Chương 75: Làm chút chuyện có ý nghĩa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trở về phòng, Kim Jisoo còn đang suy nghĩ chuyện video. Dưới sự quấy rầy của Kim Taehyung, cuối cùng cô vẫn là không thể thành công tìm được video của Im Nayeon, thật không vui tí nào!

Kim Taehyung nói: "Nếu em muốn xem hình, thì anh đứng ở đây cho em chụp. Ngoan, Im Nayeon rất tà ác, chúng ta không nên xem thứ con bé chụp."

Mấu chốt là, anh có một loại dự cảm, nếu như Kim Jisoo ở cùng bọn họ lâu dài thì tuyệt đối sẽ bị dạy hư!

Giọng của Kim Taehyung hoàn toàn là một bộ dỗ dành trẻ con, dịu dàng, kiên nhẫn. Kim Jisoo thoắt cái nổi vạch đen, quẹt miệng nói: "Em cũng không phải là trẻ con."

Kim Taehyung cười cười. "Được, em nói không phải thì không phải."

Kim Jisoo: ". . . . . ."

Cái gì mà cô nói không phải thì không phải chứ? Cô vốn không phải mà!

Thôi, dù sao hôm nay không xem được thì sau này vẫn có thể tìm Jendeukie xem ké, không vội tranh cãi vì một chút nhất thời ở đây. Kim Jisoo thầm nghĩ, quyết tâm.

Chỉ là đến lúc đó nhất định phải gạt Bwi ra, tránh cho lại bị anh phá hư.

"Đúng rồi. . . . . ." Kim Jisoo đột nhiên nghĩ đến cái gì hỏi "Bwi, Oh Bong là loại người như thế nào?"

"Tại sao lại hỏi vậy?"

"Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới nên tùy tiện hỏi một chút thôi."

Kim Taehyung nhìn cô, vẻ mặt nhàn nhạt nói: "Oh Bong này là người tâm tư giấu rất sâu, lại rất có lòng dạ, sau này em nên cố gắng không tới gần hắn."

"Em cũng nghĩ vậy." Kim Jisoo nhỏ giọng nhận xét một câu.

Chỉ tiếp xúc mấy lần, cảm giác của Kim Jisoo đối với Oh Bong cũng rất không tốt, người đàn ông này giống như sương mù, bạn hoàn toàn không biết hắn đang nghĩ gì? Nhìn không thấu, cũng bắt không được, có lúc chờ bạn thật vất vả cho là đã bắt được cái gì, thì kết quả gió vừa thổi, nó lại tản đi.

Cái gì cũng không còn lưu lại, không tìm ra manh mối.

Còn có hắn nói với cô những lời đó, bây giờ Kim Jisoo nghĩ lại còn muốn nổi da gà.

Kim Jisoo đang mất hồn, chợt nghe giọng Kim Taehyung từ bên tai truyền tới. "Soo Soo, có phải trước đây em từng đã gặp Oh Bong rồi đúng không?"

"Cái gì?" Kim Jisoo nghi ngờ hỏi: "Trước đây nào?"

"Bữa tiệc."

"A. . . . . ." Kim Jisoo hơi trầm ngâm.

Cô có nên nói cho Bwi biết lần bị ám sát là Oh Bong giúp cô hay không đây? Còn có lúc ở bữa tiệc bọn họ cũng đơn độc gặp nhau một lần, cô còn bị Oh Bong đùa giỡn nữa chứ —_—. . . . . . Chỉ là tại sao Bwi lại hỏi như thế? Hay là anh đã biết cái gì rồi?

Kim Taehyung ngưng mắt nhìn cô, đôi mắt kia sâu thẳm không thấy đáy, tối tăm một mảnh. Kim Jisoo ngẩng đầu liền chống lại ánh mắt thâm thúy như vậy của anh, bất giác có chút kinh hãi.

Cô nói: "Sao anh lại nghĩ như vậy?"

Kim Taehyung: "Chỉ là cảm thấy thôi."

Kim Jisoo sửng sốt một chút. "A. . . . . ."

Loại chuyện như vậy còn có thể cảm thấy được sao? Thật thần kỳ. . . . . .

Kim Taehyung im lặng nhìn cô, đợi cô trả lời.

Kim Jisoo mấp máy môi, cuối cùng vẫn không giấu diếm, chi tiết nói: "Đã từng gặp."

Không biết có phải là cô nhìn lầm rồi hay không mà Kim Jisoo cảm giác, sau khi tiếng cô vừa ngừng thì Kim Taehyung làm như thở phào một cái.

Trong mắt cũng sáng hơn một chút.

Kim Jisoo trầm ngâm nghĩ rồi nói hết tất cả những chuyện cô và Oh Bong quen biết ra sao, còn có chuyện hắn dây dưa mình như thế nào cũng kể cho Kim Taehyung tuốt. Nhưng những lời mà Oh Bong nói kia, bởi vì thật không tiện cho lắm nên Kim Jisoo chỉ là kín đáo biểu đạt sơ.

Cô cảm thấy, nếu hai người đã lựa chọn ở bên nhau thì có một số việc nhất định phải thẳng thắn đối mặt, nhất là đề tài tương đối nhạy cảm như vậy, không nói rõ sẽ đưa tới hiểu lầm. Giống như lúc đầu với Ji Ga Eun, bản thân Oh Bong đối với bọn họ mà nói cũng là người nhạy cảm, mặc kệ Kim Taehyung hỏi như thế, có phải đã nhận ra cái gì hay không thì tóm lại cô vẫn phải nói rõ ràng, đối với lẫn nhau mà nói đó khẳng định là cách tốt nhất.

Lại nói, Kim Taehyung hiểu rõ Oh Bong hơn cô, Kim Jisoo 100% kết luận Oh Bong không thể nào thích cô. Từ trước đến giờ cô rất tự biết rõ mình, huống chi là người giống như Oh Bong, thật ra Kim Jisoo cũng rất nghi ngờ rốt cuộc hắn có hiểu cái gì là yêu hay không. Nếu như hắn hiểu, vậy thì coi như hắn dù có không yêu Ji Ga Eun như thế nào thì cũng sẽ không độc ác đến mức đưa một cô gái lúc ấy toàn tâm toàn ý yêu mình đi nằm vùng bên cạnh quân địch, nói dễ nghe là để cho cô ấy giúp một tay, nhưng người nào không biết, chỉ cần hơi không cẩn thận, Ji Ga Eun sẽ bị nguy hiểm tới tính mạng.

Nhưng Oh Bong hiển nhiên chưa bao giờ quan tâm tới điều đó.

Cho nên, đối với lời hắn nói, Kim Jisoo sẽ càng không tin tưởng.

Kim Jisoo càng nói sắc mặt Kim Taehyung càng khó coi, ánh mắt càng thêm tối tăm, khuôn mặt trắng muốt như ngọc, đã không còn thanh nhã như bình thường nữa, mà càng tăng thêm một nguồn áp lực tàn bạo.

Phải, tàn bạo.

Kim Jisoo quen biết anh lâu như vậy, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ sử dụng cái từ này trên người anh. Kim Taehyung không phải người dễ tức giận, cho dù là lúc anh nổi giận thì nhiều lắm cũng chỉ là không khí quanh người lạnh hơn một chút, dễ làm cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi mà thôi.

Kim Jisoo không tự chủ ngừng lại, Kim Taehyung nói: "Tiếp tục."

"Chỉ có như vậy thôi, hết rồi."

Kim Jisoo nắm tay của anh, vẻ mặt cũng mềm nhũn ra, dù sao cô vẫn là càng quan tâm tới tâm trạng của Kim Taehyung. Kim Jisoo dịu dàng nói: "Bwi, hắn không có làm gì em, em cũng không phải là búp bê bùn, em biết tự bảo vệ mình mà."

Cho nên anh đừng lo lắng.

Kim Taehyung cầm ngược lại tay cô, một tay nâng lấy mặt Kim Jisoo, tuấn nhan phóng đại, môi liền ép tới.

Đây là lần thứ ba trong tối nay anh hôn cô rồi, nhưng Kim Jisoo lại không hề có một chút chán ghét, ngược lại chủ động ôm cổ anh, trúc trắc đáp lại anh. Giống như biết tâm trạng của anh không tốt, nên cô muốn xoa dịu những khó chịu trong lòng anh.

Kim Jisoo vốn vẫn còn đang thất thần, cuối cùng bị Kim Taehyung nói một câu kéo trở lại.

Anh nói: "Soo Soo, em mệt không?"

"A. . . . . . Không mệt lắm, tại sao anh lại hỏi vậy?" Kim Jisoo nghi ngờ hỏi.

Kim Taehyung nhếch môi, mỉm cười nói: "Nếu không mệt, vậy chúng ta cùng làm chút chuyện có ý nghĩa đi."

Kim Jisoo rất nghi ngờ.

"Chuyện gì có ý nghĩa?"

Một cái chớp mắt tiếp theo, Kim Taehyung giữ chặt người cô, trong tiếng thét kinh ngạc sợ hãi của cô, cả người bị anh ôm ngang. Đôi môi cực nóng theo đó dán lên, dùng sức mút thỏa thích, anh chỉ dùng đầu lưỡi vẽ một cái, cánh môi đỏ tươi liền bị mở ra. Lưỡi liền tiến quân thần tốc xông thẳng vào, tìm kiếm ở trong địa bàn của cô, đuổi theo, dây dưa, giống như đây là món ăn ngon nhất trên đời, thế nào cũng nhấm nháp không ngán.

Phía dưới mềm nhũn, Kim Jisoo đã bị anh đặt vào trên giường, thân hình cao lớn đồng thời che xuống.

Anh vẫn hôn cô như cũ, hôn thật sâu, trải rộng dấu vết của mình ở trong miệng cô, không chừa lại một tấc đất.

"Sau này nếu nhìn thấy hắn thì liền cách thật xa, có biết không?" Anh lại tiếp tục ở trên môi cô cắn nhẹ, giọng hơi nhỏ dán bên tai cô nói.

Trong không khí như vậy, dù thế nào anh cũng không muốn nhắc tới cái tên đó.

Cho nên trong giọng nói thậm chí còn mang theo một chút khó chịu.

Kim Jisoo ngược lại không khỏi thích như vậy, trong giọng điệu của anh hơi buồn bực, làm cho cô không nhịn được nở một nụ cười.

Nhưng chớp mắt tiếp theo, một tia ý cười này, lại bị nuốt vào trong nụ hôn sâu không biết đủ của anh.

Ngón tay mang theo chút lạnh lẽo đã không kịp chờ đợi lột bỏ hết chướng ngại vật trên người cô, hôm nay cô mặc có hơi nhiều đồ, mất chút thời gian, nhưng anh giống như rất có kiên nhẫn, từng món từng món cởi hết quần áo trên người cô. Kim Jisoo vốn cho rằng đây chỉ là một cái hôn bình thường, giống như những lần trước, nhưng cho đến khi trước ngực chợt lạnh, cô mới thật ý thức được cái gì. Chợt Kim Jisoo có chút luống cuống, mơ hồ không rõ kêu: "Ưm. . . . . . B. . . . . . Bwi. . . . . ."

"Ừ."

Đáp lại là một tiếng ngắn ngủi, mang theo chút khàn khàn. Kim Jisoo nửa mở con mắt mờ mịt, tầm mắt nhòa hơi nước vừa vặn giao với ánh mắt của anh.

Con ngươi Kim Taehyung là màu hổ phách rất sâu thẵm, rất tĩnh mịch, loé ra ánh sáng âm u. Lúc bọn họ hôn nhau cô đều là nhắm mắt lại, lần đầu tiên nhìn anh như vậy, khoảng cách gần như vậy, ánh mắt của anh giống như có ma lực, chỉ nhìn thôi mà đã giống như bị giếng nước xoáy giấu bên trong hút vào, không còn chút bóng dáng, chỉ có thể theo vòng xoáy này không ngừng xoay tròn, lơ lửng, chìm nổi, bản thân bị lạc lối.

"Đừng sợ." Anh nhẹ giọng an ủi cô.

Ngón tay mang theo chút lạnh lẽo vuốt mặt ve cô, sau đó một đường đi xuống phía dưới, đồng thời miệng cũng không còn nhàn rỗi, càng hôn cô thật sâu.

"Soo Soo."

Giọng khàn khàn gần như đầu độc, hai tay thon dài đặt sau lưng cô, đầu ngón tay chạy dọc theo đường cong uyển chuyển của cô. Những nụ hôn cực nóng, một đường từ trên môi của cô, trượt xuống gương mặt, hõm cổ, sau đó là xương quai xanh xinh đẹp. . . . . . Cả người cô theo bản năng bị kích thích một tầng run rẩy, da thịt này giống như trẻ sơ sinh, cũng nhạy cảm nổi lên chút đỏ ửng không bình thường, giống như ngượng ngùng.

Dưới sự tấn công dồn dập của anh, cô dần dần mất đi ý thức, đại não hỗn độn tràn đầy trống rỗng, không biết là nên đẩy anh ra, hay là hùa theo anh. Cơ thể càng giống như một vũng nước, mềm nhũn dưới tình cảm dịu dàng của anh, đột nhiên sinh ra cảm giác vô lực, không để cho cô biết làm sao, lại có chút hoảng hốt.

Môi của anh lần nữa trở lại trên môi cô, ga giường cũng hơi nhăn nheo, một nụ hôn dài đằng đẵng, anh tham luyến lưu luyến ở trên môi của cô, thủy chung không chịu buông tha, trằn trọc cọ xát, liếm mút thỏa thích, hết sức trêu đùa.

Đồng thời tay của anh cũng không còn nhàn rỗi, trên người dâng lên tầng tầng tê dại, tất cả cảm giác đều đi theo đôi tay đang chuyển động của anh mà lan ra khắp nơi, giống như thuyền nổi trên biển, bị đợt sóng hất lên, lại theo đó rơi xuống.

Mồ hôi lăn xuống, một giọt, hai giọt. . . . . .

Anh tạm thời buông môi của cô ra, ngồi thẳng người.

Kim Jisoo theo bản năng nheo mắt lại, xuyên qua tầm mắt mông lung, nhìn anh đan chéo hai tay trước bụng, ngón tay thon dài nắm mỗi bên vạt áo rồi cởi áo của mình, động tác liền mạch mà ưu nhã, cho dù dưới tình huống như thế, cũng không thấy chút nào vội vàng hay rối loạn.

Ý thức mơ hồ tỉnh táo lại, cô mơ hồ biết được động tác kế tiếp của anh, lại giống như đang cách màn sương xem hoa, cơ thể không làm được bất kỳ phản ứng nào. Cả người chỉ là ngây ngốc nhìn anh, anh có một vóc dáng hoàn mĩ hệt như người mẫu, cao ráo trắng trẻo, làn da như ngọc còn tốt hơn phụ nữ, trên người không có chút tì vết nào, cơ bắp rõ ràng. Kim Taehyung nhẹ nhàng nhếch môi, khi bóng dáng cao ráo của anh chậm rãi tới gần, lồng ngực dán lên ngực mềm của cô, đầu Kim Jisoo chợt "Ầm" một cái, như có một tia sáng trắng bắn vào, xâm chiếm thế giới của cô, cướp lấy sự tỉnh táo vốn đã không còn lại gì của cô.

Một đôi tay nắm lấy mắt cá chân của cô, nhiệt độ nóng bỏng.

Kim Jisoo theo phản xạ có điều kiện muốn rút ra, nhưng sức lực lại nhỏ như vậy, hoàn toàn không rung chuyển được anh nửa phần. Anh chỉ là nhẹ nhàng tách ra hai bên, tất cả tốt đẹp của cô liền trong nháy mắt không chút che dấu hiện ra trước mặt anh.

Trên mặt Kim Jisoo đỏ lựng, cô cực thẹn thùng, muốn đẩy anh ra. Ánh mắt anh lại tối tăm lợi hại, cô dễ dàng liền bị anh giữ chặt đôi tay, tránh thoát không được.

"Bwi. . . . . ." Kim Jisoo có chút uất ức gọi.

Cơ thể run rẩy bướng bỉnh giãy dụa, động tác vốn là vô ý ngược lại dấy lên dục vọng làm cho màu mắt anh càng sẫm hơn. Bàn tay nóng bỏng vỗ nhẹ ở phía sau lưng cô, làm như động viên. Hành động như vậy trước nay chưa từng có, môi của anh chậm rãi bồi hồi bên bờ môi cô, nhỏ giọng kiên nhẫn mà hơi dụ dỗ nói: "Đừng sợ."

Đồng thời ở trong nháy mắt cô từ từ thả lỏng người, lặng lẽ tách hai mép hoa huy*t trắng nõn của cô ra. Khi cô cảm nhận được quy đầu nóng bỏng của anh đưa tới thì cơ thể kiều mỵ đã sớm mềm mại không xương phút chốc cứng ngắc, nhịp tim cũng theo đó càng đập nhanh hơn, hai tay bấu víu lấy cổ anh vô thức buộc chặt.

"Đừng sợ." Anh khẽ hôn khóe môi cô, lại nói một lần.

Giọng nam bị tình dục nhuộm dần có vẻ hấp dẫn mà dịu dàng, còn kèm theo chút thương tiếc. . . . . .

Anh rốt cuộc tìm được lối vào chính xác, đang chuẩn bị động thân. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro