Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vừa lúc đó thì Chiến cũng quay trở lại lớp, anh thấy Nhi kéo nó đi thẳng về phía thang máy, anh hơi nhíu mày thắc mắc rồi quay vào lớp ... giật mình khi thấy cả lớp ai cũng mang bộ mặt căng thẳng đồng thời pha chút sợ hãi. Chiếc vơ đại lấy một tên đang đứng thẫn gần anh nhất và hỏi:

"Có chuyện gì vậy??"

"Anh ... anh Chiến!!" tên nhóc giật mình ấp úng ...

"Sao?? Có chuyện gì mà ... "

Chiến nhíu mày nói ... nhưng chưa dứt câu thì Trân lao tới chỗ anh hỏi bằng giọng vô cùng sợ hãi:

"Có đúng không?? Cô ta chính là Zero của trường sao??"

"Hử??"

Chiến tròn mắt lên nhìn khuôn mặt hoảng hốt của Trân ... cô tiểu thư đã gián tiếp tách rời anh với nó ... Trân túm lấy áo của Chiến lay mạnh anh và liên tục hỏi:

"Trả lời tôi đi!! Cô ta chính là Zero của S.W sao??"

"Em nói Nhi à??"

Chiến bình thản hỏi lại ... câu hỏi của anh đồng nghĩa chính là câu trả lời mà Trân không mong muốn nhất, nhỏ sững người ... cô ta biết Chiến sẽ không bao giờ nói dối về những chuyện liên quan tới nó, Dương Mỹ Nguyệt Hương ... với lại Chiến đã từng là cựu học sinh của ngôi trường S.W này và là bạn cùng lớp với Zero, nếu anh đã nói như vậy thì rõ ràng không thể sai được ...

"Chậc!!" Chiến gạt tay Trân ra gãi đầu nói một cách bâng khuâng: "Cô ấy đã hứa với hiệu trưởng là không nhắc tới cái tên Zero nữa rồi cơ mà nhỉ??"

Trân run bắn lên ... giờ nhỏ mới nhớ đến thái độ của Nhi đối với mình, ngay từ đầu Nhi đã không có thiện cảm với nhỏ, ánh mắt Nhi nhìn nhỏ lúc nào cũng khó chịu và khinh thường ... giờ thì Nhỏ hiểu rồi ...

Hân đứng quan sát từ nãy tới giờ ... cô đã từng gặp Zero của ngôi trường S.W này một lần cách đây ba năm, thực sự Hân không nhận ra được chính Nhi lại là Zero, hình tượng lẫn tính cách hoàn toàn khác hẳn ... một Zero ngông cuồng tàn nhẫn lạnh lùng ngày trước hoàn toàn không còn vương chút gì trên người con gái vui tươi dễ gần Trương Quỳnh Nhi kia ... Hân thoáng ngỡ ngàng trước tin bất ngờ này, và cô cũng thắc mắc, tại sao nó lại quen được Nhi cơ chứ??

... ... ... ...

"Chị làm sao thế??" Nó níu người lại giữ cho Nhi không thể bước được nữa và hỏi: "Tự nhiên kéo em ra khỏi lớp??"

"Không có gì!!" Nhi lắc đầu vuốt ngược mái tóc của mình rồi ngẩng đầu lên trời nói: "Tự nhiên muốn kéo em ra đây thôi!!"

"Lại có chuyện gì thế??" Nó gãi đầu nhăn nhó hỏi Nhi: "Xem ra tâm trạng của chị đang không tốt!!"

"Từ lúc về tới giờ chị chưa về nhà!!" Nhi thở dài nói: "Chán quá!!"

"Sao chị cứ thế nhỉ??" nó kéo Nhi ngồi xuống một chiếc ghế đá và nói: "Tội gì mà phải trốn tránh như thế?? Thẳng thắn mà đối mặt với người đàn bà đó!! Chị có làm gì sai đâu?? Người phải tránh né là ba người họ chứ không phải chị!!"

"Em nói thì dễ lắm!!" Nhi ngửa người ra ghế nói ...

"Dĩ nhiên là không dễ!!" nó vô tư trả lời lại: "Chị nên nhìn vào em mà noi gương!!"

Nhi bật dậy nhìn thẳng vào nó ... nó vừa nói cái gì thế nhỉ??

"Trống rồi đấy!!" nó đứng dậy kéo tay Nhi và nói: "Vào lớp thôi!!"

Nhi hơi nhíu mày nhưng cũng theo nó về lớp ... hôm nay cô thấy tâm trạng nó hình như rất thoải mái thì phải ... nó đang có chuyện gì vui hay đang toan tính điều gì??

Nó và Nhi vào lớp hơi muộn nhưng may mà cô giáo chưa vào lớp, nhiều ánh mắt lo sợ chiếu thẳng vào Nhi. Xũng phải thôi, cái tên Zero từng là nỗi kinh hoàng của S.W cơ mà; chính vì gia thế của Nhi mà nhà trường không dám đuổi học cô; thế mà sau hai năm ra trường thì Nhi đã tốt nghiệp và được bằng loại ưu của ngôi trường đại học danh tiếng Harvart ...

"Chị nổi tiếng y như ngày trước rồi!!" nó bật cười thì thầm với Nhi ...

"Đừng có chọc ngoáy chị!!" Nhi lừ mắt nhìn nó đe dọa ...

"Hihihihi!!" nó mỉm cười đi về chỗ của mình ...

Nụ cười thoáng qua của nó khiến cho một người phải đỏ mặt, tim đập thình thịch như đánh trống ... Ngọc ngồi cạnh hắn mà bật cười khúc khích ...

"Kiềm chế cảm xúc của mình đi nhóc!!" Ngọc thì thầm vào tai hắn chọc: "Kẻo con bé chưa kịp đổ thì mày đã chết vì tăng huyết áp đột ngột đấy!!"

"Chị ... ." hắn định cự lại nhưng thôi ... dù sao thì chị hắn nói cũng đúng ...

"Mà con bé Hân đâu mất rồi??" Ngọc nhìn vào chỗ trống bên cạnh hắn và hỏi: "Từ khi vào lớp tới giờ chị chưa nhìn thấy nó!!"

"Chị hỏi em thì em biết hỏi ai giờ??" hắn nhăn mặt nói ...

"Ờ quên!!" Ngọc gật gù rồi yên lặng ...

Rồi sau đó cô giáo vào lớp ... từ đầu tới cuối không có truyện gì rắc rối xảy ra, chỉ có những ánh mắt lo sợ nhìn vào Nhi mà thôi ...

... ... ... ... ...

"Sao anh Dương vẫn chưa tới??" Nhi ngó nhìn ra cổng nói nhỏ với nó: "Bình thường thì giờ này phải đứng trước cổng trường rồi chứ nhỉ!!"

"Anh ấy không tới đâu!!" nó thản nhiên nói: "Hôm nay em có hẹn rồi nên khỏi cần anh ấy đón nữa!!"

"Hở??" Nhi tròn mắt nhìn nó rồi chỉ vào mình và nói: "Thế còn chị??"

"Chị đi xe máy cơ mà!!" nó nhíu mày nói với Nhi: "Hay để em gọi anh ấy đến đón chị nhé??"

"Ấy đừng!!" Nhi vội vàng lắc đầu ngăn việc làm của nó: "Anh ấy đang bận lắm!! Đừng làm phiền!!"

"??" nó nhíu mày nhìn Nhi không hiểu gì ...

Trống ra về, nó thu dọn đồ đạc rồi chạy như bay ra khỏi lớp, nó hoàn toàn không để ý đến bất kì ai hay thái độ của một người nào. Cái nó quan tâm bây giờ là cuộc hẹn khá quan trọng sắp tới mà thôi, chính vì vậy mà nó không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi nó vừa rời khỏi lớp ...

... ... ...

Nhi định chạy theo nó nhưng lại bị Chiến giữ ở lại lớp, Ngọc thấy lạ vì đây là lần đầu tiên Chiến chủ động kéo Nhi nán lại ... chắc phải có chuyện gì đó quan trọng. Và Ngọc cũng để ý không khí trong lớp A1 ngày hôm nay có gì đó rất khác lạ ... nhiều ánh mắt sợ hãi lẫn khó chịu chiếu thẳng về phía Nhi ...

Nhi giật tay mình ra khỏi bàn tay của Chiến và hỏi với giọng không mấy làm dễ chịu:

"Có chuyện gì đây??"

"Cậu có nhất thiết phải có thái độ như thế với tớ không??" Chiến nhún vai rồi ngồi xuống ghế nói với Nhi một cách bình thản ...

"Thái độ??" Nhi cười khểnh nói: "Từ khi biết cậu đến nay Trương Quỳnh Nhi này luôn vậy rồi!! Cậu đừng mong có cái gì đó khá hơn!!"

"Được rồi!!" Chiến không muốn gây chiến tranh với người mang cái biệt danh Zero ngày trước, anh vẫn giữ trạng thái ôn hòa và nói: "Tớ giữ cậu lại không phải vì chuyện này!!"

"Có gì thì nói đi!!" Nhi đặt Phịch cái cặp xuống bàn, đôi mày nhíu lại nhìn Chiến: "Tớ không có nhiều thời gian!! Và cũng không muốn tốn thời gian với mấy chuyện tào lao!!"

Đợi khi trong lớp không còn một ai ... Nhi nhìn như mất hết kiên nhẫn, cô định xách cặp đi về thì cũng là lúc Chiến lên tiếng thản nhiên nói:

"Cậu nghĩ có thể ra khỏi đây mà không bị gì sau khi đã tát cho em gái tớ một cái chảy máu mồm sao??"

"À quên!!" Nhi bật cười sực nhớ ra: "Tớ quên mất con bé đó là em cùng mẹ khác cha với cậu!!"

"Trương Quỳnh Nhi!!" Chiến gằn giọng lên ...

"Sao??" Nhi hất mặt lên và nói: "Giờ định làm gì tớ?? Đánh tớ à?? Cứ tự nhiên nếu như cậu có thể nhé!!"

"Cậu ... "

Chiến đứng bật dậy ... tay anh giơ cao định cho Nhi một phát tát ... nhưng ... tay anh bị chặn lại bởi một chiếc ghế ...

"Đừng để tớ phang cho hai cậu mỗi người một ghế nhé!!" Ngọc lên tiếng đứng vào giữa hai con người đang gây chiến với nhau ... tay cô cầm chiếc ghế gấp của giáo viên ... khóe môi mỉm cười nói tiếp: "Sẽ đau lắm nếu phải vào viện để khâu vài mũi đấy!!"

" ... ... ..." Chiến yên lặng không nói gì ... nhưng ánh mắt của anh vẫn còn rất tức giận ...

"Đừng có nhìn tớ bằng ánh mắt đó!!" Nhi lườm Chiến và gằn giọng mình xuống: "Con nhỏ đó mà không chôn ảnh của mẹ tớ xuống 2m đất thì tớ cũng chẳng thế này đâu!! Cái tát đó là còn nhẹ đấy!!"

"Cậu đừng nói nữa!!" Ngọc lừ mắt nhìn Nhi nói: "Đừng có vì bất cứ ai mà làm hỏng mối quan hệ giữa chúng ta!!"

Rồi Ngọc quay sang Chiến tiếp tục:

"Cả cậu nữa!! Xem lại thái độ của bản thân đi!! Cậu không tôn trọng Nhi thì đừng trách nó nặng lời!!"

"Hừ!!" Chiến gạt phắt tay mình rồi quay đi ...

"Tớ đi đây!!" Nhi xách túi của mình và cũng quay đi ...

"Khoan đã Nhi ... ..." Ngọc định nói thêm gì đó thì ...

"Này Chiến!!" Nhi dừng lại nhưng không thèm quay nhìn Chiến mà chỉ nói: "Tớ ghét nhất là những người không thành thật!! Hiểu chứ??"

Chiến giật mình quay nhìn Nhi ... quả thật là bạn thân có khác, chỉ cần nhìn thái độ cũng có thể nhận ra được tâm tư của bạn mình ...

"Khoan đã Nhi!!" Chiến vội kéo lấy tay của Nhi và nói: "Tớ ... tớ xin lỗi!!"

"Tớ không tha lỗi cho cậu dễ dàng thế này đâu!!" Nhi giật tay mình ra và nói: "Khi nào có đủ can đảm nói hết mọi chuyện cho bọn tớ thì lúc đó tớ còn có thể xem xét lại!! Giờ thì tớ đi đây, cậu chở Ngọc về đi!!"

Nói xong Nhi cất bước đi thẳng ra khỏi lớp mà không thèm quay đầu nhìn lại ... Chiến chỉ biết thở dài chán nản ngồi phịch xuống ghế ... Ngọc lắc đầu nhìn Chiến, từ trước tới nay Nhi với Chiến cứ luôn xung đột như thế này, nhưng chưa từng một lần cả hai nói chuyện như người lạ cả ... Ngọc hiểu mối quan hệ lằng nhằng của cả hai cũng như những áp lực mà Nhi phải chịu trước đây. Chính vì gia đình rối ren mà Nhi trở thành một cô gái vô cùng khó nắm bắt, cô quậy phá và bất cần đời, đó cũng là lý do tại sao cái biệt danh Zero được sinh ra ... với Nhi cách đây 4 năm, chẳng có gì trong mắt của cô cả, mọi thứ dường như chỉ bằng một con số O ...

"Cậu lại chọc giận gì Nhi thế??" Ngọc ngồi xuống trước mặt Chiến hỏi: "Lần đầu tớ thấy cô ấy có thái độ như vậy!!"

"Tớ không biết nữa!!" Chiến vò đầu bứt tai rên rỉ: "Chẳng hiểu sao dạo này tớ không thể bình tĩnh như trước!!"

"Vì cô bé đó phải không??" Ngọc hỏi ... thái độ của cô bình tĩnh đến kì lạ: "Cậu hối hận vì những gì mình đã làm lúc trước phải không??"

"Ngọc...cậu...??" Chiến giật mình tròn mắt lên nhìn Ngọc ...

"Tớ không thể giúp gì được cho cậu đâu!!" Ngọc thở dài cầm túi xách của mình lên và nói: "Tớ không thể giúp cho tình địch của em trai mình được!!"

Ngọc toan bỏ đi thì Chiến chồm tới giữ tay cô lại ... anh vội vàng nói:

"Khoan đã!! Những gì cậu nói là ... "

"Cũng như Nhi thôi!!" Ngọc nhẹ nhàng gỡ tay Chiến ra và nói một cách bình thản: "Tớ sẽ chờ cho tới khi cậu có đủ can đảm kể chuyện khiến cho cậu bứt rứt suốt 3 năm qua!! Hay suy nghĩ thật kĩ vào!!"

Nói rồi Ngọc cũng bỏ đi luôn để lại Chiến một mình đứng giữa lớp với bao nhiêu suy nghĩ và thắc mắc ...

Về phía nó, đang chạy ra tới cầu thang thì nó bị vấp phải cái gì đó suýt chút nữa lao thẳng người xuống ... may sao nó kịp dùng tay phải của mình bám lấy thành lan can chứ không thì vào viện rồi. Ánh mắt nó quét ngang sang những người đang đi cùng bên cạnh và bắt gặp những cái nhìn khó chịu và tức tối ...

"Con nhỏ đó may đấy!! Phải chi lao đầu xuống có hay không!! Vv ... vvv ... "

"Toàn mấy trò mèo!!"

Nó cười khểnh nói một câu khinh miệt rồi đi thẳng xuống cầu thang ... Có rất nhiều tiếng xì xào chọc thẳng vào nó ... có điều nó chẳng thèm quan tâm, những lời nói đó không bằng một phần những lời mà mẹ ghẻ nó trì triết suốt 7 năm qua ... chẳng có gì khiến nó phải để tâm cả ...

Bóng nó khuất hẳn thì hắn bước ra từ sau lưng đám nữ sinh ... tất cả những gì họ làm hắn đều đã trông thấy hết ... nếu nó mà bị ngã xuống dưới thì chắc chắn hắn sẽ không tha cho đám người kia đâu ...

"Mấy người làm trò gì thế hả??"

Đám nữ sinh giật mình quay lại ... khuôn mặt hắn hầm hầm có vẻ rất tức giận ...

"Anh...anh Prince ... "

"Tôi hỏi mấy người vừa làm trò gì đấy hả??" hắn gằn giọng lên nói...

"Dạ...dạ ... tụi em ... tụi em ... " mấy đứa con gái giật bắn lên ấp úng ... lần đầu tiên hắn có vẻ mặt tức giận như vậy ...

"Nếu còn động vào cô ấy một lần nữa thì tôi sẽ không tha cho mấy người đâu!!"

Hắn nhấn mạnh từng từ từng từ một với giọng đe dọa vô cùng đáng sợ ... đôi mắt hắn ánh lên những tia giận dữ có thể bùng nổ bất cứ lúc nào ...

"Dạ...dạ ... vâng ... vâng ... "

Hắn lườm họ một cái nữa rồi đi thẳng xuống dưới cầu thang; chỉ tại mấy đứa nhiều chuyện mà hắn mất dấu của nó; đang định đi theo nó xem hôm nay nó sẽ làm gì, hôm qua và vả hôm kia nó đã không tới Cherry báo hại hắn chờ đến tận đêm mới mò về, bị mẹ hắn mắng cho bao nhiêu ...

Hắn chạy tới cổng trường thì thấy nó chuẩn bị bước lên một chiếc limo đen bóng loáng, xung quanh có rất nhiều người mặc áo đen trông khá nguy hiểm. Tại sao nó lại có vẻ bình thản lên xe một cách vui vẻ đến như vậy?? Hắn liền ngay lập tức chạy tới phía nó kéo giật tay nó lại và hỏi với giọng gay gắt:

"Em đi đâu vậy?? Những người này là ai??"

Nó bất ngờ nhìn thẳng vào hắn, rõ ràng cắt đuôi được rồi thế mà hắn vẫn theo kịp ... nó giật tay mình ra khỏi bàn tay của hắn và nói một cách lạnh lùng:

"Tôi đi đâu liên quan gì tới anh!! Những người này là bạn tôi!! Bỏ ra cho tôi đi!!"

Nói rồi nó liếc mắt ra hiệu cho đám người mặc đồ đen chặn hắn lại ... rồi bình thản bước lên xe ...

"Khoan đã!!" hắn định lao tới giữ nó thì ...

"Cậu đang làm phiền cô chủ của chúng tôi đấy!!" một người mặc đồ đen giơ tay chặn hắn lại và nói với giọng rất lạnh: "Làm ơn tránh đường giùm!!"

"Các người là ai hả??" hắn hét lên giận dữ ...

"Vệ sĩ của cô chủ!!"

Buông một câu duy nhất rồi họ bước lên xe rồi chiếc xe phóng đi mất dạng ... hắn nhìn theo một cách bất lực ... hôm nay hắn có đi xe nhưng nếu lấy xe bây giờ thì cũng không đi ngay được ...

"Chết tiệt!!"

"Mày làm sao thế??" Ngọc từ đâu ló đầu ra hỏi hắn bằng giọng trêu chọc: "Đứng giữa đường mà lẩm bẩm như một thằng điên ấy!!"

"Cô ấy đi mất rồi!!" Hắn chẳng thèm quan tâm tới bà chị của mình mà thở dài nói: "Nên làm gì bây giờ nhỉ?? Đến Cherry đợi liệu cô ấy có tới không??"

"Cứ đến đi!! Hôm nay con bé sẽ tới nhà hàng đấy!!" Nhi cũng từ đâu nhảy ra nói vào tai hắn ...

"Thật ạ??" Hắn ngay lập tức phát giác ra sự xuất hiện của Nhi...còn chị của hắn thì bị bơ đi không thương tiếc ...

"Cái thằng này!!" Ngọc nghiến răng nghiến lợi đá cho hắn một cái rồi trì triết: "Mày vì gái mà bơ chị hả?? Coi chừng chị mày hành hạ con nhỏ đó cho biết mặt!!"

"Chị thử làm thế đi!!" Hắn tỉnh bơ cười nói một cách giả lả: "Em không tha cho ai làm Hương bị thương đâu!!"

Nói rồi hắn chạy tọt vào bên trong trường để lấy xe; biết hôm nay nó sẽ tới nhà hàng thì hắn sẽ ở đấy cho tới đêm luôn; Nó có đuổi cũng mặc kệ... hehehehe ... tâm trạng của hắn bây giờ đang trong trạng thái vô cùng phởn ...

Bên trong chiếc limo màu đen bóng loáng ấy ...

"Mấy chú làm gì mà phải trịnh trọng vậy??" nó khẽ nhíu mày nhìn mấy ông mặc đồ đen đang ngồi bên cạnh ...

"Ông chủ muốn gặp tiểu thư nên lệnh cho chúng tôi tới đón!!" một trong số họ trả lời: "Cũng đã 2 năm không gặp!! Ông ấy thực sự rất nhớ tiểu thư đấy!!"

"Đừng gọi tôi là tiểu thư!! Tôi không quen đâu!!" nó lắc đầu nói: "Với lại tiểu thư của mấy người đâu phải tôi!! Cô ta đang sống khỏe mạnh bên cạnh ông ấy mà!!"

"Tiểu thư đừng giận nữa!! Đã 2 năm rồi mà!!" một người trong đó cũng lên tiếng: "Cô chủ đã biết lỗi của mình rồi!!"

"Thôi các chú đừng nói nữa!!" nó lảng sang chuyện khác: "Mà chúng ta đang đi đâu đây??"

"Tới ... "

"Thôi chú không cần nói!!" nó xua tay nói lạnh băng: "Cũng chẳng quan trọng!!"

Mấy ông vệ sĩ cũng đành im lặng ... chiếc limo chở nó cứ bon bon trên đường thẳng tiến tới một khách sạn hàng mấy chục tầng cao chót vót ...

... ... ...

"Chào mừng tiểu thư trở về!!" hai hàng người mặc đồ đen thẳng tắp đồng loạt cúi chào khi nó vừa bước vào cửa lớn của khách sạn ...

" ... ..."

Nó khẽ nhíu mày nhìn với ánh mắt khó chịu ... rồi nó quay nhìn những người đi cùng nói bằng giọng lạnh lùng:

"Mấy người thích khoa trương thanh thế à?? Làm nhưng thế này thì ích lợi gì??"

"Tiểu thư ..."

"Chị Hương!!" một giọng nữ lanh lảnh đằng sau gọi tên nó khiến cho nó giật mình quay lại ...

Một cô gái xinh xắn đột nhiên lao vào ôm nó một cách thân thiết ... nó sững người bất ngờ không nói được câu nào, mắt tròn lên kinh ngạc ...

"Gặp lại chị em ... "

"Buông tôi ra!!" nó dùng hai tay đẩy mạnh cô gái đó ra và lạnh nhạt: "Tôi tới không phải để gặp cô!! Bác đâu rồi??"

"Chị à!!" đôi mắt cô gái chợt buồn ...

"Tôi là chị của cô lúc nào??" nó nghiêng đầu nhìn cô gái hỏi với toàn bộ sự thắc mắc trong lòng ...

" ... ..." sững người nhìn nó một lúc cô gái ngay lập tức nở một nụ cười tươi sáng kéo tay nó vào trong và nói một cách hân hoan: "Thôi vào đi chị!! Bố đang đợi bên trong đấy!!"

Nó bị kéo vào bên trong một cách bị động ... nhưng nó hoàn toàn không phản ứng gì chỉ mặc cho cô gái đó kéo đi đâu thì kéo ...

Cô gái đó tên đầy đủ là Nguyễn Nguyễn Hiểu Nhiên, tiểu công chúa của ông chủ tập đoàn Đại Nguyễn, Nguyễn Đại Phong, kém nó hai tuổi nhưng vì lớn lên trong môi trường quá hoàn hảo, hoàn hảo đến nỗi khiến cho Nhiên luôn có cảm giác tự phụ, coi mình là người quan trọng nhất. Nhiên đã từng rất ghen ghét với nó và làm rất nhiều chuyện khiến nó tức giận chỉ vì cha cô yêu thích và quan tâm nó hơn ... nó ban đầu coi Nhiên là một cô em gái nhưng bây giờ thì hoàn toàn không có cái tên Nguyễn Nguyễn Hiểu Nhiên trong đầu nữa ...

Tới một căn phòng có cánh cửa màu đỏ và lớn ... Nhiên đứng lại và cười nói với nó:

"Chị vào trong đi!! Em không được vào!!"

" ... ... ..." nó nhíu mày nhìn Nhiên rồi trả lời: "Tôi hiểu!!"

Nó mở cửa rồi đi thẳng vào bên trong, và nó biết rằng Nhiên đang thở dài ... nhưng không phải vì thế mà nó để trong đầu ...

"Cháu tới rồi hả??"

Một người đàn ông trung niên với dáng vẻ bệ vệ của một người đã và đang thành công ... ông ta chính là chủ tịch tập đoàn Đại Nguyễn, Nguyễn Đại Phong ...

"Cháu chào bác!! Đã 2 năm rồi không gặp trông bác vẫn phong độ như trước!!" nó cười nói một câu xã giao ...

" ... ... " ông Phong thoáng ngạc nhiên rồi mỉm cười tiến lại gần nó: "Cháu đừng nói những câu khách sáo như vậy!! Ngồi xuống đi nào!!"

Nó khẽ gật đầu ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc ... ông Phong quay người bước tới chiếc ghế của mình ...

"Dạo này cháu khỏe chứ??"

"Bác cũng thấy đấy!!" nó nhún vai nói: "Cháu rất khỏe!! Mà mỗi cánh tay là hơi vấn đề thôi!!"

"Cháu vẫn thế ư??" ông nhíu mày nhìn nó có vẻ không hài lòng: "Chẳng phải bác đã góp ý rằng cháu nên rời bỏ cái hội vớ vẩn đó rồi hay sao??"

"Bác khuyên cháu rời bỏ bạn bè của mình sao??" nó cười nhạt trả lời: "Với cháu họ không chỉ là bạn mà còn là anh em!! Bác cũng đã từng trải thì chắc chắn phải hiểu điều này hơn cháu chứ!!"

" ... ... ..."

Ông Phong không nói được câu nào cả, có lẽ vì ác cảm nó là con gái không phù hợp với thế giới ngầm, trong khi đó nó đã có những bước chân đầu tiên vào cái thể giới đen tối ấy hàng mấy năm trước đây ...

"Bác hẹn cháu tới đây chỉ để nói thế thôi ạ??" nó nghiêng đầu nhìn ông Phong hỏi: "Bác khiến cháu thất vọng!!"

Nói rồi nó toan đứng dậy bỏ đi thì ông Phong lên tiếng nói một câu làm nó khựng người lại:

"Mạng lưới nhà hàng của Cherry vừa được rao bán cách đây 3 ngày trên toàn hệ thống nhà hàng của thị trường bên Mỹ đấy!! Cháu đã nghe nói chưa??"

" ... ..." nó tròn mắt nhìn ông Phong không chớp; tin này nó hoàn toàn không biết gì hết; nó quay phắt lại hỏi: "Bác nói thật chứ ạ??"

"Cháu ngồi xuống đi!! Chúng ta sẽ cùng bàn bạc chuyện này!!" ông Phong mỉm cười chỉ xuống ghế và nói với nó bằng giọng rất nhẹ nhàng ...

... ... ...

Ở bên ngoài căn phòng, Nhiên đứng chờ suốt mấy tiếng đồng hồ mà chẳng thấy nó bước ra ngoài; cô hiểu nó và bố cô đang bàn chuyện quan trọng, nhưng đâu cần thiết phải lâu đến như thế. Cô đã chuẩn bị bàn ăn để cả ba người có thể ngồi ăn cùng nhau một cách vui vẻ, và Nhiên cũng muốn nó tha thứ cho cô vì những việc làm bồng bột của cô ngày trước ...

... Cạch ...

Nó bước ra khỏi phòng với khuôn mặt lạnh lùng. Nhiên định chạy ngay tới chỗ nó thì bố cô cũng bước ra ... khuôn mặt ông cũng không có vẻ gì là dễ chịu cả ... chẳng lẽ có chuyện gì khó khăn chăng??

"Bố!!"

"Sao con lại ở đây??"

Ông Phong ngạc nhiên khi thấy con gái mình vẫn còn có mặt tại khách sạn ... ông tưởng cô đã trở về nhà rồi ...

"Con muốn ăn trưa cùng bố và chị Hương!!" Nhiên vô tư trả lời ...

"Thôi khỏi đi!!" nó xua tay từ chối ngay lập tức: "Tôi còn phải trở về nhà hàng!!"

Rồi nó quay sang ông Phong nói tiếp:

"Cháu xin phép đi trước!! Những gì đã bàn hôm nay bác hãy suy nghĩ thật kỹ!! Cháu chào bác!!"

Sau cái gật đầu của ông Phong thì nó quay đầu bước đi thẳng ra ngoài ... ánh mắt Nhiên cứ buồn buồn nhìn theo dáng đi lặng lẽ của nó ... ông Phong khẽ lắc đầu vỗ vai cô con gái mình ...

"Con muốn Hương tha thứ cho con phải không??"

"Vâng!!" Nhiên ỉu xìu trả lời: "Tại con mà chị ấy ... Con không biết phải làm gì để chị ấy tha thứ nữa!!"

"Con biết Hương là người thế nào rồi mà!!" ông Phong vỗ vỗ vào vai của Nhiên an ủi ...

"Mà tại sao tay chị ấy lại phải bó bột thế ạ??" Nhiên nhìn bố thắc mắc ...

"Con thử tìm hiểu đi!!" ông Phong nháy mắt với con gái nói một cách lấp lửng: "Sẽ có ích đấy ... ..."

"Nghĩa là sao??" Nhiên thần ra hỏi bố mình ... trông mặt cô lúc này ngô ngố sao ấy, rất buồn cười ...

"Hay suy nghĩ đi!! Con rất thông minh mà!!" ông Phong vẫn kiểu nói đầy ẩn ý đó: "Giờ thì đi ăn thôi, cha đói rồi đấy!!"

Nhiên vẫn không hiểu gì cả ... nhưng bố cô là một người rất sâu sắc nên cô phải cố mà nghĩ cho ra mới được ...

Trong lúc đó, nó đang nói chuyện điện thoại với Dương ...

"Đến đón em ngay!! Em phải về nhà ngay lập tức"

Cái giọng tức giận của nó làm Dương phát sốt lên; anh ngay lập tức bỏ dở công việc đang làm mà chạy tới chỗ nó; khuôn mặt lạnh như tiền của nó thực sự khiến cho anh lo lắng ...

"Em làm sao thế?? Tại sao lại ở đây?? Có chuyện gì đang xảy ra vậy??"

Dương hỏi dồn dập khi vừa gặp nó ... nó không phản ứng mà lẳng lặng bước lên xe và nói đúng một câu:

"Em thề là sẽ giết con Trân nếu nó dám đụng tới Cherry!! Giờ thì chở em về nhà, nhanh lên!!"

"Được rồi!! Ngồi yên đó, đừng có phá cái gì đấy!!" Dương e ngại nhìn nó nói một cách đề phòng ...

"Em nói là đi nhanh lên!!" nó gằn giọng lên ...

"Rồi rồi!!" Dương vội vàng nhấn ga phóng xe đi ...

Chỉ chốc lát là đã về tới nhà nó ... nó vẫn cái khuôn mặt lạnh băng ấy nói với Dương:

"Anh đợi em một lúc!! Em vào nhà thay đồ rồi anh chở em ra nhà hàng nhé??"

"Anh biết rồi!!" Dương gật đầu nghe theo ...

Rồi nó xuống xe đi thẳng vào nhà ... lúc này Dương mới có thể thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi nó ngồi cạnh anh cảm thấy không khí trong xe căng như dây đàn ... chẳng biết con Trân đã làm gì đó quá đáng khiến cho nó nổi điên lên thế này ... đúng là chỉ khổ cho Dương, luôn là người phải lãnh hậu quả ... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro