Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Họ đến vườn lan, Jaehwan mua tặng cô một giỏ lan hồ điệp và không quên nhắc khéo về giỏ hoa đã tặng cô từ cách đấy năm năm. Cô đặt nó trên lan can tầng hai và không quên chăm sóc nó thường xuyên. Mỗi khi thấy nhớ anh, cô lại ngắm những tán cây . Cô nhớ về những cái nắm tay ấm áp, dại khờ từ những ngày sinh viên.

Đến động Manjanggul , Jaehwan không quên nhắc lại kỷ niệm cái trượt chân để đời của cô. Và anh luôn cười đùa, nói với cô rằng, cô nợ anh một đời. Bởi nếu không có anh, cô đã trôi xuống động sâu thăm thẳm.

Tối hôm đó,T/b nghe thêm năm cuộc điện thoại. Dường như những cuộc điện thoại càng về sau càng khiến T/b lo lắng, bồn chồn hơn. Anh nghe thấy tiếng trẻ nhỏ đang khóc không ngớt tìm mẹ... Họ làm tình, nhưng đã bớt nồng cháy như đêm hôm trước. Thi thoảng bị gián đoạn bởi sự lo lắng mơ hồ của T/b.

Jaehwan ngồi bên cửa sổ, ngắm sương đêm đang rơi nhanh và anh bắt đầu dằn vặt, than vãn với cô.

"Định mệnh có những khoảnh khắc trớ trêu, anh mà được quay lại sẽ phớt lờ ánh nhìn của em và chúng ta sẽ chẳng gặp nhau".
T/b cười và choàng tay ôm lấy Jaehwan:

"Nếu không gặp anh, chúng ta đâu biết được cuộc đời này sống là để yêu. Nếu không gặp nhau, chúng ta đâu biết được rằng những năm tháng tuổi hai mươi lại đẹp đẽ và rực cháy đến vậy. Tuổi thanh xuân ấy có bao giờ quên được?"

"Sau những chương viết về tình yêu, có lẽ chúng ta nên viết tiếp những chương về hạnh phúc. Nhiều khi anh cũng không hiểu được chính mình, đã chạy trốn thì sẽ không bao giờ quay trở lại nữa. Nhưng có những phút trôi qua, anh không thể kiềm chế được bản thân và chúng ta lại gặp nhau".

"Anh hối hận rồi à? Giá như năm năm trước anh đừng chạy trốn. Hoặc như anh biến mất hoàn toàn, em sẽ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro