1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi khi sự gặp gỡ giữa trong khoảng thời gian cô đơn nhất, quãng thời gian mệt mỏi nhất được gọi là định mệnh.

Cái ngày mà Amie lạc lõng về một vùng quê xa xôi, vì gia đình làm ăn lụn bại, cô không còn là một nàng công chúa, một cô tiểu thư kiêu kỳ. Amie không còn gì cả, ngoài trái tim bị tổn thương khi gia đình tan vỡ, gia nghiệp sụp đổ, người mà cô 17 năm gọi là bố đã đi theo người phụ nữ khác sau đó vài ngày. Còn cô, người con gái mang danh tiểu thư, sống trong nhung lụa, người con gái được coi là bảo bối được nâng niu nhất, sau cùng bị đẩy về một vùng quê xa xôi sống cùng một người bác chưa từng gặp gỡ.

Cuối cùng thì Amie cũng đã dần quen với cuộc sống nơi đây. Hai tuần nhanh chóng qua đi, Amie đã thích nghi với nhịp sống yên bình không xô bồ vào ồn ào như ở thành phố. Cô thích những ngày ngồi trên đồi nhìn xuống phía dưới cảm giác bình yên chưa từng có.

"Chị, mẹ bảo chị về ăn cơm!"  Tiếng gọi non nớt còn chưa vỡ giọng vang lên ở chân đồi.

Amie thoát khỏi tâm trạng ngẫn ngơ, đứng dậy phủi sạch quần áo rồi nhanh chóng đáp lại: "Được rồi, xuống đây."

Trở về nhà, Amie rửa tay trước khi ăn cơm căn nhà của bác không lớn lắm nhưng cũng coi là khang trang so với những nhà xung quanh. Trong nhà không thiếu đồ dùng gì cả chỉ thiếu internet. Amie mang theo chiếc iPad nhưng chưa thể sử dụng được, mạng 3G ở đây cũng trở thành thứ vô nghĩa.

Cuộc sống mỗi ngày của Amie trôi qua vô cùng tẻ nhạt. Amie không đi học vì cô không chấp nhận được việc phải học ở nơi cơ sở vật chất quá kém đến thế. Và lý do lớn hơn là vì Amie học ở thành phố chưa đến cuối kỳ còn hai tháng nữa là kết thúc học kỳ thì Amie nghỉ giữa chừng nên nếu đi học lại ở đây Amie sẽ phải học cùng những đứa em kém cô 1 tuổi. Với cô, đó là một sự sỉ nhục rất lớn.

Amie nghỉ học nên hàng ngày cô dậy ăn sáng rồi ngủ tiếp đến trưa, khi buồn chán sẽ đi lên sẽ đi lên đồi, còn không thì đi dạo xung quanh. Mặc dù Amie được sinh ra trong gia đình có điều kiện tốt nhưng lại là người thích những điều giản dị, mộc mạc. Nét đẹp ở đây chưa được khai thác giống như một hòn ngọc sơ nguyên chưa được mài giũa.

Chiều hôm sau đứa con của bác cô nói rằng có một gia đình trêm thành phố về đây xây dựng một nông trại trồng hoa, rất nhiều loài hoa quý hiếm được mang từ nước ngoài về gây giống. Cô đã tò mò và đi theo sự chỉ đường của đứa nhóc.

Thả 🌟 cho cục bông đi mn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro