Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jaehwan luôn biến mất với những chuyến đi. Một mình anh, với ba lô quần áo và thứ không thể thiếu là máy ảnh theo suốt những hành trình. Anh đi nhiều, nhưng chưa bao giờ nhận mình là đi phượt, anh gọi những chuyến đi của mình bằng tên gọi khác, kẻ lữ hành cô độc. Có lẽ, bởi tính hay quên của mình và cũng có thể bởi sự ngẫu hứng mà anh có. Đi phượt cần nhiều sự chuẩn bị, từ đồ dùng tới các kỹ năng tồn tại. Anh luôn quên một vài thứ.

"Lần này, anh có quên gì không?", T/b trêu đùa anh.

Jaehwan cố gắng nhớ lại khi anh gấp gáp chuẩn bị. Và phát hiện ra mình đã quên bàn chải đánh răng và dao cạo râu. Cũng bởi anh sợ phút ngẫu hứng của T/b sẽ tan biến nhanh nên đã quá vội vàng. Một con người tính toán, luôn cẩn thận với những sự chuẩn bị, sẽ dễ dàng vứt ngay ngẫu hứng vào sọt rác.
Họ dừng dưới chân đèo, bên quán tạp hoá để mua những thứ cần thiết. Có thể đến chỗ nghỉ ngơi sẽ có, nhưng Jaehwan cứ đề phòng trước và cũng để tranh thủ nghỉ ngơi. Bà chủ quán dáng đi vất vả, mệt nhọc cố tìm những thứ mà họ muốn mua. Mặc dù muốn giúp đỡ bà cụ, nhưng họ chịu chẳng biết những thứ họ cần mua nằm ở đâu trên kệ hàng được bố trí bừa bộn.

Năm phút sau, ông cụ bước tới và nở nụ cười méo mó với họ, không quên hỏi lại những thứ họ yêu cầu. Đến khi lẩm bẩm nhớ được hết các thứ, ông quay sang nói với bà cụ.
"Không tìm thấy thì gọi tôi chứ, bà ngồi nghỉ đi, tìm mấy thứ linh tinh thôi mà thấy bà vất vả quá".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro