Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ver đã có sự cho phép
Có chỉnh sửa vài chỗ
----------------------------------------------------------------------

Khoa sản tấp nập người ra kẻ vào, tiếng trẻ em mới chào đời oa oa khóc như cất tiếng chào với thế giới mới 

Ông Chung ngồi trước cửa phòng sinh vẻ mặt lo lăng chờ đợi, vợ ông đã ở trong đó được hơn 30 phút mà vẫn chưa thấy tin tức gì khiến lòng ông nóng như lửa đốt

Đứa con trai đầu của ông sao mãi không chịu ra làm ông vừa lo vừa sốt ruột 

"Anh cứ bình tình" Ông Phác bạn thân từ nối khố của ông Chung hôm nay  cũngở đây chờ. Vợ ông cũng đang mang thai nhưng theo dự tính thì 3 tháng nữa mới sinh 

*Cạch* 

Y tá từ trong phòng bước ra, vẻ mặt mừng rỡ nói 

"Em bé đã chào đời là một bé trái kháu khỉnh. Chúc mừng gia đình" Sau lời nói của ý tá vẻ mặt ông Chung mới dãn ra thay bằng một vẻ mặt vui mừng 

Sau đó ông cùng ông Phác đến phòng thăm con mình, ánh mắt ông hấp háy hạnh phúc, làm cho ông Phác bên cạnh cũng vui lây, lòng cũng bồi không kém, vợ ông cũng sắp sinh rồi 

"Bảo bảo, từ nay con gọi là Chung Thần Lạc nhé!" Ông Chung cưng nựng bảo bối nhỏ xíu trong tay, không biết nhóc con có hiểu gì không, ánh mắt long lanh nhìn ông chăm chú, miệng nhỏ kẽ mở

Sau đó 3 tháng, vợ ông Phác cũng hạ sinh được bảo bối, là con trai đặt tên là Phác Trí Thịnh. Cứ như vậy cả hai nhà cùng có  bảo bối, chỉ cách nhau ba tháng 

Hai bảo bối thường được mẹ đặt nằm cạnh nhau vì hai nhà bọn họ cạnh nhau, chỉ cách một bức tường

Vậy nên, Phác Trí Thịnh và Chung Thần Lạc ngay từ nhỏ đã ở cạnh nhau; cùng cười, cùng khóc nháo đòi sữa. Hai đứa trẻ đẹp như búp bê cùng cất tiếng khóc; làm hai nhà Phác, Chung cười khổ sao mà khóc cũng phải một đứa khóc to hơn mới chịu là sao vậy? Không lẽ bé tí như vậy hai đứa nó đã biết tranh cao thấp rồi? 

Thời gian thấm thoát trôi qua, nay hai bé con Phác Trí Thịnh và Chung Thần Lạc đã 5 tuổi, sắp bước chân vào lớp 1 rồi. Nên hai mẹ Phác và Chung cùng rủ nhau đi sắm đồ dùng và quần áo cho hai bảo bối, theo sau đương nhiên là hai bảo bối đáng yêu

"Thịnh, mau xem, đồ chơi thật nhiều, Lạc Lạc muốn mua quá" 

"Ừ vậy lấy tiền ra mà mua, nói với tôi làm gì" Phác Trí Thịnh tuy mới 5 tuổi nhưng không biết là giống ai, thông minh và cực kì ít nói. Khuôn mặt lúc nào cũng lạnh tanh, cứ như người khác nợ tiền nó vậy. Nhưng Chung Thần Lạc vốn đã quen tính khí Phác Trí Thịnh, không hề khó chịu, chỉ khẽ lắc đầu nhỏ nói 

"Thịnh à anh hơn tuổi em đó nha" Mama nhóc nói rằng nhóc sinh trước Phác Trí Thịnh tận ba tháng đó nha, nên nhóc mặc định mình là ca ca

"Hơn có ba tháng, không thể gọi là anh" Phác Trí Thịnh vẫn giữ giọng điệu lạnh tanh 

"Hừ, không thèm nói chuyện với cậu nữa" Thần Lạc không thể cãi lại bèn bĩu môi chạy về phía trước 

Hôm sau là ngày nhập học vào lớp 1, khéo thay, Chung Thần Lạc được học chung lớp với Phác Chí Thịnh 

"Thịnh chúng ta được học chung lớp này" Lạc thần vui vẻ nói 

"Thì sao? Sắp vào lớp rồi mau ngồi ngay ngắn đi, đừng để lại ấn tượng xấu với cô giáo" Phác Chí Thịnh lấy sách vở ra 

Các bạn gái trong lớp khống dấu khỏi tò mò nhìn hai người, cả hai đều đẹp xuất sắc. Phác Chí Thịnh thì đẹp trai như hoàng tử nhí trong mấy cậu chuyện cổ tích. Còn Chung Thần Lạc thì như búp bê vậy, xinh đẹp đến mức làm người khác không dám lại gần. 

Phác Chí Thịnh vốn không thích nói chuyện với người khác nên không quan tâm. Nhưng người thích kết bạn như Chung Thần Lạc thì lại khó xử lắm, nhóc tự hỏi không biết mình đã làm sai gì mà bạn bè lại không nói chuyện với nhóc. 

Sau đó Chung Thần Lạc tích cực làm quen bạn mới, qua mấy ngày mới bắt đầu hò đồng. Phác Chí Thịnh vẫn ít nói, trong lớp chỉ có thinhe thoảng nói chuyện với Chung Thần Lạc, còn lại đối với  nó như người vô hình vậy, mới bé vậy mà tính cách đã quá  lạnh nhạt 

Cấp 1, rồi đến cấp 2. Bao năm vẫn vậy Chung Thần Lạc và Phác Chí Thịnh vẫn luôn cùng lớp. Mỗi ngày cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà đã thành thói quen của hai người 

Có ngày nào đó  Chung hần Lạc bị ốm, đừng đến trường với Phác Chí Thịnh bỗng dài hơn. Hai người bọn họ cứ như hình với bóng vậy 

Trong trường, Phác Chí Thịnh được đặt biệt danh là Thái Tử, còn Chung Thần Lạc là hoàng tử

Phác Chí Thịnh lạnh lùng băng giá như vi Thái Tử thời cổ xưa, làm cho người khác không dám lại gần. 

Còn Chung Thần Lạc thì đẹp như vị Hoàng tử trong cổ tích. Chỉ tiếc bên cạnh Hoàng tử chưa có vị công chúa nào, mà bọn họ vì sợ Thái Tủ, cũng không dám lại gần bắt chuyện

Có lần, một bạn học nọ chỉ là quàng vai Chung Thần Lạc cười đùa, sau đó liền bị ánh mắt từ phía sau đâm tới, sợ hãi rụt tay lại, quay lại thì thấy Phác Chí Thịnh đang nhìn về phía này.

Tù đó, lớp bọn họ quyết định không nên chọc vào Phác Chí Thịnh, bởi vì ánh mặt Phác Chí Thịnh cực kì đáng sợ có biết không hả? 

Mãi cho đến tận cấp 3, hình với bóng Phác Chí Thịnh và Chung Thần Lạc bị tách ra, bởi vì lên cấp 3 có chia lớp chọn, Phác Chí Thịnh học giỏi lập tức được chọn vào lớp chọn của khối. Còn Chung Thần Lạc bị đẩy xuống top giữa, lớp C lận, tuy học cùng khối nhưng phân lớp khác nhau nên lớp hai người ở hai tòa nhà khác nhau, cách một khuôn viên trường rất rộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro