Chương 19: Chị đừng bỏ em, xin chị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ khi Hy Nghiên kể cho chị nghe về chuyện của Ánh Ngân, thì cô nhận ra, chị cố ý tránh mặt mình, cô cũng không muốn chị khó xử, tin hay không là do con tim chị mách bảo, không thể dùng cường quyền mà bắt ép chị tin mình, nhưng mơ hồ cô cảm thấy đau. Nên cũng tránh mặt chị, tránh chị phải khó xử.
Dạo này Hy Nghiên nhận show rất nhiều,không thường xuyên có mặt cô ở nhà. Sáng sớm đã đi, đến tối mịt mới về, cơm cô không đủ bữa, ngủ không đủ giấc. Cô sợ mình có thời gian rảnh, lại nghĩ đến chị.
Khánh Linh tuy đã từ Dubai về nhưng cô ta trong căn nhà này chẳng khác gì người tàng hình trước mặt Hy Nghiên và bà Chi . Cô ta luôn ra khỏi nhà từ sáng sớm, tối đến lại đem mùi rượu về nhà, đôi khi lại còn quấy rối ầm ĩ với Chính Hoa .
Còn chị - Chính Hoa, cô cảm nhận được Hy Nghiên lãng tránh mình như cách mình đã lãng tránh. Chị suốt ngày cứ im im, không nói không cười, chăm chỉ làm việc, đến giờ ăn thì ăn, ngủ thì ngủ, đầu óc cứ trống rỗng mơ hồ, một cảm giác chua xót trong lòng, chị có đang làm đúng không, sao chị không thử tin đứa nhỏ kia một lần...?
******
Hôm nay là một buổi sáng đẹp trời. Trước nhà Hy Nghiên, một chiếc xe hơi sáng bóng màu đen đỗ phía trước. Bước ra là một cô gái cao ráo, quyến rũ ngây người, đôi mắt đen tuyền, mái tóc óng ánh, quần áo thẳng tắp. Cô ta bước chậm rãi vào phòng khách, gặp bà Chi , cô ta cúi đầu :
- Con chào bác. Con là Phan Linh, là người yêu của Chính Hoa.
Bà Chi cũng có chút ấn tượng về cô gái trẻ này. Nhiều lần bà thấy cô xuất hiện trên các tờ báo quan trọng. Thân phận cô, bà cũng biết khá rõ, duy chỉ có chuyện cô và con gái bà - Thiên Ngân là bà không hề hay biết.
Chính Hoa bê hai cốc trà lên, chạm mắt Phan Linh, suýt nữa chị đã quăng hai cốc trà xuống đất vì ngạc nhiên. Bà Chi nhìn chị cười :
- Con có người yêu là người mẫu nổi tiếng vậy mà không nói cho bác hay.
Hoa cười cười nhìn cô. Phan Linh nhìn Chính Hoa 1 lượt nói tiếp :
- Hôm nay con đến đây để xin phép bác cho Hoa nghỉ việc ở đây. Con sẽ hoàn lại cho bác tiền hợp đồng. Xin bác đừng buồn tụi con.
Bà Chi có chút phân vân, luyến tiếc :
- Thật sự bác rất thích con bé......Nhưng nếu cháu đã đích thân đến đây thì được thôi. Hoa , con dọn đồ đi. Không cần đền bù hợp đồng gì đâu.
Chính Hoa mừng như sắp được giải thoát khỏi móng vuốt của hổ dữ vậy. Chị vui mừng chạy vào phòng chuẩn bị đồ đạc rồi trở ra xe của Phan Linh. Trước khi rời đi, Chính Hoa ôm bà Chi thật lâu :
- Con sẽ rất nhớ bác.
- Bác cũng thế. Sau này rãnh rỗi nhớ đến thăm bác và Hy Nghiên.
- À.....à.....dạ.....
Không nhắc thì thôi, nhắc là lại đau, một nỗi đau dai dẳng, đau đến thấu xương mỗi khi nghe đến chữ Hy Nghiên.
Sau đó bà Chi còn đứng tiễn Chính Hoa và Phan Linh ra đến tận cửa. Chị ngậm ngùi rơi nước mắt. Không biết là vì sắp phải rời xa bà Chi hay vì chị còn luyến tiếc ai đó trong căn nhà này nữa. Trái tim rung động dữ dội, đôi tay vô thức run run, hốc mắt bắt đầu sưng đỏ.
**************
Cũng cùng lúc đó tại King Studio, Phạm Hương nhìn An Hy Nghiên đang ngồi chéo chân lên ghế, cô mở cặp, đưa cho Hy Nghiên cái USB màu xanh :
- Thứ cậu cần đã có. Quả nhiên là như cậu nghĩ. Đúng là đã vào khách sạn với nhau.
- Cảm ơn người anh em. Mà sao cậu lấy được video này vậy ?
Phạm Hương nhếch môi, kiêu hãnh như vừa lập chiến công cho tổ quốc :
- Còn phải hỏi, cậu quên Khuê nhà mình là quản lí mấy cái khách sạn lớn nhỏ ở thành phố này sao ?
- Quên nhỉ, vậy cho mình gửi lời cảm ơn Phạm phu nhân.
Hy Nghiên nhếch đôi môi, nụ cười thỏa mãn hiện ra rõ mồn một trước mặt Phạm Hương.
___________________
Một tuần trôi qua,An Hy Nghiên từ nơi làm việc trở về. Đặt thân mình xuống sôfa một cách nặng nề. Bà Chi tự tay vào bếp làm cốc nước cam cho cô, cô nhạc nhiên, rồi ngó nghiêng hỏi :
- Mẹ. Chính Hoa ? Chị ấy đâu ?
- À. Nó rời đi rồi.
Ánh mắt cô tối sầm lại, khuôn mặt co giãn thất thường, chân mày cô nhíu lại vẻ giận dữ :
- Rời đi ? Tại sao vậy mẹ ? Chị ấy đi đâu ? Chính Hoa của con, đi đâu ?
- Người yêu của nó đến đón vào tuần trước. Là Phan Linh. Không lẽ mẹ lại bắt con gái người ta ở lại. Mà cái gì mà Chính Hoa của con, mày bị sản à con ?
- Nhưng.....
Chợt cô hét lên :
- Trời ơi ! Sao mẹ để chị ấy đi. Con chưa cho phép mà.
Bà Chi hoảng hốt :
- Con dở hơi này, làm sao vậy ?
Hy Nghiên thở hắt ra 1 tiếng :
- Không không. Con không sao cả.
Bà Chi nhìn Hy Nghiên nói :
- Khánh Linh trên phòng.
- Kệ, đó không phải điều con quan tâm.
Cô lấy lại bình tĩnh bước lên lầu. Đôi mắt căng thẳng. Làn da xanh xao và khuôn mặt tái nhợt.
Xô cửa vào, Khánh Linh ngồi đấy, trông thấy Hy Nghiên liền chạy mau đến nhưng lại bị cô hất sang một bên :
- Đừng làm phiền tôi.
Suy nghĩ một lúc, Khánh Linh cười sang sảng :
- Hahahaha. Chị.....chị ta rời khỏi đây làm chị đau buồn đến vậy sao ? Thứ gái rẻ tiền đó làm chị phải để tâm đến à ?
Hy Nghiên bóp lấy cằm Khánh Linh :
- Cô ngậm mồm lại cho tôi, ai rẻ tiền còn chưa biết đâu.
Cô bỏ tay mình ra khỏi cằm Linh, im lặng vùi mình vào đống chăn nệm, mặc cho dòng nước mắt cứ thế rơi không chút do dự.
Cô đã gọi cho chị không biết bao nhiêu lần, nhưng đáp lại cô chỉ là những tiếng tút vô nghĩa. Điện thoại cũng bị cô quăng mà vỡ mất còn đâu. Cô dày vò bản thân mình không biết bao nhiêu lần, cô thật là một kẻ khốn nạn, bất chấp tất cả để độc chiếm chị , cô chưa bao giờ để ý đến cảm giác của chị cả. Chỉ biết bây giờ cô muốn gặp chị , nhưng cô đã gây ra cho chị quá nhiều đau khổ. Không thể nào..... Phan Linh, cô ta không thể nào cho chị hạnh phúc, cô ta không thật lòng, không, trả Chính Hoa cho Hy Nghiên, làm ơn đi....... " CHỊ, ĐỪNG BỎ EM.....xin chị.....em sẽ không tổn thương chị một lần nào nữa, sẽ toàn tâm toàn ý yêu chị, sẽ không trả thù, sẽ không, tất cả em đều bỏ qua, chỉ cần chị trở về bên em, một lần nữa, xin chị.....Đừng bỏ Nghiên , Nghiên cần chị......."
Chợt đôi mắt cô sáng lên, cô tìm lại nơi túi áo. Cô tìm tòi trong túi áo một lúc lâu, cầm trên tay cái USB xanh nhạt mà Phạm Hương đưa cho cô. Khóe môi cô bỗng chốc tạo thành nụ cười rạng rỡ. Chị sẽ trở lại.
Còn về phía Chính Hoa , từ khi rời khỏi nhà Hy Nghiên , cho dù Phan Linh có nhiều lần đề nghị chị dọn đến nhà chị nhưng vẫn cương quyết không đồng ý. Chị vẫn ở căn nhà trọ cũ. Không hiểu sao khi được thoát khỏi sự chiếm đoạt của Hy Nghiên, đáng lẽ chị phải vui mừng thì ngược lại, trong lòng chị vẫn không thấy vui hơn chút nào, đã vậy đôi mắt chị càng ngày càng sầu thảm. Lúc nào cũng nhớ cái đứa nhỏ đó, nhớ nụ ccười, nhớ ánh mắt, nhớ tất cả ( nhận ra phải sống xa em chẳng dễ dàng, chẳng dễ dàng....)
Chị mệt mỏi tiến tới giở tờ lịch trên bàn. Hôm nay là ngày........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro