Chap 3: Chậu Cây Vận Khí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rời khỏi nhà họ Jeon đơn giản hơn so với Jungkook nghĩ.

Sự thật chứng minh, đúng là kiếp trước cậu đã mua dây buộc mình. Một khi cậu từ bỏ những người này trước thì cậu sẽ không còn giữ tâm trạng khổ sở, lo sợ không đâu nữa.

Bây giờ, trong lòng cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, là làm sao để giữ được cái mạng nhỏ của mình.

Năng lực hành động của cậu rất nhanh, sáng sớm hôm sau đã xử lý xong thủ tục chuyển lớp, sau đó cậu bắt đầu chuyển sách vở.

Hệ thống đã cho Jungkook một cái chậu không, chỉ có đất trong chậu...nhưng mà cũng chỉ có Jungkook mới có thể nhìn thấy.

"Mỗi khi vận khí của ký chủ tích lũy nhiều thêm từng chút một, một mầm nhỏ sẽ mọc lên. Chỉ khi nào cây mọc um tùm trong chậu, vận khí của nhân vật phản diện trên người ký chủ mới có thể bị tiêu trừ. Đến khi đó, kết cục của ký chủ mới không phải lại là chết không tử tế'.'

"Thậm chí, nếu như cây cậu trồng mọc rậm rạp trong chậu, vận khí của cậu còn có thể vượt cả Haemi."

Jungkook hỏi: "Cái này có ảnh hưởng tới những người bị tôi hít vận khí không?"

"Không bị ảnh hưởng, ký chủ có nghe nói về cột phát wifi không, ký chủ hít vận khí của bọn họ, nhưng vận khí của bọn họ sẽ không bị giảm đi."

Jungkook an tâm.

Sau khi nhận lấy chậu cây, cậu rất thích thú, lập tức thử nó trên người của lớp trưởng lớp 6, đi tới, cho lớp trưởng một cái ôm thật to.

Lớp trưởng lớp 6 cảm thấy thụ sủng nhược kinh(1).

(1) Thụ sủng nhược kinh: Được yêu thích mà hoảng sợ.

Jungkook vừa cùng lớp trưởng thâm tình ôm nhau vừa nhìn chằm chằm chậu hoa trên không trung, giống như người chồng đang chờ vợ mình sinh em bé vậy.

... Kết quả... Ôm người ta đã ba phút, nhưng đống đất trong chậu hoa vẫn trơ trụi, không có bất kỳ động tĩnh gì.

Ngừng mấy giây.jpg.

Jungkook: "..."

Hệ thống an ủi: "Lớp trưởng của ký chủ thật sự quá bình thường, tỷ số mang lại vận khí chỉ có 0,000001%. Cậu vẫn nên đặt tâm trí vào những người ở hàng đầu của danh sách nhé!"

Cả người Jungkook không ổn chút nào.

Chậu cây to bằng cái đầu của cậu, cậu phải trồng đến khi nào? Còn phải vượt qua cả Haemi nữa đấy, cậu đã thành Phật rồi, chỉ cầu cho bản thân không phải chết vì bệnh nan y là được.

Mang theo trái tim bi thương, Jungkook cùng lớp trưởng thở hồng hộc, chuyển toàn bộ sách vở tới dưới lầu tòa nhà của lớp nâng cao, lớp chuyên và lớp quốc tế.

Cậu mặc đồng phục rộng thùng thình sẫm màu của trường BigHit, mái tóc đen nhánh, nước da trắng lạnh, trên cổ có miếng ngọc bích được đeo bằng một sợi dây màu đỏ.

Trên chóp mũi trắng nõn của cậu đổ đầy mồ hôi, nhưng mặt vẫn luôn được khẩu trang che kín.

Cái khẩu trang này làm cho Jungkook cảm thấy khó thở. Nhưng cậu không thể tùy tiện tháo ra.

Kiếp trước cậu đã không nghe lời căn dặn của bác sĩ, không chịu đeo khẩu trang, chỉ bôi kem chống nắng, kết quả là trên mặt cậu vẫn có một vết nhàn nhạt, thuốc trị sẹo cũng không có tác dụng gì.

Nhìn xa thì khó thấy được, nhưng khi nhìn gần, thì nó giống như một vết ố nhỏ trên một chiếc bình hoa xinh đẹp vậy, khiến cho tạo hóa căm phẫn đến mức "Trời sinh bất công, ta phải ghi dấu lên đây, không nên để cho mọi vật trên đời này được hoàn mỹ."

Nếu gương mặt của cậu xinh đẹp hơn, thì Haemi cũng không có cửa.

Jungkook cũng rất bất đắc dĩ, có thể cũng bởi vì cậu là nhân vật phản diện, cho nên đi đến đâu cũng bị chèn ép.

Nói chung, kiếp này cậu nhất định phải chịu đựng, chờ đến khi vết thương lành hẳn rồi mới tính tiếp.

Lee Sunghoon đang xử lý những món quà mà người nào đó thừa dịp cuối tuần đã nhét vào trong hộc bàn của anh. Bảng mạch chưa hoàn thành, bộ sách đề thi dày cộm đều bị những hộp quà này ép vào một góc.

Anh cầm thùng rác tới bên cạnh bàn, động tác mạnh đến mức làm phát ra âm thanh 'loảng xoảng'.

Anh rũ mắt, nhìn cũng không thèm nhìn, đùa hết đống quà tặng lộn xộn trên bàn vào thùng rác.

Anh dùng hai ngón tay, kẹp lấy một lá thư màu hồng ra.

Người gửi bức thư tình này có lẽ sợ anh sẽ ném đi mà không thèm nhìn, nên đã đặc biệt dùng một sợi dây, buộc thắt nút qua bì thư, rồi bỏ trong chiếc túi sau đó buộc chặt vào tấm huy chương vàng mà anh đặt trên bàn.

Hàng chân mày lạnh lùng của Sunghoon nhíu chặt, như có thể kẹp chết một con ruồi.

Một giây tiếp theo, 'lạch cạch' một tiếng, cả bức thư tình và tấm huy chương vàng bị ném vào trong thùng rác.

Có mấy người đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "—— Đó không phải là Jeon Jungkook sao? Sao cậu ấy lại dọn đồ qua đây? Mẹ nó, cậu ấy thực sự đã lọt vào top 5 ư!"

Động tác đang kéo ghế ra của Sunghoon đột nhiên dừng lại.

Một cậu bạn quay đầu từ cửa sổ quay vào, nói: "Mẹ nó, Sunghoon, cậu có biết chúng tớ vừa nhìn thấy cái gì không? Jungkook ở dưới lầu! Cậu ấy thực sự quá trâu bò, chưa đến đường cùng thì chưa bỏ cuộc, đi sớm về trễ cả một năm trời —— chỉ vì muốn được chung lớp với cậu, cậu có cảm nghĩ gì không?"

"Nhàm chán."

Vẻ mặt của Sunghoon dường như không hề dao động, anh ngồi xuống, rũ mắt, xử lý bảng mạch robot nhỏ: "Top 5 của lớp thường có thể tự do chuyển lớp là quy định của trường học, đây là quyền lợi của cậu ấy, không liên quan gì đến tớ."

"Sắp tới lớp rồi, nếu cậu ấy chuyển tới lớp chúng ta, lại tiếp tục mặt dày quấn lấy cậu thì làm sao bây giờ?"

"Kết quả vừa mới công bố, cậu ta đã khuân đồ tới rồi, hành động cũng quá nhanh đi!"

Mí mắt Sunghoon cũng không thèm nâng, lạnh lùng nói: "Tớ không yêu sớm."

Ngọn lửa bát quái vừa mới nhen nhóm của mọi người đã nhanh chóng bị dập tắt bởi sự lạnh lùng của sunghoon.

Jeon Jungkook đã chuyển đến trường này từ một năm trước, nhưng không bao giờ tháo khẩu trang trên mặt xuống, nghe nói là không may bị thương ở mặt, phải đeo khẩu trang để chống ánh nắng trực tiếp. Nhưng mà trong lớp chuyên này, không mấy ai cảm thấy hứng thú với gương mặt của cậu, người ta nghĩ rằng gương mặt của cậu chỉ đẹp trên trung bình, không có gì mới lạ.

Cái mà bọn họ hứng thú là chuyện Jungkook theo đuổi Sunghoon, cậu trai này đủ quyết liệt, đủ nghị lực, kiên trì vượt qua hai mươi mấy người của lớp thường để lọt được vào top 5. Chỉ là muốn chuyển qua lớp này.

Nhưng nhìn dáng vẻ hờ hững, lạnh lùng của Sunghoon, mọi người cũng biết anh không có hứng thú với cậu trai của nhà thế giao với gia đình nhà cậu ấy.

Cậu bạn kia sờ sờ mũi: "Nhưng mà cậu yên tâm đi, cậu ta đến lớp chúng ta, nếu như không theo kịp tiến độ, vẫn phải quay về lớp ban đầu của cậu ta, cậu ta sẽ không kiên trì được bao lâu đâu. Thực sự muốn quấn lấy cậu, làm ảnh hướng tới chuyện học hành của cậu, tớ nghĩ chỉ sợ thầy giáo cũng muốn đuổi cậu ta trở lại."

Sunghoon cau mày, đang muốn nói thì Jungkook và lớp trưởng xuất hiện bên ngoài hành lang.

"Tới rồi, tới rồi." Có người cười nói: "Sunghoon, những ngày sau này của cậu chắc phải rất màu sắc đấy, cậu tự cầu phúc —— "

Nhưng mà, lời còn chưa nói hết thì đã thấy Jungkook và lớp trưởng lớp 6 đi dọc hành lang, cứ như vậy đi ngang qua hành lang lớp bọn họ.

"..."

Bầu không khí trong lớp chọn đột nhiên lặng đi trong năm giây.

Một cậu bạn kinh ngạc: "Phía trước là lớp quốc tế, cậu ta đi nhầm sao?"

Lớp chuyên sát vách nghĩ thế nào, Jungkook không có tâm tư để nghĩ tới.

Khi cậu ôm sách bước vào từ cửa sau của lớp quốc tế, thì đột nhiên trước mặt cậu bỗng đen kịt, giống như đang giẫm trên bông vậy.

"Kiếp trước có lúc cũng bị như vậy, tôi còn tưởng rằng tôi bị tụt huyết áp, chờ một chút ——" đột nhiên Jungkook bừng tỉnh, "Đây là dấu hiệu bệnh nan y của tôi, đúng không?"

"Đúng vậy, nếu không, cậu nghĩ thế nào?" Hệ thống: "Tiểu thuyết của người ta cũng phải chú ý tới logic với điềm báo chứ? Cho dù nhân vật phản diện có làm cho người ta ghét cỡ nào thì cũng không có khả năng đột nhiên bệnh mà chết được. Nhất định phải có chi tiết 'Jeon Jungkook không hiểu sao lại cảm thấy không khỏe', 'Mắt cá chân của Jungkook có vết bầm lâu ngày, không tan' như vậy thì mới mở đường và ám chỉ cho độc giả."

"..." Jungkook đã không còn sức lực để nghe hệ thống trêu chọc. Cậu ôm sách, bước đi lảo đảo, phía trước đen kịt lại xuất hiện một số ánh sáng trắng nhạt trên mấy cái ghế ngồi.

Hệ thống nói: "Đó là vận khí, càng sáng thì chứng tỏ là có người đứng vị trí càng cao trong danh sách mà tôi đưa cho cậu đã xuất hiện."

Jungkook như cá sắp chết đuối, không chút suy nghĩ, lập tức đi về phía điểm sáng nhất bên phải.

Sau khi ngồi xuống, cậu thả lỏng hai tay, làm cho mấy cuốn sách rơi đầy trên mặt đất.

Không để ý tới nhiều thứ như vậy, cậu nằm sấp xuống bàn, nhìn về phía điểm sáng nhất bên phải, hít một hơi thật sâu.

Mùi nhựa thông thoang thoảng xen lẫn một ít mùi thuốc Đông y tràn ngập quanh chóp mũi, dường như lượng không khí sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái được truyền vào não, ngay lập tức đã làm dịu cơn khó chịu của Jungkook.

Mà chậu cây trước mặt cậu bỗng nhiên run lên, ở sát mép xuất hiện một cây con rất mảnh và mỏng xuất hiện, chưa đầy một milimet, thoạt nhìn giống như một phần mười của một chồi cây hoàn chỉnh —— nhưng như vậy cũng đủ làm cho Jungkook mở to hai mắt, thiếu chút nữa mừng đến chảy nước mắt.

"Đây là cái gì?! Tại sao đột nhiên cái đầu tiên đã nhú lên?" Cậu mừng rõ hỏi hệ thống.

Hệ thống: "Cậu nhìn xem người cậu ngồi bên cạnh là ai."

Jungkook ngẩng đầu.

Cả lớp quốc tế vô cùng im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn trên người cậu.

----------------------------------

Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ bộ fic của mình, tại vì dạo gần đây mình phải đi học thêm với lại cũng sắp vô học chính thức rồi nên không thể ra chap đều đặn được nhưng mình sẽ cố gắng ra thật nhiều chap cho mọi người đọc. Vì phải viết nhanh cho nên có thể có một số chap mình viết sai chính tả mong mọi người thông cảm ạ😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro