Chương 1 - Cô ấy gọi đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là một ngày mưa gió, anh trong phòng thí nghiệm bận rộn mịt mù, cậu chỉ có thể ngồi bên cạnh, không biết có thể làm gì để giúp anh cả.
Đồng hồ điểm mười giờ.
Tiếng rè rè của các cỗ máy đang hoạt động vẫn vang lên, bóng người to lớn vẫn hì hụi bên bàn làm việc.

Cậu nhìn theo bóng lưng cường tráng của anh, mắt không động, thân hình cao 1m8 khoác một chiếc áo blouse trắng hoàn toàn thu hút tầm mắt cậu.

Tiếng mưa bên ngoài vang lên ngày một lớn, tiếng sấm ầm ầm vang lên, cậu chậm rãi rời tầm mắt đến cửa sổ, chậm rãi đứng lên, chậm rãi bước về phía đó. Bàn tay đưa ra tính đóng của sổ lại, liền bị anh chụp được, anh thay cậu đóng lại, kéo cậu vào trong, anh cất tiếng nhẹ nhàng:

- Jimin, em không nhớ anh đã dặn em gì sao?

- Em nhớ. Nhưng mưa rất to... - Cậu nhỏ giọng đáp lại.

- Lần sau không được như thế nữa - Anh xoa đầu cậu.

Tiếng điện thoại vang lên, anh thả tay cậu ra, bước về phía bàn làm việc cầm chiếc điện thoại lên, khóe môi nhếch lên một đường cong đẹp mắt:

- Thế nào rồi?

- Anh đến đón em được không? Mưa to quá - Bên kia truyền đến một giọng nữ ngọt ngào.

- Ở yên đấy đợi anh.

Anh cúp điện thoại, cởi áo blouse đang mặc trên người mình vội vàng cầm chìa khóa đi ra, chân đã bước tới cửa, anh sực nhớ ra quay lại nhìn cậu đang ngoan ngoãn ngồi yên, dặn dò:

- Bên ngoài mưa to lắm, em không được đi ra ngoài đâu nhé. Sáng mai gặp.

Đáp lại anh cậu chỉ nhẹ nhàng gật đầu, đặc biệt nghe lời mà không mè nheo như những lần trước nữa.

Cậu nhìn theo cho đến khi bóng anh khuất khỏi cuối dãy hành lang, cậu leo lên chiếc giường mềm mại, ngắm mắt nghỉ ngơi.

Không rõ là bao lâu sau, cậu nghe thấy có vài tiếng động vang lại, mí mắt nặng chĩu mở ra, cậu nhìn thấy anh.

Anh đang nắm tay một cô gái rất đẹp, giới thiệu với cậu là Park Yunmin, anh gọi cô ấy bằng cái từ 'bạn gái". Đầu cậu ong ong, chẳng nghĩ được gì thêm nữa, ngây ngô hỏi anh:

- Bạn gái là gì?

- Là người sẽ cùng anh trải qua mọi sóng gió trong cuộc đời này mà không tính toán gì cả - Anh ôn tồn giải thích.

- Cậu ấy là em trai anh sao? - Cô gái đó cười với cậu.

- Ừ - Anh nhìn cô ấy cười.

- Em trai là gì? - Cậu lại ngây ngô hỏi.

- Là người cùng huyết thống với anh ấy, anh ấy sẽ yêu thương và cưng chiều em - Yunmin cười.

- Em nói vậy cậu ấy sẽ không hiểu - Anh ôm lấy Yunmin rồi quay sang nhìn cậu - Em chỉ cần biết em trai là người sống chung một nhà với anh, anh sẽ yêu thương và cưng chiều em.

Cậu nghiêng đầu, cố gắng phân tích những gì họ nói, lúc này hai từ 'bạn gái' và 'em trai' chỉ được cậu gói trong hai khái niệm ngắn gọn.

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, cậu không nhìn thấy anh nữa, đứng dậy đi khắp nhà tìm kiếm, cuối cùng vẫn chẳng thấy anh đâu. Cậu đi ra ngoài hiên, nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, cố gắng định nghĩa chúng lại một lần.

Ánh mắt lướt qua sân vườn dưới nhà, cậu tìm thấy anh, vui vẻ muốn lập tức chạy xuống dưới nhưng rồi lại nhìn thấy cô gái hôm qua, cậu hơi chần chừ một chút.

Đứng yên nhìn về phía đó, cậu nhìn thấy anh ôm cô ấy, môi anh áp lên môi cô, họ đang hôn nhau.

Anh từng dạy cậu như vậy, khi môi hai người đặt lên nhau, gọi là hôn. Cậu đưa lên sờ sờ cánh môi mình, lạnh như băng!

Cậu bắt đầu cảm thấy anh không còn yêu thương mình cậu như ngày xưa nữa, anh thay đổi rồi, cậu đã không còn quan trọng với anh như trước.

Cậu chạy xuống dưới đẩy Yunmin ra, nhìn hành động của cậu anh hoảng hốt chạy đến đỡ Yunmin dậy, khiển trách:

- Jimin, em đang làm gì vậy?

- Em không sao đâu - Yunmin muốn xoa dịu tức giận của anh.

- Không bị thương chỗ nào chứ? - Anh lo lắng.

Yunmin lắc đầu mỉm cười.

Hình ảnh ân ân ái ái của bọn họ được cậu thu hết vào mắt, cậu tiến tới trước mặt anh, cứng ngắc mở miệng:

- Anh chưa từng làm thế đối với em... Tại sao anh chỉ đối với cô ấy như vậy?

- Yunmin là bạn gái anh.

- Em cũng có thể làm bạn gái anh- Cậu hơi nhíu mày .

- Em không thể - Anh day trán.

- Em có thể. Có thể cùng anh vượt qua mọi sóng gió trong cuộc đời này mà không tính toán gì cả - Cậu lặp lại lời anh nói hôm qua.

- Em không hiểu.

- Em hiểu, anh đã nói thế còn gì. Em không muốn chỉ có thể sống chung nhà với anh, được anh nuông chiều, em còn muốn cùng anh vượt qua sóng gió, chia sẻ mọi thứ - Cậu bước tới gần anh.

- Em không giống cô ấy - Anh nhịn xuống giọng nói nặng nề của mình.

- Em có chỗ nào không tốt? - Mặt cậu méo mó.

- Em...Không có không tốt, chỉ là... - Anh lắp bắp, khó khăn không muốn nói tiếp.

- Không có không tốt vậy tại sao không phải là em? - Cậu đanh mặt.

- Bởi vì em không phải con người - Anh cuối cùng cũng hét lên, lời nói của anh khiến cậu sững người.

Yunmin bên cạnh đau lòng muốn khóc, lấy tay che miệng ngăn chặn tiếng nấc sắp bật ra ngoài, đồng tử cô trợn to, hai hàng nước long lanh trượt xuống gò má hồng hào.

Jimin...

Đúng vậy... Jimin là người máy.

Anh nắm tay Yunmin đưa cô ra ngoài, mặc kệ Jimin đứng đó đờ đẫn, Yunmin ngoái đầu lại lo lắng nhìn cậu, không nói nên lời mặc cho anh kéo đi.

Jimin thẫn thờ đứng nhìn theo bóng lưng họ, gương mặt không một chút biểu cảm, nhưng bên trong như có gì đó rục rịch, mạch điện của cậu bị hư sao?

Cậu thích bên cạnh anh ấy... cậu luôn thấy anh đối với cậu rất tốt, nhưng những gì anh đối với cậu khác khác với cách anh đối với Park Yunmin.

Jimin cậu, cũng muốn được anh yêu thương như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bts#vmin