Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Mặc dù vậy, không có nghĩa là Lưu Chí Hoành tin tưởng Lưu Chí Tôn là cha của mình. Cậu hoài nghi nhìn ông, cho tới khi một tấm ảnh màu sắc không rõ lắm, có lẽ đã được chụp cách đây rất lâu rồi được đưa tới trước mặt cậu
Lưu Chí Hoành bất ngờ giật lấy tấm ảnh trong tay ông "Ông làm sao có ảnh của mẹ tôi !"
"Vì cô ấy là vợ của ta..."
Trong lòng cậu chợt dậy sóng, bao nhiêu ủy khuất đau khổ suốt thời gian qua hóa thành nước mắt như trận cuồng thủy ngập trong mắt.
Lưu Chí Tôn cũng khổ sở, ông nhìn đứa con trai thất lạc lâu năm của mình mà đau lòng, đứng dậy khỏi ghế. Ông ôm chầm lấy con trai "Hoành nhi, ổn rồi, cha đã tìm thấy con!"
Lúc này cậu đang cực kỳ sốc, ngồi im trong lòng ông không phản kháng, hay nói đúng hơn không còn sức lực để phản kháng.

Cùng lúc đó, Thiên Tỉ từ đâu bước tới, cánh cửa ban nãy chưa đóng lại khiến hắn nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong. Hắn ngạc nhiên đứng ngốc lăng nhìn họ, sau khi ý thức được chuyện gì đang diễn ra trong lòng bắt đầu dâng trào một cỗ tức giận. Tròng mắt đỏ ngầu vươn đầy tia máu, Thiên Tỉ nắm chặt tay thành quyền bước vào trong "Lưu Chí Hoành, cậu làm gì ở đây ?"
Nghe thấy người gọi tên mình, cậu quay đầu nhìn thấy hắn. Thật sự cậu hoàn toàn không hiểu, ngước mắt nhìn hắn rồi lại nhìn cha mình. Tuy nhiên không có ai trả lời cậu.
Thiên Tỉ nắm chặt cổ tay cậu kéo đi, quay đầu xin lỗi ẩn ý cảnh cáo Lưu Chí Tôn "Xin lỗi, chúng ta sẽ bàn chuyện công sau. Hiện tại tôi phải dạy dỗ lại người của tôi !"
Lưu Chí Tôn gọi lớn "Khoan đã... "
Hắn đột nhiên dừng bước làm cậu không kịp phản ứng chạm đầu vào lưng hắn "Cậu đưa nó đi đâu ?"
Thiên Tỉ tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn ông "Tôi e không phải chuyện của ông !"
Lưu Chí Tôn khoanh tay trước ngực nhếch môi "Vậy sao !"
Lưu Chí Hoành mệt mỏi rời khỏi vòng tay hắn quay lại bên cha mình, tựa đầu vào vai ông, vô lực ngã xuống sàn, đôi hàng mi khép kín lý trí mất dần.
Thiên Tỉ gấp rút bồng cậu lên chạy nhanh ra ngoài, Lưu Chí Tôn cũng không ngăn cản vì ông biết nam nhân kia có tình cảm đặc biệt với con mình, có lẽ sẽ không làm hại nó. Bất quá ông không hề biết, hắn mắc một triệu chứng tâm lý nhỏ. Khi quá căng thẳng hoặc tức giận sẽ cuồng bạo...

Ánh đèn neon làm mắt Lưu Chí Hoành bị nhòa vì chói mắt. Cảm nhận được tay mình được một bàn tay cứng rắn ấm áp bao bọc. Trên ngực có sức nặng đè lên.
Khẽ động thân, Thiên Tỉ đang mơ màng gác đầu lên người cậu bị đánh thức. Hắn thấy cậu tỉnh dậy, ôn nhu vuốt ve gò má cậu mỉm cười "Em thế nào rồi ?"
Lưu Chí Hoành nhìn hắn, lắc đầu nhỏ giọng "Không sao !"
Lập tức cánh tay hắn vung lên tát thẳng vào mặt Chí Hoành một cái thật mạnh "Người đó là ai ?"
Cậu cắn môi cúi thấp đầu bờ vai run run không nói câu nào khiến hắn càng tức giận. Thiên Tỉ không nương tay nắm lấy tóc cậu kéo lên "Nhìn thẳng vào tôi và nói đi !"

Ngực co thắt khó thở, tim đập nhanh cực độ, Lưu Chí Hoành nhăn mặt một tay ôm tim, thở dốc, cậu không chịu nổi nữa giữ lấy tay hắn "Đừng..."
Thiên Tỉ vẫn cứng rắn giữ yên như vậy, hắn ngoan cố ép cậu nói ra "Mau nói !"
"Là... là... cha tôi !"
"Cha ?" hắn dùng thanh âm thật cao với vẻ mỉa mai hỏi lại, bật cười thành tiếng "Haha, nói xem tôi trông rất giống một thằng ngu sao ?"
"Thật..."
"Lẽ nào cha con các người luyến ái loạn luân ?! TMD! Ôm nhau chặt như vậy!" hắn không hề tin tưởng lại một cái đánh lực mạnh nữa giáng lên cơ thể nhỏ bé của cậu.
Lưu Chí Hoành nghĩ mình đúng là điên rồi mới đi yêu tên này, cũng đúng, từ sớm cậu đã nhận biết được mình chính là thích bị ngược đãi mà (M), nhưng ngược đãi như vậy thì cậu không chịu nổi nữa rồi...

Lưu Chí Tôn nhận được tin tình báo tức giận đập bàn đứng dậy, lập tức gọi người cùng đi tới chỗ Thiên Tỉ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro