Chương 22 : Nhường Và Nhịn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sáng hôm sau…



- Woa…! Nhẫn đẹp dữ! – Mun giả vờ kêu lên khi thấy chiếc nhẫn trên tay Quỳnh Anh



- Của tao mà! – Anh nhà ta đắc chí.



- Thôi ăn nhanh đi học! – Nó lạnh lùng làm hai đứa mất hứng.




Từ sau khi đi Cần Thơ về, ba nó giao cho nó làm CEO của ba chi nhánh lớn nhất của công ty ở Úc nên nó ngày càng ít nói và lạnh lùng do tính chất yêu cầu của công việc.




Tiếng chuông điện thoại của nó vang lên. Nó buông nĩa.




- Alo! Con nghe ba!



- Ba với mấy chú vừa chuyển đồ cho tụi con đó.



- Đồ gì ba?




- Chiều khi nhận rồi con biết. Ba với mấy chú thấy tụi con không an toàn cho lắm! Dù gì mấy đứa cũng không có vệ sĩ. Hữu ít với mấy đứa lắm đó.




- Bọn con biết rồi! Cảm ơn ba. Ba nói với mấy chú giùm con luôn nha ba. Thôi con chào ba!



- Chào con.




Nó cúp máy.




- Hàng gì mậy? – Mum




- Không rõ. Chiều đến! – Nó.




- Đi thôi! – Nhi nói rồi kéo ghế đứng dậy ra xe. Ba đứa cũng vậy.





Tứ Đại láy xe một mạch đến trường, lần này cũng vượt đèn tính hiệu như mấy lần trước mà chả quan tâm đến người đi đường. ( Ở Úc quen rồi.).




Tứ Đại bước vào trường. Sau ngày các Daddy của Tứ Đại đi thì không hiểu sao họ có đôi chút lạnh lùng hơn trước, đặt biệt là nó.


Họ bước vào lớp, Thành, Nhân và Lâm đã vào cùng một số học sinh khác. Chỗ ai người đó về. Duy chỉ có Lâm và Quỳnh Anh là đẹp đôi nhất hiện nay, hai người nói chuyện rất ư là thân mật.


Mun trao đổi bài với Đại Nhân. Nhi lướt wed, Thành nghe nhạc, thỉnh thoảng quay sang nhìn Nhi rồi lại quay đi chỗ khác ngay lập tức.


Nó thì sau khi về chỗ lại lấy laptop ra, cắm D-com vào rồi bắt đầu công việc của mình. Những ngón tay thuông dài lướt trên bàn phím với tốc độ chóng mặt.


Đúng lúc đó hắn bước vào. Cả tốp nữ sinh lại làm ầm lên nhưng im phắt ngay lập tức vì hôm nay hắn đi chung với một nữ sinh lạ mặt trong bộ đồ phục của trường. Nhỏ đó e ấp đi sau hắn, hắn nắm tay nhỏ làm mấy fan của hắn tức anh ách. Nhỏ nhìn rất ngây thơ, nhưng gương mặt thì có trang điểm hơi đậm, cứ chu chu cái mỏ thoa đầy son ra vẻ dễ thương lắm.

Ánh mắt của tất cả học sinh trong lớp lúc bấy giờ đổ dồn về phía họ, chỉ có nó là vẫn chăm chú vào màn hình. Hắn kéo tay nhỏ đó xuống chỗ bàn nó và hắn.


- Em tạm thời ngồi đây đi. – Hắn nói rồi kéo nhỏ đó ngồi xuống chỗ của mình, ngay cạnh nó.

- Nhưng cái bạn kia thì sao anh? – Nhỏ hỏi ngây thơ.

- Chẳng sao hết! Chỗ này là của anh mà. Đừng quan tâm. – Hắn liết xéo nó.

- Hì! Cảm ơn anh.

Nó vẫn làm công việc của mình, không quan tâm đến ai cả. Nhi, Mun, Quỳnh Anh và ba chàng kia thì hết nhìn hắn lại quay sang xem biểu hiện của nó.


Lớp học và xung quanh trường bắt đầu bàn tán về nhỏ - người mà hắn đích thân nắm tay dẫn vào trường sáng nay. Nhỏ là ai? Có quan hệ gì với hắn? … Rồi rất nhiều câu hỏi được đặt ra. Coi bộ lần này nhỏ nổi tiếng lắm đây.


Quay lại với tình hình lớp học, sau khi cho nhỏ ngồi vào chỗ của mình thì hắn lên bàn giáo viên ngồi. Nhi, Mun và Quỳnh Anh vẫn im lặng nhìn biểu hiện của nó. Ba chàng kia cũng vậy.


- Chào bạn. Làm quen nha. Mình tên là Nhật Uyên. Bạn tên gì? – Nhỏ quay sang hỏi nó.

- …- Nó không trả lời.


Đột nhiên, Uyên ghé sát tay nó:

- Trần Khởi My! Hân hạnh chào cô. – Giọng nói thỏ thẻ của Uyên cùng hành động nhanh nhẹn khiến người khác khó mà nhận ra.

Nó nhẹ nhàng quay sang Uyên, người vừa gọi cả họ lẫn tên nó, miệng nhếp cười khinh bỉ. Nụ cười của nó, vừa nhanh vừa dứt khoác làm cho nhỏ hơi rợn người. Nụ cười vụt tắt, nó quay lại với công việc. Những ánh mắt theo sát nó từ nãy đến giờ đều biến mất nhanh chóng.


Tiếng chuông vào học ngân lên. Mọi học sinh quay về vị trí của mình. Hắn rời bàn giáo viên, bước xuống đứng cạnh Uyên. Nhỏ nhìn hắn nở nụ cười thơ dại. Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc nhỏ. Hành động đó bỗng chốc lọt vào mắt nó. Một cảm giác nghẹn ngào từ từ xuất hiện và chợt biến mất trong lòng nó.

Giáo viên bước vào lớp. Sau màn chào hỏi, bà ấy nhìn ra ngoài tìm học sinh mới theo thông báo nhưng không thấy. Bà ta quay vào lớp thì nhìn thấy hắn đang đứng, chỗ hắn thì có một nữ sinh lạ đang ngồi.

- Em là học sinh mới? – Bà ta hỏi Uyên


- Vâng thưa cô. – Giọng nói cố tỏ ra trẻ con của Uyên làm mấy nam sinh phấn khởi.


- Em có thể giới thiệu về mình.


Chờ câu này từ nãy đến giờ, Uyên đứng phắt dậy, tự tin cất giọng:


- Thưa cô và các bạn, em tên là Nguyễn Hoàng Nhật Uyên, con gái của ông chủ kinh doanh bất động sản Nguyễn Hoàng Nam. Mong mọi người giúp đỡ.

Uyên kết thúc màn chào hỏi bằng cái cúi đầu nho nhã làm bà cô và tất cả đều hài lòng ra mặt, ngoại trừ một người từ nãy đến giờ vẫn gián mắt vào màn hình mà làm việc.


- Được rồi. Em có quyền chọn chỗ ngồi. Mời em! – Bà cô nói rồi bắt đầu giảng bài, để cho nhỏ tự do lựa chọn.


- Em có thể ngồi đây không anh Khánh? – Uyên giả giọng.


- Được chứ. Anh sẽ qua bàn khác. – Hắn.


- Ý em là em có thể ngồi chỗ bạn này…- Chỉ qua nó- … và ngồi chung với anh không?


- Anh… anh cũng không biết nữa.


Nhỏ ngước lên nhìn hắn bằng ánh mắt long lanh diễm lệ nhờ đeo lens. Thấy nhỏ như thế, hắn buộc lên tiếng:


- Nhường chỗ được không My? – Hắn hạ giọng.


Nghe hắn lên tiếng, nó dừng tay nhìn qua Uyên rồi nhìn lên hắn. Từ khóe miệng nó, một nụ cười khéo léo hiện lên rồi biến mất trong tức khắc. Nó gập laptop lại, bỏ vào balo rồi đứng dậy ra bàn trống cuối tổ 4 ngồi. Đó là bàn xa và khuất bảng nhất.


Nó qua đó, bật laptop lên tiếp tục công việc. Nhi, Mun và Quỳnh Anh mới thấy hơi lạ vì nó nhường người khác, nhưng cũng vui mừng vì thấy tuy nó im lặng nhưng cởi mở. Điều duy nhất mà ba người không thấy là nụ cười bí ẩn của nó và câu nói Uyên thì thầm với nó.



Sau khi nó đi, Uyên qua chỗ nó ngồi. Hắn ngồi xuống rồi hai người nói chuyện vô cùng thân mật. Nó thì vẫn vậy, không quan tâm tới gì ngoài công việc.



Sorry vì đăng trể
( Sắp ngược nữ chính rồi cả nhà ơi )
( Mấy bạn muốn mình chuyển ver giống tác giả hay là tự mình viết đoạn kết , chứ mình thấy đoạn kết kia hơi không công bằng với nữ 9 thì phải )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro