Chap 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau nàng tỉnh lại. Thấy mình đang nằm trong lòng cô.

Nàng mới cảm thấy tạm an toàn.

Dù sao ở bên cô cũng đỡ đáng sợ hơn ở nơi lạnh lẽo, u ám kia.

Nghĩ đến ngày hôm qua suýt bị chúng cưỡng hiếp tập thể, nàng lại run rẩy sợ hãi, cái thân thể này cũng bị bọn chúng chạm tới...

Nghĩ đến đó nàng vội cúi xuống xem người mình thế nào, nhưng trên người không có xấu vết cào cấu nào cả, ngay cả khuôn mặt lúc đó bị chúng tát cho sưng tấy, đau đớn, bây giờ cũng không còn cảm giác đau nhức nào nữa.

Chẳng lẽ hôm qua bế mình về... cô ta đã tắm rửa rồi bôi thuốc cho mình sao?

Không biết cô ta nhìn thấy người mình như vậy... sẽ có cảm giác gì nhỉ?

Cái tên này, cô làm tôi suýt chết hụt, tôi sẽ không tha thứ cho cô đâu!! Chồng gì mà kém, bảo vệ vợ cũng không lên thân.

Chỉ được cái bắt nạt người ta thôi.

Đáng ghét!

Càng nghĩ nàng lại càng tức, càng tức nàng lại càng bực.

Nỗi bực tức ngày càng dâng cao, nàng điên lên dùng chân, tay đạp đẩy cô ra xa mình, không cho cô ôm nữa.

_ Tránh ra... cút đi... yay yay... ta cho mi chết... Đồ chồng bất tài... Ta đá chết người! Zaaaaa.

Cô đang ngủ bị nàng đá cho giật mình tỉnh dậy.

Mấy hôm nay vì lo lắng cho nàng, cô không ăn không ngủ.

Hôm nay cứu được nàng rồi, cô mới được ngủ một chút. Thế mà lại bị nàng làm phiền khiến cô vô cùng khó chịu.

Có tức giận cũng phải để người ta ngủ dậy rồi mới tức chứ.

Mà bình thường nàng ham ngủ lắm mà! Hôm nay đột xuất dậy sớm chán. Không có ai cãi nhau lên mới ép cô dậy đây mà.

Nhìn cái mặt đỏ ửng, phụng phịu kia là cô biết cho dù không muốn cũng phải khai chiến đây!

_ Á... Sao tự nhiên em lại đánh Du chứ? Đừng đánh nữa!

_ Tôi cứ thích đánh cô đấy, cô làm gì được tôi nào?

_ Ui da đau quá! *vờ vịt khóc* Em tha cho Du đi huhu!

_ *Đạp, đạp, đạp* Cho cô chết!

_ Đừng đạp nữa mà! Em mà đạp nữa là sẽ đau chân lắm đấy!

Vừa nói, cô vừa ôm lấy chân nàng vuốt ve. Vì hôm qua tắm cho nàng xong, cô không muốn nàng ở trần cho lên mặc tạm áo sơ mi của mình cho nàng. Để có muốn làm gì cũng tiện.

_ Bỏ chân tôi ra! Ai cho cô cầm chân tôi?

_ Em có vẻ khỏe lắm nhỉ?

_ Đương nhiên! Tôi yếu để cho cô bắt nạt à?

_ Vậy sao? Thế thì...

_ Thì làm sao?{mặt câng câng lên nghênh chiến}

_ Thì mình động phòng thôi hihi...

Nói xong cô ôm chầm lấy đè nàng xuống dưới mặt. Hôn nàng ngấu nghiến.

_ Tránh ra! Đừng có mơ, tôi còn chưa hết giận đâu nhé!

Nàng ra sức đẩy cô ra, tránh nụ hôn của cô.

Nhưng mà tay cô đang chu du khắp người nàng, khiến nàng trở tay không kịp.

Người nàng nhộn nhạo hẳn lên, ký ức hôm qua ùa về khiến lòng nàng đau đớn...

Chẳng lẽ cô cũng giống như bọn chúng... muốn ức hiếp nàng sao? Tại sao cô và bọn chúng, ai cũng giống nhau cả vậy?

Nghĩ đến đó nàng mệt mỏi không dãy dụa lớn, nước mắt nàng tuôn trào không ngừng chảy ra.

Cô thấy nàng như vậy, giật mình vội dừng lại, lấy tay lau đi nước mắt cho nàng.

_ Em sao thế? Sao lại khóc rồi?

_ Cô không thương tôi... cô cũng giống như bọn chúng... đều muốn ức hiếp tôi hức hức... TÔI GHÉT CÔ!

_ Không phải đâu! Du rất thương em mà! Em đừng có đánh đồng Du với bọn chúng chứ! Đầu óc của em là để chứa cái gì vậy?

_ OA OA OA cô giám mắng tôi hức hức. Vậy mà cô giám nói cô thương tôi ah huhuhu.

_ Ngốc! Du không thương em thì thương ai?! Người ta ai cũng có đêm tân hôn thì em cũng phải cho Du có với chứ.

_ Phạt Du. Cho Du nghỉ luôn.

_ Sao cơ? Em vừa gọi gì? Du sao?

_ Cái gì?... Gì.. gì.. gì chứ! Tôi mệt lắm rồi, tôi muốn đi ngủ.

Đây là lần đầu nàng gọi cô thân mật như vậy. Cảm giác gì đây nhỉ? Cô cảm thấy vô cũng hạnh phúc a.

_ Hai~~ vậy em ngủ đi. Cứ tự nhiên.

Một lát sau

_ Á. Cô làm gì thế?!Bỏ tay cô ra NGAY! Ai cho cô sờ vào chỗ đó hả?

_ Không được trọc tay vào ááááá

_ Em ngủ đi! Em làm việc của em, Du làm việc của Du. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ai làm việc người đó hêhêhê.

_ Đồ xấu xa kia!!! Bỏ tay cô ra ngay!!!

_ Không bỏ! Chỗ em ướt hết rồi này. Nếu Du bỏ ra lúc này, lỡ em tức quá đập đầu vào gối chết thì sao? Tự nhiên Du lại mất vợ, Du chẳng dại.

_ Áááá Cô... cô... Ừm ... Ừm...

_ Để Du bù đắp cho em, Du xóa hết dấu vết của bọn chúng nhé!

_ Tôi không cần! Cô còn dã man hơn bọn chúng.

_ Nhưng Du cần! Cho dù đêm qua Du đã xóa hết rồi.

_ Cô... cô... Đêm qua tôi bị như thế mà cô vẫn còn tâm trạng ABC sao?

_ Chỉ cần ở bên em lúc nào Du cũng muốn em hết.

_ Tên dâm dê này, tránh xa tôi ra. Không cho cô sờ vào người tôi, bỏ ra áááá.

_ Hình như em thích Du bạo lực thì phải?

_ Huhuhu không... không.

_ Vậy thì ngoan, để cho Du còn động phòng nào. Phần thưởng của Du.

_ Chẳng phải đêm qua cô đã động phòng rồi đấy thôi?

_ Có ai động phòng một mình không?

_ Cô... cô... cô là đồ &¤¥$... Ừmừm.... áá!!!!

---------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro