8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tôi với gọi Alex khi thấy anh đi ngang qua tôi. Có lẽ vì headphone Ipod đang hoạt động hết công suất, nên tôi phải gọi đến tiếng thứ ba Alex mới xoay người lại nhìn tôi đầy ngạc nhiên. Những con người xa lạ hối hả đi ngang qua hai người. Trong đầu tôi bỗng vang lên tiếng sóng biển. Tôi tự hỏi có phải mình đang như một con thuyền và Alex là ngọn hải đăng loá mắt giữa đại dương bốn phía như một này.

Trong bốn đứa, tôi thân với Vương Minh nhất vì cùng là con gái. Mọi chuyện buồn vui hai đứa đều thủ thỉ với nhau. Nhưng có lẽ vì nhiều lúc cn gái cũng không thể hiểu được nhau, nên giữa chúng tôi vẫn hay có bất đồng. Mỗi khi như thế, Alex đều xuất hiện trước mắt tôi, vững chắc và đầy tin tưởng.

Lần này cũng vậy, anh bước đến và ngồi xuống cạnh bên:

- Em cãi nhau với Dương Minh nữa à?

Tôi ngồi im. Alex cũng chẳng nói thêm gì. Rồi anh nhẹ nhàng nhét một bên headphone còn lại vào tai tôi. Hai đứa bất giác mỉm cười. Alex bắt đầu ngâm nga Somewhere over the rainbow với tên tôi. "some day I'll wish upon the stars..." chỉ còn lại " su sù su sù sú sù...".

Tôi cứ cười mãi.

Đôi khi, thật sự tôi chỉ cần một người như anh ngồi cạnh tôi những lúc như thế này, để tôi biết rằng vẫn còn một điểm tựa ở - đâu - đó - xung - quanh.

Một lúc sau, hai đứa quyết định đứng lên đi bộ về cửa hàng. Chúng tôi biết Vương Minh đang lo lắng vì sự biến mất của tôi. Những tia nắng bướng bỉnh gắng soi mình qua những phiến lá, soi xuống mặt đường thành ánh xanh vui mắt. Tôi không còn thấy nóng vì những muộn phiền ít nhất cũng đã vơi đi rất nhiều. Khi còn vài bước nữa là đến cửa hàng, một khoảng cách đủ để trông thấy Vương Minh đang loay hoay xếp những chiếc áo thun màu xám lọ lên giá tủ, Alex gọi tôi.

- Jisoo này.

Tôi xoay sang, mở to mắt nhìn Alex chờ đợi. Ngay từ đầu, tôi đã biết trước anh sẽ nói một điều gì đó.

- Em nên quên Jungkook và mọi thứ thuộc về cậu ta đi. - Alex nói - Có lẽ em không muốn nghe một lời khuyên, nhưng sự thật, ai cũng cần những lời khuyên.

Tôi mỉm cười cảm ơn và bước tiếp. Có lẽ mọi người đều nghĩ tôi điên rồ. Mà có lẽ tôi thực sự như thế. Đôi khi người ta chấp nhận điên vì những giấc mơ.

Vương Minh gật đầu chào Alex và giả vờ không trông thấy đứa con gái 43kg như tôi đang cố gắng tỏ ra bình thường kế bên. Ngoài kia, hình như mùa xuân sắp phải đi xa.

**********

Khi Alex và BJ đến ca trực thì mọi chuyện luôn khác hẳn. Khách đông hơn so với khi chỉ có tôi hoặc Vương Minh. Chúng tôi nhận ra điều đó ngay từ những ngày đầu tiên mở cửa hàng. Vì thế tôi hay nói đùa với Vương Minh là kiếp sau được chọn lại, tôi muốn làm một thằng con trai, tất nhiên là phải đẹp trai!

Vương Minh vẫn giận tôi đến hết ca trực. Dẫu thế, lúc về nó vẫn không quên hỏi rằng tối nay tôi có ăn ở nhà hay không. Vương Minh là thế, dù giận tôi thế nào cũng không bỏ mặc tôi.

Tôi nán lại cửa hàng phụ tiếp một lúc. Vì suy nghĩ cho cùng, tôi và Vương Minh vẫn hiểu rõ những món đồ nhỏ nhắn ở đây hơn hai người con trai này. Lúc tôi nhìn đồng hồ thì chỉ còn mười phút nữa là đến giờ hẹn. Tôi không nói với Alex và Bj về buổi hẹn hò, nên khi tôi bảo mình có việc, hai chàng trai có vẻ ngạc nhiên. Tuy thế, họ vẫn để tôi có khoảng trống cho riêng mình. Tất nhiên, Vương Minh làm mặt mèo.

Cửa hàng Mộc Lan của chúng tôi ở tầng hai, và rạp phim Taehyung hẹn tôi ở tầng sáu. Tôi mất năm phút để có mặt trước hall chiếu phim số chín. Khi tôi đến, Taehyung đã có mặt. Anh mặc một chiếc áo khoác mỏng màu ghi và chiếc quần bò, ngậm một cái que gì đó.

Taehyung hỏi tôi có muốn dùng coke hay popcorn gì không với giọng cộc lốc. tôi cho rằng đó là bản tính của anh nên cũng không trách cứ, chỉ gật đầu. Vài phút sau, anh đem đến cho tôi phần Lover's combo với coke hương vanilla và popcorn tẩm đường ngọt lịm. Tôi tưởng như đánh rơi chính mình. Nếu không nhờ đôi mắt của Taehyung, tôi nghĩ mình sẽ làm một việc sai lầm là gọi tên Jungkook chính trong khoảnh khắc ấy. Rõ ràng tôi cũng biết đó là một việc tồi tệ nên tôi đã kịp kìm lòng lại.

Chỉ là tôi không nghĩ ngoài Jungkook, có người nào đó có thể mua Lover's combo trong vòng chưa đầy năm phút. Xung quanh chúng tôi là một biển người. Chẳng người nào nhớ rằng tôi đã rất nhiều lần đứng đây chờ một chàng trai dáng người cao lớn với khuôn mặt thiên thần. Nhưng tôi vẫn nhớ như in cảm giác chờ đợi một người tôi biết rằng sẽ không bao giờ đến ấy.

Nghĩ đến đó, tôi thấy mắt mình cay cay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro