười. Ngón tay cậu gãi nhẹ ngực Vương Nhất Bác. "Thật ra anh không cần để bụng đến thời gian của lần đầu tiên. Lúc mới bắt đầu không có kinh nghiệm mà..."

Vương Nhất Bác lặng thinh.

Hai người đều nhớ rõ như in về tình huống lần đầu tiên trong buổi tối hôm qua. Vương Nhất Bác mới tiến vào không lâu, anh vừa mới vận động mấy chục lần. Tiêu Chiến cũng bắt đầu thích ứng, không còn quá đau đớn, cậu cất giọng nhỏ như muỗi kêu: "Ừm, em có cảm giác rồi, rất dễ chịu." Có lẽ bị lời nói tình tứ của người yêu kích thích, gương mặt Vương Nhất Bác cứng đờ, ánh mắt thể hiện tâm tình phức tạp như khó chịu đựng, không nỡ, nóng bỏng, ngượng ngùng... Trong khi anh nhanh chóng rút ra...
Vương Nhất Bác đương nhiên biết rõ, bởi vì sự kích thích mãnh liệt và xa lạ, lần đầu tiên của người đàn ông thường ngắn ngủi. Nhưng quan trọng là, trước buổi tối hôm nay, anh luôn kiên định cho rằng, bản thân anh cũng khác người thường về phương diện này. Anh hoàn toàn có thế khiến Tiêu Chiến trải nghiệm lần đầu tiên kéo dài, khó quên.

Vì vậy, sau khi xảy ra "sự cố", mặc dù những lần tiếp theo không ngừng kéo dài thời gian nhưng lần đầu tiên thất bại ít nhiều cũng khiến anh không cam tâm. Sáng nay, vừa tỉnh giấc, anh không kìm được lại làm một lần nữa, thể hiện thực lực của bản thân trước Tiêu Chiến, đồng thời cũng thành công trong việc kéo dài thời gian bình quân, bao gồm cả lần đầu tiên đến hơn một tiếng.

Con số này mới khiến anh hài lòng về bản thân một chút.
"Rất xin lỗi đã làm em bị đau." Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn Tiêu Chiến. "Tuy nhiên, em đừng lo, ở nhà có thuốc. Hơn nữa, anh thấy độ đàn hồi của cơ thể em rất tốt, chắc sẽ nhanh chóng hồi phục trạng thái ban đầu." Nói xong, đầu óc Vương Nhất Bác lập tức liên tưởng đến "trạng thái ban đầu", nở nụ cười mang hàm ý sâu xa.
Tiêu Chiến lại đỏ mặt, giơ tay đẩy người anh. "Sao anh có... loại thuốc đó?"
Vương Nhất Bác mỉm cười kiêu ngạo. "Làm tình là bước quan trọng trong việc phát triển mối quan hệ giữa chúng ta, em cho rằng anh không chuẩn bị chu đáo sao?"

Tiêu Chiến im lặng trong giây lát, cậu mỉm cười. "Đúng là anh rất chu đáo, trừ lần đầu tiên xẹt điện".

Lời nói của cậu rõ ràng động chạm đến lòng tự tôn của Vương Nhất Bác. Ánh mắt anh tối sầm, anh nhìn chằm chằm cậu vài giây, khiến trái tim cậu run rẩy. Cậu liền quay người, định xuống giường. "Em đi tắm..."

Eo cậu bị Vương Nhất Bác ôm chặt, thân hình cao lớn đè xuống người cậu, luồng khí nóng bao trùm toàn thân cậu. Đôi mắt đen nhìn Tiêu Chiến chăm chú. "Xem ra thời gian trung bình vẫn chưa đủ, mới khiến em nhớ mãi không quên lần đầu tiên."
Khi Vương Nhất Bác lại một lần nữa tiến vào, Tiêu Chiến kêu lên một tiếng, "Em sai rồi, em sai rồi, đủ rồi!"

Khi Tiêu Chiến tỉnh lại đã là buổi trưa. Căn phòng kính tràn ngập ánh nắng chói chang, không khí ấm áp và sạch sẽ bao trùm lên cơ thể mềm nhũn, không còn chút sức lực của cậu. Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, Vương Nhất Bác đang tắm. Tiêu Chiến trùm chăn ngẩn ngơ một lúc. Nhớ đến cảnh tưởng tối qua và sáng hôm nay, cậu cảm thấy như mình đang ở trong giấc mộng vậy. Bây giờ cậu đã thật sự giao lần đầu tiên của mình cho anh. Ý nghĩ này khiến trái tim cậu dấy lên cảm xúc ngọt ngào.

Đang lúc này, máy di động của Vương Nhất Bác ở trên bàn đổ chuông. Tiêu Chiến trùm chăn, đi tới. Cậu cầm điện thoại lên xem, là Lam Tư Thần.
Sao Lam Tư Thần lại gọi vào giờ này? Tiêu Chiến bỗng có cảm giác xấu hổ khi bị người khác nhìn thấu, cậu cất cao giọng: "Điện thoại của Tư Thần." Sau đó, cậu bắt máy: "Tư Thần, anh đợi một lát, anh ấy ra ngay bây giờ".
Lam Tư Thần ở đầu kia điện thoại mỉm cười. "Không vội. Em thức dậy rồi à? Anh không làm phiền hai người đấy chứ?"

Tiêu Chiến đỏ mặt, Lam Tư Thần hiển nhiên biết rõ mọi chuyện. Lúc này, Vương Nhất Bác từ nhà tắm đi ra, cậu liền đưa điện thoại cho anh. Tóc Vương Nhất Bác ướt rượt. Anh không mặc quần áo, chỉ quấn khăn ngang bụng, để lộ thân hình cao lớn, trắng trẻo. Tiêu Chiến ngồi trên giường ngắm anh. Gương mặt cậu lại bắt đầu nóng ran nhưng trong lòng vô cùng mềm mại.

Sau này, cậu và anh sẽ thường trần trụi đối diện nhau như bây giờ...
"Chuyện gì?" Lúc nghe điện thoại, khóe mắt Vương Nhất Bác để lộ ý cười nhàn nhạt.

Lam Tư Thần vốn gọi điện thoại để thể hiện sự quan tâm tới người bạn thân, vì dù sao tính cách của Tiêu Chiến cũng dịu dàng. Vương Nhất Bác thuộc hạng người quyết tâm sẽ làm được nhưng sợi dây thần kinh quá xù xì. Do đó, anh lo tối qua Vương Nhất Bác thất bại. Bây giờ nghe giọng của bạn, không phải là chưa ăn được mà ăn no là đằng khác.

Chậc, chậc, chậc... Em trai Tiêu Chiến, vất vả cho em rồi. Trai tân hai mươi sáu năm đấy.

Lam Tư Thần nói với Vương Nhất Bác: "Không có gì, chúc mừng cậu!" anh hỏi tiếp: "Cảm giác thế nào?"
Ý cười trên khóe miệng Vương Nhất Bác càng rõ, "Cảm giác rất tuyệt".
Nghe anh nói vậy, Tiêu Chiến ở bên cạnh như sắp phát điên. Cậu cầm gối, đập vào người anh. Đến lúc này, Vương Nhất Bác mới nhìn cậu.
"Đừng thảo luận với Lam Tư Thần chuyện này." Tiêu Chiến nhỏ giọng nhắc nhở.
Vương Nhất Bác mỉm cười, "OK". Anh quay đi, nói vào điện thoại: "Cậu ấy xấu hổ. Tôi cũng không định nói chuyện nữa. Nhưng chắc cậu cũng có thể tưởng tượng "rất tuyệt" nghĩa là gì. Bọn tôi rất vui vẻ. Một lần nữa cảm ơn kiến nghị và sự quan tâm của cậu".

Tiêu Chiến hết nói nổi.
Sau khi cúp điện thoại, Vương Nhất Bác quay người, liền nhìn thấy Tiêu Chiến bỏ chăn, mặc áo ngủ, chuẩn bị đi tắm. Cơ thể trắng nõn với đường cong mềm mại, đầy đặn quyến rũ vụt qua trước mắt anh, khiến lòng anh lại nổi từng cơn khô nóng.
Wow... cậu thuộc về anh, cảm giác này quả là tuyệt vời.
Tiêu Chiến quay đầu, bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Vương Nhất Bác.
"Sao thế?"

Vương Nhất Bác trầm tư, tìm từ ngữ thích hợp để biểu đạt chuẩn xác nhất cảm giác của anh về cậu lúc này.
"Nếu sớm biết linh hồn và thể xác kết hợp có thể mang lại niềm vui sướng tuyệt vời như vậy, anh đã bày tỏ tình cảm với em ngay từ ngày đầu tiên gặp em."
Như vậy, anh đã không lãng phí quá nhiều thời gian, đã có thể sớm nắm tay em, cùng nhau chìm đắm tronng hạnh phúc.

Tiêu Chiến ngây người.
Người đàn ông này... Ngày đầu tiên đã tỏ tình ư? Hành động đó quả nhiên phù hợp với tác phong tự cao tự đại và ngạo mạn của anh.
Chỉ có điều...
"Cảm ơn anh, em rất vui." Cậu nói nhỏ.
Em rất vui được ở bên anh. Tuy suy nghĩ của anh luôn logic nhưng đây là lần đầu tiên anh vì em mà nói những lời cảm tính và phi logic như vậy.
Chỉ vì anh yêu em, còn em cũng yêu anh tha thiết!

Kỳ nghỉ Quốc khánh dài trôi qua trong chớp mắt. Có người trải qua kỳ nghỉ ngọt ngào và nồng nhiệt, có người mệt mỏi nhưng thỏa mãn. Cũng có người tuyệt vọng và đau khổ.

Buổi tối ngày 7 tháng 10, ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, tại một nhà xưởng tăm tối và vắng vẻ ở một thành phố phương Nam, một người đàn ông trung niên lảo đảo cầm bình xăng đổ lên thùng khí đốt hóa lỏng dày đặc ở xung quanh.
"Xin anh... Đừng như vậy..." Anh ta cất giọng nghẹn ngào, gương mặt đầy nước mắt. "Bố mẹ tôi tuổi đã cao, tôi còn vợ con, xin anh đừng giết tôi! Tại sao lại là tôi..."

Trong bóng tối vang lên giọng đàn ông trầm thấp, dễ nghe: "Tôi thấy anh rất vừa mắt nên mới chọn anh."
Người đàn ông khóc không ra nước mắt. Có lẽ do biết rõ đối phương rất tàn nhẫn, anh ta không còn cách nào khác. Anh ta run rẩy bật chiếc bật lửa, ngọn lửa bập bùng đáng sợ trong đêm tối.
"Anh sẽ tha cho gia đình tôi?" Anh ta cất giọng run run, "Chỉ cần tôi châm lửa, anh sẽ tháo quả bom đặt ở nhà tôi?"
"Tất nhiên." Đối phương đáp. "Tôi đảm bảo bọn họ sẽ không phát hiện bất cứ điều gì khác thường... Chỉ trừ anh, bởi vì căm hận xã hội nên phóng hỏa tự sát. Bùm!".
Người đàn ông hít một hơi sâu, nhắm nghiền hai mắt, kêu lên đau khổ. Anh ta vung tay, bật lửa rơi xuống mặt đất đầy xăng...

Lúc ngọn lửa cháy bùng bùng xung quanh người, anh như nghe thấy giọng nói của đối phương mỗi lúc một xa: "Đây là món quà tôi chuẩn bị cho người bạn tốt nhất của tôi. Có thể chết vì anh ta là vinh hạnh của anh."
Sau đó, một tiếng nổ lớn vang lên, người đàn ông bị cuốn vào luồng khí nóng chấn động. Anh ta không còn nghe thấy bất cứ điều gì nữa.

Buổi sáng ngày 8 tháng 10.
Chiếc xe Jeep dừng ở bãi đổ xe của cục cảnh sát, Tiêu Chiến đẩy cửa, xuống xe. Vương Nhất Bác vẫn mặc com lê chỉnh tề, sải bước dài đi theo cậu. Hai người vai kề vai tiến vào tòa nhà làm việc. Dưới anh nắng ban mai, gương mặt anh trắng như ngọc. Mới đi vài bước, Vương Nhất Bác quay sang Tiêu Chiến, khóe mắt hơi cong.
"Anh vẫn phải đưa ra kháng nghị đối với buổi tối hôm qua." Tiêu Chiến dừng bước, nghe anh nói tiếp. "Tại sao em từ chối thử tư thế mới? Em cũng biết, với năng lực học hỏi và khả năng lĩnh hội của anh, em không thể ngăn cản sự khám phá và cầu tiến của anh trong lĩnh vực này."
Tiêu Chiến đỏ mặt: "Anh im miệng ngay!"
Vương Nhất Bác đương nhiên không im miệng. Anh liếc nhìn cậu. "Vì anh là một trong những người đàn ông thông minh nhất thế giới nên anh cũng sẽ trở thành người đàn ông xuất sắc nhất khi ở trên giường".
Tiêu Chiến càng đỏ mặt. Một đám cảnh sát hình sự vừa vặn đi tới, cậu lập tức hạ giọng: "Có gì về nhà nói sau."
Vương Nhất Bác không tiếp tục đề tài này nữa. Anh lạnh nhạt đảo mắt qua đám đàn ông ở phía trước. Có lẽ bọn họ vừa tập thể dục buổi sáng, ai nấy chỉ mặc áo phông hoặc áo may ô, để lộ cơ bắp rắn chắn, mồ hôi nhễ nhại. Nhìn thấy hai người, bọn họ tươi cười chào hỏi: "Phó giáo sư Vương! Tiêu Chiến! Chào buổi sáng!".
Tiêu Chiến cũng mỉm cười hàn huyên với mấy cảnh sát. Vương Nhất Bác đi bên cạnh cậu, lẩm bẩm: "Wow... Nhìn những anh chàng bài tiết hoóc môn quá nhiều mà không được thỏa mãn nhu cầu sinh lý kìa!"

Tiêu Chiến ngẩn người, không nhịn được cười. Anh mới là người "không được thỏa mãn nhu cầu sinh lý". Một tuần liền ở nhà, anh đừng đắc ý như vậy có được không?

Công việc sau kỳ nghỉ dài vẫn như ngày thường. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến vẫn rất bận rộn. Một khi làm việc, Vương Nhất Bác liền chìm trong thế giới tư duy của anh. Chỉ trừ giờ nghỉ trưa, anh trao cho cậu một nụ hôn dài, cất giọng mê hoặc bên tai cậu: "Tối nay tiếp tục..."

Buổi chiều, ánh nắng rực rỡ, phòng làm việc tĩnh mịch, Vương Nhất Bác nhận được điện thoại của Dữ Tư Kỳ.
Do tâm trạng rất tốt nên giọng anh tương đối ôn hòa và vui vẻ: "Chuyện gì vậy, chị gái yêu quý và phiền phức của tôi?"Dữ Tư Kỳ cất tiếng cười dịu dàng. Cô gọi điện, muốn bảo Vương Nhất Bác tháng sau cùng cô về Mỹ đón Giáng sinh.
"Sức khỏe của bố cậu dạo này không tốt lắm". Dữ Tư Kỳ nói. "Tôi nghĩ cậu cũng nên về nhà một chuyến."
Vương Nhất Bác trầm tư trong giây lát, trả lời: "Ok, tôi sẽ về cùng Tiêu Chiến. Chị đặt vé máy bay rồi gửi cho tôi."
Dữ Tư Kỳ ngập ngừng: "Cậu xác định đưa cậu ấy về giới thiệu?... Chắc cậu cũng biết chú Vương luôn hy vọng cậu tìm một cô gái môn đăng hộ đối ở Mỹ. Chú ấy khá bảo thủ; tôi cũng không tán thành, nhưng gần đây sức khỏe của chú không tốt, cậu thật sự làm vậy..."

Vương Nhất Bác cười nhạt. "Đó là vấn đề của bố tôi, liên quan gì đến tôi? Kể từ lúc tôi chọn trường đại học, ông ấy luôn lấy sức khỏe làm cái cớ để uy hiếp tôi, đương nhiên ông ấy cũng chưa một lần thành công. Tôi thấy kỳ lạ ở chỗ, tại sao chị lại coi chuyện này là một vấn đề và đề cập với tôi?"
Dữ Tư Kỳ nói: "... Được thôi," Sau khi cúp điện thoại, cô ném di động xuống bàn. Trầm ngâm một lúc, cô lại cầm lên, gọi cho vị hôn phu: "Hi, tối nay đi đâu ăn cơm?"

Ở đầu bên kia, Vương Nhất Bác buông máy, nhướng mắt nhìn Tiêu Chiến ngồi đối diện.
Tiêu Chiến cũng nhìn anh. "Anh định đưa em đi Mỹ?"
"Chúng ta có thể trải qua một kỳ nghỉ Giáng sinh vui vẻ, không bị ai quấy rầy." Vương Nhất Bác từ tốn lên tiếng.
Có lẽ giọng điệu của anh trầm thấp đầy mê hoặc, Tiêu Chiến tự nhiên có suy nghĩ lệch lạc. Không bị ai quấy rầy, đầu óc anh chỉ nhớ đến chuyện đó?
Đang định bĩu môi khinh thường, cậu lại nghe anh nói tiếp: "Nếu em muốn, anh sẽ đưa em tới một số nơi. Anh nghĩ nơi anh thích, em nhất định cũng sẽ thích."
Tiêu Chiến ngẩn người. "Được, tất nhiên em cũng muốn đi."

Thì ra là vậy, anh chỉ đơn thuần muốn chia sẻ sở thích của mình với cậu. Vương Nhất Bác luôn vô ý khiến cậu mềm lòng. Nhận được sự đồng ý của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác mỉm cười hài lòng, tiếp tục cắm cúi vào công việc. Hai người không nói chuyện, không khí trong phòng làm việc như lan tỏa cảm giác vô cùng ấm áp.Đúng lúc này, tiếng gõ cửa giòn giã vang lên. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cùng ngẩng đầu, đội trưởng đội cảnh sát hình sự cầm một tập tài liệu đi vào, sắc mặt tương đối nặng nề. "Phó giáo sư, có vụ án kỳ lạ. Bộ Công an muốn anh xem xét."

Tiêu Chiến giật mình.
Vương Nhất Bác để lộ nụ cười lạnh nhạt thường thấy. "Rất tốt."

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự nói tiếp: "Trong bảy ngày nghỉ Quốc khánh, ở năm thành phố khắp trong cả nước xuất hiện vụ án phóng hỏa, gây ra tổn thất nghiêm trọng về người và tài sản. Hung thủ của mấy vụ án này đều chết trong vụ hỏa hoạn, bọn họ đều để lại di thư. Nhưng sau khi thống kê, chúng tôi phát hiện ra một hiện tượng bất thường. Cả năm vụ án đều sử dụng một loại xăng, cùng một nhãn hiệu bật lửa. Trong đó, ba vụ án đặt thiệt bị dẫn nổ, thiết bị này cũng giống hệt nhau."

Vương Nhất Bác lập tức đứng dậy, nhận tập tài liệu trong tay đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Anh lật giở rất nhanh, nơi đáy mắt lóe lên tia sáng. "Quả nhiên... là vụ án thú vị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro