Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jaehwan ngắt lời cô:

"Hôm qua em thấy ánh mắt trao nhau ông bà cụ bán tạp hoá chứ? Anh nghĩ, chúng ta cũng phải quên đi tình yêu dại khờ, để thiết lập nên những kết quả đạt được dựa trên những thước đo giá trị mà xã hội quy định. Mọi thứ sẽ rất khó, hạnh phúc cũng không phải dễ kiếm tìm. Nhưng chúng ta sẽ phải đi tìm kiếm. Sẽ phải cố gắng chau chuốt, nhường nhịn và xây lên những viên gạch của hạnh phúc. Và những ngẫu hứng vẫn cần phải có, nhưng đó là những giây phút ngẫu hứng cho hạnh phúc. Hãy quên anh, quên những ngày tháng chúng ta đã bên nhau và thời gian chính là viên thuốc hữu hiệu nhất."

"Hạnh phúc? Em mệt mỏi với việc đi tìm kiếm nó. Em chỉ muốn những tháng ngày sống để yêu. Mà nghĩ lại, sao em không kiên nhẫn hơn trong việc chờ đợi anh, vội vàng đi lấy người khác. Để giờ vẫn còn lưu luyến với tình yêu đã in sâu, với những nhịp đập cùng anh."

"Hạnh phúc đôi khi do chính mình lựa chọn... Vốn dĩ anh chỉ muốn gặp em, để thông báo anh sẽ vào nam. Và không có cơ hội để gặp em nữa. Nhưng rồi, phút ngẫu hứng đã đưa anh và em đi quá xa, vượt quá giới hạn."

"Em biết điều đó, và em đã chấp nhận điều đó. Bởi cứ mãi toan tính, bon chen để sống, em thấy mệt mỏi. Và đôi khi chúng ta cũng phải biết cảm giác yêu, để sống giữa cuộc đời này. Chúng ta không thể sống như một bộ máy, dựa trên những quy chuẩn mà xã hội quy định".

"Anh sẽ hạnh phúc khi thấy ánh mắt ám áp của em trao cho chồng em. Như ánh mắt của ông bà cụ mình đã gặp. Hứa với anh, em sẽ làm được nhé?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro