Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông đỡ bà cụ ngồi xuống ghế và loay hoay tìm. Cuối cùng, thêm năm phút chờ đợi nữa, ông cụ mới tìm được dao cạo râu cho anh, sau khi loay hoay với những thùng hàng trên giá cao, khiến mạng nhện vương đầy tóc của ông lão.
"May cho cậu, vẫn còn dao cạo râu. Ở đây người ta ít dùng thứ này lắm. Mà nhìn râu của cậu đẹp đấy, cứ để như thế đi".

Anh cười và thanh toán tiền cho ông cụ.
Khi họ quay đi, bà cụ tới nhìn ông lão âu yếm và gỡ dần những mạng nhện còn dính trên tóc của ông. Hai người đã ở tuổi gần tám mươi nhìn nhau âu yếm, ánh mắt của họ ấm áp giữa trời se lạnh mùa đông.
Bất giác, T/b đưa tay nắm chặt lấy tay Jaehwan. Và nghĩ tới tuổi già sau này, không biết cô có nở được nụ cười ấm áp, đầy hạnh phúc để trao cho người bạn đời như ông bà cụ được không.

Jeju, 20h45p.

Họ kết thúc bữa ăn tối khá muộn. Cũng may cho họ còn quán ăn mở cửa và càng may mắn hơn khi họ không bị chặt chém. Jaehwan là phóng viên, đi nhiều nơi, anh đã quá quen thuộc với việc này. Mỗi khi ấy, có cãi nhau đến mấy, khách hàng vẫn là kẻ thua cuộc. Đôi khi anh phải dùng đến thẻ nhà báo của mình, cùng chiếc máy ảnh. Khi đó chủ quán mới chịu lấy đúng giá thật. Nhưng anh ít khi dùng đến món nghề ấy, anh chỉ dùng đến khi nào gặp phải ông chủ quá khó tính, hợm hĩnh hoặc món ăn quá dở tệ mà bị lấy giá trên trời. Còn không, anh thường chấp nhận là kẻ bị chặt chém nhưng vẫn không quên nở nụ cười và lời cám ơn để rời khỏi quán.

Họ lang thang đi bộ trên đường dẫn tới những nhà sàn và dừng chân trong quán bánh khoai. Nhiều năm không quay lại, họ hơi bất ngờ bởi những món ăn đường phố ở Seoul đã du nhập đến nơi đây. Quán ven đường có món bánh nào, T/b gọi bằng hết nhưng chỉ yêu cầu bỏ chung vào một đĩa. Jaehwan đã quá quen với việc này, đến cả ăn chè, cô cũng chỉ gọi có một cốc và họ cùng ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro