Chương 86: Súng bắn tỉa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lâu không gặp, Ga Eun, chị gần đây có khỏe không?" Yeri chân thành hỏi.

Vẻ mặt Ji Ga Eun bỗng trầm xuống, cô mấp máy môi không lên tiếng. Yeri mẫn cảm nhận ra có gì không ổn, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Ai khi dễ chị sao? Nói cho em nghe xem nào".

"Không có, chúng ta đừng nói về chuyện này" Ji Ga Eun nhìn cô, khuôn mặt u sầu biến mất, thay vào đó là nét mặt lịch sự nhã nhặn: "Hôm nay chị tìm em vì hai chị em chúng ta đã lâu không gặp, chị nhớ em lắm".

"Ừ, vậy hôm nay chúng ta không nhắc đến những chuyện không vui nữa"

Ji Ga Eun muốn nói lại thôi: "Taehyung oppa, anh ấy bây giờ thế nào?"

"Thủ lĩnh sao?" Yeri không chút nghĩ ngợi nói: "Ngài rất tốt, thời gian trước ngài đưa Kim* tiểu thư về tổng bộ, hai người chung sống vô cùng hòa hợp".

Yeri thận trọng nhìn sắc mặt của Ga Eun:"Ga Eun, chị sẽ không..."

Ji Ga Eun lắc đầu:"Chị chỉ hỏi một chút, không có ý gì khác. Ngay từ đầu là chị có lỗi với anh ấy, chị hiểu điều đó"

Vậy thì tốt..." Yeri vỗ ngực ngây thơ như cô gái nhỏ nói: "em còn tưởng..."

Lời đằng sau chưa nói hết nhưng ý tứ không nói cũng biết.

Ji Ga Eun cúi đầu, khẽ nhấp một ngụm cà phê. Trong ánh mắt xinh đẹp lướt qua một vẻ đáng sợ, cô để ly xuống, như tùy ý hỏi: "Taehyung oppa sao lại kéo Kim* tiểu thư vào? Lỡ như gặp chuyện gì nguy hiểm thì sao?"

"Thủ lĩnh muốn Kim* tiểu thư gia nhập NSA"

Ji Ga Eun dừng lại, ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, nhưng cô nhanh chóng thu lại vẻ mặt của mình: "Taehyung oppa sao có thế làm vậy? Mấy người Chú Bon Hwa bọn họ đồng ý sao?"

Trong siêu thị, Kim Jisoo cùng Byul Ryeon đẩy xe đẩy, đi qua các gian hàng.

Việc nhà Byul Ryeon tất nhiên đảm đang, đối với lựa chọn các loại thức ăn rất quen thuộc, cô vừa đi vừa cùng Kim Jisoo cười cười nói nói.

Không khí vẫn rất hòa thuận.

"Không có, mấy người Chú Bon Hwa ban đầu cũng không đồng ý, xong đặc biệt nói đi nói lại nhiều lần nhưng thái độ của thủ lĩnh vẫn rất kiên quyết" Yeri nói thật.

Ji Ga Eun nói: "Tại sao có thể như vậy? Taehyung oppa không phải là người hành động theo cảm tính..."

"Ừ, còn có nguyên nhân khác"

Ji Ga Eun lộ vẻ mặt nghi ngờ, Yeri đột nhiên ghé đầu, liếc nhìn xung quanh, phát hiện không có gì khác thường, cô mới lấy tay chống lên mặt bàn, cơ thể nghiêng về phía trước, nhỏ giọng nói: "Mọi người vốn cũng không hiểu, nhưng thủ lĩnh nói, Kim* tiểu thư chính là người thiết kế vũ khí mà Jung Hoseok thường nhắc đến.

Ji Ga Eun há miệng kinh ngạc nói không nên lời.

"Chị cũng không tin đúng không? Cô ấy thiết kế cho NSA nhiều vũ khí, cống hiến rất lớn, trước đây Jung Hoseok vẫn luôn muốn mời cô ấy vào Cục Quốc An, mọi người cũng đồng ý, chỉ là không biết nguyên nhân gì mà cô ấy lại từ chối. Hôm nay, Kim* tiểu thư cùng thủ lĩnh ở chung mới chịu gia nhập NSA. Tin tức này vừa ra, coi như có băn khoăn gì, chỉ cần thủ lĩnh kiên trì, cũng chẳng ai có thể nói cái gì được nữa"

"Thật đúng là không ngờ..." Ji Ga Eun mất hồn nói

"Không ngờ cái gì?"

"Chị muốn nói dáng vẻ Kim* tiểu thư nhìn ôn hòa nhu nhược như vậy mà không ngờ lại tài năng như vậy"

"Đúng thế đó, cô ấy ở phương diện thiết kế vũ khí rất giỏi. Chị còn nhớ trước khi đi đang nghiên cứu một đầu đạn chứ? Bản thiết kế cũng là Kim* tiểu thư cung cấp, em xem chừng chỉ cần nửa năm là hoàn thành"

Ji Ga Eun trầm ngâm

Cô nhớ Kim Taehyung có nói qua, đầu đạn này có uy lực cực lớn, oanh tạc chìm cả một đảo nhỏ cũng không thành vấn đề. Chính vì uy lực quá lớn cho nên mới phải nghiên cứu nhiều năm như vậy, thành quả trong tương lai, nhất định sẽ oanh chấn toàn cầu.

Cho tới nay, nghiên cứu vẫn tiến hành bí mật vì không muốn cho tình báo nước khác biết được mà phá rối

"Ga Eun, Ga Eun..." Yeri gọi liên tiếp vài lần

Ji Ga Eun lúc này mới hoàn hồn, nhìn cô một chút, hỏi:"Sao thế?"

"Chị đang nghĩ cái gì vậy?"

"Ngại quá."

"Không sao, em chỉ muốn nói với chị, là chính chị đã quyết định rời đi, đừng ở bên Oh Bong nữa,.."Yeri rất quan tâm nói

Ji Ga Eun còn trong trạng thái thất thần, lơ đãng nói: "Chị biết rõ, cũng muốn rời đi, nhưng là..."

"Tên đó không để chị đi sao?"

Ji Ga Eun cúi đầu, Yeri nhìn bộ dáng của cô, biết cô sống không vui, oán giận nói: "Thật quá đáng! Người này rốt cuộc là muốn cái gì chứ? Chị biết không, mấy ngày trước anh ta còn bắt cóc đi Kim* tiểu thư, thiếu chút nữa là...may mà thủ lĩnh đến kịp. Anh ta bức bách chị còn chưa đủ, bây giờ còn đánh chủ ý lên Kim* tiểu thư, thủ lĩnh vốn cùng hắn không thù không oán, người này sao có thể biến thái đến vậy chứ"

"Em nói anh ta bắt cóc Kim Jisoo?"

"Chị không biết sao? Ngày đó thủ lĩnh giận điên lên, em không có mặt nhìn trực tiếp nhưng nghe chị Lisa nói ngài ấy đánh Oh Bong gần chết, còn cho nổ du thuyền "

Ji Ga Eun trợn to mắt, không thể tưởng tượng ra nổi dáng vẻ mất khống chế đến đánh người của Kim Taehyung, khả năng tự chủ của anh rất tốt, Oh Bong đã làm cái gì khiến cho anh tức giận đến thế?

Cô thử thăm dò hỏi: " Oh Bong đã làm cái gì với Kim* tiểu thư phải không?"

Yeri đem tình huống mình biết nói cho Ji Ga Eun, nghe xong, Ga Eun sững sờ, ngây ngốc ngồi trên ghế nhất thời quên cả phản ứng. Hôn? Oh Bong thế nhưng lại hôn Kim Jisoo, chẳng phải từ trước đến nay anh ta không hôn phụ nữ sao? Trước kia khi cô còn yêu cũng mong được anh ta hôn, nhưng hình như ở phương diện này, anh ta cực ưa sạch sẽ. Oh Bong cũng từng khẳng định với cô sẽ không bao giờ hôn một người đàn bà nào. Ji Ga Eun thử nói bóng nói gió dò xét qua vài lần, Oh Bong cũng không có cái ý định này. Nhưng...việc đời khó đoán, cô cuối cùng cũng chỉ là một con cờ cho anh ta lợi dụng, chẳng có gì thay đổi, thứ duy nhất thay đổi chính là cô đã chết tâm, đã yêu người khác.

Nhưng tại sao anh ta hôn Kim Jisoo, là lợi dụng, hay là...

Không, sẽ không

Oh Bong người này căn bản là không có tim, anh ta không hề yêu bất cứ ai. Nếu làm như vậy chỉ là cướp lấy Kim Jisoo mà thôi, anh ta hận Kim Taehyung, vì tổn thương Kim Taehyung, anh ta không tiếc điều gì. Kim Taehyung quan tâm Kim Jisoo, đó là lí do Oh Bong dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận Kim Jisoo, có lẽ anh ta nghĩ Kim Jisoo sẽ yêu anh ta, đối với anh ta có lợi cho việc báo thù, tựa như bản thân mình lúc trước...

Ji Ga Eun siết chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào da thịt cũng không hay. Không biết tại sao, càng nghĩ sâu, một cỗ chua xót ghen tị càng trào dâng từ đáy lòng, chiếm cứ cả trái tim cô.

Kim Jisoo, Kim Jisoo, cô sao có thể may mắn đến như vậy, được Taehyung oppa để tâm yêu thương. Nếu như cả Oh Bong cũng yêu cô, vậy tôi đây tính là cái gì?

Cô rốt cuộc có chỗ nào tốt?

Tình yêu của Taehyung oppa, là phải thuộc về tôi!

Là của tôi...

*** GÓC SPOIL: Đây chính là khởi đầu cho cái kết SE của một cặp Bangpink

"Đã mua đủ rồi nhỉ." Byul Ryeon nhìn đồ trên xe đẩy, xác định không thiếu cái gì, cùng Kim Jisoo đến quầy thu ngân tính tiền.

Bảo vệ vẫn cứ đi theo từ khoảng cách không xa, vừa quẹt thẻ xong, lập tức có hai người đàn ông mặc tây trang đen tiến lên giúp họ xách túi đồ, sau đó lại tiếp tục đi đằng sau các cô. Byul Ryeon cũng là người rất thân thiện, suốt đường đi luôn cùng Kim Jisoo nói chuyện phiếm.

Kim Jisoo nói: "Hwang phu nhân hiền huệ như vậy, Hwang thị trưởng cưới được cô nhất định rất hạnh phúc."

"Thật sao." Byul Ryeon kín đáo cười cười.

Hai người ra khỏi cửa siêu thị, đang chuẩn bị đi về phía nơi đỗ xe, trong không khí đột nhiên xuất hiện một hơi thở khác thường. Kim Jisoo bén nhạy nhíu mày, thời gian này cô vẫn luôn được huấn luyện, tính cảnh giác cũng cao hơn trước kia rất nhiều, hơn nữa ở bên Kim Taehyung độ nguy hiểm cũng sẽ gia tăng, cho nên ở bên ngoài cô cũng cực kì cảnh giác.

Cho nên vừa phát hiện có điều không đúng, Kim Jisoo lập tức dừng bước. Byul Ryeon đi tới thì phát hiện Kim Jisoo bất động, cô nghi ngờ quay đầu lại, đang muốn hỏi Kim Jisoo thế nào. Lại thấy Kim Jisoo chợt thay đổi sắc mặt, trong chớp mắt, cô bất ngờ nhào tới Byul Ryeon, Byul Ryeon khiếp sợ mở to mắt.

Phanh----

Tiếng súng vang lên, Kim Jisoo đẩy Byul Ryeon ngã ra đất, dường như là đồng thời, tất cả bảo vệ cũng dâng lên. Cửa siêu thị người nhiều vô cùng, nghe được tiếng súng, nhất thời tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía, người đi đường chạy trốn hỗn loạn, khắp nơi một mảnh nhốn nháo.

Tay Kim Jisoo còn bị người đi đường chạy trốn đạp xuống, cô đau đến mồ hôi chảy ròng ròng, Byul Ryeon ở dưới người cô đã sớm sợ đến sắc mặt tái xanh. Kim Jisoo cắn răng, quá hỗn loạn rồi, không khéo sẽ bị người ta đạp thành bánh thịt, cô thử đứng lên, nhưng quá nhiều người, hai chân Kim Jisoo lại bị đạp. Cô cố đè kinh hoảng xuống đáy lòng, thật may là bảo vệ đến, xua tan người đi đường chung quanh Kim Jisoo, tạo thành một vòng bảo hộ. Kim Jisoo lúc này mới lôi kéo Byul Ryeon đứng dậy.

"Xảy ra chuyện gì?!" Byul Ryeon nửa ôm Kim Jisoo, nghiêm nghị hỏi bảo vệ xung quanh, lông mày xinh đẹp nhíu thật chặt.

Bảo vệ vừa bảo hộ Byul Ryeon cùng Kim Jisoo đến nơi an toàn, vừa trả lời:"Có súng bắn tỉa." Sắc mặt của bọn họ rất khó coi, lạnh lại nghiêm túc, tất cả đều ở trạng thái cảnh giác, âm thanh cũng không có chút nhiệt độ, một bảo vệ đằng trước Kim Jisoo lấy điện thoại, cố liên lạc cứu viện. Đồng thời lạnh giọng dặn dò những người bên cạnh:"Bảo vệ tốt phu nhân."

Trên quảng trường từ khi nghe thấy tiếng súng đầu tiên liền im lặng xuống dưới, không nghe có tiếng súng thứ hai, nhưng bọn họ đều biết, súng bắn tỉa vẫn còn ở đó, tùy thời đều có cơ hội ra tay. Bọn họ phải lên 120% tinh thần, Kim Jisoo cũng đề phòng, ánh mắt hướng lên trên liếc nhìn một vòng, không biết súng bắn tỉa ở đâu.

----------------------------------------------

Kho hàng? Nhà gỗ? Đây là nơi nào? Kim Jisoo chuyển động con ngươi, nhìn xung quanh một vòng. Trừ cái bàn gỗ hình vuông, cũng không có đồ gì. Mấy người đàn ông ngồi vây quanh cái bàn đánh bài, tiếng quát thô lỗ truyền vào trong tai, bọn họ cũng không có chú ý tới Kim Jisoo đã tỉnh rồi.

Trên bàn còn để vài ba khẩu súng, Kim Jisoo mắt tinh, rất nhanh sẽ nhìn thấy thanh khẩu súng màu bạc tinh chẩn. Rất dễ nhận thấy, đó là súng của cô, nhưng bị bọn họ lấy đi.

Đầu óc Kim Jisoo sau trải qua trống rỗng ngắn ngủi, bắt đầu nhanh chóng vận chuyển, đối với tình huống trước mắt, cũng có suy đoán đại khái.

Cô bị bắt cóc rồi.

Kim Jisoo cúi đầu nhìn vào sợi dây thừng cột trên người mình, cau mày. Là người Cửa Ngầm sao? Bọn họ bắt cô để làm cái gì?

Tay bị trói ở phía sau lưng, Kim Jisoo vừa ngắm nhìn bốn phía, vừa thử cởi dây xuống. Ai ngờ động tĩnh kinh động đến một người đàn ông đứng quay lưng về phía cô, người nọ cảnh giác. Nhìn, Kim Jisoo vẫn nhắm mắt lại, an tĩnh ngủ, không có bất kỳ khác thường.

Hắn lần nữa quay đầu trở lại.

Tay Kim Jisoo cột ở sau lưng nắm thành quyền, thật chặt, tiết lộ cô khẩn trương.

Tim nhảy thình thịch, nhưng trên mặt không có biểu hiện ra vẻ nửa phần.

"Mẹ, cái cô này thật có thể ngủ! Lâu như vậy vẫn không thấy tỉnh." Đưa ánh mắt lần nữa thả lại bài trên bàn người đàn ông vừa đánh bài vừa nói. Vừa dứt lời, lập tức có người trêu chọc."Tỉnh thì thế nào? Tiểu tử ngươi thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn một cái, thế nào? Sẽ không phải là nhìn trúng người ta chứ?"

"Mày khoan hãy nói, khuôn mặt này, làn da này, thật đúng là gợi lên hứng thú của tao. Lúc tao trói cô ta đã nhìn qua, cô gái này không có trang điểm, tinh khiết thiên nhiên, da dẻ mềm mại , vóc người khẳng định cũng không kém đến thế đâu."

"Mày thật đúng là dám nghĩ! Thiếu phụ nữ đến điên rồi sao? Đừng quên phu nhân đã cảnh cáo, không được động đến người phụ nữ này. Mày suy nghĩ một chút là tốt rồi, chớ thật sự mê sắc, để làm ra cái chuyện quá giới hạn gì, xảy ra chuyện tiếp theo người gặp họa đều là chúng ta."

"Mày cho rằng tao không biết? Phu nhân muốn dùng cô ta cùng Cục Quốc An đổi Jeong ca, tao thật muốn động đến cô ta thì bây giờ còn có thể ngồi ở đây? Sớm bị tao kéo lên trên giường. Cũng không biết người phụ nữ này có tác dụng hay không. . . . . ."

"Mặc kệ cô ta có tác dụng hay không, đều là lợi thế duy nhất bây giờ của chúng ta. Jeong ca bị bắt, cái lô súng ống đạn dược mới sắm kia cũng giao nộp cho Cục Quốc An rồi, chúng ta muốn cục diện hòa nhau, có người phụ nữ này, dù nhiều hoặc ít còn có một chút hi vọng!"

"Có thể."

"Tao nói bọn mày nhiều như vậy để làm cái gì? Nhiệm vụ chúng ta bây giờ chính là coi chừng cô ta, phu nhân khắc sẽ xử lý. Suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, đánh bài đánh bài. . . . . ."

Jeong ca? Là chỉ Jeong núi lớn sao? Phu nhân kia là ai?

Kim Jisoo lặng lẽ mở to mắt, nhìn thoáng qua bên kia. Thật may là, bọn họ lại tập trung đánh bài. Kim Jisoo không dám làm động tác quá lớn, chỉ có thể chuyển động con ngươi, ở phạm vi tầm nhìn tìm đồ đối với mình có lợi.

Cô một mình chưa chắc có thể đánh được bọn họ, huống chi trên tay bọn hắn còn có súng, cơ hội duy nhất của Kim Jisoo, chính là cùng bọn họ so tốc độ. Trước khi bọn họ rút súng để giải quyết người, nếu bọn họ rút súng trước thì gian phòng trong này biến mất.

Nhưng bất luận cách nào, đối với cô mà nói khó khăn cũng quá lớn.

Lúc Kim Jisoo đang suy tư nên làm cái gì bây giờ, sợi dây thừng đã được tháo bỏ. Một chiêu này là do Im Yoona trong lúc rãnh rỗi lúc dạy cô, lúc ấy cô chỉ nghĩ là một tiểu kỹ xảo để học, không nghĩ tới nhanh như vậy liền có chút công dụng rồi.

Trên đất rất dơ, lộn xộn lung tung thứ gì đều có. Thùng giấy ăn, bát mỳ ăn liền ăn rồi, gói gia vị, tàn thuốc lá, cục đá đợi chút. . . . . . Kim Jisoo căn bản không nghĩ ra cách gì hay, thời gian kéo dài càng lâu càng nguy hiểm, cũng càng mất dũng khí. Kim Jisoo dưới tình thế cấp bách, lại sử dụng cái biện pháp tồi nhất.

Cô khẽ nghiêng người xuống, đưa tay dùng hai ngón tay gắp một viên đá lên, thận trọng. Vừa còn phải thường xuyên chú ý phản ứng những người bên kia, phát hiện không người nào phát hiện, lúc này mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô thấy phía trước sau đều có một cánh cửa sổ, cửa sổ không phải đóng chặc, Kim Jisoo cố đè khẩn trương trong lòng xuống, đồng thời không ngừng làm công tác tư tưởng cho mình.

Chỉ có thể cầu nguyện não những người này đơn giản một chút!

Thật là giờ phút khảo nghiệm vận may.

Cô nhắm mắt lại, nắm trong tay cục đá kia, vẫn rất khó khăn xuống tay, ngược lại càng nắm càng chặt, lòng bàn tay cũng toát ra mồ hôi. Càng rối rắm, đầu óc càng trướng thấy đau, ngay cả năng lực bình tĩnh suy tính đều đau đớn, huyệt thái dương thình thịch nhảy, hoảng hốt thêm phiền não, khiến cả trái tim Kim Jisoo cũng bắt đầu xao động lo lắng.

Cô bức bách mình không do dự nữa, nhắm ngay cơ hội, ném cục đá ra. . . . . .

Đông ——

"Âm thanh gì?"

Quả nhiên, mấy người vừa nghe đến âm thanh lập tức ngừng đánh bài, cầm lấy súng chạy thật nhanh đến phía trước cửa sổ tra xét. Ai ngờ lúc này bên ngoài cửa sổ người gác cửa cũng ngó vào trong nhìn qua, tầm mắt mấy người chống lại, người gác cửa nọ mặt không chút thay đổi giơ cục đá với bọn họ mà nói: "Từ bên trong bay ra ngoài."

"Cái gì?" Sắc mặt mấy người đồng thời biến đổi, cùng nghiêng đầu nhìn về phía bên trong nhà, cái ghế trống rỗng, dây thừng bị tháo bỏ ném xuống đất, đâu còn bóng dáng của Kim Jisoo?

"Mẹ nó!"

Lúc trước người nọ có ý đối với Kim Jisoo nhìn cửa sổ đối diện đã mở ra, nhất thời văng tục. Bọn họ lại chạy đến một cái cánh cửa sổ khác, ngó ra ngoài nhìn, chỉ thấy người gác cửa bên ngoài cửa sổ đã té xuống đất nhũn như con chi chi, rõ ràng hôn mê. Ánh trăng nhàn nhạt , một bóng người mơ hồ đang chạy xa, dần dần hóa thành một bóng đen, dung nhập vào trong bóng đêm.

" Đàn bà thúi này vẫn còn có công phu! Mau đuổi theo!"

"Mẹ nó, cô ta lúc nào thì đã tỉnh?"

Âm thanh hùng hùng hổ hổ phiêu đãng ở trong không khí, kèm theo tiếng bước chân nhanh chóng chạy ra, hỗn loạn vừa vội vừa gấp rút.

Cô sẽ ra sao nếu bị bắt đây, bị giết hay sao?

Kim Jisoo chạy về phía trước, trong đầu còn có chút không rõ ràng tình trạng lắm, chóng mặt. Nhất là hai bên huyệt thái dương, hai bên từ từ trướng đau giống như mơ hồ co rút lại, rõ ràng cảm thấy nó khuếch trương, lại khuếch trương, mặc dù không mãnh liệt, nhưng lại rất khó chịu.

Cả đầu óc đều không thể giữ vững tỉnh táo.

Theo cô không ngừng chạy, trí nhớ mới bắt đầu dần dần ở trong đầu cô đổ về. . . . . .

Bắt đầu từ siêu thị gặp tay súng bắn tỉa.

Đám người xung quanh chạy tán loạn bốn phía, bọn họ vẫn như cũ không có nghe được tiếng súng thứ hai vang lên, không khí căng thẳng nguy hiểm không biết trông có vẻ khác thường.

Lại có loại không khỏi khẩn trương.

"Trước hộ tống phu nhân rời đi."

"Soo Soo, cô làm sao vậy?" Byul Ryeon lo lắng nhìn Kim Jisoo.

Kim Jisoo lắc đầu một cái."Không có việc gì."

Cái đau này, cô còn có thể nhịn!

"Chúng ta lên trên xe về trước."

Cô vừa dứt lời, đã có người lái xe tới đây. Hộ vệ hộ tống họ đi tới xe, cửa xe mở ra, Byul Ryeon dẫn đầu lên xe, Kim Jisoo theo sau.

"Thật xin lỗi, nếu như không phải là vì cứu tôi, cô cũng sẽ không bị thương! Kim thiếu gia mà thấy, tôi cũng không biết nên nói thế nào với hắn." Byul Ryeon nắm tay Kim Jisoo đỏ thành một mảnh, cau mày thật chặt, nghe nói Kim thiếu gia vô cùng cưng chiều vị hôn thê này, kết quả người ta mới vừa cùng cô ra ngoài, liền xảy ra chuyện như vậy, Byul Ryeon mặt mày lộ ra lo lắng.

Kim Jisoo an ủi cô nói: "Không sao, anh ấy sẽ hiểu."

"Là tôi suy tính không chu đáo, tôi không biết bọn họ sẽ ở siêu thị Rayane sắp xếp tay súng bắn tỉa, nếu không tôi đã không đồng ý với cô cùng theo tôi đi ra. Tôi nên nghĩ tới. . . . . ." Âm thanh Byul Ryeon cùng với người của cô giống nhau, rất đẹp rất êm tai là đàn ông nghe xong, cũng không nhịn được muốn che chở cô. Nhất là ánh mắt của cô, lúc vô tội thật rất vô tội, dường như thiên sứ chọc người thương yêu.

Kim Jisoo càng thêm sẽ không trách tội ở trên người cô.

Cô ngược lại, theo trong lời nói Byul Ryeon tìm từ then chốt, không nhịn được nói: "Bọn họ? Hwang phu nhân biết là ai muốn ám sát cô sao?"

Như thế nào nghe ý tứ của Hwang phu nhân giống như thường bị người ám sát?

Byul Ryeon trầm ngâm.

Kim Jisoo nhìn nét mặt của cô, cảm thấy mình xen vào việc của người khác rồi. Không khỏi nói: "Xin lỗi, tôi là không phải có chút hỏi hơi nhiều?"

"Không có." Byul Ryeon điềm tĩnh cười một tiếng."Chỉ là tôi nghĩ cô biết, Cục Quốc An gần đây nhìn chằm chằm vào Cửa Ngầm rất chặt. Kim thiếu gia cùng chồng tôi lại thường có liên hệ."

Cô ấy nói rất mịt mờ.

Kim Jisoo theo bản năng nói: "Là Cửa ngầm sao?"

"Ừ." Byul Ryeon dừng một chút."Những tổ chức hắc đạo này rất thích gây ra một số chuyện, cũng không biết tôi đã chọc chỗ nào vào bọn họ không được như ý."

Ánh mắt của cô ta chợt trở nên xa xa, làm như hơi xúc động, lại có chút ưu sầu.

Kim Jisoo rất ít nhìn thấy đến cảm xúc như thế có thể nhuộm đẫm người cô gái, thật ra thì Byul Ryeon nói riêng về diện mạo, cũng không phải tuyệt mỹ. Ít nhất Kim Jisoo cảm thấy cô không sánh bằng Im Jihyo, Min Chaeyoung . . . . . . Nhưng ánh mắt của cô ấy rất có thể mê người, tựa như Kim Ae Ri, một ánh mắt ngập nước có thể làm cho đàn ông đổ. Nói chuyện lại dịu dàng, lại rất ngọt, đàn ông đều thích phụ nữ như vậy.

Nhưng cô ấy so Kim Ae Ri có khí chất hơn, vả lại cũng là một phụ nữ thành thục có sức quyến rũ. Dĩ nhiên, quan trọng nhất là, nhân phẩm hai người này không có phải so.

Chờ một chút!

"Cô nói là, Cửa ngầm hoạt động chỉ nhằm vào một mình cô sao?" Kim Jisoo tiếp tục phát triển tò mò tinh thần trẻ con, hơn nữa cô luôn có thể rất chính xác bắt được then chốt trong lời nói từ người khác.

Byul Ryeon gật đầu."Đã mấy ngày rồi, nhưng tôi cũng không nhận ra người của bọn họ, cũng không biết bọn họ vì cái gì làm như vậy? Chồng tôi đối với lần này cũng rất đau đầu, cho nên mới xin Kim thiếu gia giúp một tay, không để cho những phần tử khủng bố này tiếp tục hung hăng ngang ngược."

"Vậy thì thật là kỳ lạ . . . . . . "

Cô bắt đầu còn tưởng rằng cái tên Bang chủ Cửa ngầm Jeong núi lớn gì đó cùng Hwang thị trưởng có thù oán, hoặc là nhìn Hwang thị trưởng không vừa mắt mới có ý nhắm vào hắn, lại nói hiện tại thù quan thù giàu nhiều như vậy, mặc dù không quá đáng tin, nhưng ít ra nói còn nghe được . . . . . .

Ai ngờ người ta muốn tiêu diệt thì ra là Thị Trưởng Phu Nhân, cái tên Jeong núi lớn này ý tưởng cũng quá khác người? Không lý do đi đến đuổi giết một người phụ nữ mà ngay cả hắn cũng không nhận ra làm cái gì? Chẳng lẽ hắn thầm mến người ta nhưng người ta căn bản không để hắn vào trong mắt, hôm nay còn gả làm vợ người khác. Hắn nhất thời bị kích thích, nhất thời hóa yêu thành hận, dứt khoát không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, tình nguyện phá hủy cũng không để cho người khác lấy được?

Được rồi, cái này lại càng không đáng tin. . . . . .

Cô quả nhiên là có chút manh mối sẽ không nhịn được bắt đầu 'thiên mã hành không' tưởng tượng, vả lại vĩnh viễn là đúng tám giờ rạp sẽ hát. Ai, Bwi nói rất đúng, tám giờ đúng muốn thấy nhiều không được . . . . . .

Giết hại đóa hoa của tổ quốc a!

Nhưng lần trước Oh Bong nói lời kia có ý tứ gì đây? Cùng chuyện này có quan hệ không?

Kim Jisoo nghĩ muốn giúp Kim Taehyung giải quyết xong sớm chuyện này một chút, nhưng trong đầu giống như một đoàn dây rối, đều mơ hồ không rõ. Cô biết tình huống cũng không nhiều, chỉ dựa vào điểm này, cô suy nghĩ nát óc, vẫn là không nghĩ ra. . . . . .

Trung tâm Gangwon xảy ra sự kiện đấu súng, mặc dù cuối cùng cũng không có đả thương được người, hình như mục tiêu người ta nhắm ngay chính là Thị Trưởng Phu Nhân. Tốc độ truyền thông thật là nhanh, sự kiện còn không kịp đè xuống, cũng đã có tin tức đưa ra ngoài.

Hình ảnh bị bắt giữ đúng là lúc bọn cận vệ che chở Kim Jisoo cùng Byul Ryeon lên xe, cũng không có chụp tới ngay mặt các cô, vừa vặn lại bị hộ vệ chặn lại, bóng dáng cũng chỉ là loáng thoáng thấy. Ngược lại người đi đường trên quảng trường chưa tỉnh hồn từ trường hợp hỗn loạn thấy được rõ ràng. Tất cả mọi người không hẹn mà cùng bắt đầu sau lưng suy đoán chuyện sự kiện tập kích lần này, chỉ là mỗi người đều có cách nói, phiên bản gì cũng lưu truyền ra ngoài.

Kim Jisoo vui mừng nhất chính là, so với cô nghĩ lại càng có khối người không đáng tin...

Cô vẫn chỉ là đúng tám giờ, bạn bè trên mạng đặt trên người rất nhiều, cái gì cung đình, tvb phim cảnh - cướp, bản tin thời sự đợi chút . . . . . . Tất cả đi ra!.

Xe trực tiếp dừng ở cửa biệt thự Hwang gia, Kim Taehyung cùng Hwang Hyuk nhìn thấy tin tức, đã sớm chờ ở đây. Cho nên xe vừa mới dừng lại, bọn họ bước nhanh tới. Kim Jisoo mở cửa xe xuống xe, mọi người còn chưa có đứng vững, đã bị Kim Taehyung một phen giữ chặt hai vai.

Sâu thẳm con ngươi quan sát cô từ trên xuống dưới một lần, đổ ập xuống chính là một câu: "Có bị thương không?"

Kim Jisoo nhìn anh, không nói có, cũng không nói không có.

Kim Taehyung đầu tiên nhìn chỉ thấy trên quần áo của cô vô cùng bẩn thỉu, dính đầy bụi bậm. Tiếp tục chú ý tới tay của cô, ánh mắt trầm xuống, đập vào mắt một màu đỏ, cũng biến thành cực kỳ chói mắt. Anh cố chấp nâng tay của cô, còn chưa lên tiếng, Byul Ryeon cùng Hwang Hyuk đã đi tới đây.

Cũng trong lúc đó, tổng bộ NSA.

Yeri vừa mới trở lại, bị Lisa cản lại. Người nào đó rất hiếm thấy hỏi cô: "Em đi đâu?"

"Sân huấn luyện a." Yeri thanh thúy trả lời.

"Thúi lắm! Chị tìm em một ngày cũng không trông thấy người, em ở sân huấn luyện chị thế nào không nhìn thấy?"

Yeri nói: "Có thể lúc chị tới sân huấn luyện tìm em vừa lúc đi nhà cầu nha, chờ em ra ngoài chị lại đi tìm chỗ khác rồi, vừa đúng bỏ lỡ đây?"

"Yeri, em nói láo!" Sắc mặt của Lisa bỗng chốc lạnh xuống, âm thanh hơi nghiêm nghị nói: "Em vừa nói láo thì sẽ nháy mắt, giọng nói so bình thường ngọt hơn, để che giấu em không được tự nhiên."

"Nào có, chị Lisa nghĩ nhiều rồi."

Lisa hừ một tiếng."Chị với em từ nhỏ lớn lên cùng nhau, biểu hiện em thế nào, chị còn không nhìn ra? Nói đi, đã làm gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro