Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước vào mùa thu, thời tiết ở thành phố  Mộc ngày càng mát mẻ.
Đã nhiều năm trôi qua nhưng trại trẻ mồ côi Huệ Sinh vẫn không thay đổi, chỉ có cánh cửa sắt đã tróc hết sơn, để lại lớp han gỉ. Dây leo mọc chằng chịt trong sân, thuận theo bức tường lan ra ngoài. Dần dần, ánh mặt trời cũng không thể lọt xuống bên dưới.
Hành lang tối mờ mờ, bọn trẻ đang ngủ trưa. Lộc Hàm cúi xuống thu dọn đồ chơi, Viện trưởng đi theo sau giúp cậu. Viện trưởng có chút cảm thán: "Lộc thiếu gia, cả trại trẻ chúng tôi đều biết, cậu thích trẻ con, người tốt rồi sẽ được báo đáp".
Lộc Hàm lắc đầu, đưa mắt về phía dãy giường nhỏ xếp ngay hàng thẳng lối trong phòng.
Trong cái nghề phù phiếm này, người làm từ thiện không thiếu, quyên góp quả là một cái cớ hay. Có người dùng để rửa tiền, có người nhằm diễn trò trước bàn dân thiên hạ.
Chỉ riêng Lộc Hàm cậu đóng góp một khoản không nhiều cũng không ít theo định kỳ. Tuy chẳng rộng rãi như những ngôi sao nổi tiếng khác nhưng cậu đã kiên trì nhiều năm nay.
Là một ngôi sao nhưng người đàn ông hết sức kỳ lạ. Có tin đồn cậu kết hôn từ lâu, nhưng lại không chịu hùa theo thị hiếu, cũng không tham gia các tiết mục giải trí, phong cách đóng phim tương đối bảo thủ. Nếu nói cậu nổi tiếng, chắc cũng do hậu thuẫn của nhà chồng, chỉ là hư danh mà thôi.
Viện trưởng đã sớm nghe tin đồn về ngôi sao nam này, nhưng sau khi tiếp xúc, bà và mọi người mới phát hiện, Lộc Hàm là một người hoàn toàn khác lạ ở trong làng giải trí hỗn loạn đó.
Cậu yêu quý các em nhỏ, hễ rảnh rỗi là đến trại trẻ mồ côi tham gia hoạt động công ích. Cậu không nề hà những việc quét sân, dạy bọn trẻ học và chơi cùng chúng như những người tình nguyện bình thường khác.
Bên ngoài gió rất lớn, mấy cánh cửa sổ trên hành lang đập vào tường phát ra tiếng động. Viện trưởng sợ đánh thức bọn trẻ, lập tức chạy đi đóng cửa.
Trời sắp nổi cơn mưa giông, hôm nay là một ngày bình thường như mọi ngày.
Nụ cười trên môi Lộc Hàm dần tắt. Thu dọn xong đồ chơi mà Viện trưởng vẫn chưa thấy bóng dáng, chỉ còn mình cậu đứng ngoài phòng nghỉ.
Lại tới mùa thu, đây cũng là năm thứ sáu Lộc Hàm rời xa người đàn ông đó.
Đến tết Trung thu, cậu cũng nên quay về thăm anh ta. Bọn họ đã nói, sáu năm sau gặp ở Lan Phường.
Chỉ là lần này, không biết liệu cậu có thể sống mà rời khỏi nơi đó?
Lộc Hàm đi vào phòng nghỉ, lặng lẽ ngắm bé gái trên chiếc giường nhỏ sát tường. Bé gái khoảng bốn năm tuổi, nhìn gầy yếu hơn những đứa trẻ cùng độ tuổi khác.

Cậu cúi đầu định đắp tấm chăn mỏng cho bé, nhưng tay run run. Có những chuyện, không nỡ cũng buộc phải chấp nhận.
Lộc Hàm nhìn bé gái vẫn đang trong giấc nồng, giọt nước mắt từ khóe mi cậu chảy xuống chăn. Bé gái ngủ rất say, không hề phát giác. Lộc Hàm chợt nhớ tới câu vừa rồi của Viện trưởng, nói cậu là người tốt nên sẽ được báo đáp.
Nếu thực sự là người tốt, cậu đã không bỏ con gái ruột ở trại trẻ mồ côi những năm năm trời.
Cậu mới hai mươi lăm tuổi, đã là một người ba. Đứa bé bị bệnh tật giày vò trước mặt là con gái năm đó cậu mang trong mình chín tháng mười ngày, trải qua bao gian nan vất vả mới có thể giữ lại. Vậy mà cậu vẫn nhẫn tâm để con bé ở trại trẻ mồ côi.
Lộc Hàm vuốt ve gương mặt nho nhỏ của bé gái, nghẹn ngào gọi tên con: "Hiền Hiền...".
Bé gái dường như cảm nhận được bàn tay ấm áp của cậu, vô thức quay về bên này.
Có lẽ đây là lần cuối cùng cậu gặp con gái.
Lộc Hàm bịt miệng, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Cậu ép bản thân quay người, đi từng bước ra ngoài.
Rời khỏi nơi này, cậu vẫn là con người lặng lẽ và xinh đẹp như thường lệ.
Thành phố Mộc trong tiết trời mùa thu rất yên bình. Đây là thành phố cổ có bề dày lịch sử cả trăm năm, khu vực trung tâm có nhiều lối ngõ cổ kính ngoằn ngoèo, còn giữ lại nét trang nghiêm.
Lộc Hàm quàng khăn và đeo cặp kính râm cỡ lớn. Hôm nay cậu không lái xe, đi một đoạn khá xa mới bắt được taxi. Tài xế là người bản xứ, anh ta có vẻ bức bí cả ngày nên muốn tán gẫu với cậu.
Anh ta nhận ra Lộc Hàm là ngôi sao, nói với người lặng lẽ này tin tức mà anh ta nhận được gần đây: "Lan Phường lại có buổi tụ họp. Cậu đừng đến gần mấy con đường đó. Đó là địa bàn của Kính Lan Hội, cũng là con phố "đen"". Anh ta vừa lẩm bẩm vừa lắc đầu: "Cứ nói thời buổi bây giờ làm gì có xã hội đen, nhưng cậu cũng đừng phủ nhận. Kính Lan Hội ấy à, chính là nó đấy, ai mà chẳng biết điều đó. Ha ha... Chàng trai , tôi kể chuyện vui thôi, cậu đừng sợ. Bọn họ là tổ chức có quy tắc, không giống xã hội đen trong các bộ phim truyền hình đâu".

Lộc Hàm im lặng từ đầu đến cuối. Cậu dõi mắt ra ngoài cửa sổ, lướt qua mặt đường đầy lá rụng.
Hôm đó cũng là một ngày như hôm nay, tiết trời vào thu, gió se lạnh, cậu từ Lan Phường chạy ra ngoài, bộ dạng vô cùng thảm hại. Cậu không biết đi đâu, chỉ có thể ra sức chạy về phía trước.
Cả thành phố đều trầm mặc, chỉ một mình cậu ngã xuống lề đường, dưới chân là những phiến lá nát vụn.
Cậu từng điên cuồng muốn rời khỏi con phố đó, nhưng mãi mãi không thể thoát ra.
Người tài xế ở phía trước vẫn lải nhải: "Cậu có biết Ngô tiên sinh không? Mọi người đồn anh ta là con nuôi của Hội trưởng quá cố. Hồi đó, Hội trưởng thà giao cả sản nghiệp cho anh ta cũng không để lại cho cháu trai ruột. Chậc chậc, chẳng nói cũng biết anh ta là người thủ đoạn đến mức nào. Nghe nói Ngô tiên sinh làm nghề kinh doanh mặt hàng gỗ, nhưng trên thực tế, anh ta chính là chủ nhân Kính Lan Hội...".
Lộc Hàm nhắm mắt. Sáu năm rồi, đã đến lúc cậu nên quay về gặp anh.

Chương 1: Cậu là sinh mệnh của anh

"Ngô tiên sinh, tiệc gia đình đã sắp xếp đâu vào đấy. Mấy ngày này, mọi người lần lượt đến nơi, chỉ thiếu A Thất ở miền Nam. Bên đó đang có mưa bão lớn, các chuyến bay đều hủy, anh ta khẳng định, chắc chắn sẽ có mặt vào hôm Trung thu". Nói xong, Cố Lâm ngồi xuống cạnh người đàn ông đó.
Bời vì trong sân có hai cây hải đường rất lớn nên mọi người gọi nơi này là Hải Đường Các. Bây giờ, lá cây đã úa vàng, rụng đầy mặt đất. Cố Lâm bảo người quét dọn sạch sẽ, chuyển chiếc ghế mây ra ngoài để Ngô tiên sinh nghỉ ngơi ở trong sân.
Lúc này, người đàn ông trong truyền thuyết đang tựa vào thành ghế đọc sách, bên tay là một lư hương, đốt hương liệu trầm hương của Bruney, mùi thơm dìu dịu lan tỏa khắp sân.
Anh chính là Ngô tiên sinh. Độ tuổi ba mươi mấy đang là giai đoạn đẹp của một người đàn ông, đáng tiếc sức khỏe của anh không tốt, gần đây hiếm khi đi ra ngoài.
Người dân của thành phố Mộc đều nghe nói đến Ngô tiên sinh. Anh là chủ nhân của Kính Lan Hội, chuyên sưu tầm đồ cổ và kinh doanh đồ gỗ, dầu vừng. Nhưng trên thực tế, Kính Lan Hội là bá chủ của giới xã hội đen nên mọi người đều biết, anh không phải là người tử tế.
Người đàn ông này mười sáu tuổi đã được giao trọng trách, bởi vì tính cách tàn nhẫn nên có biệt danh "lão hồ ly". Ngô tiên sinh nắm cả hai giới chính trị và thương mại, chỉ cần chau mày một cái, nửa dân số thành phố Mộc có thể đi đời.
Những tin đồn kiểu này nhiều không kể xiết, Ngô tiên sinh chính là đề tài lúc trà dư tửu hậu của người dân.
Trên thực tế, rất ít người biết, lão hồ ly đáng sợ đó lại là một cái "ấm sắc thuốc"[1]
[1]: "Ấm sắc thuốc" chỉ người ốm yếu bệnh tật. (Mọi chú thích là của người dịch).
Sức khỏe của Ngô tiên sinh không tốt, hơn nữa anh cũng rất lười biếng. Mấy năm gần đây, anh không nuôi đàn bà, thú vui duy nhất chính là chơi hương liệu. Hôm nay, anh mặc áo kiểu truyền thống màu trắng, nhìn rất nho nhã. Đọc sách một lúc, Ngô tiên sinh đột nhiên quay sang Cố Lâm. Ánh mắt của anh khiến cô bất giác đứng dậy.
Dù đi theo Ngô tiên sinh nhiều năm nhưng Cố Lâm vẫn không quen với ánh mắt ấy. Anh thường nhìn thẳng vào người khác, ánh mắt vô cùng sắc bén, như muốn moi hết tâm tư của đối phương mới thôi.
Cố Lâm cúi đầu đứng im, một lúc sau mới thấy Ngô tiên sinh ngồi thẳng người vận động chân tay. Anh đưa hạt tròn trên đĩa cho cô, cất giọng trầm trầm: "Mấy năm rồi?".
Cố Lâm nhìn chằm chằm vào chân mình, đáp: "Sáu năm rồi ạ".
Ngô tiên sinh trầm ngâm một lúc, tựa hồ có chút cảm khái. Sau đó, anh cười: "Đúng vậy, cô đi theo tôi sáu năm rồi. Hiện tại, cô đã mười tám đúng không?".
Cố Lâm xúc động gật đầu.
"Mười tám, năm đó Tiểu Lộc cũng mười tám." Nụ cười của Ngô tiên sinh dần lạnh, anh lại hỏi Cố Lâm: "Mấy năm rồi?".
Ngô tiên sinh thỉnh thoảng hỏi câu này, tựa như anh rất quan tâm đến chuyện Cố Lâm đã đi theo anh bao nhiêu lâu. Lần nào cô cũng ngoan ngoãn trả lời như vừa rồi.
Tuy không rõ nguyên nhân nhưng Cố Lâm đoán con số này có ý nghĩa đặc biệt với Ngô tiên sinh, vậy thì chắc cô cũng là người đặc biệt đối với anh.
Nhưng hôm nay, lần đầu tiên Cố Lâm nghe thấy anh nhắc đến tên người khác, là Tiểu Lộc?
May mà sáu năm rèn giũa không phải phí công vô ích, Cố Lâm ít nhiều cũng học được sự trầm ổn của Ngô tiên sinh, dù trong lòng đầy nghi vấn nhưng cô cũng biết cách che giấu.
Tâm trạng của Ngô tiên sinh hôm nay không tồi, anh hít một hơi sâu, cầm tay Cố Lâm, ngắm nghía cô từ đầu đến chân, sau đó ngả người quan sát ở khoảng cách xa rồi lắc đầu: "Nhưng cô ngoan hơn cậu ấy, Tiểu Lộc lúc đó rất ồn ào".
"Ngô tiên sinh..."
"Không có gì. Đúng rồi, bữa tiệc gia đình hôm nay mở cửa, không cần tra xét thân phận của người đến dự".
Cố Lâm kinh ngạc nhìn người đàn ông đó. Tiệc gia đình là buổi tụ hội các đường chủ ở khắp nơi, mỗi năm tổ chức một lần vào dịp Trung thu, đây là chuyện giới giang hồ đều biết rõ. Vì vậy, những năm trước, Kính Lan Hội đều đề cao cảnh giác, làm sao có thể không kiểm tra kỹ lưỡng, để ai cũng có thể tùy tiện vào Lan Phường?
"Sao thế?" Ngô tiên sinh cúi đầu hít mùi hương. Thấy Cố Lâm bần thần như có điều muốn nói, anh liếc cô một cái.
Cố Lâm lập tức biết đây là mệnh lệnh, đành nuốt thắc mắc xuống cổ họng, đáp khẽ: "Vâng ạ".
Thành phố Mộc giữ lại nhiều kiến trúc truyền thống. Lan Phường vốn là một con đường, sau đó có người mua cả con đường này, xây dựng khu lễ đường, dần dần phát triển thành một tổ chức, mọi người đều gọi là Kính Lan Hội.

Cho đến nay, Kính Lan Hội đã truyền qua năm sáu đời, bắt đầu phát triển mạnh mẽ trong hai mươi năm trở lại đây, từ khi Ngô tiên sinh lên làm chủ. Phân đường nằm rải rác ở khắp nơi trong cả nước. Hai năm trước, vị trí Đại đường chủ ở thành phố Mộc được Ngô tiên sinh giao cho Cố Lâm. Cố Lâm từ nhỏ không cha không mẹ, lang thang nơi đầu đường xó chợ. Trải nghiệm quá khứ và sự già dặn trước tuổi khiến cô hành sự quyết đoán và tàn nhẫn hơn cả người trưởng thành. Ngô tiên sinh nhìn trúng điểm này mới dẫn theo bên mình. Bây giờ, mọi việc xung quanh anh đều do Cố Lâm thu xếp.
Cố Lâm ra ngoài dặn dò người dưới, buổi tiệc gia đình năm nay không kiểm tra thân phận của khách tham dự. Chẳng ai dám phản bác quyết định này, bởi lời của cô chính là lời của Ngô tiên sinh.
Sau khi sắp xếp mọi việc, Cố Lâm quay lại Hải Đường Các. Người đàn ông trong sân vừa uống thuốc, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc bắc.
Thuốc bắc truyền thống, lò hương, ghế mây, sân vườn cổ kính, người đàn ông ấy vô cùng yên tĩnh. Đây là những nét phác họa tựa như không hề liên quan tới Ngô tiên sinh trong truyền thuyết.
Dù sao cũng là con người, chẳng ai có thể thoát khỏi hỉ nộ ái lạc, sinh lão bệnh tử.
Không hiểu sao Cố Lâm đột nhiên có chút cảm khái. Cô hơi thẫn thờ, đi tới thu dọn bát thuốc cho Ngô tiên sinh. Không ngờ, anh đột nhiên nắm cổ tay cô.
Ngón tay trắng toát của Ngô tiên sinh thò vào trong tay áo Cố Lâm, mang theo xúc cảm lạnh giá.
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Cố Lâm là, tay của tiên sinh rất lạnh, rõ ràng vừa uống bát thuốc nóng nhưng vẫn không ấm hơn chút nào.
Cô mạnh dạn nhìn anh. Đôi mắt thâm trầm đó lóe lên tia sáng mà cô chưa thấy bao giờ, lạnh và tĩnh giống như những giọt nước mưa nhỏ qua kẽ lá cây hải đường vào buổi tối mấy hôm trước.
Năm nay, Ngô tiên sinh mới ba mươi sáu tuổi, dung nhan vẫn không thay đổi nhưng trái tim đã hết sức già nua.
Cố Lâm muốn nói điều gì đó nhưng Ngô tiên sinh không cho cô mở miệng. Nước thuốc dường như khiến anh buồn ngủ. Anh thuận thế ôm Cố Lâm vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô giống như đang dỗ dành bảo bối của mình. Cố Lâm không dám động đậy.
Sau đó, Ngô tiên sinh để cô nằm gối đầu lên đùi anh. Anh khẽ nói: "Cô tốt hơn cậu ấy, nghe lời hơn cậu ấy... Cố Lâm, lúc lớn bằng cô, cậu ấy đòi tôi phá hai miếng đất mới khai thác, để xây vườn hoa hồng, làm quà sinh nhật tặng cậu ấy".
Cố Lâm bình thản nói: "Ngô tiên sinh, tiên sinh sẽ không tùy tiện nghe lời một người con trai khác".
Cô cảm thấy người đàn ông ấy đang cười. Im lặng vài giây, anh lên tiếng: "Tôi làm theo đấy. Tiểu tử ngốc nghếch đó không biết, mảnh đất kia không thể trồng hoa. Nhưng để làm cậu ấy vui vẻ, tuần nào tôi cũng sai người vận chuyển hoa tươi đến cho cậu ấy xem".
Khoảng thời gian đó, cậu là sinh mệnh của anh, là cái dằm trong tim anh. Nhưng dù khiến máu thịt đau đớn, anh cũng nguyện yêu thương chiều chuộng cậu.
Cố Lâm cố gắng đè nén lòng hiếu kỳ. Cô không biết Ngô tiên sinh đang nói đến ai. Đây là lần đầu tiên, anh nhắc tới chuyện này với cô.
Bàn tay anh vẫn lạnh giá, anh không tiếp tục nói chuyện, chỉ ôm Cố Lâm chìm vào hồi ức.
Một lúc sau, Ngô tiên sinh đột nhiên lên tiếng: "Gọi tôi một tiếng".
Cố Lâm cung kính mở miệng: "Ngô tiên sinh".
"Gọi tên tôi".
Cố Lâm giật mình, lắc đầu nhìn anh: "Ngô tiên sinh".
Anh cười, ngước nhìn bầu trời u ám: "Các người đều quên tên thật của tôi rồi... Sau khi cậu ấy bỏ đi, không còn ai gọi tên tôi nữa".
Chớp mắt đã đến tết Trung thu. Trời mưa mấy hôm liền, mãi tới tầm chạng vạng ngày Trung thu, mưa mới ngớt hẳn.
Thời điểm này, cây hải đường trong sân đã trơ trụi. Gặp trời mưa, những phiến lá cuối cùng rơi rào rào xuống đất.
Ngô tiên sinh đạp lên phiến lá rụng đi ra ngoài. Anh vẫn mặc chiếc áo lụa màu trắng, cổ tay đeo vòng hạt làm bằng gỗ trầm hương màu tối. Do có từ lâu đời nên hạt tròn bóng loáng, tựa hồ cũng có câu chuyện riêng như chủ nhân của nó.
Cố Lâm đứng đợi ở hành lang dài phía xa xa, lặng lẽ nhìn anh đi đến. Hôm nay, khí sắc của Ngô tiên sinh không tồi. Nếu không biết thân phận của anh, chắc thiên hạ sẽ chỉ coi anh là một người đàn ông nho nhã, khí chất ung dung thong thả.
Một người đàn ông tỏa ra khí chất ung dung, tự nhiên sẽ thu hút sự chú ý của người xung quanh.
Cố Lâm mạnh dạn nhìn thẳng, vành tai nóng ran.
Ngô tiên sinh đương nhiên nhận ra vẻ si mê trong đôi mắt cô gái trẻ. Anh liếc cô một cái, Cố Lâm lập tức cúi đầu quay người đi về phía trước.
Ngô tiên sinh cười, âm thanh rất nhẹ: "Tôi biếng nhác một tháng rồi, có gì đẹp chứ?".
Biết anh nói đùa với mình, trong lòng Cố Lâm bất giác có chút đắc ý. Cô đang ở độ tuổi thành niên, bình thường là tiểu nha đầu hành sự quyết đoán, nhưng vẫn không thể che giấu tâm tư.
Cố Lâm đảo tròng mắt, bỗng trở nên to gan, ngẩng đầu đáp: "Tiên sinh đẹp trai nhất".
Anh bị cô chọc cười: "Đẹp trai đến mấy cũng có tuổi rồi, sớm muộn cô cũng sẽ hiểu điều này". Vì sức khỏe không tốt nên ngữ khí của anh rất nhẹ, nhưng sự mạnh mẽ bức người vẫn như bóng với hình, người đối diện không có cảm giác anh yếu thế.
Đại sảnh đã chật ních, mọi người đến từ khắp nơi trong cả nước, hiếm có dịp gặp mặt nên trò chuyện rôm rả. Vừa nhìn thấy Ngô tiên sinh xuất hiện, đám đông yên tĩnh trong giây lát. Mọi người lặng lẽ đứng sang hai bên.
Ngô tiên sinh đi vào, dừng lại ở vị trí chủ nhân, đưa mắt nhìn đám đông. Xung quanh vô cùng yên tĩnh. Anh không lên tiếng, mọi người đều cảm thấy thời gian dài dằng dặc nhưng chẳng ai dám động đậy.
Trầm mặc một lúc, Ngô tiên sinh cuối cùng cũng ngồi xuống nhưng vẫn im lặng. Cố Lâm tiến lên phía trước một bước, ra hiệu cho mọi người ngồi.
Bầu không khí dường như trở nên thoải mái theo cử động của người đàn ông ở vị trí đầu tiên. Ngô tiên sinh hắng giọng, đột nhiên mỉm cười, giống như người trầm mặc vừa rồi không phải là anh.
Sau đó, anh từ tốn mở lời: "Trung thu là tết Đoàn viên nên mới mời các vị về nhà. Một mặt là để mọi người tụ họp, giao lưu tình cảm. Mặc khác, đây cũng là quy tắc".
Nói xong hai từ "quy tắc", Ngô tiên sinh dừng lại. Bên dưới lập tức có người toát mồ hôi lạnh.
Anh tiếp tục nói: "Thời tiết miền Nam chẳng ra sao là chuyện thường tình". Anh còn chưa nói hết câu, một người đàn ông đầu trọc đột nhiên đứng dậy, chân bắt đầu run run.
Ngô tiên sinh phất tay, ra hiệu người đàn ông đó đừng căng thẳng, đồng thời nói tiếp: "A Thất, bên chú nổi mưa bão, đây là chuyện khó tránh, tôi không trách chú. Tuy nhiên...".
A Thất vội lên tiếng: "Ngô tiên sinh, lần này tôi quên không chuẩn bị trước".
Người đàn ông ngồi ở vị trí đầu tiên thong thả uống một ngụm trà, nói mà không nhướn mày: "Giông bão khó tránh, nhưng các nơi đều có dự báo trước. Nếu hôm nay mưa gió không ngừng, có phải chú sẽ không về? Miền Nam đâu chỉ có một mình chú, các đường chủ khác sợ nhỡ mất Trung thu, đến sớm cả tuần. Chỉ có một mình chú đến cuối cùng mới tới".
A Thất run rẩy, ngồi phịch xuống ghế.
Ngô tiên sinh tiếp tục lên tiếng: "Đây là tôi vẫn còn, nếu một ngày nào đó... chẳng may chờ chú đến cứu mạng, có phải tôi cũng nên oán trách thời tiết?".
Cố Lâm giơ tay, lập tức có người đi tới giữ hai bên trái và phải A Thất, đợi chỉ thị của Ngô tiên sinh. Ngô tiên sinh không nói gì mà quay sang trò chuyện với các đường chủ khác. Ngoài A Thất, mọi người đều tỏ ra thoải mái vui vẻ.
Một lúc sau, khi thức ăn được bưng lên, Ngô tiên sinh cuối cùng cũng nhớ đến người bị lạnh nhạt ở bên cạnh.
Anh ngoảnh đầu, nheo mắt nhìn A Thất.
A Thất biết bản thân không thoát khỏi sự trừng phạt, một luồng khí lạnh thổi từ chân lên đầu, tầm mắt tối đen.
Sau đó, A Thất mơ hồ nghe Ngô tiên sinh nói: "Đưa người ra ngoài, để lại bàn tay phải. Hừm... địa bàn của chú ấy bây giờ, giao cho em trai chú ấy quản lý".
A Thất gần như ngất lịm. Ngô tiên sinh vừa dứt lời, bàn tay phải của anh ta dường như cũng bị chặt đứt.
Tiếp theo, tất cả vẫn diễn ra bình thường, tựa hồ chuyện ai sống ai chết đều không liên quan đến bản thân.
Đầu bếp của Lan Phường là người làm việc lâu năm ở đây, các món ăn vừa tinh tế vừa ngon miệng. Ngô tiên sinh không thích mấy thứ chỉ được cái vẻ bề ngoài nên tiệc gia đình cũng không phô trương. Cố Lâm lại là người thông minh, kêu nhà bếp chuẩn bị món ăn của các vùng miền, chiều theo khẩu vị của tất cả mọi người.
Mặc dù vừa xảy ra vụ của A Thất nhưng vẻ mặt mọi người không thay đổi, bọn họ nhanh chóng hòa nhập vào buổi tiệc.
Ngô tiên sinh ăn rất ít, cũng rất chậm, thỉnh thoảng uống một ngụm trà. Lúc này, anh đang trò chuyện với hai đường chủ ngồi bên trái và bên phải, họ đều là cháu ruột Hội trưởng quá cố của Kính Lan Hội. Người đàn ông nhiều tuổi hơn tên Trần Phong, ngồi gần Ngô tiên sinh nhất. Bọn họ đang báo cáo đã tìm được một mảnh rừng ở Đông Nam Á, có rất nhiều gỗ tốt, chỉ đợi đàm phán giá cả nữa là xong.
Ngô tiên sinh vừa lắng nghe, vừa sờ tay vào hạt trầm hương trên cổ tay, mắt đảo một vòng, liếc qua mấy người đàn ông đang chúc rượu và mấy nữ đường chủ ngồi một bên.
Chúng sinh mỗi người một kiểu, một bang hội lớn như vậy, tâm tư của mọi người thế nào đều phải dựa vào suy đoán.
Thiên hạ nói anh tàn nhẫn, nhưng anh đã sống cuộc sống này hai mươi năm nay, có thể ngồi yên ở vị trí này, không chỉ dựa vào sự tàn nhẫn.
Đang báo cáo đến vấn đề then chốt nhất, vị đường chủ tên Trần Phong đột nhiên phát hiện Ngô tiên sinh không tập trung nghe anh ta nói. Anh ta nhất thời dừng lại, không biết làm thế nào. Ở giây tiếp theo, Ngô tiên sinh đột nhiên hướng ánh mắt về Trần Phong, gật đầu với anh ta: "Không tồi, nhưng về phương diện giá cả, nếu không tính nhầm, A Phong, chú bớt ít nhất hai mươi phần trăm trong đó".
Đôi đũa trong tay Trần Phong rơi xuống bàn, anh ta lắp bắp: "Vâng... tôi... khi nào về tôi sẽ tính toán lại kỹ càng rồi đưa số liệu cụ thể cho anh sau".
Ngô tiên sinh cười: "Không sao. Tôi đâu nói chú giấu giếm, chỉ sợ chú hồ đồ mà thôi".
Nụ cười của Ngô tiên sinh nửa thật nửa giả, chẳng biết đường nào mà lần. Nhưng ánh mắt thâm trầm của anh cũng đủ khiến Trần Phong nổi da gà, xin tự chịu phạt.
Ngô tiên sinh nắm cánh tay đối phương, để anh ta đỡ căng thẳng rồi mới từ tốn mở miệng: "Số tiền đó là chuyện nhỏ, các anh em đều có gia đình có sự nghiệp, tự nhiên sẽ muốn kiếm thêm một ít. Là con người ai cũng ích kỷ, là sổ sách giấy tờ thế nào cũng không "sạch", chỉ có điều phần tôi chia cho các chú đã tính đến yếu tố không "sạch" đó rồi. Mọi người phải thông cảm cho nhau, mới có thể giữ hòa khí".
Giọng Ngô tiên sinh vốn không lớn nhưng mọi người đều vểnh tai lên nghe anh nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hunhan