Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên họ hẹn hò,Jaehwan khá bất ngờ và không đồng ý với cách ăn uống như vậy. Nhưng khi T/b nhõng nhẽo, giận hờn, khiến anh phải chấp nhận. Và từ đó, anh cũng quá quen với việc ăn chung trong một đĩa hoặc uống chung một cốc.

"Đến khi nào em mới từ bỏ thói quen này nhỉ?"
"Khi không có anh". T/b nghĩ tới những người yêu khác của cô, những lần đi hẹn hò. Ít người chấp nhận được sự điên khùng của cô, ngoài anh.

Đêm ấy, da thịt họ quấn lấy nhau. Những cái mơn trớn của từng người kéo dài, họ chạm vào nhau như chưa từng chạm đến bao giờ. Họ khao khát, nồng cháy, như thể họ sống trên đời để yêu nhau.

Nửa đêm,T/b ôm chặt anh và chìm vào giấc ngủ. Cô ghì chặt cơ thể của Jaehwan, cô sợ cảm giác cô đơn khi anh bỏ đi không nói một lời. Và cô phải thức dậy trong căn phòng trống trải chỉ có một mình. Cô sẽ phải bước ra cánh cửa phòng một cách cô độc.

Gần trưa.

Họ tiếp tục chuyến đi của mình. Dư âm của đêm hôm trước khiến họ khá mệt mỏi. T/b không dám ôm chặt anh nữa, sợ sức nặng của cô ghì lên cơ thể anh sẽ ảnh hưởng tới tay lái. Cô ngắm núi rừng, những ánh nắng đang dần chói chang. Tiếng chim hót khiến cô thấy bình yên, không ồn ào như tiếng xe cộ mà ngày nào cô cũng nghe thấy.

Chiếc điện thoại rung lên, phá tan sự im lặng của chuyến đi. Jaehwan dừng lại, sau khi cô nói đó là cuộc nói chuyện quan trọng. Jaehwan tấp vào lề đường và kiên nhẫn để ánh mắt đuổi theo con kiến vàng tha mồi, để xem tổ của nó ở đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro