Chap 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

Bên này thì ấm áp gợi tình còn phía kia lại có một người đàn ông cô đơn một mình nước mắt ngắn nước mắt dài kéo va li lên một máy bay tư nhân để bay trở về Anh quốc. Mạnh Kha ôm va li, nhớ lại hình ảnh vui chơi thoải mái ở đây lại nước mắt lưng tròng. Cậu khi trở về nói lại mọi việc với Đình Trọng thì đã bị cậu ấy không thương tiếc túm vất lên máy bay để quay về Anh quốc nơi buồn tẻ nhạt nhẽo để làm việc. Chỉ vì một phút sai lầm của bản thân mà Mạnh Kha khóc đến hối hận không kịp.

----

Văn Toàn mơ màng mở nhẹ đôi mắt đen ra rồi trong vòng một giây lại đóng lại. Cậu khẽ xoay người liền nhăn mặt....Đau!!!

Trong lúc nhắm mắt đại não cậu lại bận rộn tìm lại những kí ức đêm qua. Gương mặt cậu cứ tự nhiên đỏ dần lên.

Khi nhớ lại hết những hình ảnh đêm qua cậu xấu hổ chui vào chăn, nhắm chặt mắt không dám mở ra. Cảm giác xấu hổ lại càng khiến gương mặt cậu đỏ lên.

Đúng lúc này tiếng cửa phòng được mở ra đội vào tai cậu, bên cạnh đó là tiếng bước chân có phần quen thuộc trong đại não của cậu. Văn Toàn trong phút chốc túm chặt các góc chăn, thề không chui đầu ra ngoài.

Nhưng do hôm qua " tập thể dục " có hơi quá đà nên tất nhiên sẽ để lại dư chấn. Và hậu quả chính là cậu vừa cử động tay chân đè mấy cái góc chăn thì méo mó mặt mày, cậu cảm nhận được xương cốt mình như đang tan ra, đau đến rã rời tay chân. Bây giờ chỉ là cái nhấc chân thôi cũng đủ khiến cậu mặt mày méo mó, hai hàng lông mày nhíu chặt lại. Cậu thả lỏng người, nằm thẫn thờ trong chăn.

Văn Toàn nhớ lại lúc bản thân vui vẻ đồng ý cuộc hôn nhân này. Lúc đó cậu đã sung sướng mà nghĩ rằng bản thân kết hôn với một người tàn tật sắp chết thì sẽ không phải ko nghĩ chuyện này. Đợi sau này người cậu lấy chết rồi, lúc đó cậu cũng trưởng thành hơn rồi thì cậu sẽ đi tìm anh chàng hoàng tử của đời mình. Ai mà ngờ được, Quế Ngọc Hải dùng danh nghĩa em trai tàn tật sắp chết để cưới vợ, hại cậu bây giờ nhấc chân không nổi, xoay người không xong.

Bây giờ Văn Toàn cậu muốn li hôn có được không? Lí do ly hôn... cậu sẽ nói rằng là nhà họ Quế lừa gạt....

Lí do này....ai da, không được. Cha chồng tuy nghiêm nghị và có phần nghiêm khắc nhưng biểu hiện cha chồng con dâu rất tốt, mẹ chồng cậu thì tốt không chỗ nào chê được, em gái chồng rất quan tâm, em trai chồng.... người này có thể bỏ qua.Chẳng nhẽ cậu ghi ra là Quế Ngọc Hải ngoại tình. Cái này...theo cậu nghĩ là đúng, nhưng cậu lại không có bằng chứng. Hay cậu lấy lí do là bị bạo hành gia đình. Nhưng mà chẳng nhẽ cậu lại khoe mấy cái vết đỏ đỏ trên người này ra để nói là do bạo hành gia đình gây ra??Thôi thôi, đầu cậu vẫn còn tàn dư của rượu, quá đau đầu. Đợi cậu hết đau đầu chắc chắn cậu sẽ nghĩ ra cách giải quyết hay hơn.

Đột nhiên cái chăn trên đầu cậu bị lật ra. Đập vào mắt cậu đầu tiên chính là ánh sáng, cậu nheo mắt lại rồi khi nhìn rõ thì thấy cái sống mũi cao, đôi mắt màu hổ phách, đôi môi màu đỏ nhưng không được tươi dí sát vào mặt cậu. Văn Toàn bị khuôn mặt này dọa cho giật mình, sau đó não cậu lại ùa về những hình ảnh đêm qua khiến mắt cậu mở to nhìn anh không chớp, mặt thì đã ửng lên một mảng hồng.

Cậu đưa tay ra cầm mép chăn định kéo lên để che đi gương mặt đang xấu hổ của mình nhưng bàn tay to lớn của ai kia nhất quyết không chịu buông chăn ra. Văn Toàn bất đắc dĩ mở miệng.
- Anh muốn gì!?

-Ăn!
Chỉ một chữ của anh thôi lại khiến đầu óc cậu liên tưởng lại một lần nữa những hình ảnh đêm qua. Bây giời 5 mặt cậu đã thành thẹn quá hóa giận. Văn Toàn gắt lên một tiếng:

- Anh không có liêm sỉ à???

Đôi mắt Quế Ngọc Hải lộ rõ nét cười nhưng nụ cười lại không lan tới miệng.Quế Ngọc Hải đưa cánh tay còn lại của mình ra với lấy khay thức ăn trên bàn nhỏ cạnh giường đưa tới trước mặt cậu. Anh nhẹ nhàng mở miệng nhưng lần này nghe rõ nét trêu chọc.

- Hoạt động đêm qua anh biết là em rất mệt nên muốn em dậy ăn để có sức. Em đang nghĩ tới cái gì mà lại nói anh không có liêm sỉ?

Văn Toàn câm nín không trả lời. Cậu trả lời cái gì? Trả lời rằng cậu đang nghĩ anh nói "ăn" chính là như bao quyển tiểu thuyết nói "ăn em" hay sao? Hahaha... Cậu mới chính là kẻ đang không có liêm sỉ.

- Anh phải tới trụ sở. Em ăn rồi nghỉ ngơi đi. Nếu em không xuống giường được mà muốn làm việc gì phải rời giường thì gọi dì Lý lên giúp. Nhưng anh thấy...em vẫn lên ngoan ngoãn nghỉ ngơi trên giường.

- ....

Văn Toàn nhìn anh nở nụ cười không chớp mắt. Kẻ cơ hội, anh giỏi lắm!! Nguyễn Văn Toàn tôi lại phải sợ không xuống được giường sao? Quế Ngọc Hải, anh đánh giá năng lực bản thân cao quá rồi đấy. Văn Toàn nghiến răng nghiến lợi mà suy nghĩ. Rồi để chứng minh cho anh thấy là cậu hoàn toàn có thể đi lại bình thường, Văn Toàn lập tức lấy tức lấy tay vén chăn ra, chân cậu chuẩn bị co lên để ngồi dậy thì thắt lưng cậu lại truyền tới cơn đau. Bụng dưới vì hoạt động này mà cũng nhói. Văn Toàn cắn răng rồi cố ngồi dậy, cậu chống tay xuống giường rồi thở nặng nề.

Thôi bỏ đi, nằm giường rất sung sướng, cậu vẫn thích nằm giường hơn. Văn Toàn vừa đặt mình nằm yên trên giường thì bên tai nghe được tiếng cười khẽ. Cậu quay ra trừng lớn mắt nhìn Quế Ngọc Hải.Tất cả là lỗi của anh.

Nếu không phải tại anh cậu đã chẳng uống say để rồi bị trúng thuốc. Văn Toàn bất giác lại nhớ lại lần trước Quế Ngọc Hải cũng trúng thuốc cậu bỏ. Lẽ nào đây là quả báo sao? Không! Không thể nào!! Lần trước thứ cậu muốn bỏ là thuốc mê chứ không phải... Lần đó anh trúng thuốc cũng là lỗi tại anh. Cậu chẳng làm sai gì hết.(trời đất chứng giám)

- Ngoan! Ở nhà nghỉ ngơi, anh đi làm.

Quế Ngọc Hải cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán Văn Toàn rồi ra khỏi phòng. Văn Toàn đưa tay lên lau trán, tay còn lại thì làm điệu "anh đi đi".

Hứ, cái gì mà " ở nhà nghỉ ngơi, anh đi làm"? Anh đi làm hay đi đâu ai quan tâm. Mà anh có đi làm thật không ai mà biết được. Nói là đi làm nhưng chân chạy đi tìm cô nào thì ai biết. Thấy ghét quá đi đồ chó chết, vô liêm sỉ, bỉ ổi, khốn nạnnnnnnnnn!!!!

Vậy là nguyên ngày hôm đó Văn Toàn ngoan ngoãn nằm im trên giường đánh một giấc ngủ đến tận chiều tối. Đến lúc nghe tiếng cửa phòng mở ra cậu mới tỉnh dậy.

Đôi mắt nặng trĩu của cậu mở ra nhìn người đàn ông cao lớn đi vào.

- Mới tỉnh à?

Câu nói gắn gọn nhưng dịu dàng của Quế Ngọc Hải vang lên, Văn Toàn gật nhẹ đầu một cái. Cậu nhăn mặt chống tay xuống giường ngồi dậy. Cậu cứ có cảm tưởng như bản thân bị phế dây thần kinh hoạt động.

Văn Toàn chưa ngồi dậy đàng hoàng thì thấy mình được bế lên theo kiểu công chúa.

- Tôi giúp em.

Sau đó Ngọc Hải không đợi cậu đáp lại mà bế cậu xuống nhà luôn. Văn Toàn cũng mặc kệ vì bây giờ cậu thấy trong người rất mệt mỏi, sức lực không có để mà chống cự. Quế Ngọc Hải bế cậu xuống nhà để dùng bữa tố,i Văn Toàn nhíu mày nhìn mấy món ăn vẫn còn hơi nóng trên bàn. Tự dưng cậu thấy trong người rất khó chịu, đầu óc bắt đầu quay cuồng, trước mắt cậu bất giác biến thành màu đen.

Quế Ngọc Hải hốt hoảng đỡ cô lại.

- Văn Toàn....Văn Toàn!

Đáp lại những tiếng gọi gấp gáp của anh là một âm thanh im lặng. Quế Ngọc Hải vội gọi Viên quản gia lên kêu ông gọi Lương Xuân Trường tới. Quế Ngọc Hải bế cậu bước nhanh lên phòng.

Đặt cậu nhẹ nhàng xuống giường, anh đưa tay đặt lên trán cậu.

- Sao lại nóng như vậy?

Anh lo lắng vội đi vào phòng tắm cầm chiếc khăn ra đặt nhẹ lên trán cô.

Chỉ năm phút sau Lương Xuân Trường đã đến.

Lương Xuân Trường cẩn thận kiểm tra cho cậu. Trong quá trình kiểm tra cho cậu, Trường còn liếc nhìn khuôn mặt lo lắng của Quế Ngọc Hải vài lần rồi giấu nụ cười.

- Sao rồi?

Thấy Lương Xuân Trường vừa kiểm tra xong Quế Ngọc Hải đã vội lao vào hỏi.

- Không có sao. Đó là biểu hiện cho việc cậu quá khỏe.

Lương Xuân Trường buông lời sâu xa trêu chọc. Quế Ngọc Hải chỉ lườm cậu một cái. Lương Xuân Trường vội hắng giọng một cái rồi nói nghiêm túc như lời của một bác sĩ nghiêm nghị.
- Bệnh nhân có biểu hiện sốt. Đây là biểu hiện bình thường sau khi uống phải thuốc kích dục hay người ta còn gọi là tác dụng phụ. Gia đình xin bớt lo lắng.

- ....

Khoé mắt Quế Ngọc Hải giật vài cái và từ chối đáp lời.

- Mà cậu có định nói rõ mọi việc cho cậu ấy không đấy?

Lương Xuân Trường vội đánh trống lảng sang chuyện khác. Quế Ngọc Hải nhìn cậu một lát biết cậu không sao rồi mới xoay người đi ra khỏi phòng.

Lương Xuân Trường hiểu hành động của anh liền đi sau anh tới thư phòng.

Hai người vừa ra khỏi phòng thì Văn Toàn mở mắt. Cậu hướng cái nhìn nghi hoặc của mình ra cửa.

Trong đầu cậu đang không ngừng suy nghĩ về câu nói lúc ra khỏi phòng của Lương Xuân Trường. Hai người họ là đang nói tới việc gì? Việc gì mà Quế Ngọc Hải lại giấu cậu không nói? Lẽ nào.... là việc Quế Ngọc Hải ngoại tình là thật.

Hừ, ngoại tình thật thì cũng không liên quan tới cậu. Không quan tâm, nhất quyết không quan tâm.

Văn Toàn tự nhủ với bản thân rồi lại nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

......

- Cậu có định nói không đấy?

Lương Xuân Trường lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí im lặng. Từ lúc hai người vào thư phòng tới giờ, Quế Ngọc Hải chỉ lặng im ngồi trên ghế không nói gì. Mãi một lúc lâu sau anh mới trầm giọng lên tiếng:

- Cậu nghĩ sao?

- Theo tôi thấy nếu cậu tin tưởng Nguyễn Văn Toàn rồi thì cứ giải thích hết mọi việc thôi. Hơn nữa nếu cậu ấy biết cậu đã yêu cậu ấy 12 năm thì nhỡ đâu cậu ấy lại thấy cảm động thì sao.

- Nếu cậu ấy nghĩ là bịa chuyện?

Lương Xuân Trường tặng cho anh cái lắc đầu chán nản. Người đàn ông này chính là cứ thích mua dây buộc mình. Việc thì đơn giản nhưng qua lời nói thì cứ như việc phức tạp lắm.

- Chuyện làm gì phức tạp đến vậy.

Văn Toàn đã nằm bẹp dí trên giường ba ngày sau đó. Đến hôm nay là ngày thứ năm từ sau đêm " động phòng ", cậu nhất quyết xuống giường để thực hiện một việc.

Dọn quần áo vào va li.

Cậu chỉ muốn sang phòng khác ở thôi. Cậu thấy không khí trong căn phòng này bây giờ rất mất tự nhiên. Cứ vào phòng tắm mặt cậu lại đỏ lên không khống chế được. Tốt nhất là dọn sang phòng khác ở. Sang phòng khác cậu sẽ dễ thở hơn.

Văn Toàn vừa dọn phòng quần áo vào va li thì Quế Ngọc Hải đi vào. Quế Ngọc Hải đưa đôi mắt nhìn chiếc va li cậu đang kéo trên tay, sắc mặt vì vậy kém đi vài phần.

Anh hạ thấp giọng đang tức giận của mình:

- Em đang làm gì vậy?
- Ừm... Như anh thấy đấy, tôi muốn dọn sang phòng khác. Thời gian này tôi...cần bình tĩnh. Chúng ta vẫn nên ở riêng.

Quế Ngọc Hải im lặng không đáp lại. Văn Toàn thấy anh im lặng thì không nói nữa mà lặng lẽ kéo va li đi. Chỉ là mới đi được vài bước thì lại bị câu nói của anh ngăn lại.

- Em thay đồ đi. Tôi đưa em ra ngoài. Ra ngoài một chút rồi về thu dọn sau cũng được.

Văn Toàn nghi ngờ nhìn anh. Nhưng cậu không hỏi lại mà vẫn làm theo.

Khoảng 10 phút sau cậu đi xuống thì anh đã ngồi đợi sẵn trong xe. Văn Toàn im lặng không hỏi nhiều mà ngồi lên xe.
.
.
.
end chap <33

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro