12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



          Tôi trở lại cửa hàng, tâm trạng rối bời. Tôi biết Alex đã đưa  ảnh ai cho Taehyung. Còn ai ngoài Jungkook. Tôi không hiểu tại sao Alex lại làm như thế, có lẽ vì anh thấy tôi đã đâm đủ sâu vào cái mớ bòng bong này. Và anh muốn gỡ nó ra. Tôi hiểu điều ấy. Nhưng thấy buồn. Cửa hàng có vài khách ra vào, nhìn ngắm những thứ đồ long lanh. Tôi đứng ở một góc, bình thản ngắm mọi người qua lại. Bóng Jungkook vẫn ở đâu đó trong tôi, sâu thẳm. Giọt nước mắt như pha lê rơi xuống trên má...

          Đến cuối giờ chiều khi hết ca, tôi xách đồ về nhà, cố giấu những cảm xúc trên mặt để Vương Minh không biết tôi đang buồn. Bước xuống tầng một của toà nhà, tôi mở cửa bước ra. Thật sự, tôi chờ đợi Taehyung sẽ đứng đây, nói với tôi điều gì đó. Nhưng không, không gian rộng lớn đơn độc. Có lẽ tôi nghĩ nhiều, anh cũng chẳng có nhiều thời gian suốt ngày đứng lớt phớt ở cái nơi vui chơi giải trí này. Nhưng tôi vẫn chờ một điều gì đó từ anh. Tôi ôm sự chờ đợi ấy lên xe buýt, ngủ vùi suốt quãng đường về nhà.

          **********

          Tôi nhìn thấy Jungkook đứng dưới gốc cây Mộc Lan cạnh nhà... Tôi hoảng hốt, đờ đẫn. Hai mắt tôi vừa muốn mở to vừa muốn nhắm chặt lại. Hai tay tôi run rẩy đan vào nhau. Nước mắt tôi rơi xuống. Tôi chạy đến phía Jungkook khi thấy Jungkook mỉm cười. Đột nhiên, một bàn tay kéo tôi lại, Taehyung đứng cạnh tôi từ lúc nào. Tôi nhìn anh rồi quay lại nhìn Jungkook... Hai người con trai, một phía trước, một phía sau tôi. Tôi chẳng biết phải làm gì. Cây mộc lan đung đưa trong gió.

          Rồi tôi bỗng choàng tỉnh giấc. Ngày mới bắt đầu bằng việc kết thúc một giấc mơ lạ.

          Tôi vào bếp làm chút đồ ăn sáng, những miếng bánh mì nướng bơ thơm phức và xà lách trộn luôn làm tâm trạng tôi khá hơn. Suy cho cùng, ăn là điều tốt nhất, ngay cả khi tâm trạng quá rối bời hoặc không có gì để làm. Có lẽ vì thế con gái thường béo lên sau khi chia tay chăng.
 
          Ngồi ăn ở gần cửa sổ, nhìn xuống cây mộc lan tôi vừa mơ thấy khi nãy, tôi chợt thấy một điều tôi không tin được, Taehyung đang ở đó, ngồi trên chiếc mô tô của anh, hút thuốc. Tôi lặng người. Một thoáng khi anh ngẩng lên, tôi thụt cổ vào, hoảng sợ như vừa làm điều gì đó có lỗi. Sau đó máy tôi rung lên: "Xuống đây, anh thấy em rồi". Tôi nghĩ một thoáng, rồi vơ đồ cho vào túi, chạy ra thang máy. Khi xuống đến nơi, tôi thấy anh đứng nhìn tôi im lặng. Linh cảm những điều không lành, tôi bước về phía anh. Mắt Taehyung thâm quầng như thiếu ngủ, cổ áo chemist xộc xệch, áo khoác vắt hờ hững trên xe. Anh nhìn tôi, mỉm cười:

          - Em có đến cửa hàng không anh đưa đi?

          Câu hỏi hoàn toàn ngoài dự kiến của tôi. Tôi muốn nói rất nhiều điều, nhưng dưới bóng mộc lan, tôi thấy tất cả đều dư thừa. Tôi gật đầu im lặng...
 
          Chiếc xe lại lao vút đi trong gió...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro