14 - end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



          Orchsrd một ngày mùa đông, tôi ngồi với BJ ở cầu thang của Wisma Centre, vừa ăn kem giá một đô vừa tán gẫu. Chợt tôi thấy một người bước qua. Tim tôi như chưa bao giờ đập mạnh và nhanh hơn. Tôi chạy theo nguòi ấy trong ánh mắt ngạc nhiên của BJ.

         Tôi chạm vào anh. Anh quay lại...

          Đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi.

          Tôi mỉm cười. Lần này tôi nhất quyết không để tuột mất tình yêu của mình. Nhất quyết không. Anh một lần nữa đã xuất hiện trước tôi. Chúa đã cho tôi một cơ hội để tin vào chính mình thêm lần nữa.

          Tôi ôm chặt lấy anh giữa phố đông, dòng người qua lại nhìn chúng tôi bằng ánh mắt lạ lẫm. Nhưng tôi không quan tâm, bởi ngay đây, chàng trai của tôi đang mỉm cười. Taehyung thì thầm:

          - Hãy hỏi anh rằng anh có nhớ em không, Jisoo...

          Giữa chúng tôi chỉ còn khoảng không xanh mướt, bởi chàng trai của tôi là bầu trời...

          Đó là giấc mơ của tôi đêm qua.

**************

          Hai tháng sau khi Taehyung biến mất, tôi cũng đã dần trở lại bình thường. Công việc ở cửa hàng Mộc Lan ngày càng tốt đẹp. Khách đến đông hơn và nhiều hơn. Mọi thứ ổn định đến mức chúng tôi nghĩ đến việc duy trì cửa hàng ngay cả khi đã vào học. Mọi người đều biết chuyện của tôi, nên không ai hỏi. Alex vẫn đưa tôi ra biển đều đặn. BJ vẫn mua hoa về cắm khắp nơi. Vương Minh vẫn bật những bản nhạc piano cổ điển.

          Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Ngày mai vẫn còn đó dẫu cho điều gì xảy ra.

          Như thế, người ta vẫn sống tốt.

          Nhưng, mỗi tối, trước khi rời cửa hàng Cineleasure, tôi vẫn nhìn về phía chiếc cột nơi Taehyung thường dựa vào. Và thi thoảng tôi vẫn thoáng buồn, như một khoảng trống không thể lấp kín. Những khi ấy, tôi trở về với cây mộc lan, như là điểm tựa cho chính mình, như là đi tìm sự khoả lấp nỗi buồn bằng những niềm vui mỏng manh, bằng những yêu thương không đong đếm.

          Tôi chấp nhận điều ấy như một lẽ thường, bởi cuộc sống có được có mất, để dạy cho tôi biết trân trọng những gì mình đang có. Tôi tin một ngày anh sẽ trở lại cửa hàng Mộc Lan, cùng tôi nhặt lại những mảnh vỡ. Từ giờ đến lúc đó, tôi cần là chính tôi, điều đó quan trọng hơn hết. Bởi những người đi qua cuộc sống của nhau, rồi sẽ trở lại, nếu giữa họ có những điểm cắt của tình yêu.

the end

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro