Chap 95: Một ngày hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi vô truyện Au chúc các sĩ tử 2k thi tốt,làm bài tự tin,cố gắng đạt được ước mơ của mình nhé.....Fightinggg💪💪💪

-----------/---------/-----/---

Sau một hồi cưỡi trên lưng ngựa, cuối cùng Văn Khánh mới chịu ghìm cương lại. Trước khi đi, Văn Khánh đã bịt mắt Khởi My lại bằng một chiếc khăn màu đen, khi vừa xuống ngựa, Khởi My đã hấp tấp tháo tấm vải bịt mắt xuống. Trước mắt nàng là một cánh đồng hoa màu thiên thanh trải ngút tầm mắt.

Khởi My há hốc mồm trước cảnh tượng tuyệt vời trước mắt, nàng quay sang nhìn Văn Khánh, chớp chớp mắt cảm động. Văn Khánh chỉ mỉm cười, ngồi xuống thảm hoa rồi kéo Khởi My ngồi vào lòng mình. Hai người tay trong tay ngắm cảnh đẹp trước mắt, cứ im lặng bên nhau thật lâu.

" Khởi My. " Đột nhiên Văn Khánh khẽ gọi.
" Hửm? "
" Cảnh ở đây rất đẹp phải không? "
" Ân. " Khởi My khẽ gật đầu.
" Ở trước khung cảnh thế này, ta quả thực rất muốn cùng nàng lăn lộn. "
Khởi My đen mặt, đấm vào ngực Văn Khánh. " Cái đồ dâm tặc đáng ghét này, đầu chàng không thể nghĩ ra cái gì khác sao? "
Văn Khánh bật cười, lại vòng tay qua ôm lấy Khởi My tiếp. Dần dần, Khởi My cũng ngủ thiếp đi trong vòng tay của Văn Khánh.

Đến chiều, Khởi My cảm nhận được bụng mình đang sôi lên, nàng dụi dụi mắt tỉnh dậy, thấy Văn Khánh cũng đang gà gật. Văn Khánh thấy động liền tỉnh táo trở lại, mỉm cười với Khởi My.

" Văn Khánh, quả thật nơi này rất đẹp nhưng quá nhàm chán đi. " Khởi My che miệng ngáp, mỉm cười.
" Ừm, ta chỉ là thỉnh thoảng cũng muốn cùng nàng ra ngoài du ngoạn một chút. " Văn Khánh cọ cọ vào hõm cổ của Khởi My. Đúng lúc ấy một tiếng " ọc ọc " vang lên vô cùng lớn khiến Khởi My đỏ bừng cả mặt.

Văn Khánh bật cười, buông Khởi My ra, đi tới tháo một cái túi da nhỏ treo trên yên ngựa. Hắn mở túi ra, bên trong là mấy cái bánh bao. Văn Khánh không ăn mà đưa bánh cho Khởi My, nàng cầm lấy, cắn một miếng to.

" Óa, cái bánh này còn sống này, nhân vừa mặn lại vừa nát. Sao hôm nay trù phòng lại làm tệ thế này? "
Khởi My cứ mải cằn nhằn mà không để ý thấy mặt Văn Khánh càng lúc càng đen, càng lúc càng đen. Đến khi nàng dứt lời thì mặt Văn Khánh đã đen hơn cả đ.í.t nồi rồi.

" Văn Khánh, chàng sao thế? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy? "
Văn Khánh vẫn đen mặt nhìn Khởi My. Nàng chớp chớp mắt mấy cái, đột nhiên giật mình, nhìn xuống cái bánh đang cầm trên tay, rồi lại ngẩng lên nhìn hắn, ngập ngừng hỏi.
" Cái...cái này...không phải là do chàng làm đấy chứ? "

Văn Khánh sắc mặt dịu đi một chút, nhưng vẫn không trả lời, như vậy đủ để Khổ My biết điều nàng vừa hỏi chính là sự thật rồi. Nàng ha ha cười khan hai tiếng.
" Ha..ha ha...Thật ra nếu nhai kĩ cũng ngon lắm, ừm...rất độc đáo. "

Văn Khánh giật lấy cái bánh trên tay Khởi My xuống, sắc mặt vô cùng xấu.
" Đừng ăn nữa. "
Khởi My nhoài người qua, lại giật lấy cái bánh trên tay Văn Khánh, lựa lấy chỗ bánh chín mà ăn.
" Là tự tay chàng làm cho ta, sao không ăn được chứ? Đây là quà sinh thần của ta đúng không? "

Văn Khánh khẽ gật đầu, Khoqir My mỉm cười, trong lòng tràn đầy hạnh phúc. Một vương gia như hắn, lại tự tay vào bếp nấu ăn cho nàng, không cần nói nàng cũng tưởng tượng được cảnh tượng sẽ thê thảm như thế nào. Tuy rằng kết quả không được hoàn mĩ, nhưng cũng khiến nàng cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi.
" Sao chàng lại làm bánh bao để làm quà tặng cho ta? "

" Khởi My nhi nói nên tự tay làm điều gì đó ý nghĩa, vì vậy ta mới nghĩ nên làm bánh bao cho nàng. Vì bánh bao là món ăn đầu tiên do nàng làm mà ta được ăn. "
Văn Khánh ngập ngừng đáp. Sáng nay, hắn đã phải lén lút dậy thật sớm, nhờ trù nương ở trù phòng dạy hắn cách làm. Sau đó vì sĩ diện, nên hắn chỉ nghe qua cách làm rồi đuổi trù nương ra ngoài, chính vì không có ai chỉ bảo một cách rõ ràng nên mới làm ra những cái bánh nửa sống nửa chín như thế này. Mất mặt hơn là sáng nay Quỳnh Anh vô tình đi qua trù phòng, nhìn thấy hắn đang loay hoay với đống bột mì, lúng túng thổi bếp đã ôm bụng cười ngặt nghẽo khiến hắn đỏ mặt tía tai vì ngượng.

Khởi My cảm động, rướn người lên, hôn một cái vào má Văn Khánh, rồi ôm chầm lấy hắn, sống mũi cay cay. Văn Khánh cũng mãn nguyện ôm lấy nàng, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng. Khởi My cầm lấy đôi tay to lớn ấm áp của hắn, đan năm ngón tay thanh mảnh của mình vào tay hắn.

" Chúng ta sẽ mãi mãi không bao giờ rời xa nhau nhé. "
" Ân, ta sẽ không bao giờ buông tay nàng. " Văn Khánh dụi đầu vào hõm cổ của Khởi My, dịu dàng trả lời.

Chiều tà, ánh nắng dần tắt, một vài tia nắng vương lại trên thảm hoa. Chân trời màu cam nhạt đầy huyền ảo, tạo thành một bức tranh tuyệt mĩ.

Khi sắc trời đã tối dần, Khởi My cùng Văn Khánh trở về phủ vương gia.....
----//-//--///////-----

Chap này ngọt quá phải không?
Au dành tặng cho các sĩ tử 2k nhé...chúc các bạn thi tốt:))))

#986 từ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro