Chap 113

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

Qua giờ lành hai phút, người vẫn chưa đến. Không phải chỉ chậm mấy phút thôi sao, Nguyễn Văn Toàn có thể chịu được. Hơn nữa, bản thân cậu rất tin vào năng lực làm việc của Tiến Dũng.

Năm phút trôi qua...

Văn Toàn muốn chửi thề, mặt đã nhăn thành con khỉ rồi. Đúng lúc này, một nhóm người mặc đồ đen đi đến, khách khứa đang xôn xao bàn tán thì đều im bặt.

Văn Toàn híp mắt cố nhìn qua tấm màn che mặt mỏng. Một giây sau, khăn che đầu liền bị cậu trai giật ra.

Khách khứa đang định xôn xao cảnh trước mắt khi thấy Đại thiếu bị người ta khuân đến thì một giây sau cũng liền ngây người nhìn cô dâu chạy như bay xuống dưới (lúc này vẫn chưa nhận da Toàn là trai nha, tại đội tóc giả ấy hô hô) Tất cả đều không hẹn mà tròn mắt nhìn về phía người Trương gia, quả nhiên còn bắt gặp cảnh trợn mắt há mồm hơn.

Văn Toàn dừng chân trước mặt Quế Ngọc Hải, híp mắt lạnh giọng.
- Quế Ngọc Hải, anh dám không đến lễ cưới của em???

Tất cả mọi người đều dùng mặt quỷ nhìn Văn Toàn. Ngọc Hải ngồi trên đất cứng người nhìn người con trai trước mặt. Lương Xuân Trường chạy vào sau, nghe được câu nói này, là người phản ứng nhanh nhất, hỏi lại theo bản năng.

- Nguyễn Văn Toàn... cậu cưới ai?

Văn Toàn hơi đảo mắt, họ khan một tiếng, cao giọng quát giận dữ.

- Quế Ngọc Hải, anh dám không đến lễ cưới của chúng ta??

Ngọc Hải vẫn ngây người như cũ. Không khí xung quanh cũng im lặng lạ thường, im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Văn Toàn ngồi xuống trước mặt Ngọc Hải, nghiêng đầu híp mắt nói:

- Anh dám bắt em phải đợi anh?

Vừa nói xong cả cơ thể liền bị người trước mặt ôm chặt vào trong lòng. Văn Toàn ngơ ngác vài giây, cảm nhận được cơ thể người đàn ông ôm mình đang run, gương mặt nhăn nhó của cậu dần dãn ra. Bàn tay mềm mại đặt lên lưng anh vỗ nhè nhẹ giống như đang dỗ dành em bé. Mọi người xung quanh đều tự giác yên lặng dám phá vỡ không khí lúc này của hai người.

Người đàn ông gương mặt cương nghị, lạnh lùng nhưng nhìn rõ nét mệt mỏi cùng đau thương quỳ trên đất ôm lấy cậu trai nhỏ vào trong lòng. Một không khí không ai dám xen vào.

Quế Ngọc Hải gắt gao siết chặt eo Văn Toàn ôm vào trong lòng giống như muốn cơ thể hai người hòa hợp vào nhau thành một, không thể tách rời. Thật lâu cũng không nói gì. Rất lâu sau nữa mới lên tiếng, giọng anh khàn đặc. Văn Toàn còn ngửi rất rõ một mùi kì lạ tỏa ra, mùi rượu và mùi thuốc lá.

- Đợi lâu chưa?

Văn Toàn đưa tay vuốt vuốt mũi, giọng nhẹ nhàng nhưng uỷ khuất trả lời.

- Sáu phút rồi.

Ngọc Hải không trả lời lại ngày, vòng tay ôm cậu lại siết chặt hơn một chút, nhưng Văn Toàn vẫn vẻ mặt bình tĩnh, không có đẩy ra. Khoảng một phút sau cậu mới nghe thật tiếng của Ngọc Hải trả lời.

- Ừ! Anh đợi em mười ba năm rồi!

Trong phút chốc, chỉ vài từ đã đánh gục trái tim cậu. Hốc mắt cậu tự giác mà đỏ lên, khoé mắt còn chảy ra một dòng lệ ấm. Văn Toàn vòng tay qua ôm lấy cổ anh. Giọng nói cậu hơi nghẹn, thì thầm bên tai anh.

- Không phải lỗi của em. Đều là tại anh..... Em cũng không có bắt anh phải đợi mười ba năm.
- Ừ. Đều tại anh. Là anh không tốt. Anh không bảo vệ được em.

Ngọc Hải cứ như vậy ôm Văn Toàn lải nhải, nhải đi nhải lại cũng chỉ có một câu, "đều là lỗi của anh, anh không tốt". Văn Toàn tựa đầu vào lồng ngực Ngọc Hải, chỗ này vẫn luôn như vậy, rất ấm.

- Em ở lại nói chuyện với anh lâu một chút. Lương Xuân Trường toàn phá chúng ta.

Cơ thể cậu liền cứng đờ. Gương mặt nhỏ khẽ ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh đang gục mặt vào hõm vai cậu, hai mắt nhắm nghiền, trên môi anh hơi khẽ cong như đang cười. Không phải nụ cười hạnh phúc, chỉ là một nụ cười nhạt, một nụ cười đau khổ.

Văn Toàn không khó khi đẩy anh ra, cậu bắt lấy cằm anh, cơ thể cậu hơi nhổm dậy. Đáp nhẹ môi mình xuống bờ môi khô khốc lạnh như băng của anh.

Đây là lần đầu tiên cậu chủ động hôn anh như thế này, còn là trước mặt rất nhiều người. Cậu vốn không biết hôn, lần này nói là hôn anh thì nên nói đúng hơn là cắn môi anh. Cậu còn ngửi thấy mùi máu tanh sộc lên tận não. Đang định bỏ ra, người đàn ông lại gắt gao giữ cậu lại, đổi từ thế bị động sang chủ động. Văn Toàn không chống cự, còn rất chủ động mở khớp hàm ra cho anh tiến vào.

Hai người giống như coi xung quanh là nơi hoang vắng, tự nhiên mà triền miên với nụ hôn. Văn Toàn hơi mở mắt, ánh mắt vô tình nhìn về phía cửa, con ngươi đen nhánh đột nhiên sáng lên như bắt gặp phải chuyện gì kích thích. Là một cậu trai có chiều cao khiêm tốn vừa mới đi vào, hai mắt ngây ngốc còn đang nhìn Văn  Toàn và Quế Ngọc Hải quỳ trên đất hôn nhau. Thứ kích thích mắt Văn Toàn không phải gương mặt cậu trai này,... là cái bụng nhô cao của cậu ta mới đúng.

Văn Toàn không chần chừ đẩy Ngọc Hải đang hôn say đắm ra. Quế Ngọc Hải bất ngờ, ngã ngồi trên đất, vẻ mặt ngốc ngốc, ngơ ngác. Một hành động lưu loát, đứng dậy, chạy tới trước mặt cậu trai nhỏ kia. Đôi mắt đen nhánh mở to soi cái bụng nhô cao của cậu ta. Thật lâu sau Văn Toàn mới nhìn lên, nhìn thẳng vào mặt cậu trai đang kinh ngạc nhìn mình.

Giọng Văn Toàn có chút run rẩy, hẳn là đã bị cái bụng nhô cao của cậu ta kích thước đáng sợ.

- Vương ơi là Vương!!...Mới nửa năm lại tăng cân như thế này rồi, mày ăn gì mà ăn lắm thế.

Rất tự nhiên cậu trai kia đỏ mặt hơi cúi đầu, ba giây sau mạnh mẽ ngẩng lên nhìn chằm chằm Văn Toàn.

- Văn Toàn! Là mày hả?.

Hai tay Minh Vương túm chặt lấy hai cánh tay cậu, gấp gáp hỏi. Văn Toàn cậu nhìn lại cái bụng nhô cao của Minh Vương, thản nhiên trả lời.

- Sao lại không thể là bố mày? Mày đừng có mà đánh trổng lảng, tao là đang hỏi mày, sao bây giờ lại.... tăng....cân... quá mức như vậy.
Ánh mắt Văn Toàn nhìn chăm chăm vào bụng, tay Minh Vương tự nhiên đặt lên bụng.

-  Tao không có tăng cân.... Cái này.... là.... là.... chỉ là một bảo bối thôi.

Minh Vương căng thẳng xấu hổ trả lời. Lại kích động túm tay Văn Toàn.

- Tao mới là nên hỏi mày, rốt cuộc thời gian qua mày đã biến đi đâu mất tiêu. Một chút tin tức cũng không có, tao lo cho mày vãi luôn ấy. Mọi người ai cũng nói..... nói... Mày chết rồi.

Nhưng người trước mặt Minh Vương thì vẫn sững người vì vừa nghe được một tin sét đánh. Văn Toàn cũng đâu phải kẻ ngốc mà nhìn không hiểu, não nghe không thông. Thật ra, cậu đã nghĩ đến trường hợp không phải là người tăng cân rồi, nhưng là không dám tin nên mới phải hỏi lại. Hỏi rồi, chính tai nghe được câu trả lời rồi. Bất ngờ quá mức, Văn Toàn không thể nào lấy lại tinh thần nhanh được. Tai cũng nghe không lọt Minh Vương đang nói cái gì.Thật lâu sau cậu mới có thể bình tĩnh lại. Cậu túm chặt cánh tay Minh Vương, lắc tay cậu ấy thật mạnh.

- Là của ai?Nói cho tao biết là thằng khốn nạn nào dám làm việc này? Thằng "lon" nào là cha đứa bé?....Là Quế Hà Nam?

Minh Vương nhà ở ngoại thành, cha mẹ cậu ấy đều chỉ làm kinh doanh nhỏ. Cậu ấy phải vất vả lắm mới vào được học viện A học, như thế nào chỉ còn vài tháng nữa thôi là có thể tốt nghiệp thì lại... như thế này. Học viện A rất khắt khe, Minh Vương như thế này chắc chắn là bị đuổi học, cũng sẽ không được đi học lại nữa.  Cậu cũng vì việc bản thân đã đi lấy chồng nên năm ngoái đã nộp đơn xin nghỉ học rồi. Còn Minh Vương.... Bao nhiêu năm cố gắng của cậu ấy, tương lai của cậu ấy phút chốc đều đã bị tên khốn kia phá hủy rồi.

Đối với Văn Toàn mà nói, Minh Vương chính là anh em ruột thừa. Tính cách Minh Vương hòa đồng lại thân thiện, tuy bình thường nhẹ nhàng ôn hòa nhưng khi bản thân cậu ấy hoặc người thân bị ức hiếp thì cậu ấy mới giận lên, khi giận lên cũng sẽ rất đáng sợ. Với tính cách này của cậu ấy, với tình cảnh của cậu ấy và Quế Hà Nam hiện tại, cậu ấy chắc chắn sẽ không tự mình dâng hiến. Chỉ có thể là do tên khốn đó cưỡng ép bắt buộc. Chỉ có thể là như vậy.

Hiển nhiên trong đầu Văn Toàn đã mặc niệm tên của cha đứa bé này là
Quế Hà Nam.

Văn Toàn đang lay tay của Minh Vương thì bị Lương Xuân Trường đẩy ra. Xuân Trường trừng mắt à quên có mắt đâu mà trừng =)) nhìn Văn Toàn, quát lớn.

- Cậu lay mạnh như vậy con tôi có vấn đề gì thì phải làm sao? Cậu có biết người mang thai trong giai đoạn này không được quá căng thẳng không?

Văn Toàn sững người đứng bất động tại chỗ, thật lâu sau vẫn chưa phản ứng lại được. Lương Xuân Trường thì lửa giận phừng phừng.

-  Nguyễn Văn Toàn!! Cậu thực sự rất quá đáng, rất là quá đáng,hic. Là mắt cậu không tốt hay là cậu thực sự không nhìn thấy tôi. Rõ ràng đây là vợ con tôi mà. Tôi khóc cho cậu xem.

Lời nói của Lương Xuân Trường rất ủy khuất, hành động cũng rất thiết thực. Hai tay anh ta ôm chặt Trần Minh Vương, đầu còn cọ cọ trong ngực cậu ấy hai cái. Minh Vương thì mặt đỏ nựng như trái cà chua, tay đưa lên muốn đẩy con cua đang cắp chặt trên người ra. Nhưng con cua này là hàng cao cấp, muốn gỡ ra cũng không được. Văn Toàn đứng trước mặt họ dường như hóa đá luôn rồi.Lúc này người trong hội trường liền xôn xao, người to tiếng nhất đương nhiên là người nhà họ Trương. Trương phu nhân là người nổi bật nhất.

- Con gái tôi đâu? Tiểu Trà... Sao mọi chuyện lại thế này?

Trương lão gia thấp thỏm không yên, rối rắm đứng bên cạnh. Lúc này Văn Toàn cũng ném chuyện của Minh Vương ra sau đầu, tập trung vào việc chính của bản thân. Cũng chính là lúc này, cậu nhận ra... người nhà họ Quế thế mà không có ai. Văn Toàn đi lại trước mặt Quế Ngọc Hải, nghiêng đầu mỉm cười với anh, cao giọng một chút, hỏi:

- Anh có biết người đứng trước mặt mình là ai không?

Quế Ngọc Hải chỉ đáp lại một chữ duy nhất.

- Vợ!
Văn Toàn liền cười một tiếng súng sướng. Tiếng "Vợ" này cũng thật là ngọt ngào a~ Nhưng nhìn mặt người đàn ông này....

- Anh đã tỉnh chưa?

Đại khái là mặt anh rất không đáng tin. Văn Toàn phải thăm dò hỏi một tiếng. Người đàn ông vẫn chỉ nhìn cậu, trong mắt hết thảy đều có gì xen vào được.

- Thử lại lần nữa... miễn cưỡng có thể biết được.

Văn Toàn rất nhanh hiểu được "thử lại lần nữa" mà Quế Ngọc Hải nói là gì.

Văn Toàn hai mắt oán giận nhìn anh, tay sờ sờ cái môi đã sưng lên của mình. Có cần phải hôn như vậy không, làm như lâu lắm rồi không được hôn vậy. Văn Toàn tự giác ho một cái, đúng là lâu lắm rồi.

Văn Toàn quay đầu lại nhìn về phía người của Trương gia, rất có ý tốt mà nhắc nhở một câu.Người đàn ông hơi cong khóe miệng, gật đầu nhanh chóng, âm mũi "ừ" nhẹ một tiếng. Ngọc Hải nắm tay cậu định kéo đi, Văn Toàn lại đứng im giữ tỷ anh lại.

Ngọc Hải quay lại nhìn cậu, sắc mặt cậu đã kém tươi hơn so với lúc vừa rồi. Trái tim Ngọc Hải đột nhiên quặn lại, cảm thấy hơi nhói.

Văn Toàn miệng vẫn cười.

- Đại khái nằm trên giường ngủ mất nửa năm, cơ chân vẫn chưa hoạt động bình thường được. Anh lại để em đợi sáu phút, chân muốn gãy luôn rồi.
- Trương phu nhân, Trương tiểu thư bị thương nằm trong phòng chờ, bà nhanh qua đó một chuyến nếu không....ừm... cô ấy suốt đời này có thể không đi lại được nữa.

Giọng nói của Văn Toàn rất thản nhiên, nụ cười lại vô cùng "thân thiện", thân thiện tới mức Trương phu nhân ngã quỵ trên đất, Trương lão gia vẻ mặt kinh hãi loạng choạng suýt ngã.

Văn Toàn quay đầu lại, ánh mắt lướt qua Lương Xuân Trường, sống lưng thấy lạnh toát, nhìn lại lần nữa thì thấy Lương thiếu gia đang hai mắt nhìn mình, lửa giận phừng phừng không dứt. Văn Toàn nhún vai giả vờ không quan tâm. Đại loại là đây không phải địa điểm, cũng không phải lúc để cậu quan tâm đến chuyện của Tố Mai. Bởi vì cậu phát hiện ra, trong số những lời xì xầm bán tán nói về hôn lễ này thì xen vào đó còn có lời bàn tán khác liên quan đến việc Lương Xuân Trường nhận là cha của đứa bé trong bụng Minh Vương. Văn Toàn cậu sống lâu trong Hạ gia, Hạ gia cũng hay có những bữa tiệc, cậu ít nhiều hiểu được mọi người ở giới thượng lưu.
Minh Vương không phải cậu ấm gì, chỉ là cậu trai trong gia đình kinh doanh nhỏ ở ngoại thành. Lương gia thì khác, là gia tộc lâu đời lại có nhiều chiến công hiển hách, vị trí trong quân đội của từng người thuộc dòng họ này không hề thấp, Lương lão gia tử là người quản lý cục tình báo của quân đội, Lương Xuân Trường là cháu nội đích tôn của Lương gia, với thân phận của Minh Vương như vậy,.... Lương gia sao có thể chấp nhận được. Đừng nói là Lương gia, ngay cả người ngoài, những người dòng dõi thượng lưu ở đây đều có suy nghĩ như vậy.

Cho nên chuyện Minh Vương lại cười tươi với Quế Ngọc Hải. Ngọc Hải vẫn giữ vẻ mặt lạnh từ đầu tới cuối nhìn cậu, nhưng đáy mắt anh có bao nhiêu dịu dàng, bảo nhiêu ấm áp, bao nhiêu nhẹ nhõm, Văn Toàn là người nhìn thấy rõ nhất.

Văn Toàn nắm tay anh, giọng nhẹ nhàng.

- Ông xã! Em muốn về nhà!
Văn Toàn nhõng nhẽo, tim Ngọc Hải liền mềm oặt như sợi bún. Nhưng trong mắt anh lại hiện lên vẻ đau buồn cùng tự trách. Hai tay anh luồn xuống dưới eo chân và nách cậu, không dùng quá nhiều sức đã ẵm được cậu lên, ôm chặt trong lòng. Văn Toàn vòng hai tay qua cổ anh, nở nụ cười hình bán nguyệt quyến rũ.

Quế Ngọc Hải nhanh chóng bước ra phía cửa, người nằm trong lòng anh lại cảm thấy trả thù chưa đủ, đầu ngoái ra sau, nói về phía người nhà họ Trương.

- Trương phu nhân, tôi có để lại một chiếc xe lăn bên cạnh phòng chờ. Nhờ phu nhân chuyển lời đến Trương tiểu thư, Quế Đại thiếu phu nhân tặng cô ấy, chúc cô ấy có thể sớm đi lại được.

Mặt của những người nhà họ Trương đều trắng bệch. Hôn lễ cứ như vậy tan tành, thậm chí là tan một cách thê thảm, người nhà họ Quế đều không có ai xuất hiện ở hôn lễ.  Quế gia là có ý gì? Là muốn đập sạch danh dự và mặt mũi của Trương gia.Trương lão gia vò đầu nghĩ nát óc cũng không hiểu bản thân đã có chỗ nào đắc tội Quế Đại. Vài tháng trước là Quế Đại tìm ông nói về chuyện muốn Ngọc Hải tái hôn với con gái Trương Hạ Trà của ông. Đây là cơ hội mà nằm mơ Trương lão gia cũng nghĩ đến nên rất nhanh đã đồng ý. Vài ngày trước họ còn gặp mặt nhau nói chuyện, như thế nào ngày hôm nay Quế Đại lại vả vào mặt ông ta một cái tát như vậy. Hôn lễ này không thành, Trương gia từ hôm nay trở đi cũng sẽ khó sống nổi ở Cổ Lạc thành này.

Cả nhà Trương gia rối rắm một phen chạy đến phòng chờ liền thấy Trương Hạ Trà nằm bỏ trên đất thở không ra hơi, mặt nhăn nhúm đau đớn co người ôm chân. Bên cạnh người là chiếc xe lăn đổ trên đất. Cả Trương gia hốt hoảng đưa người đến bệnh viện.

Mọi người hôm nay đều đã chứng kiến một gương mặt khác của con nuôi nhà họ Hạ, họ không biết chính Nguyễn Văn Toàn là người kiến Trương Hạ Trà phải nhập viện nhưng bằng giọng điệu cùng gương mặt Văn Toàn lúc đó,... quá mức âm hiểm lại hiện vẻ tàn nhẫn. Thật không giống với hình tượng nhu nhược đơn thuần trước đó họ biết. Giống như hai con người hoàn toàn trái ngược nhau vậy.

Trước giờ chỉ biết Quế Đại thiếu lạnh lùng tàn nhẫn, trừng trị độc ác, bây giờ biết thêm... thật ra Đại thiếu phu nhân cũng không phải thiếu gia đơn thuần, người ta chỉ là giỏi giấu đi một mặt tàn nhẫn của bản thân.
.
.
.
end chapp <333

Hãy bấm cho tớ 1 ⭐⭐⭐

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro