2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những thứ tưởng như chỉ diễn ra trong phim lại thật sự xảy ra ở ngoài đời thực, Amie nhìn thấy trước mắt là một nông trại bằng kính trong suốt, bên trong là rất nhiều hoa, rực rỡ sắc mài khiến cô hoa mắt.

Amie từng bước lại gần nông trại bằng kính ấy. Nó rất lớn, còn lớn hơn cả trong phim ảnh. Bên trong có vài người đang đi qua đi lại bê những chậu hoa xếp ngay ngắn.

Thật ra Amie không phải mẫu người lãng mạn nên cô không thích hoa. Đối với cô, hoa là thứ dễ tàn nhất. Còn Amie thì không thích những điều chóng vánh, nên với cô, hoa để ngắm nhìn thì được, yêu thích thì không bao giờ.

Nhìn một lúc để giải tỏa sưk hiếu kì rồi Amie quay lưng rời đi. Một chàng trai đang đi ngược lại phía cô. Anh ta rất cao, cao hơn Amie hẳn một cái đầu. Anh ta mặc chiếc quần bò cùng một chiếc áo phông đơn giản, không quá cầu kỳ nhưng lại toát lên sự sang trọng của một người có tiền, tư phong của giới thượng lưu rất lâu rồi cô chưa bắt gặp, hôm nay thấy lại, trong lòng có cảm giác chua chát lạ thường.

Amie không để tâm mà rời mắt bước đi. Có những thứ không nên nhìn, không nên nhớ, những vết thương chỉ nên để nó ngủ quên, không nên khơi dậy.

Đi được vài bước thì giọng nói phía sau kéo cô dừng lại.

"Này cô!"

Amie quay lại, chàng trai vừa rồi đang nhìn cô bằng ánh mắt tò mò.

"Cô là người làm ở đây à? Sao tôi nhớ là chưa từng thấy cô?"

Amie thực sự rất muốn chửi thề, nhìn lại người mình từ đầu đến chân xem có chỗ nào giống người làm nhà anh ta không. Nhưng đây là vùng quê, Amie cũng không nên sinh sự làm gì, cô vẫn điểm tĩnh đáp: "Không phải."

Nói xong, Amie quay đi thì anh chàng điên rồ này bước qua mặt cô ngáng đường.

"Vậy tại sao cô lại ở đây?" Anh ta thắc mắc một cách vô lý.

Amie nhíu mày, khó chịu hỏi lại: "Vậy tại sao tôi không được ở đây?"

Anh ta cười nhạt, như đang nghe một vở hài, bàn tay rắn rỏi chỉ về phía tấm bảng.

"Đi về thì nhân tiện nhìn tấm bảng đấy nhé."

Nói xong, anh ta nhét tay vào túi quần kiêu ngạo rời đi, Amie không kịp nói thêm câu nào.

Amie tức đến đỏ ửng hai gò má, bước nhanh ra nhìn tấm biển trước mặt, hàng chữ màu đỏ rất to: "Không phận sự miễn vào."

Chẳng lẽ nguyên một khoảng đất lớn thế này đều là của nhà anh ta? Amie cắn môi rời đi, rồi đột nhiên dừng lại nhìn tấm biển gỗ mà tức càng thêm tức, một cước đá mạnh, tấm biển lăn xuống lùm cỏ, như chưa từng có.

Anh nhìn tấm biển bị dưới cỏ rồi nhìn ra phía xa, bóng lưng nhỏ bé đang bước đi nhẹ tênh, tựa như không có việc gì diễn ra. Cúi người cắm lại tấm biển, chàng trai bất giác nở nụ cười.

Đây là chàng trai lạnh lùng đó nha mn. Thả 🌟 cho mình đi nà. Iu thưn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro