7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Cửa hàng lúc này đã bắt đầu đông khách. Hiển nhiên toi không thể ngồi đó thơ thẩn và bỏ mặc Vương Minh bị xoay như cánh quạt của cối xay gió làng Kinderjijk mà phải gượng tươi cười đứng dậy hoá thân thành cái cối xay gió thứ hai.

Dù thực trong lòng tưaj như có bão.

Như thường lệ, cứ tầm mười hai giờ là cả Cineleisure, chứ không riêng gì cửa hàng chúng tôi, trở nên yên tĩnh. Huống chi hôm nay lại là thứ Hai. Vương Minh hỏi tôi có cần một combo thịt hun khói của BủgerKing cho bữa trưa không, tôi chỉ lắc đầu.

- Thế thì gà vậy. Không thể nhịn đói! - Vương Minh tự quyết định.

Dứt câu thì nó bỏ đi. Tôi ngồi một mình giữa cửa hàng Mộc Lan, gấp hạc bằng những tờ giấy hình vuông đầy màu sắc và cho vào những chiếc hộp thuỷ tinh. Trong bốn đứa, chỉ có tôi thấy hứng thú với công việc nhàm chán này.

Khi bụng tôi đang đói cồn cào thì Vương Minh cầm hai túi thức ăn bước vào. Nhìn thấy vẻ mặt như bắt được vàng của tôi, nó bật cười. Tôi cũng mỉm cười.

- Không nên dây dưa với hắn. - Vương Minh đưa cái hamburger lên miệng.

Tôi dừng việc nhâm nhi mấy miếng French Fries, ngạc nhiên nhìn Vương Minh.

- Ngoài ngoại hình giống Jungkook ra, thật sự trông quá đồng bóng. - Vương Minh tiếp tục.

Tôi im lặng.

- Lại còn hội bạn ăn mặc khác người của hắn nữa chứ? - Vương Minh tỏ ra bực mình vì tôi có vẻ thờ ơ.

Tôi chẳng nói gì. Tôi biết dù có tranh cãi với Vương Minh thế nào đi nữa, dù thắng hay thua, tôi vẫn giữ quyết định chấp nhận lời mời xem phim của Taehyung. Thế nên tôi im lặng.

**********

Tháng Ba trời rảnh rang làm gió.

Tôi đi thơ thẩn vòng quanh đại lộ Orchard dưới những tán lá mát. Chọn cho mình một băng ghế đá khi bỗng thấy mỏi chân, tôi ngả người ngồi xuống. Sau khi bực mình với tôi, Vương Minh chỉ cắm cúi ăn chẳng thèm nói nửa lời. Tình trạng này xảy ra lần đầu tiên cách đây hai năm, và có chiều hướng tầm bốn tháng lặp lại một lần.

Tôi biết trong suy nghĩ của Vương Minh lúc này, tôi đang là nàng tiên cá, thay đổi bản thân vì người yêu và quên đi bạn bè.

Tôi không trách gì Vương Minh. Thậm chí dù nó có suy nghĩ tệ hơn về tôi đi chăng nữa. Tôi tin một ngày nào đó, Vương Minh rồi sẽ hiểu cảm giác của tôi.

Có Chúa biết giùm, đó thực sự là một cảm giác đầy cám dỗ thuộc về ngày hôm qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro