Chap 74: H+

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này có H+ nếu bạn nào không thích có thể bỏ qua ạ hihi :3
Nhớ cho tui một sao nha <3
...

Văn Toàn bây giờ là bộ dạng say không biết trời đất ra sao nữa. Ngay cả người trước mặt cậu đang nói chuyện là ai cậu cũng không biết, xung quanh có những ai nghe được " bí mật " cũng không hay.

Lương Xuân Trường cơ mặt cứng đờ, mắt mở miệng há quay lại ngước nhìn Quế Ngọc Hải khuôn mặt đã đen thành bộ dạng không thể đen hơn rồi. Trương Hạ cũng kinh ngạc hướng cái nhìn vào vị đại thiếu nhà mình. Mạnh Kha thì thành kẻ ngoài cuộc, nghe cái gì cũng thấy mờ mịt, mặt nghệt ra đứng ở một góc.

Lương Xuân Trường phản ứng nhanh chóng xốc tinh thần dậy chạy lại ngước cái nhìn khâm phục vào Quế Ngọc Hải.

- Cậu...đáng ra phải vào giới diễn viên mới phải. Mới cách đây một hôm thôi tôi còn tin lời thâm tình của cậu đến bội phục sái cổ. Vậy mà giờ đây tôi lại biết được hoá ra....thâm tình chính là thế này.

Quế Ngọc Hải không thèm để ý đến lời nói của Lương Xuân Trường, trực tiếp gạt mạnh cậu sáng một bên còn bản thân thì ngồi xuống ôm Văn Toàn đứng dậy.
- Ai nói với em như vậy?

Lời nói nhẹ nhàng lọt vào tai Văn Toàn, cậu cũng không phân biệt được là ai với ai nữa.

- Cái này mà còn phải để người khác nói nữa sao.... Tôi tự có mắt nhìn mà. Anh ta ấy à, rõ ràng không có đi làm bận việc gì cả...thế nhưng lại lừa tôi. Tôi mà không thấy thương anh ta thì cũng chẳng nhọc lòng mang cơm tới làm gì, nhưng mà nhờ có vậy lên tôi mới biết.
- Như vậy đâu có nghĩa là ở bên phụ nữ khác?

Quế Ngọc Hải vẫn ôm cậu trong lòng bình tĩnh nhẹ nhàng hỏi. Thật ra trong lòng anh bây giờ đang pháo hoa chúc mừng ầm ầm lên vì chính tai anh nghe thấy là cậu nói thương anh. Chính là thương đấy.

- Tôi thấy trên áo anh ta có rất nhiều cánh hoa bồ công anh dính vào. Chính là anh ta đã mua hoa tặng cho phụ nữ.

Đáy mắt Quế Ngọc Hải bỗng hiện lên ý cười. Anh còn nghĩ là cậu có chứng cứ gì không thể chối cãi được, ai ngờ cũng chỉ vì một cánh hoa nhỏ mà cậu suy đoán ra một câu chuyện cắm sừng hay như vậy.

- Em ghen à?

- .... không phải, không phải ghen. Tôi chỉ tức thôi....tức thôi.... Nóng... Sao người anh nóng thế?

Mạnh Kha đứng gần nghe được chữ này của cậu thì cơ thể cứng đờ. Chết cha, thuốc có tác dụng rồi. Nhưng.... bây giờ còn có ý nghĩa gì nữa. Thuốc có tác dụng là hắn là giúp cho giặc rồi còn gì. Thuốc quý của hắn. Mạnh Kha trong lòng đã khóc thành một dòng sông. Thuốc này không giống những loại bình thường, là thuốc quý của hắn đấy.

Đúng vào lúc này Mạnh Kha lại nhận được cuộc gọi của Đình Trọng. Chàng trai trẻ không dám nghe máy chỉ đành cầm máy nhân lúc mấy người kia không ai để ý mà xoay người rời đi. Hôm nay chính là một ngày thất bại của cậu. Phần thưởng lớn của hắn cứ như vậy không cánh mà bay. Quế Ngọc Hải ôm cậu trong lòng cũng thấy nhiệt độ cơ thể cậu không bình thường, đúng là nóng thật. Anh vội vàng kêu Lương Xuân Trường khám cho cậu xem có phải cơ thể cậu xảy ra tác dụng phụ sau khi uống rượu hay không.

Đáp án nhận được.... Nguyễn Văn Toàn chính là trúng thuốc kích dục.

Lương Xuân Trường vỗ vai Quế Ngọc Hải cười hớn hở.

- Ông trời giúp cậu rồi còn gì. Bệnh này bác sĩ như tôi không thể thay người chồng như cậu giải quyết được.

- Thuốc của cậu...

Quế Ngọc Hải chưa nói xong Lương Xuân Trường đã đưa tay lên ngăn lại.

- Thuốc của tôi mang về lần trước lúc cậu trúng thuốc đã dùng hết rồi. Hơn nữa thể trạng của cậu ấy bây giờ cho dù tôi còn thuốc thì cậu ấy cũng không thể dùng được, nó sẽ hủy hoại các tế bào trong cơ thể cậu ấy ngay lập tức. Con đường duy nhất bây giờ là...cậu không phải thuốc.

Văn Toàn vì cơn nóng khó chịu trong người mà ngọ nguậy trong vòng tay của Quế Ngọc Hải, Tiểu Hải Hải của anh vì những lần cọ của cậu sớm đã dục dịch rồi. Nhưng anh đã từng hứa với cha cậu là để cậu tự nguyện, trong lòng anh thật ra cũng mong có đêm động phòng như bao người khác lắm chứ.

Lương Xuân Trường huých huých tay Trương Hạ đồng thời đánh mắt ra ngoài. Trương Hạ lập tức hiểu.

- Đại thiếu, đứng mãi ở đây không... giải quyết được. Vẫn là nên về nhà trước.

Quế Ngọc Hải ngăn cái tay đang sờ soạng lung tung của cậu lại, anh bế cậu nên xoay người ra xe.

Ngồi trên xe nhưng Quế Ngọc Hải lại tưởng như bản thân đang bị tra tấn ở địa ngục. Cậu khó chịu nhưng anh càng khó chịu hơn. Từ lúc cưới cậu về đến giờ là hơn hai tháng, anh đã nhịn hơn hai tháng vậy mà lúc này cơ thể anh như muốn bùng nổ, cái tay của cậu sờ soạng trên người anh sắp phá vỡ cái tường thành mang tên " kiềm chế " của anh rồi.

Lương Xuân Trường nhìn qua gương chiếu hậu gương mặt căng như dây đàn của Quế Ngọc Hải thì bụm miệng nhịn cười. Anh nói nhỏ với Trương Hạ:

- Trên xe không có vách ngăn à?

- Chúng ta đang ngồi xe chuyên dụng của quân đội. Xe chuyên dụng thiết kế vách ngăn để làm gì?

Trương Hạ mang một ánh nhìn mờ mịt hỏi lại Lương Xuân Trường. Lương Xuân Trường ngả người ra chậm rãi trả lời.

- Vậy cậu còn không nhấn ga hết cỡ đi. Đại thiếu của cậu có thể chậm một giây là liệt đấy.

Trương Hạ nghe hiểu và im lặng tăng tốc.Vì Văn Toàn thấy cơ thể ngày một nóng, chiếc áo mỏng trên người cậu càng làm cậu thấy nóng hơn. Quế Ngọc Hải hết giữ tay cậu đang làm loạn trên cơ thể anh lại, lại giữ cậu làm càn cái việc cởi quần áo trên xe. Thật sự đây chính là hình thức tra tấn khổ sở nhất mà anh biết, khổ sở cả tinh thần lẫn thể xác.

Đợi đến khi chiếc xe vừa chuyển chậm bánh để dừng lại trước cổng Tử Uyển thì Quế Ngọc Hải trực tiếp đá mạnh cửa xe, bế cậu ra ngoài. Tay Văn Toàn quàng chặt qua cổ Ngọc Hải để bớt nóng, miệng nhỏ của cậu dán chặt trên ngực anh không ngừng kêu nóng, kêu khó chịu.

Quế Ngọc Hải bỏ qua câu hỏi của Viên quản gia mà bước nhanh chân bế Văn Toàn lên phòng. Viên quản gia khó hiểu đứng ở cửa. Lúc này mới thấy Lương Xuân Trường cùng Trương Hạ chậm rãi đi vào thì hỏi ngay. Lương Xuân Trường cười như được mùa giải thích. Viên quản gia mừng ra mặt vội chạy vào trong lấy điện thoại ra báo cáo ngay với Quế phu nhân. Dù đã nửa đem nhưng Quế phu nhân vẫn nghe điện thoại và bà cũng trở lên vui mừng. Viên quản gia nghe rõ những lời nói nhỏ của bà như: " ông trời phù hộ ", hay " thế là tôi sắp có cháu rồi ".

Và người sướng nhất trong lòng đêm nay chính là Quế Ngọc Hải.

Sau khi đưa Văn Toàn vào phòng Quế Ngọc Hải không đặt cậu lên giường mà vẫn bế cậu hướng tới phòng tắm. Anh đặt cậu ngồi trên thành bồn tắm lớn rồi lấy vòi sen xả thẳng nước lạnh lên người cậu, chiếc khăn mặt cũng được anh để sũng nước lạnh rồi đặt lên mặt cậu. Anh biết bây giờ là đầu đông rồi, trời lạnh nước còn lạnh hơn nhưng anh phải làm vậy, có thể giúp cậu tỉnh rượu hơn nữa giúp phần làm giảm nhiệt độ cơ thể cậu. Suy nghĩ của anh vẫn là muốn cậu tự nguyện, như vậy mối quan hệ của anh và cô sẽ không xấu đi.

Tuy nhiên, Văn Toàn đúng là có tỉnh rượu nhưng cơn khó chịu trong người không hề giảm mà càng ngày càng khó chịu hơn.

Quế Ngọc Hải thấy cậu đã mở mắt thì cúi xuống lấy chiếc khăn mềm khô lâu sạch nước lạnh trên mặt cậu, chỉ là không nghĩ rằng Văn Toàn lại choàng tay qua cổ anh kéo anh thấp xuống, phủ đôi môi đang run rẩy của mình lên đôi môi khô và lạnh của anh.

Quế Ngọc Hải bất ngờ mà cứng đờ, trong chốc lát không cử động mặc cậu bé nhỏ không biết hôn là gì đang không ngừng dày vò đôi môi lạnh của anh. Phải một lát anh mới bừng tỉnh vội đẩy vai cậu ra.

- Văn Toàn, em có biết em đang làm gì không vậy?
- Hải....nóng... Thật sự rất nóng.... rất khó chịu....

Văn Toàn khó khăn trả lời, tay cậu lại đưa ra ôm chặt thắt lưng anh, đầu cậu không ngừng cọ cọ vào cơ bụng anh. Quế Ngọc Hải thật sự như muốn nổ tung, một chút lí trí còn sót lại trong đầu anh dần bị hành động của cậu rút cạn. Anh cảm thấy miệng mình khô khốc, cơ thể anh bắt đầu chống lại lí trí.
- Văn Toàn! Em chắc không??

- Em.... muốn... muốn... Rất khó chịu....

Văn Toàn bắt đầu rên rỉ không ngừng các từ như " khó chịu ", hay là " muốn ".

- Em không hối hận?( Ê t tức quá à không ấy nghĩ lun đi)

Quế Ngọc Hải vẫn hỏi cậu lại một lần nữa để chắc chắn. Anh đã đợi cậu hơn 10 năm, đợi một chút nữa cũng không sao, anh không muốn làm cậu bị tổn thương.
Văn Toàn ở trong lòng anh nghe vậy thì liên tục lắc đầu, miệng lại không ngừng nói:

- Em muốn....Ngọc Hài....em muốn....
Bản thân cậu bây giờ cũng là hoàn toàn chống lại đại não. Cậu nghiêng người ra sau, vì đang ngồi trên thành bồn tắm lên Văn Toàn cứ vậy trượt nằm xuống bồn tắm lớn, tay cậu cũng kéo theo Quế Ngọc Hải đang đứng bên ngoài.

.....

- Á!!!

Trong phòng tắm bất ngờ vang lên tiếng thét chói tai. Văn Toàn hai tay bấu chặt bờ vai rộng của Ngọc Hải. Khoé mắt cậu vương lại một dòng nước mắt. Đôi môi của Quế Ngọc Hải lại một lần nữa hạ xuống phủ ấm môi cậu.

Anh hôn lên bờ môi của cậu chiếc lưỡi tinh nghịch của anh cuồng quét hết khoang miệng cậu, đến khi cậu đã khó thở đấm vài cái vào lưng anh thì anh mới nhẹ nhàng rời khỏi bở môi ấy....
Sau khi đã chán chê với đôi mối ấy thì anh quay qua liếm láp tai cậu khoang miệng anh ngậm hết tai cậu khiến cậu thêm kích thích......
Anh chơi với hai đầu ti của cậu cho tới khi cướng cứng lên mới thôi, anh liếm mút từ xương quai xanh của cậu cho tới eo khiến cậu phải vì cơn sướng mà rên lên "a~~umm", nghe cậu rên anh chỉ cười cười rồi bắt đầu lột quần cậu ra không chần chừ mà đưa tiểu Toàn ngậm vào miệng. Văn Toàn lúc này bất chợt giật mình e thẹn mà nắm đầu anh giật ra "đừng, anh làm gì vậy, bẩn lắm". Quế Ngọc Hải nở lên một nụ cười ma mị rồi đáp "không dơ", cứ thế anh vẫn không ngại mà tiếp tục ra sức nuốt vào nhả ra nuốt vào nhả ra khiến cậu không chịu nổi nữa mà rên thành tiếng "đừng..~~ummm...em~~chịu hết...nổi~~rồi....dừng~...lại...."
Tuy vậy anh cũng chẳng hề hứng gì vẫn cứ ra sức ngậm hút thật mạnh còn dung lưỡi đỉnh vào đầu lỗ nhỏ của tiểu Toàn, khoái cảm vẫn không ngừng ập đến khiến cậu rên rỉ không thôi
"Đừng mà...~~em....ra..mất um~~~" cậu liên tục tay trái bấu chặt thành bồn tắm tay còn lại xoa xoa đầu anh khiến nó rối bời. Anh vẫn liên tục ngậm hút thật mạnh khiến cậu không còn chịu nổi nữa mà bắn hết vào miệng anh, dòng sữa ấm nóng ấy ngọt ngào trong miệng anh, anh không chần chừ gì mà nuốt chửng vào trong.

Thân thể cậu bây giờ phải nói là không còn mảnh vải che thân, nhưng còn người ở trên thì chưa sức mẻ miếng vải nào, lần này tới phiên cậu chủ động. Cậu bắt đầu  câu cổ anh lật xuống thân mình mà đưa lưỡi vào môi anh khuấy đều, chiếc lười tuy vụng về của cậu lại làm cho anh như muốn tê đến điên dại, anh quá bất ngờ vì cậu lại chủ động nên đã "ài cun đứng hình mất 2s", bàn tay cậu bắt đầu sờ lên cơ ngực anh từ từ mà luồn cởi hết nút áo, cậu nhẹ nhàng vuốt lưng anh, môi cọ cọ trước hai đầu ti của anh rồi mút nhẹ nó, sau khi đã chán chê cậu lên hôn vào môi anh. Kế tiếp hai tay cậu luồn lách xuống thắc lưng  anh mà không chần chừ tháo nó ra, sau đó tới hai cái cúc quần và chiếc quần nhỏ ở bên trong là một con quái vật đang chờ đợi được giải phóng, Văn Toàn sau khi đã thành công cởi hết đồ anh ra thì liền quỳ xuống mà đưa miệng mình vào ngậm toàn bộ dương vật của anh, anh lúc này tê dại không dám tin đây là sự thật, cậu...cậu là đang chủ động sao?....Cảm giác vừa nóng vừa ướt át trong khoang miệng cậu, cậu liếm mút nó như một que kem vani vị ốc quế lâu lâu cậu dùng răng mình cựa vào đầu quy của anh khiến anh như muốn nổ tung, cậu ngậm hút ngày càng mạnh dương vật của anh, dương vật anh ngày càng to ra lắp đầy cả khoang miệng cậu không chờ đợi gì nữa anh bắn hết vào bên trong cậu. Anh là vừa trải qua một cảm giác thăng hoa không tả nổi , anh kéo cậu lên vào lòng anh rồi nhẹ nhàng đặt lên cậu một nụ hôn rồi bế cậu ra đặt lên chiếc giường xám khói của cả hai mà không ngừng hôn hít cả chặn đường từ nhà tắm ra tới giường hai người chẳng ngừng giao nhau nụ hôn nồng thắm...

Sau khi đã ổn định trên giường,anh hôn hết cơ thể cậu từ trên xuống như là đang đánh dấu chủ quyền, những nơi anh đi qua đều có chi chít các vết đỏ, anh là đang hôn khắp đùi cậu sau đó anh dùng tay dang hai chân cậu ra, anh đưa lưỡi mình vào cúc huyệt nhỏ xinh kia liên tục khuấy động, cậu bị anh làm cho ngứa ngáy mà khó chịu...anh tiếp tục đưa một ngón, hai ngón, ba ngón, vào bên trong cậu khuấy đều nới lỏng khiến cậu rên lên vì cơn khoái cảm này...

Sau khi đã khởi động màng dạo đầu thì anh cũng từ từ đưa tiểu Hải Hải của mình vào

Vì đây là lần đầu tiên của cậu nên lúc đưa Tiểu Hải Hải vào anh làm rất nhẹ nhàng, dịch chuyển một chút một vì sợ làm cậu đau. Nhưng dù vậy, Văn Toàn khi thấy vật có độ size không bình thường kia đưa vào cậu vẫn hét lên một tiếng đau đớn. Ngàn vạn lần cậu cũng không tưởng tượng được là nó lại đau như vậy.

Cảm nhận được sự co rút của cơ thể cậu, Quế Ngọc Hải vội dừng động tác lại. Nụ hôn nhẹ nhàng của anh phủ lên môi cậu lên dần tới khoé mắt. Giọng anh vang lên trong không gian yên tĩnh trầm khàn vì đang kiềm chế dục vọng.

- Ngoan! Thả lỏng người một chút!

Bàn tay to của anh vuốt nhẹ mái tóc đã dính đầy mồ hôi của cậu. Giây phút này hơi thở của anh đã trở nên rối loạn, yết hầu trượt lên trượt xuống, làn da màu nâu đồng chảy đầy mồ hôi. Anh cứ dùng những hành động dịu dàng như vậy để xoa dịu nỗi đau của cậu nhóc nhỏ trong lòng.Anh vẫn cứ nằm im mà không nhúc nhích khiến cậu từ cơn đau lại dẫn đến cơn ngứa ngáy khó chịu. Đợi đến khi hơi thở của cậu bình thường hơn và nhận được câu nói "Hải động đi....~~ em..khó chịu" của cậu thì Quế Ngọc Hải mới nhẹ nhàng dịch chuyển bé Tiểu Hải Hải bên dưới.

Trong phòng vốn yên tĩnh giờ lại liên tục vang lên những âm thanh rên rỉ, nỉ non của cậu trai trẻ. Hoà quyện vào âm thanh của cậu là tiếng thở dốc của người đàn ông.
Làn da trắng như ngọc tỏa ra khí nóng ngọt ngào. Trên nền da trắng ấy lại xuất hiện những vết đỏ, chúng có ở cổ, xương quai xanh, ngực... Trông cảnh tượng ấy thật giống như những bông hoa đỏ điểm lên nền tuyết trắng. Yết hầu người đàn ông kẽ dịch chuyển. Cơ thể anh lại không chống lại được lí trí nữa mà cúi xuống gặm lấy đôi môi đỏ của cậu. Văn Toàn nhanh chóng tiếp nhận nụ hôn của anh, tiểu Hải Hải tiến sâu vào cơ thể cậu không ngừng luân động, tay anh thì nắm vào tiểu Toàn của cậu không ngừng lên xuống. Cơ thể mềm mại của cậu đung đưa theo động tác của anh. Nhịp điệu cứ chậm rồi lại tăng dần. Cơ thể cứng rắn và nóng bỏng của anh đang phủ trên người cậu đã trở thành sự so sánh đẹp đẽ. Một bên mềm mại, một bên lại mạnh mẽ cứng rắn....

Cả căn phòng phút chốc đã tăng dần nhiệt độ, những âm thanh của dục vọng lại không ngừng vang lên....
.
.
.
end chap heheh😉🎀
Lần đầu tiên tui viết H+ mn ạ🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro