27.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tiểu Cách, em không đi cùng Quốc nhà chị sao? - Điền Bảo Quyên thấy Tiểu Cách tay xách nách mang một đống đồ đạc đến một mình có phần thắc mắc. Tất nhiên là vì Điền gia trước giờ cũng rất quý Tiểu Cách, đã mặc định cô là người nhà từ lâu, lại biết được tin tức Điền Chính Quốc với Tiểu Cách thực sự hẹn hò, càng thêm vui mừng.

- Chị yêu! Anh Quốc ham vui bỏ em đi quay một mình?

Tiểu Cách bỏ túi đồ xuống, mếu mếu máo máo rồi đưa những bài blog nổi bật hôm nay trên Weibo cho Điền Bảo Quyên xem. Điền Bảo Quyên biết trước giờ Điền Chính Quốc là một người trọng phép tắc, nay lại bỏ cả quay để đi cổ vũ vệ sĩ của mình, không mấy làm hài lòng, với cô, vệ sĩ thì không đáng được quan tâm đến thế.

- Chị sẽ nhắc nhở nó!

- Ấy! Đừng mà chị. Em nói thế thôi! Chị mà nói, có khi anh ấy giận em luôn.

Điền Bảo Quyên mỉm cười nhìn Tiểu Cách:

- Thế cô nương muốn thế nào đây?

- Em có muốn gì đâu. Hôm nay em sang chỉ muốn được ăn cơm với cả nhà thôi à!

Vừa nghe thấy giọng của Tiểu Cách, Điền phu nhân đã vui vẻ cất gọn sách lên giá, xuống lầu tìm cô:

- Cục cưng Tiểu Cách của ta mới đến đó à?

Tiểu Cách cũng vội vàng chạy lại ôm chầm lấy bà, tíu ta tíu tít. Lúc này mới lấy một đống đồ vừa khệ nệ xách ra:

- Dì à, Swarovski vừa ra mẫu lắc mới cực đẹp, con mua tặng dì!

- Chị Bảo Quyên, còn có túi của Chanel mới ra mắt hôm nay, em biết chắc chắn chị sẽ thích mà!

- Còn của chú...

Dì Hiểu Thanh nghiêm nghị nhìn cô nhắc nhở:

- Cái con bé này, thân quen như thế mà lần nào đến cũng mua quà cho mọi người. Riết thành quen rồi đó.

- Mẹ nói đúng đó, lần sau em đến chơi là vui rồi, đừng có mua linh tinh...

- Em biết mà, em đói lắm rồi. Sắp được ăn chưa ạ?

- Rồi rồi cái con bé này, chờ một chút là có đồ ăn lên ngay.

Sau khi ăn xong, Tiểu Cách ngỏ ý muốn cùng đi mua sắm với Điền Bảo Quyên, mục đích muốn thăm dò Kim Thái Hanh một chút. Dù sao nhà họ Điền tuyển chọn vệ sĩ gắt gao như thế khiến bản thân cô cũng thắc mắc, không biết tại sao một thằng nhóc hai mươi hai tuổi vắt mũi chưa sạch như cậu được nhận vào, hơn nữa lại được Điền Chính Quốc quan tâm đến nỗi vậy.

- Chị Bảo Quyên, không phải Điền gia trước giờ tuyển chọn vệ sĩ rất đáng sợ sao? Em vẫn không hiểu sao Kim Thái Hanh - vệ sĩ mới của anh Quốc lại được chọn.

- Tên nhóc đó hả. Mới 22 tuổi thôi nhưng rất kiên cường, có thực lực thật sự, một mình đã hạ gục hết tất cả các vệ sĩ có tiếng nhất! - Điền Bảo Quyên bỗng bật cười

- Nói ra còn có phần hơi buồn cười, cậu ấy chưa từng làm vệ sĩ cho ai, hôm đó mọi người lừa cậu ta rằng làm vệ sĩ Điền gia cần phải tiêm thuốc để chứng minh lòng trung thành, thế mà cậu ta cũng không sợ, chỉ lo ảnh hưởng đến bạn cậu ta. Thực ra Điền gia tìm hiểu rất kỹ rồi, một tên nhóc lớn lên ở cô nhi viện Bách Hương, nội tâm rất đơn thuần.

Từ nãy đến giờ, Điền Bảo Quyên là đang khen cậu ta sao? Tên mặt lạnh đó có gì đáng để cho ai ai cũng ưa thích vậy. Mà khoan, cô nhi viện Bách Hương, chẳng phải là cô nhi viện ở ngoại thành mà ngày trước Điền Bảo Quyên vẫn hay đến cùng Điền Chính Quốc? Tiểu Cách trong lòng hoài nghi, bởi cô đã diễn quá nhiều phim rồi, đừng nói là Kim Thái Hanh đang diễn kịch bản cậu bé đơn thuần ở cô nhi viện muốn báo đáp cho Điền Chính Quốc nhé. Không thể có sự trùng hợp đến nỗi vậy được, Kim Thái Hanh không thể không biết Điền Chính Quốc lúc đó, và tình cảm cậu dành cho anh không thể là tình bạn được.

- Chị à? Bây giờ xã hội này còn có thể tin vào một người xa lạ như vậy sao? Biết đâu cậu ta chẳng đơn thuần như vẻ bề ngoài, anh Quốc suốt ngày dính đến anh ta, còn bỏ quay để đi cổ vũ anh ta đua xe, chị nghĩ xem, không tốt chút nào. Với lại đâu cứ phải xuất thân từ cô nhi viện thì sẽ không có mục đích gì, sẽ không hại anh ấy hay nhòm ngó gia sản của Điền gia chứ?

- Chị biết em hay lo nghĩ linh tinh. Nhưng Điền gia đâu phải là nơi người khác muốn làm gì thì làm. Với lại trước giờ Quốc Quốc nhà chị rất ít bạn thân, có lẽ cậu nhóc đó lại hợp với nó, hai đứa bầu bạn cũng không tệ! Đừng nói là em ghen với cả vệ sĩ của nó nhé!

- Thì chị xem, anh ấy đang bỏ em bơ vơ đây, trận đấu đã xong từ rất lâu rồi còn đi đâu đấy!

- Được rồi, chị sẽ chỉnh đốn hai đứa nó sau. Được chưa?

- Vâng

.

.

.

.

.

Ý kiến của Điền Chính Quốc thật sự "không tệ". Đã đói rồi còn đòi ra ngoại thành ăn há cảo. Lí do của Kim Thái Hanh thì gắn liền với kỉ niệm hồi nhỏ của cậu ở đây thì không nói. Còn Điền Chính Quốc cuộc đời anh đã ăn không biết bao nhiêu sơn hào hải vị lại muốn lôi mọi người đến tận đây chỉ để ăn há cảo.

- Cuối cùng cũng đến rồi! - Anh Vỹ ôm bụng ngồi ngay xuống, gọi lớn

- Dì chủ quán ơi cho cháu nguyên một bàn há cảo!

- Này! Cậu có ăn được hết không mà gọi lắm vậy? - Dì chủ quán ngạc nhiên, bàn có bốn thanh niên cao lớn, nhưng có lẽ để ăn được nhiều như thế thì rất đáng sợ.

Điền Chính Quốc vội xua tay bật cười:

- Dạ 4 phần há cảo và mì vằn thắn! Dì làm nhanh chút nha!

- Có ngay đây!

Anh Vỹ há hốc mồm ngạc nhiên:

- Quốc à đừng nói em bảo anh lái xe gần trăm cây chỉ để cho anh và mọi người ăn mỳ vằn thắn và há cảo nhé! Em ăn bào ngư vi cá chán rồi sao?

- Ngon mà! Lần trước Thái Hanh dẫn em đến đây ăn ngon chết đi được! - Điền Chính Quốc thật thà kể lại..

- Lần trước! Thái Hanh? Hai người đi đến đây với nhau hồi nào?

Cả anh Vỹ và Mẫn Doãn Kỳ đồng loạt thắc mắc.

Kim Thái Hanh gãi đầu gãi tai ấp úng:

- Thì lần đó ai kêu hai người say rượu ngủ như chết, ai gọi dậy cho nổi.

- Há cảo nóng hổi đến đây đến đây!

- Thôi đói thì mau ăn đi, đừng có thắc mắc nữa anh Vỹ.

- Ngon đấy! - Anh Vỹ vừa ăn vừa xuýt xoa

- Anh nói thừa. Đói thì ăn gì chả ngon!

- Kim Thái Hanh mày bắt bẻ anh hơi nhiều rồi đó, không nể tình mày đãi bữa này anh sẽ cho mày ở đây. - Anh Vỹ bức xúc nhìn Kim Thái Hanh

Ăn uống no nê xong, mọi người mới lên xe về nhà. Mẫn Doãn Kỳ vô cùng biết ý, nhanh nhẹn leo lên ghế trước ngồi cùng anh Vỹ đang lái xe, để cậu được ngồi cạnh Điền Chính Quốc.

Bỗng nhiên anh Vỹ hơi ngứa miệng, lại hỏi:

- Thái Hanh thằng em mình không biết đã có bạn gái chưa nhỉ, mà trong cả dãy fans nữ hôm nay không biết có bạn gái trong đó không nhỉ?

- Em không có ai yêu! - Kim Thái Hanh cười trừ

- Anh nói thật nhé ngoài tính hay cà khịa anh thì chú mày rất tốt, lại đẹp trai, thu nhập cũng ổn, đứa nào không yêu mày đứa đó hơi bị ngu.

- Ngu? - Mẫn Doãn Kỳ bỗng cười sằng sặc - Vậy mà người ta có yêu cậu ấy đâu! Hẳn là ngu rồi!

- Mẫn Doãn Kỳ đừng nói bậy bạ!

Điền Chính Quốc bỗng cảm thấy tâm trạng hơi khó tả. Mẫn Doãn Kỳ nhắc đến người mà Kim Thái Hanh đơn phương, chắc hẳn lòng cậu khó chịu lắm, có lẽ cậu vẫn chưa quên được người ấy. Điền Chính Quốc thật sự không hiểu, tình yêu là cái quái gì, mà chẳng được như ý muốn của người ta, giống như việc anh không yêu Tiểu Cách vậy. Có lúc anh cứ ngỡ có khi nào là tình yêu không? Nhưng trái tim anh đã nói rõ ràng với anh: "nó không phải"

Vừa định quay sang an ủi Kim Thái Hanh một chút, thì thấy cậu lại giống mọi khi, kéo mũ trùm kín mặt, tựa đầu vào cửa kính mà ngủ.

"Có lẽ hôm nay cậu ấy cũng mệt. Mà hôm nào cậu ấy chả mệt" Điền Chính Quốc nghĩ thầm, ra hiệu cho hai người bên trên tán dóc khẽ thôi, lại thấy sợ đầu Kim Thái Hanh đập vào cửa vừa đau lại vừa tỉnh giấc. Điền Chính Quốc khe khẽ kéo Kim Thái Hanh về phía mình, cho cậu tựa đầu vào vai mình ngủ. Mẫn Doãn Kỳ nhìn qua gương chiếu hậu thì len lén cười. Chắc rằng Điền Chính Quốc quan tâm Thái Hanh nhà cậu như thế, không có cảm tình mới lạ đấy, cứ như thế này thì có gì phải lo đâu.

Anh Vỹ mới là người kinh hãi tột độ khi nhìn qua gương chiếu hậu. Bởi lẽ trước giờ có lái xe cho Điền Chính Quốc và Tiểu Cách cũng không thấy Điền Chính Quốc dịu dàng và ôn nhu với ai như thế này. Liệu từ trước đến giờ anh có ship nhầm thuyền không???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro