3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hôm đó Amie không lui tới khu vực lân cận đó nữa. Mọi việc diễn ra như nhưng ngày bình thường, chuyện đã qua cô không còn nhớ đến.

Ngồi trên đồi nhìn xuống bên dưới , có cảm giác như mình đã cách xa nhịp sống trước kia lâu lắm rồi. Đôi lúc Amie rất nhớ thành phố, đó là nơi cô đã sống mười bảy năm trời. Nhưng bây giờ điều đó cũng chẳng còn quan trọng. Amie thở dài, mái tóc dài được buộc cao để lộ phần gáy trắng mịn. Mặc dù ở quê nhưng Amie chỉ ra ngoài vào lúc trời không nắng nên làn da vẫn giữ được mài trắng hồng mà nơi này hiếm ai có.

Amie không quá xinh đẹp nhưng làn da và đôi môi đỏ mọng nhìn đặc biệt cuốn hút. Amie khẽ ngân nga bài hát cô yêu thích. Amie hát không hay nhưng chất giọng nhẹ nhàng, cộng thêm cảm xúc khiến lời hát càng da diết:

Thu không anh úa xanh
Đông chưa sang đã lạnh
Xuân quên đi lời anh hứa
Vì hạ đã xa rồi anh hỡi
Màu của lá thu vàng đã rơi
Phố không anh, phố như dài hơn

Đột nhiên có cảm giác như có ai đang nhìn mình, Amie quay ngoắt lại, tám mắt nhìn nhau. Một trong số ba người kia là người hôm trước cô gặp. Yoongi đưa tay lên miệng hơi ho khan, nói với hai người đi cùng: "Đất ở đây khá tốt, tôi đã xem rồi, lấy một về thử nghiệm."

Hai người kia nhanh chóng dùng xẻng xúc đata vào một chiếc túi bóng kính . Amie đứng dậy rời đi. Đi ngang qua Yoongi, Amie chỉ kịp dành cho anh ta một ánh mắt đầy chán ghét rồi rảo bước đi.

"Cô gái này là người ở đây sao?" Yoongi lên tiếng hỏi hai người làm ở đây, họ đều là dân ở đây dù nghe giọng của Amie thì anh biết không phải người chốn này.

"Không đâu, cô gái này là cháu của Jiheon ở phía đằng kia." Anh người làm chỉ về hướng bên dưới đồi rồi nói tiếp: "Là người thành phố, cũng không rõ có chuyênn gì mà về đây sống, cũng được hơn hai tuần nay rồi, ít nói nên cũng chưa ai tiếp xúc bao giờ."

Yoongi gật đầu tỏ ý biết rồi, cũng không tiện hỏi gì thêm, chỉ nhìn xa xăm, một cacha vô thức anh nhìn về phía ngôi nhà mà người làm vừa chỉ.

Cái ngày mà hai người gặp lại nhau cũng chính là ngày cơn bão lớn đổ về. Amie ngồi trên đỉnh đồi , mây đen vừa kéo tới thì mưa đổ xuống tâm tã. Lần đầu gặp tình huống này Amie luống cuống chạy đến vấp ngã. Mưa rất nhanh thấm xuống lòng đất, đường đồi trơn trượt khiến cô di chuyển khó khăn . Mưa xóa hết mọi vết đi cũ khiến Amie không xác định được hướng xuống, ngọn đồi không quá cao nhưng vì trời mưa nên vô cùng nguy hiểm.

Là một tiểu thư được bao bọc, Amie chưa từng rơi vài hoàn cảnh đáng sợ đến thế này, bao nhiêu kiên cường cũng không kìm nổi nước mắt rơi xuống cùng mưa.

Amie đợi mãi, đợi mãi đến mười lăm phút sau cũng không thấy bác hay ai đến cứu cô. Hay bọn họ nghĩ Amie thật sự coa thể tự mình về nhà an toàn hay tìm được một chỗ trú mưa?

Amie bám vài một thân cây, ngồi xổm xuống, tán cây khá to nhưng cũng không che được cho cô, người cô ướt nhẹp.

Trời dân tối, Amie sợ hãi đến mức bật khóc, gục mặt vào lòng bàn tay không dám nhìn xung quanh. Một mình Amie ở đây, một quả đồi rộng lớn chỉ có một mình cô, chẳng lẽ cô sẽ chết ở đây sao?

Những tán cây xào xạc tiếng các con vật nhỏ kêu nghe vô cùng kinh dị. Đột nhiên một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu, Amie không dám nghĩ là thật hay ảo ảnh nên cũng không dám ngẩng mặt lên nhìn.

"Đi xuống thôi."

*tụt mood*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro