Quyển 2/Chap 28: Anh nhất định phải sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kết quả cuộc phẫu thuật thành công!"

Bác sĩ Lý cười nhẹ, Tuấn Lâm gục xuống ôm chặt hai tay vào lòng. Màn sương lạnh đó như dần tan, ánh sáng nhẹ nhàng trong tâm trí cậu được nở rộ trở lại.

"Tốt... hức tốt quá rồi! Hức!"

Cậu rưng rưng rơi lệ mừng rỡ, lòng ngực cũng dần nhẹ nhõm hơn. Cả cơ thể cậu như trút đi hết toàn bộ đau thương và lo lắng.

"Chấn thương ở đầu tuy khá nặng nhưng may mắn không mất quá nhiều máu. Điều nhờ công của cậu Tuấn Lâm đã bịt kín miệng vết thương lại. Cậu đã cứu sống đại thiếu gia đó!" Bác sĩ Lý cười nhẹ.

"Không đâu. Là bác sĩ Lý đã cứu anh ấy, cảm ơn bác sĩ... cảm ơn hức!" Cậu cười nhẹ, lau đi dòng nước mắt.

"Đây là nghĩa vụ của tôi mà! Theo tình trạng hiện tại thì tối nay Hạo Tường mới có thể tỉnh lại. Nên cậu đừng quá lo lắng, bây giờ có thể vào thăm rồi!"

Bác sĩ Lý cúi người rời đi. Cậu cùng Chân Nguyên bước vào trong, cậu ngồi xuống ghế. Đôi mắt xao xuyến nhìn Hạo Tường, hắn bây giờ nằm im bất động trên giường trắng xoá, khuôn mặt cao cao tự đại ngày nào bây giờ lại trông vô cùng êm đềm tựa thủy. Trên trán là một vòng băng gạt y tế, vài chỗ khác trên cơ thể như tay và chân cũng có những vết thương nhỏ được băng bó. Trên tay hắn là dây chuyền nước biển và trên khuôn mặt thanh tú kia là chiếc máy thở oxy vô cùng cồng kềnh. Nhìn hắn như vậy khiến cậu không khỏi đau nhói trong lòng.

"Tường! Anh chỉ giỏi làm em sợ thôi! Lúc nào cũng vậy hết! Hức... Tên ngốc!"

Cậu nắm chặt lấy tay hắn, ôm cánh tay ấm ấp ấy vào lòng, cậu khóc nức nở. Tuy trách mắng hắn nhưng lòng cậu vẫn không khỏi mừng rỡ vì hắn đã không bỏ rơi cậu. Vì hắn đã mạnh mẽ chiến đấu với tử thần để ở lại bên cạnh cậu. Chân Nguyên cười nhẹ, ngồi xuống bên cạnh cậu. Anh xoa xoa đầu của Tuấn Lâm.

"Lâm Lâm! Bên phía cảnh sát đang điều tra nên họ sẽ cần lời khai của em. Em đến đó đi! Anh ở đây giữ anh hai cho"

"Dạ! Nhờ anh" Cậu lau nước mắt rời đi.

Không khí im lặng dần trở nên u ám, u ám đến nổi có thể nghe thấy rõ âm thanh của máy thở vang lên từng nhịp "bíp...bíp...". Và tiếng nước biển rơi từng giọt. Chân Nguyên cười nhẹ ma mị, anh vươn tay chạm đầu của Hạo Tường.

"Anh hai à! Anh đúng là không phụ lòng tin của em đó! Anh đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ bảo vệ Lâm Lâm rồi. Chắc anh sẽ không bao giờ ngờ tới đâu nhỉ?" Chân Nguyên lấy trong túi ra ống tiêm chứa dung dịch xanh sáng.

"Quả thật có bắn anh hay có đâm anh, anh sẽ điều có thể chống lại bằng sự phòng thủ tuyệt đối. Nhưng khi nhắm vào Lâm Lâm thì mọi phòng bị của anh điều tan nát. Anh sẽ dùng cả mạng sống để bảo vệ em ấy, anh rất giống tôi ở điểm đó. Nên nó chính là điểm yếu chí mạng của anh! Và giờ... chúc anh sẽ có một giấc ngủ ngon"

Anh dần tắt đi nụ cười, nhẹ xoa xoa lấy phần trán của hắn. Chân Nguyên dần dần gim ống tim và bơm dung dịch ấy vào đầu của Hạo Tường. Máy thở liên hồi ngân lên tiếng "bíp bíp" như thể Hạo Tường đang chống chội lại dung dịch ấy, tay và chân của hắn run lên co giật. Hơi thở của hắn loạn lên dồn dập.

"Sống hay chết còn phải xem ở anh rồi, tạm biệt!"

Chân Nguyên quay người rời đi bỏ mặc Hạo Tường đang co giật run rẩy. Sau mười phút đưa lời khai cho phía cảnh sát, Tuấn Lâm nhanh chóng chạy về phòng bệnh. Nhìn thấy Hạo Tường đang co giật liên tục cậu hoảng hốt hét lên.

"BÁC SĨ! BÁC SĨ!"

Bác sĩ Lý tức tốc chạy đến, anh ta lập tức kiểm tra nhịp tim và huyết áp của Hạo Tường.

"Mọi thứ vẫn bình thường!Tại sao cậu ấy lại như vậy?"

Bác sĩ Lý đỡ đầu của hắn lên, anh ta tròn mắt trước vết đỏ nhỏ còn dính lại một chút chất xanh sáng.

"Không ổn rồi!"

"Anh ấy bị gì vậy bác sĩ Lý?" Cậu sợ hãi nhìn hắn, bác sĩ Lý lắc đầu bất lực.

"Cậu Tuấn Lâm! Tôi thật sự rất tiếc! Tôi không thể làm gì cả. Sống hay chết ngay lúc này Hạo Tường phải tự mình chống chọi. Nhưng cậu ấy có thể lắng nghe nên cậu hãy cố gắng lôi cậu ấy trở về!"

Bác sĩ Lý gục mặt rời đi, Tuấn Lâm ngơ ngác khụy xuống ghế. Cậu siết chặt tay hắn, dòng nước mắt rơi xuống. Từng giọt, từng giọt đau thương nhiễu vào tay hắn. Lòng cậu sợ hãi tột cùng, giọng nói cũng run rẩy yếu ớt.

"Tường! Anh với em đã hứa sau này sẽ cùng nhau hạnh phúc! Đã hứa sẽ cưới em! Nên là anh phải sống! Nhất định phải sống!"

Cậu hôn nhẹ lên tay hắn, đôi tay ấm áp của hắn vẫn không ngừng co giật. Cậu tuyệt vọng siết chặt lấy tay hắn lại.

"Anh biết không! Từ bé em đã luôn ngưỡng mộ anh. Anh lúc nào cũng được ba dẫn đi đến các buổi tiệc lớn và luôn được người ta khen ngợi. Em thì luôn bị nói là một đứa vô dụng không có tiền đồ. Sau đó còn bị anh la mắng và đánh đập hết lần này đến lần khác. Đến nổi khi lớn lên em còn tự mình xoá đi những ký ức đáng sợ đó bằng cách trốn tránh anh! Bản thân em đã không biết những lần la mắng đó điều là vì anh muốn tốt cho em. Em cũng không biết anh đã cố gắng bảo vệ em như thế nào. Em là một đứa ngốc! Hức... Vậy mà anh vẫn tiếp tục bảo vệ và yêu thương em! Tới tận lúc ở bãi biển nghe anh nói ra mọi thứ em mới hiểu rằng anh yêu em nhiều đến mức nào!"

"Tại sao lại yêu thương một đứa nhu nhược như em hức để rồi bây giờ phải vật vã đau đớn như vậy? Nếu như bỏ mặc em để em là người bị thương thì có tốt hơn không? Em sống hay chết gì cũng được mà! Em chỉ muốn anh hạnh phúc thôi! Em là đang trách mắng và kể lễ với anh đó! Nên là... nên là anh phải mau phải mau tỉnh lại đi! Tỉnh lại để còn phản bát rằng điều em nói là sai. Còn phản bát lại rằng anh yêu em để em còn có thể nghe thấy giọng nói trầm nhẹ ấy! TƯỜNG EM XIN ANH!" Cậu gục xuống, hét lên.

"BÍP... BÍP... BÍP"
___________

VOTE CHO MÌNH NHA

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro