Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hành lang ở Lan Phường hiếm có nơi tối hoàn toàn, bởi cách một đoạn lại có ngọn đèn chiếu sáng. Ngoài ánh sáng, nơi này nhiều khả năng còn có người khác.
Ngô Thế Huân rời tay khỏi chiếc áo đã bị xé rách của Lộc Hàm, lên tiếng: “Em tự mình cởi”.
Lộc Hàm lập tức giơ tay tát bốp một cái. Hành động phản kháng điên cuồng của cậu lập tức dẫn đến hậu quả, một bóng đen đột ngột xông đến Ngô Thế Huân, chĩa súng vào Lộc Hàm.
Tay cậu bị Ngô Thế Huân túm chặt, mảnh vải trước ngực đã bị rách toang, để lộ vòm ngực bên trong, tạo thành hình ảnh phong tình đẹp đẽ.
Lộc Hàm đương nhiên biết, bên cạnh Ngô Thế Huân kiểu gì cũng có người đi theo bảo vệ, cậu mà tiếp tục động đậy chắc sẽ bị bắn bể sọ. Cùng lúc đó, Ngô Thế Huân chau mày, giơ tay che ngực Lộc Hàm, đồng thời nắm lấy mũi súng của người vừa xuất hiện.
Đối phương là vệ sĩ của Ngô Thế Huân, thấy ông chủ đích thân ra tay, anh ta không dám nhúc nhích.
Đạn đã lên nòng, nhưng Ngô Thế Huân lại giơ tay bịt mũi súng. Người đàn ông ban ngày nhàn nhã đọc sách, trong đêm tối phản ứng vừa nhanh vừa tàn nhẫn.
Người vệ sĩ không biết bản thân làm sai chuyện gì, anh ta nín thở, bàn tay run rẩy.
Ngô Thế Huân nhẹ nhàng đoạt khẩu súng, chĩa vào trán anh ta.
Toàn thân đối phương mềm nhũn, anh ta không biết làm sao, vội vàng quỳ xuống hét lên: “Ngô tiên sinh!”.
Ngô Thế Huân lắc đầu, ho hai tiếng, nói khẽ: “Cậu đã xuất hiện không đúng lúc, nhìn thấy thứ không nên nhìn.”
“Ngô tiên sinh… Là cậu ta, cậu ta…”
Bàn tay cầm súng của Ngô Thế Huân di chuyển xuống dưới: “Theo luật lệ, mắt phạm lỗi sẽ để lại mắt, có điều…”.
Không gian yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng súng nổ, theo sau là tiếng kêu thảm thiết. Trong tiếng kêu đau đớn của đối phương, Ngô Thế Huân thong thả nói tiếp: “Hôm nay tâm trạng của tôi không tốt nên không muốn nhìn thấy máu.”
Viên đạn bắn ra rất chuẩn, sượt qua trán bên trái của người vệ sĩ, tạo thành một vết thương dài.
Cả quá trình chỉ diễn ra trong vài giây, người vệ sĩ thoát khỏi cánh cửa địa ngục, sợ đến mức cứng đờ người. Cho tới khi máu chảy xuống mặt, anh ta mới có phản ứng, lập tức ngã xuống đất.
Ngô Thế Huân ném khẩu súng, không khí thoang thoảng mùi máu tanh. Anh hơi chau mày, bên cạnh có người chạy đến lôi người vệ sĩ nằm dưới đất đi chỗ khác. Anh vỗ lưng Lộc Hàm, để cậu thả lỏng tinh thần. Động tác của anh rất dịu dàng, giống như người đàn ông tàn nhẫn vừa rồi không phải là anh.
Nghe thấy tiếng súng, Đại đường chủ Cố Lâm chạy vội tới. Cô vừa bị đánh thức, trên người vẫn mặc váy ngủ, chỉ khoác thêm áo choàng lụa bên ngoài. Ngô Thế Huân và Lộc Hàm đứng cùng nhau, xung quanh không có gì bất thường, cô mới mở miệng: “Ngô tiên sinh?”.
Ngô Thế Huân không trả lời Cố Lâm mà liếc qua áo choàng trên người cô. Anh đột nhiên đi tới, Cố Lâm không kịp lùi lại phía sau, chỉ tròn mắt nhìn người đàn ông đang tiến lại gần, trong lòng vô cùng hỗn loạn.
Đây là người đàn ông kỳ lạ. Vừa rồi mới làm ra chuyện đáng sợ nhưng trên người anh không có mùi tàn nhẫn mà chỉ có mùi hương của cây cỏ. Sức khỏe của anh không tốt nên lúc nào cũng có vẻ biếng nhác.
Anh… anh đã cách cô rất gần. Dù ở bên anh sáu năm nhưng những lúc như thế này, Cố Lâm vẫn quên cả hô hấp. Đầu óc cô vụt qua nhiều ý nghĩ, cô biết bản thân coi như xong.
Người đàn ông ở phía đối diện không một chút biểu cảm. Anh đi đến lấy chiếc áo choàng trên vai Cố Lâm, sau đó khoác lên người Lộc Hàm.
Cố Lâm đờ ra vài giây rồi nhanh chóng rời mắt đi chỗ khác. Gió đêm mùa thu khá lạnh, thứ duy nhất chắn gió của cô đã bị Ngô Thế Huân lấy đi cho người khác, còn cô để lộ đôi vai trần đứng đó.
Khóe mắt Cố Lâm bắt gặp Ngô tiên sinh đang ôm Lộc Hàm. Người con trai đáng chết kia còn ra sức giãy giụa. Cuối cùng, anh dùng tay áo trói tay của người con trai đó, đồng thời thở dài bất lực.
Cố Lâm vẫn đứng yên. Bởi vì Ngô tiên sinh không có mệnh lệnh khác nên cô không thể bỏ đi cũng không thể nhúc nhích. Vào thời khắc này, Cố Lâm muốn giết chết người con trai đó.
Từ nhỏ, Cố Lâm đã phải chịu nhiều khổ cực, chứng kiến nhiều cảnh sinh ly tử biệt, gặp nhiều thói đời đen bạc nên cô không trông chờ tấm chân tình gì đó.
Nhưng lúc Lộc Hàm chưa trở về, trong mắt Ngô tiên sinh còn có cô. Sau khi người con trai kia xuất hiện, bản thân cô còn không bằng cái áo đó.
Ngô Thế Huân bế Lộc Hàm đi về Hải Đường Các. Anh quay người rất dứt khoát, chẳng nhớ bên cạnh còn có cô gái trẻ đang đứng im chờ anh dặn dò.
Cố Lâm đứng ở đó một lúc lâu. Mãi tới khi có người đi qua hành lang, cô mới động đậy. Nhìn thấy cô ngây ra ở đó, đối phương rất kinh ngạc. “Đại đường chủ, muộn như vậy rồi cô còn chưa đi ngủ sao?”.
Là Tùy Viễn.
Cố Lâm gật đầu, ánh mắt vô cùng băng giá. Bắt gặp thần sắc của cô, Tùy Viễn giật mình so vai, giơ tay khua khua trước mặt cô. Sau đó, anh thuận theo ánh mắt của Cố Lâm, hướng về đầu hành lang, chợt hiểu ra vấn đề trong giây lát.
Nhìn thấy bờ vai trần của cô gái trẻ, Tùy Viễn liền cởi áo khoác lên người cô, nói nhỏ: “Cô còn không hiểu sao, đây là chuyện của hai người họ”.
Cố Lâm nhướng mày nhìn anh: “Anh biết bao nhiêu sự thật?”.
Tùy Viễn vội lắc đầu: “Tôi đương nhiên chẳng biết gì cả, cô đừng hỏi tôi”. Nói xong, anh tiếp tục đi về phía trước. Nhưng mới đi vài bước, anh không yên tâm, quay đầu về phía Cố Lâm, cuối cùng “xuống nước”: “Tôi chỉ biết một điều, Tam thiếu gia nói ngày mai sẽ đi. Vì vậy, tối nay tốt nhất đừng ai đến Hải Đường Các làm phiền bọn họ”.
Cố Lâm gạt áo khoác của Tùy Viễn xuống đất, ôm vai bước đi. Biết cô đang bực mình, Tùy Viễn có ý tốt nói đưa cô về phòng, bị cô trừng mắt nên không dám đi theo.
Cố Lâm một mình đi về khu nhà của mình. Một lúc sau, cô ngó nghiêng xung quanh. Phát hiện không có ai đi theo, lập tức quay người chạy về hướng cũ. Cô rẽ sang đường nhỏ, lao thẳng đến Hải Đường Các.
Nơi đó vô cùng yên tĩnh, thậm chí không có ánh đèn. Cố Lâm đứng ngoài gian nhà xa nhất phía bắc, cách cánh cửa căn phòng kia khoảng hai mét. Bên trong loáng thoáng vang lên tiếng động đè nén. Cố Lâm nghe không rõ, nhưng cô hiểu hết mọi chuyện.
Bên trong có tiếng người ngã xuống, sau đó lại bị một người khác kéo lên, do không kịp bật đèn nên căn phòng tối đen.
Lộc Hàm bị Ngô Thế Huân ném xuống giường. Do tay vẫn bị trói nên cậu đạp lung tung. Người đàn ông ở trên nói rành rọt từng từ từng chữ một: “Tôi đã từng nói, em có thể quay về trả thù. Em có thể nổ súng trước mặt mọi người”.
Lộc Hàm chỉ lờ mờ nhìn thấy đường nét cơ thể của Ngô Thế Huân. Trong bóng tối, anh giống cơn ác mộng không thể xóa tan, khiến toàn thân cậu run rẩy. Cậu cảm nhận ngón tay anh di chuyển từ trên xuống dưới, cậu ra sức giảy giụa nhưng bị anh giữ chặt.
Ngô Thế Huân hôn lên khóe môi Lộc Hàm. Nghe tiếng nấc nghẹn của cậu, anh hít một hơi sâu rồi lên tiếng: “Sự dung túng của tôi cũng có giới hạn. Tiểu Lộc, tôi đã sớm nói với em điều đó từ lâu đúng không?”.
Lộc Hàm dần mất hết sức lực, mềm nhũn người trong lòng anh. Cảm giác đụng chạm quen thuộc như trong quá khứ khiến cậu bắt đầu sợ hãi. Cậu vô thức hét lên: “Anh…”.
Bàn tay Ngô Thế Huân sờ soạng ở thắt lưng cậu. Lộc Hàm biết anh đang tìm thứ gì, vừa giãy vừa nói: “Nó bị đứt rồi”.
Nơi đó vốn có một món quà thành niên mà anh tặng cậu.
Mấy năm đó là khoảng thời gian hai người điên cuồng nhất. Ngô Thế Huân không tặng Lộc Hàm dây chuyền hay nhẫn, mà tặng một dây đeo ở thắt lưng vô cùng đặc biệt. Đó là chuỗi hạt phỉ thúy Đế Vương Lục rất nhỏ, có thêm mười tám hạt kỳ nam trắng vô cùng quý hiếm. Chuỗi hạt này là thứ chưa từng xuất hiện nên không ai dám định giá. Nó được đặt theo số đo vòng eo của Lộc Hàm, không sai một ly. Hai đầu được thiết kế một cái khóa hình hai trái tim nhỏ.
Vòng eo mảnh mai mang sợi dây ngọc toát nên vẻ đẹp khó diễn tả. Năm đó, hai người chìm đắm trong biển tình, chỉ muốn trọn đời trọn kiếp bên nhau. Ngô Thế Huân tự tay đeo sợi dây vào người cậu. Khóa trái tim không có chìa, một khi đóng vào cả đời sẽ không thể mở ra.
Vậy mà bây giờ, Lộc Hàm lại nói với anh: “Nó bị đứt rồi.”.
Nghe cậu nói thế, Ngô Thế Huân càng không buông tha. Lúc anh tiến vào, Lộc Hàm co người theo phản xạ. Anh làm thế nào cũng không thể khiến cậu thả lỏng bản thân. Phản ứng xa lạ của cậu càng làm anh phát điên.
Động tác lặp đi lặp lại khiến Lộc Hàm bắt đầu cảm thấy đau. Cậu vừa khóc vừa ra sức né tránh theo bản năng nhưng bị Ngô Thế Huân giữ chặt người. Lần này, anh đã mềm lòng, bắt đầu dỗ dành cậu. Anh nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt cậu như năm đó, khiến cậu cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Không gian tối om khiến cảm quan của con người càng phóng đại. Một ngọn lửa bùng cháy từ đầu đến chân, Lộc Hàm thở hổn hển, vẫn không quên phản kháng: “Không được…”.
Hơi thở của Ngô Thế Huân ở ngay sau tai cậu, mang lại cảm giác nhồn nhột.
Lúc bấy giờ, Lộc Hàm vẫn là một cậu bé. Cậu sợ tiếng sấm nên chỉ cần trời chuẩn bị mưa, Ngô Thế Huân bận đến mấy cũng sẽ quay về Lan Phường dỗ cậu ngủ. Từ nhỏ đến lớn, cậu luôn ở phía sau anh.
Còn hiện tại, Lộc Hàm lắc đầu bất lực. Anh không nói một lời nào cũng có thể khiến cậu mất kiểm soát.
Cậu mê đắm tiếng thở bình ổn của Ngô Thế Huân. Bởi vì dục niệm được đốt cháy, toàn thân cậu hơi run rẩy.
Điều này khiến nước mắt bất giác tuôn ra như suối. Ngô Thế Huân dần phát hiện, dù lau thế nào cũng không hết, cuối cùng anh thở dài, giơ tay che mắt cậu.
Hai tay Lộc Hàm không thể động đậy, cả người chỉ có thể theo tiết tấu của anh, lên thiên đường hay xuống địa ngục vẫn không được giải thoát. Toàn thân cậu nóng bỏng đến mức sắp chết, làn da dưới bàn tay anh lại rất lạnh.
Người đàn ông này có đôi tay lạnh giá, bất kể lúc nào cho dù là khoảnh khắc triền miên dây dưa.
Cũng giống như động vật máu lạnh mà anh thuần hóa. Ngô Thế  Huân vĩnh viễn chính là anh, không thay đổi vì bất cứ người nào.
Nhưng Lộc Hàm biết anh yêu cậu sâu đậm.
Bàn tay anh trên thân thể cậu giống như một loại nghi thức nào đó, khiến Lộc Hàm dần thả lỏng bản thân. Cậu giơ tay túm người anh, nói ngắt quãng: “Mau cởi trói cho em… anh… hãy cởi ra đi…”.
Ngón tay giá lạnh của Ngô Thế Huân lướt qua bờ vai trần của cậu lên trên, cuối cùng cởi trói cho cậu. Lộc Hàm thở phào nhẹ nhõm.
Cậu sờ lên mặt anh, bên mắt bị thương của anh, cuối cùng nắm cổ tay anh.
Cậu biết anh đang tức giận, bởi động tác rất thô lỗ. Cậu cầm tay anh đưa vào miệng, dùng hết sức cắn mạnh, chỉ hận không thể cắn đứt da thịt anh.
“Bây giờ em đã nhớ, em là người của ai chưa?” Ngô Thế Huân đột nhiên hỏi.
Lộc Hàm lập tức ngoảnh mặt đi chỗ khác. Anh liền xoay mặt cậu lại: “Hả?”.
Lộc Hàm nhìn anh, nghiến răng nói: “Em đã gả cho người khác, có cần em… lại nhắc anh một lần nữa hay không ?"

Ngô Thế Huân nhìn cậu chằm chằm, như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Anh rõ ràng là người đàn ông trầm tĩnh, vậy mà chỉ một câu nói của cậu cũng có thể khiến anh phát điên. Ngô Thế Huân quả nhiên bị chọc giận, thân dưới càng chuyển động mạnh hơn, khiến Lộc Hàm hét lớn.
Căn phòng tối om bị bao trùm bởi không khí điên cuồng.
Ngô Thế Huân dần chậm lại. Anh mỉm cười, hôn lên vành tai Lộc Hàm, đồng thời cất giọng nói thường xuất hiện trong giấc mơ của cậu: “Sáu năm rồi, phải mất sáu năm tôi mới thông suốt một chuyện. Nếu một ngày nào đó tôi chết, tôi nhất định sẽ giết em trước”.
Động tĩnh trong phòng còn tiếp tục đến đêm khuya.
Cố Lâm đã đông cứng người, cuối cùng cũng chịu quay về.
Lúc cô chưa tới Lan Phường, rốt cuộc Hải Đường Các xảy ra chuyện gì? Cả Lan Phường nối thông nơi này nên chắc chắn có vô số con mắt dõi theo, nhưng không người nào nhắc tới chuyện đó.
Cố Lâm thất thểu bước đi trong đêm tối. Cô ôm hai vai, đi rất nhanh, cuối cùng gần như chạy về phòng mình. Sau khi đóng cửa, cô ngồi phịch xuống đất, lồng ngực giống như vang lên tiếng khóc đè nén.
Ngô tiên sinh, người đàn ông cô một lòng một dạ sáu năm trời rốt cuộc có bao nhiêu điều bí mật.
Ngày hôm sau, Hải Đường Các vẫn yên tĩnh như thường lệ, tựa hồ tối qua không hề xảy ra chuyện gì.
Lộc Hàm đi mà không từ biệt. Trời còn chưa sáng, cậu từ cửa sau rời đi. Ngô tiên sinh đã thừa nhận cậu là Tam thiếu gia nên chẳng ai dám ngăn cản.
Ngô Thế Huân biết cậu đi lúc nào.
Đêm qua anh ngủ rất say. Nhiều năm qua anh chưa có một giấc ngủ yên ổn như vậy. Lúc trời gần sáng, Ngô Thế Huân có cảm giác người ở trong lòng ngồi dậy. Ý thức đã tỉnh táo nhưng anh cố tình không mở mắt.
Dù nhắm mắt, anh vẫn biết Lộc Hàm ngồi bên mép giường nhìn anh một lúc. Cuối cùng, cậu vẫn bỏ đi.
Tùy Viễn đẩy cửa vào phòng, chau mày nói: “Sao anh không ngăn cậu ấy lại?”.
Ngô Thế Huân ngồi xem người làm quét dọn tàn hương bị đổ vào buổi tối hôm qua. Anh không tỏ ra tức giận mà cất giọng bình thản: “Tiểu tử của tôi thích bày trò thì tôi nhường nhịn.”.
Tùy Viễn không thèm đáp lời, quan sát kỹ khí sắc của Ngô Thế Huân. Cuối cùng mới yên tâm nói: “Anh cũng nên nghĩ tới người khác nữa. Tối qua không có mệnh lệnh của anh, Đại đường chủ phải đứng ngoài gió lạnh. Lúc đi qua, tôi mới bảo cô ấy về nghỉ”. Nói xong, Tùy Viễn chợt nhớ ra điều gì, liền bỏ cốc trà xuống bàn, ngồi sang một bên.
Ngô Thế Huân nhướng mày nhìn Tùy Viễn một lúc, mỉm cười: “Tối qua bị Tiểu Lộc chọc giận đến đau cả đầu nên quên mất cô bé đó”.
Tùy Viễn hơi ngượng ngùng, cúi xuống lau mắt kính. Thật ra, anh không cận nhưng thích đeo kính trắng.
Ngô Thế Huân tự pha trà uống một ngụm. Tùy Viễn có lời muốn nói nhưng cuối cùng không thốt ra miệng. Anh ta ở trong phòng một lúc, chẳng có việc gì để làm nên đi chơi với con rắn.
Ngô tiên sinh có một tật xấu là luôn lấp liếm sai trái của mình.
Thấy Tùy Viễn chuẩn bị rút nọc độc của Hắc Tử, Ngô Thế Huân xót xa không chịu nổi, cuối cùng đứng dậy đi tới, cướp Hắc Tử quấn vào tay mình rồi lên tiếng: “Có gì thì cậu nói thẳng ra đi, đừng lấy Hắc Tử ra làm thí nghiệm”.
Tùy Viễn không một chút khách sáo: “Rốt cuộc anh coi Cố Lâm là gì?”.
Ngô Thế Huân cười. Anh thích mặc áo màu trắng, bây giờ trên tay anh lại có con rắn đen kịch độc tạo thành sự tương phản rõ rệt. Anh nheo mắt: “Lộc Hàm tuổi còn nhỏ nhưng tính cách rất cứng rắn. Tôi thích những đứa trẻ cứng rắn, tương lai giao Lan Phường cho thằng bé cũng không tồi”.
“Đừng chơi trò này với tôi.” Tùy Viễn tỏ ra sốt ruột.
“Lộc Hàm trở về… Thời gian anh dùng Cố Lâm để an ủi cũng chấm dứt. Cô ấy trung thành như vậy… Hơn nữa, ai mà chẳng nhìn ra tâm tư của cô ấy đối với anh. Sau này nếu cô ấy phạm sai lầm, anh hãy chừa con đường sống cho cô ấy.”
Tùy Viễn nói rất nhanh nhưng Ngô Thế Huân hiểu ý anh ta: “Tôi không coi Cố Lâm là thế thân của ai hết. Cô bé hiểu chuyện hơn Tiểu Lộc nhiều”.
Nói xong, Ngô Thế Huân giữ cánh tay của Tùy Viễn. Hắc Tử thuận theo tay anh bò lên người anh ta.
Tùy Viễn đột nhiên lạnh buốt sống lưng. Anh ta nhìn Ngô Thế Huân, muốn nói điều gì đó nhưng người đàn ông trước mặt tựa hồ không muốn nghe. Ngô Thế Huân cất giọng lãnh đạm: “Từ trước đến nay, tôi và Cố Lâm chẳng có gì cả”.
Tùy Viễn thờ phào nhẹ nhõm.
Ngô Thế Huân dõi mắt theo Hắc Tử đang trườn về hồ nước, ngữ khí có chút cảm khái: “Cậu muốn thay Cố Lâm đòi tôi món nợ ân tình, tôi đồng ý. Ai mà chẳng có đối tượng mình yêu thương. Sau này, bất kể Cố Lâm phạm sai lầm gì, tôi cũng sẽ tha thứ cho con bé một lần”.
Tùy Viễn có chút ngượng ngập. Vấn đề anh nín nhịn mấy ngày nay Ngô Thế Huân thản nhiên nói ra, khiến anh không biết tiếp lời thế nào.
Ngô Thế Huân liếc qua Tùy Viễn, từ tốn bổ sung một câu: “Cậu đừng vui mừng quá sớm, tôi cũng có điều kiện. Cậu không được nói cho Tiểu Lộc biết mọi chuyện ở Tây Uyển”.
Tùy Viễn hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức gật đầu: “Được thôi, dù sao người khác cũng không thể nhìn thấu suy nghĩ của anh, tôi coi như không biết”.
Mắt Ngô Thế Huân bị thương, nhìn ánh sáng lâu là khó chịu, anh giơ tay che mắt, nhấn mạnh: “Trừ khi ngày nào đó tôi chết vì bệnh tật, cậu có thể trực tiếp nói với Tiểu Lộc, coi như… di sản tôi để lại cho cậu ấy”.
Tùy Viễn trầm mặc. Mọi người bảo Ngô tiên sinh là quái nhân, anh cũng từng nghiên cứu, nhưng vẫn không hiểu nổi người đàn ông này.
Ngô Thế Huân phơi nắng một chút, trong lòng thoải mái, sắc mặt cũng tốt hơn. Anh vừa đi vào nhà vừa nói: “Tôi có khả năng không tỉnh lại vào bất cứ lúc nào. Tôi cần cậu ấy hận tôi”.
Như vậy nếu anh thật sự ra đi, cậu sẽ không quá khổ sở.
Hận một người luôn dễ hơn yêu một người.
Ở một đầu thành phố, Lộc Hàm đi mua bộ quần áo mới rồi tự mình đi đặt phòng khách sạn.
Cậu rời khỏi Lan Phường tương đối vội vàng nên trang phục không mấy chỉnh tề. Cậu ngâm mình trong bồn tắm một lúc lâu, cuối cùng gọi chai rượu, uống hết ly này đến ly khác.
Về chuyện xảy ra tối qua, Lộc Hàm cố gắng không nghĩ tới. Cậu ép bản thân tỉnh táo nhưng bất giác lại uống quá nhiều. Cho đến khi miễn cưỡng xuống trả phòng, bước chân cậu nhẹ hẫng, đi loạng choạng, quên cả cài cúc áo khoác.
Cậu thanh niên gác cửa khách sạn nhận ra cậu đang say, vội giơ tay đỡ cậu: “Thiếu gia?”.
Lộc Hàm bức bối trong lòng, liền đẩy cậu thanh niên chạy ra ngoài cửa lớn. Toàn bộ rượu whisky như dồn lên đại não, Lộc Hàm chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, cả người ngã xuống đất.
Lộc Hàm chưa kịp chạm đất, có người kịp thời túm cánh tay cậu, dùng sức kéo cậu đứng dậy.
Trước mắt Lộc Hàm tối đen, dạ dày bắt đầu khó chịu. Cậu bịt miệng, ngẩng đầu, nhướng mày quan sát một lúc mới nhìn rõ là ai. Đáng tiếc chưa kịp mở miệng, cậu lùi lại phía sau vài bước rồi cúi xuống nôn ọe.
Người đi qua đi lại chỉ chỉ trỏ trỏ Lộc Hàm.
Lộc Hàm nôn sạch sẽ, ôm đầu gối ngồi xuống đất. Bắt gặp bộ dạng thảm hại của cậu, người đàn ông kia cười nhạt: “Em không cần thể diện thì mặc xác em, nhưng đừng làm mất mặt tôi, đứng lên đi”.
Lộc Hàm nhìn chằm chằm anh ta. Sau đó, cậu giơ tay lau mặt, miễn cưỡng bám bờ tường đứng dậy, chân nam đá chân chiêu.
Gần đó có một chiếc ô tô đậu bên đường. Người đàn ông kia tỏ ra mất kiên nhẫn, kéo Lộc Hàm đi về phía ô tô rồi nhét cậu vào ghế sau xe.
Lộc Hàm dõi mắt ra ngoài cửa sổ, không nói một lời. Bộ quần áo trên người là đồ sáng nay cậu mới mua. Trung tâm thương mại vừa mở cửa, cậu tùy tiện lấy hai cái, mặc không vừa người, còn là màu vàng nhạt cậu ghét nhất.
Mất tích mấy ngày, khách sạn, say khướt, tạm thời thay quần áo…
Đầu Lộc Hàm đau như búa bổ, cậu cũng chẳng thèm che giấu. Tưởng Duy Thành lạnh lùng quan sát cậu từ đầu đến chân, không khí trong xe như bị kết băng.
Lộc Hàm nói với anh: “Tưởng Duy Thành, bây giờ anh chê em không biết xấu hổ cũng đã muộn rồi”.
Xe ô tô chạy dọc con đường bên bờ sông của trung tâm thành phố, đi theo hướng đông tới khu thành cổ.
Nhà họ Tưởng nằm ở khuôn viên số Tám thành Đông. Khuôn viên có diện tích rộng lớn, yên tĩnh giữa chốn phồn hoa đô hội. Cách đó mấy trăm mét là con phố trung tâm sầm uất nhất. Nhưng nơi này có rừng cây rậm rạp và đường sông nên đã ngăn chặn được phần lớn sự ồn ào náo nhiệt đó.
Khuôn viên ở phía sau khu rừng luôn được coi là nơi ở của quan chức hay danh gia vọng tộc, nhưng rất ít người biết, nó thật sự thuộc về ai.
Xe ô tô của Tưởng Duy Thành chạy thẳng vào trong sân, đứng lại ở ngôi nhà phía nam. Lộc Hàm đẩy cửa xe, trong người vẫn rất khó chịu.
Thím Lâm đi tới để mở cửa xe cho bọn họ. Nhìn thấy bộ dạng của Lộc Hàm, bà lập tức chạy đến hỏi: “Thiếu phu nhân sao vậy?”.
Tưởng Duy Thành nhanh hơn thím Lâm một bước, đi tới đỡ cánh tay Lộc Hàm. Sau đó, anh đột nhiên vòng tay qua eo cậu, bế ngang người cậu lên.
Thím Lâm cũng nhìn ra Lộc Hàm uống rượu, liền sai người đi nấu canh giải rượu. Bà cằn nhằn: “Thiếu phu nhân suốt ngày một mình ở nhà, thiếu gia cũng không thường về…”.
Lộc Hàm giãy giụa nhưng không có sức lực, bị Tưởng Duy Thành bế lên phòng ở trên tầng. Phòng ngủ chính rất rộng, bên trong có giường của cậu. Anh đặt Lộc Hàm xuống giường, cậu vô thức trùm chăn. Anh đứng bên cạnh nhìn cậu chăm chú.
Lúc này, Lộc Hàm đã tỉnh rượu ít nhiều. Cậu xoay lưng về phía anh, mở miệng nói: “Chắc anh rất bận rộn? Anh cứ đi trước đi”.
Giọng nói tức giận của Tưởng Duy Thành từ phía sau truyền tới: “Mấy ngày qua em đi đâu?”.
Lộc Hàm nhắm mắt lặng thinh.
“Một người bạn của tôi tình cờ nhìn thấy em ở khách sạn, sợ em xảy ra chuyện nên gọi điện cho tôi. Lộc Hàm, em hèn hạ như vậy sao?”
Giọng nói của Tưởng Duy Thành càng lúc càng gần. Lộc Hàm vừa quay người định trả lời, liền thấy anh đang áp sát.
Bình thường, Tưởng Duy Thành ít khi về nhà. Dù thỉnh thoảng ở bên nhau, hai người cũng rất khách sáo. Tưởng Duy Thành có nhiều tình nhân ở bên ngoài, đủ khiến anh đau đầu nên lúc ở nhà, anh hiếm khi nổi nóng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hunhan