Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ bọn họ vẫn đi học cùng nhau, chỉ khác là không cùng nhau vào lớp học nữa mà thôi. Cấp 3, cái thời gian có biết bao nhiêu là kỉ niệm đẹp. Không còn nhút nhát ngây thơ như cấp 1 cũng không còn nghịch ngợm chọc phá như cấp 2.
Mà là trưởng thành hơn một chút, tâm hồn thiếu nữ ai nấy cũng rục rịch vì trai đẹp trong trường. Trong đó đương nhiên không thể thiếu Phác Trí Thành và Chung Thần Lạc rồi

Phác Trí Thành có một hội fanclub hùng hậu lắm, hội đó có tên hết sức là bá đạo "Sống chết vì Thái Tử". Còn Chung Thần Lạc thì được nam lẫn nữ hâm mộ và yêu thích. Nam thì thích cái vẻ đẹp như thiên sứ kia, nữ thì coi cậu như em trai mà đối xử nhưng Chung Thần Lạc mới không cần

"Tại sao mọi người lại tung hô Phác Trí Thành là Thái Tử còn tớ thì lại coi như em trai cơ chứ" Chung Thần Lạc rất bức xúc chuyện này

"Lạc Lạc tại cậu quá đáng yêu đâu có nam tính như Phác Trí Thành đâu" một bạn nữ nhẹ nhàng mà nói chuyện với cậu

"Không muốn, tớ cũng muốn làm Thái Tử"

"Nông Nông à, cậu phải biết một nước không thể có hai vua"

"Liên quan gì, cùng lắm đá tên Phác Trí Thành kia xuống để tớ lên là được"

"Cậu sai rồi. Cả đời này cậu chỉ có thể nằm dưới Phác Trí Thành mà thôi a" bạn nữ ý vị sâu xa mà nói, ánh mắt nhìn Chung Thần Lạc đầy ẩn ý, rất tiếc người ngốc ngốc như Chung Thần Lạc không thể nổi đâu.

"Đang làm gì đấy" Phác Trí Thành từ đâu xuất hiện.

"À tớ đang phổ cập một số chuyện cho Lạc Lạc" bạn nữ thấy Phác Trí Thành thì đứng dậy mỉm cười, sau đó lủi đi mất.

"Cậu đến đây làm gì" Chung Thần Lạc vẫn còn đang bức xúc giọng nói không được thân thiện cho lắm.

"Hừ, đến giờ ăn cơm rồi không thấy cậu đến vườn sau của trường, tôi mới lên gọi, mau ăn đi" Phác Trí Thành đưa hộp cơm ra. Có ba tầng, một tầng là cơm, một tầng là rau, tầng còn lại là thịt. Nhìn thấy đồ ăn, ánh mắt Chung Thần Lạc sáng ngời nhưng vẫn cố nói. 

"Tôi nói trước, tôi sẽ cố gắng để nằm trên cậu."

Phác Trí Thành khẽ quét mắt khắp lớp, nghe thấy tiếng cười khúc khích thì mặt khẽ tăm tối. Là ai dạy hư Chung Thần Lạc của hắn.

"Ừ, ăn cho nhiều vào, rồi tôi cho nằm trên" Phác Trí Thành ánh mắt nhìn Chung Thần Lạc có bao nhiêu là ôn nhu. Người này ở bên hắn bao năm nay rồi, hắn không nghĩ nhường cho ai cả. 

Vậy nên, từ rất lâu hắn đã nhận thức được chuyện đó, vậy nên luôn vô tình cố ý mà bao bọc Chung Thần Lạc bên cạnh. Ngay như bây giờ, cho dù cả không học cùng lớp nữa, mà lớp học cũng không cùng tòa nhà. Hắn vẫn đều đặn mỗi ngày mang đồ an đến, cùng Chung Thần Lạc ăn cơn trưa.

Sau lưng bạn bè nói hắn và Chung Thần Lạc như đôi thình nhân, hắn cũng không phủ nhận, coi như ngầm đồng ý, chỉ có đồ ngốc trước mặt này không biết gì. Luôn tị nạnh với hắn vì không được nhiều bạn gái yêu mến.

Nhiều lúc hắn cũng rất bực mình, rõ ràng bản thân mấy lần cố ý nhắc khéo, vậy mà người này còn không nhận ra. Thôi thì chờ đủ 18 tuổi, một phát ăn luôn cũng được. Sau đó rồi tính tiếp vậy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro