Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Đại ca ! Có rất nhiều người bên ngoài, nói cái gì muốn tìm anh nói rõ ràng chuyện gì đó !" một người mặc vest đen nghiêm chỉnh đứng bên ngoài gõ cửa thông báo.
Thiên Tỉ tức giận buông tay đẩy Lưu Chí Hoành ra, đi xuống lầu dưới xem xét tình hình.
"Mời họ vào đi !" hắn phủi tay ra lệnh sau đó thong thả ngồi xuống sofa trong phòng khách.
Lưu Chí Tôn bước vào, sắc mặt cực kỳ khó coi "Thiên Tỉ, mau đưa Lưu Chí Hoành ra đây !"
"Opps, Johnson mời ngồi. Thật ngại quá không biết ông tới nên mới thất lễ như vậy !" Thiên Tỉ vòng vo đùa giỡn, thái độ không hề nghiêm túc.
Lưu Chí Tôn hậm hực ngồi xuống không thèm liếc mắt nhìn hắn lấy một cái "Khách sáo, cậu chỉ cần giao ra thứ tôi muốn !"
"Ah, thứ ông muốn là món đồ chơi bỏ đi đó sao !" Thiên Tỉ tựa tiếu phi tiếu nhấp một ngụm trà.
Lưu Chí Tôn giận đến đỏ mặt, tay nắm chặt ngồi trừng mắt với hắn.
Hắn cợt nhã gọi người "Đưa Lưu Chí Hoành xuống đây !" lúc người kia định đi rồi hắn mới giả vờ như vừa nhớ ra gì đó bỏ sung thêm "Mặc lại y phục cho cậu nữa !" nói xong quay sang Lưu Chí Tôn quan sát biểu tình trên mặt ông.
Bị người kéo từ trên giường xuống, trước mắt là một tầng sương mù bao phủ mờ ảo. Lưu Chí Hoành chớp mắt liên tục nhìn lên trần nhà. Một lực đạo nhấc bổng cậu lên, rồi đột nhiên bên tai truyền tới tiếng cười của Thiên Tỉ.
Vừa nhìn thấy cậu, Lưu Chí Tôn đã không kìm được gọi lớn "Hoành nhi !"
Bất quá trước mắt cậu là một mảng đủ các màu trộn lẫn, toàn bộ chỉ là những cái bóng. Cậu hoảng sợ đến nói không thành lời.
Run rẩy ngồi trong lòng Thiên Tỉ, từng cái vuốt ve của hắn như một lưỡi đao sắc nhọn đang dày vò tâm can, lời nói của hắn vô cùng độc địa. Hắn nhếch môi giễu cợt "Ông muốn phế vật này sao Johnson ?"
Lưu Chí Tôn thật sự chịu không nổi nữa tức giận đứng dậy nắm lấy cổ áo hắn nện một quyền lên gương mặt anh tuấn đó. Hắn không né tránh mà để yên cho ông đánh lại còn cười lớn khiến ông có chút sợ.
"Ông chỉ có vậy thôi sao ?" Thiên Tỉ vười man rợ.
Lưu Chí Hoành linh cảm bất an, nhưng bây giờ muốn nói một câu cũng cực khó, do lúc nãy bị hắn bất ngờ đánh tới, cái tát mạnh đó làm cậu vô tình cắn trúng lưỡi cộng với cổ họng y đang khô rát đau buốt, cố gắng mở miệng nói "C...Cha, đừng ..."
"Hoành nhi... Cha... Cha..."
Thiên Tỉ nhìn bọn họ cũng hơi bất ngờ, nhưng hắn vẫn tin vào suy nghĩ của mình. Hắn chau mày quát lớn "Người đâu, đem Chí Hoành quay về phòng !"
Lưu Chí Tôn nhanh chân chạy tới giữ lấy cậu không cho tên kia tiếp cận "Chết tiệt, cậu dám... đối xử con trai tôi như vậy !"
"Con trai ông sao?! Thật nực cười mà !"
Ông phẫn nộ giao lại Lưu Chí Hoành cho thuộc hạ rồi đối mặt với hắn, tên kia cũng không dám giành lại cậu từ trong tay ông
"Tên thật của tôi là Lưu- Chí- Tôn!"
Hắn tròn mắt bất ngờ bất quá không hề tin tưởng "Thì sao chứ ? Lẽ nào tôi đổi thành họ Lưu thì cũng sẽ là cha cậu ta sao !" ( Lưu Thiên Tỉ :3 Tuôi hơi thích tên này a~ )
Lưu Chí Tôn hừ nhẹ, nhìn hắn nghiêm túc "Có nói cậu cũng không thể hiểu, xin cậu, buông tha con trai tôi có được không ?"
Thiên Tỉ ngoan cố, biểu tình vặn vẹo gầm lớn "Hoang đường, tôi không cho phép bất cứ ai đem cậu ấy đi !"


Lưu Chí Tôn đưa tay lên xoa xoa thái dương thở dài một hơi "Vậy thất lễ rồi !" nói xong ông đưa Lưu Chí Hoành đi, hắn đuổi theo nhưng đã bị một đám người chặn lại, hai bên đánh nhau loạn cả lên, tới lúc chiếc xe nhanh chóng chạy đi thì bọn đàn em của Thiên Tỉ mới lò mò chạy tới. Kết quả người của Lưu Chí Tôn bị đánh bầm dập quay về còn bọn người của Thiên Tỉ ở lại chịu cơn phẫn nộ của hắn sau đó tùy vào mức độ trung thành của từng người mà sa thải một loạt.

Về tới Lưu gia, Lưu Chí Hoành cảm thấy cực kỳ không quen. Nhưng trước mắt vẫn cứ là hình dung mờ ảo như vậy. Nhìn tới gò má hơi xưng đỏ của cậu, ông đau lòng chạm nhẹ "Con trai, cha xin lỗi. Nhưng từ bây giờ cha hứa sẽ bảo vệ con thật tốt !"
Cậu mỉm cười lắc đầu không nói, tầm mắt hướng về khoảng không vô định. Ông cảm thấy có điểm kỳ quái, giữ lấy vai cậu bắt y đối diện ông "Con làm sao vậy ? Mắt của con !"
Lưu Chí Hoành lại lắc đầu, mở miệng nói giọng khản đặc "Ân, con...Không sao !"
Một phen chua sót dâng lên trong lòng, ông ôm lấy cậu xoa xoa tấm lưng gầy "Xin lỗi ! Ngày mai cha tìm Thiên Tỉ tính sổ, chết tiệt tên hỗn đản đó !"
Cậu nắm lấy tay ông sợ hãi lắc đầu "Đừng !"
"Ngoan. Về phòng nghỉ ngơi, cha có bảo người dọn phòng cho con !"
Lưu Chí Hoành ngoan ngoãn nắm tay ông tựa theo đó mà đi lên phòng vì kỳ thực cậu đã không còn thấy gì nữa.

Thiên Tỉ dùng cả đêm để đập phá đồ đạc trong nhà, bất cứ vật gì cậu chạm qua hắn đều đem đập nát, nhìn vào khung hình lớn trong thư phòng, hắn thống hận cực độ đấm mạnh vào khung ảnh, mặt kính vỡ tan những mảnh thủy tin li ti ghim vào da thịt nhưng hắn không cảm thấy đau nữa.
"Chí Hoành, Lưu Chí Hoành, chết tiệt, cậu dám... hahaha, tuyệt nhiên dám phản bội tôi !"
Không gian chung quanh tĩnh mịch, không ai đáp trả hắn, Thiên Tỉ cứ như một kẻ điên cười đến rơi lệ.

××××××××××××××××××××××××××××××××
Tại bệnh viện quốc tế. Lưu Chí Tôn nhận được kết quả xét nghiệm tổng quát của Lưu Chí Hoành, tay ông run bần bật 'Dòng chữ mù tạm thời do võng mạc bị tổn thương', 'Lưỡi dưới lở loét viêm nhiễm nặng' ông vừa đau lòng vừa hận Thiên Tỉ. Toàn bộ hợp đồng đều hủy bỏ, ông muốn giết chết hắn ngay bây giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro