Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơn mười phút sau, T/b kết thúc cuộc điện thoại với vẻ âu lo và mệt nhọc.
"Chúng ta có cần quay về không?", Jaehwan lên tiếng.
"Một vài báo cáo chưa gửi, không quá quan trọng đâu anh. Sếp vừa gọi điện cho em bảo đưa thêm những ý tưởng".
"Những ý tưởng?"
"Vâng, những ý tưởng để thúc đẩy doanh thu bán hàng."
Jaehwan nghĩ tới khoảng còn đi làm CEO cho mấy nhãn hàng và anh mạnh miệng lên tiếng.
"Có cần anh giúp không, anh nhiều ý tưởng lắm đấy".
T/b cười và khẽ đưa tay cấu vai anh.
"Ngày nghỉ mà anh, chúng ta đâu cần bận tâm tới phía sau."
Dù T/b nói không vấn đề gì, nhưng anh vẫn cảm nhận thấy sự thay đổi. Họ ít nói chuyện với nhau hơn. Áp lực của người quản lý luôn là vậy, khiến những ngày nghỉ họ cũng chỉ biết tới công việc, doanh thu và những con số bán hàng.

Hơn một tiếng sau, xe dừng .T/b nghe tiếp cuộc điện thoại thứ ba, còn Jaehwan đang thơ thẩn tìm người bán mận. Nhưng anh chợt nhớ ra mùa này chỉ có ngô, không phải mùa mận.
T/b quay lại với khuôn mặt buồn bã. Jaehwan không hỏi chuyện gì xảy ra, anh chỉ đoán được rằng đó là chuyện gia đình.

Buổi chiều, họ tìm đến hết những địa điểm quen thuộc của Jeju. Đến rừng, T/b nhớ tới lần anh đã trốn cô, mò mẫm vào vườn mận để ăn trộm cho cô ba quả mận. Khiến cô tự bật cười một mình. Cô vẫn thấy anh như nhiều năm trước vẫn kiên nhẫn theo chân cô từ phía sau. Vẫn chịu chấp nhận chờ đợi cô hái từng cánh hoa dại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro