Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nó vùi mình xuống chiếc giường ấm áp; hôm nay quả là một ngày dài biết bao lo lắng; Vắt tay lên trán và nhìn vào khoảng không màu đen của căn phòng.

Lúc ra về, Dương vừa gặp Hùng là ngay lập tức cả hai lao vào đánh nhau một trận; thật chẳng hiểu hai ông này có phải là bạn lâu năm của nhau không nữa; Đánh nhau chán rồi lại kéo nó lên xe và vứt nó ở trước cổng nhà rồi rủ nhau đi nhậu ... nó đến là bó tay với hai anh chàng này ...

Nhưng điều nó cảm thấy không yên chính là thái độ khác lạ của Kry, suốt ngày hôm nay nó không thể tập trung được ... nhất là lúc Đức Mạnh ứng phó với hai con người nổi tiếng trong giang hồ là Nguyên Băng và Đại ca Minh Hoàng ... nó đã không nhạy bén nhìn ra được mục đích thực của hai người họ, báo hại khiến cho anh quản lý Đức Mạnh phải chịu một đấm oan gia ... may mà có hắn và Tuấn xuất hiện can ngăn chứ nếu không Bar của nó phải điêu đứng ít nhiều ... đó còn chưa kể đến việc nó phải ra mặt ... Nhưng thật không ngờ, hắn và Tuấn lại là bạn thân với Đại ca Minh Hoàng ... rõ ràng chênh nhau rất nhiều tuổi ... nó chưa từng nghĩ tới việc hắn có mối quan hệ với một con người như Minh Hoàng ...

Nghĩ tới đó mới nhớ, hình như nó đã từng gặp qua cái người tên Minh Hoàng đó. Nhưng lục tung cả mớ trí nhớ mà nó vẫn không tài nào nhớ được gặp anh ta trong hoàn cảnh nào. Khi mới nghe nhắc đến hai cái tên Nguyên Băng và Đại ca Minh Hoàng, ban đầu nó chẳng biết hai con người này là ai, nếu anh Đức Mạnh mà không nói sơ qua chắc nó cũng mù tịt ...

Suy nghĩ nhiều mà nó không biết đi vào giấc ngủ từ bao giờ; lần đầu tiên trong đời nó có thể ngủ dễ như vậy vào buổi tối; có lẽ bởi căn nhà quá yên ắng chăng??

... ... ... ... ... ...

Sáng hôm sau, nó dậy trước khi đồng hồ điểm giờ báo thức; gãi đầu ngáp một cái, nó bước vào phòng tắm. Cánh tay bó bột khiến nó khó chịu, ngứa mà không thể gãi được. Không biết đến khi nào nó mới có thể tháo bột đây?? Để cánh tay thế này quả thực bất tiện.

Khoác tạm cái áo khoác ngoài, đúng là trời đã trở lạnh thật rồi, từ bây giờ đồng phục chuyển sang mùa đông, nữ được phép mặc quần dài. Nó thích mặc đồng phục giống con trai như thế này, trang phục này tạo điều kiện cho nó hoạt động dễ dàng hơn khi mặc váy.

Xách cặp lên vai, thói quen đi học sớm của nó đã trở lại ... vì không có xe đạp nên nó quyết định sẽ đi bộ tới trường. Chỉ có 3 cây số thôi, khoảng cách đó chẳng là gì đối với nó; căn nhà của nó đột nhiên yên ắng lạ thường, điều này khiến cho nó nhất thời không thích ứng được; Chẳng biết ba mẹ con bà Thuyên đi đâu mà nó chẳng thấy tăm hơi từ lúc nó về nhà ... vài cô giúp việc nói bà ta lôi Trân và Chi ra ngoài với vẻ tức giận chứ không biết họ đi đâu ...

Bước từng bước chậm rãi trên đường, không khí lạnh buổi sớm làm nó khẽ rùng mình, nhưng thực sự rất thoải mái. Nó chưa từng nghĩ rằng đi bộ dưới cái tiết trời như thế này lại thú vị như vậy, cảnh đường phố sao mà thanh bình đến vậy?? Đâu thể ngờ được nó đã từ bỏ cái thanh bình này để tìm đến thế giới đen tối kia. Nhưng chính vì thế mà nó mới hiểu được, thế giới không phải là màu hồng như nó thường nghĩ, cái trắng cái đen không rõ ràng như những gì nó thấy. Trắng đen của xã hội cứ nhập nhằng nhập nhằng pha hòa lẫn nhau thành một màu xám xịt đầy nguy hiểm ...

Tiếng lách cách bên đường khiến nó chú ý, các bà dọn quán lề đường đã bắt đầu đẩy hàng ra, trông họ sống thật bình yên. Nó đứng ngẩn ra nhìn những người bán hàng dọn ra từng đồ ăn thức uống ... tự nhiên nó thắc mắc với chính mình ... ngày trước nó thường đi học rất sớm, sao lại chưa từng để ý thấy những cảnh như thế này?? Thật là kì lạ ...

... Kít ... ít ...

Tiếng phanh xe làm nó giật mình; quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động; hắn đang ngồi trên chiếc xe địa hình màu nâu và đang tròn mắt lên nhìn nó ...

"Hương?? Sao em lại đứng đây??"

Nó hiện đang tròn mắt lên nhìn hắn ... hai hôm nay hắn luôn đi ô tô đến trường, sao bây giờ lại xuất hiện dưới bộ dạng "Hoàng tử xe đạp" thế này??

Hắn xuống xe dắt lại phía nó và làm động tác huơ tay trước mặt nó nói:

"Hương?? Em sao thế??"

Nó giật mình vội quay mặt đi nói tránh:

"Không sao hết!! Tôi đi đây!!"

Nói rồi nó toan bước đi thì bị hắn giữa tay lại, cảm giác ấm áp trong bàn tay của hắn khiến nó giật mình vội vàng giật tay lại, đôi mắt ánh lên sự bối rối hiếm gặp ... Hắn bật cười nhìn nó nói với vẻ nhì nhố:

"Em sao thế?? Người tôi đâu có điện!!"

"Tại sao anh lại ở đây?? Chẳng phải đã nói rằng đừng lại gần tôi nữa hay sao!!" nó lạnh lùng nói với giọng đều đều ...

Chính nó cũng chẳng biết giờ nó là ai nữa ... Dương Mỹ Nguyệt Hương hay Hades ... nó chẳng còn phân biệt được nữa ...

"Tình cờ thôi mà!! Tôi đang đi mua bánh thì gặp em đấy!!" hắn tươi cười dựa người vào xe nói như không để tâm đến thái độ khác lạ của nó: "Muốn quá giang một đoạn không??"

"Khỏi cần!!" nó lạnh nhạt nói rồi quay người bước đi ...

Hắn đứng đằng sau khẽ mỉm cười, thái độ của nó với hắn đã hoàn toàn khác ... càng lạnh lùng thì hắn biết hình ảnh của hắn trong tim nó ngày càng đậm nét ... hắn gạt chân chống xe rồi từ từ dắt đi về phía nó ... trong chốc lát hắn đã đi song song với nó ... và hắn bắt đầu luyên thuyên ...

"Em mặc thế này trông dễ thương cực!!"

"Vớ vẩn!!"

"Sao hôm nay em lại đi bộ thế??"

"Không liên quan tới anh!!"

"Lên xe tôi chở!! Đi bộ vậy không mỏi chân hả??"

"Không!!"

"Lên đi mà!!"

"Không!!"

Cứ thế, nó và hắn lời qua tiếng lại cho tới cửa hàng bánh ngọt Sweet cake ... hắn nhờ nó giữa hộ cái xe rồi chạy vèo vào trong mua bánh cho cả hắn và nó ... cũng từ ngày biết nó đến giờ mà hắn đâm ra nghiền ăn bánh ở cửa hàng này rồi, công nhận ngon thật ...

"Cầm đi!!" hắn cười toe chìa trước mặt nó chiếc bánh kem vô cùng ngon mắt, loại mà nó ưa thích ...

"Cảm ơn!!"

"Em ăn đi!! Đưa xe tôi dắt!!" hắn vừa nói vừa giữa lấy chiếc xe của mình ...

Nó ăn chiếc bánh rất tự nhiên mà không để ý đến ánh mắt dịu dàng của hắn đang hướng về phía nó ... cảm giác hạnh phúc đang tràn ngập lấy hắn ... nó sẽ chẳng bao giờ biết được, việc tình cờ gặp nó trên đường đã khiến cho hắn vui mừng đến thế nào ... có lẽ hắn phải cảm ơn chị gái mình vì đã cướp xe ô tô của hắn để hắn phải lóc cóc đạp xe đạp tới trường thế này ...

"Lên xe đi!!" hắn kéo áo nó và nói: "Đi bộ xa vậy rồi em không mỏi à??"

" ... ... "

Nó trầm ngâm một lúc rồi gật đầu ... hôm nay tự nhiên nó dễ tính hơn hẳn mọi ngày ... còn hắn thì khỏi nói, khuôn mặt nở một nụ cười tươi sáng nhất ... có lẽ chỉ vậy thôi cũng đủ để cho hắn hạnh phúc rồi ...

Nó ngồi đằng sau dựa lưng mình vào lưng của hắn, tay phải chống phía trước giữ thăng bằng và nhìn cảnh vật thi nhau chạy về một điểm hun hút trước mặt ... cảm giác quen thuộc trỗi dậy trong tâm trí nó ... ngày trước hồi còn tấm bé, bố nó cũng thường chở nó như thế này ... hay thật, từ hôm bị đánh úp tới giờ, cứ nhìn thấy hắn hay ở bên cạnh hắn là y như rằng nó nhớ tới bố ... thật là lạ lùng ...

Nhưng nghĩ đến đây nó mới để ý, cứ mỗi lần nó nói cái gì đó tổn thương hắn, là ngày hôm sau ngay lập tức thái độ của hắn lại thay đổi, ban đầu mới gặp, hắn trầm tính hơn, nhưng giờ cứ thấy nó là mắt hắn lại sáng lên ... trên môi lúc nào cũng thường trực một nụ cười ... mỗi lần nó mắng hắn, ngày hôm sau, đôi mắt hắn lại sâu thêm một chút, và nồng nàn hơn một chút ... thật sự nó không thể lý giải được những điều ấy ... thành thật mà nói, với nó, hắn hoàn toàn là một ẩn số không thể hiểu hết được ...

"Này Prince!!" Nó khẽ gọi ...

"Gọi Minh được rồi!! Tự nhiên bắt chước gọi Prince làm gì thế??" Hắn đáp lại ngay lập tức ...

"Thích gọi vậy!!" nó nói ngang ...

"Tùy em!! Nhưng tôi vẫn thích gọi tên hơn!!" hắn vừa đạp xe vừa nhún vai trả lời ... khuôn mặt hắn vẫn cứ hiện hữu một nụ cười tươi sáng ...

"Tại sao lại thích gọi tên??" nó thắc mắc ...

"Tôi thích em gọi tên tôi!!" hắn trả lời bình thản ...

"Tại sao lại thích tôi gọi tên anh??" nó tiếp tục hỏi ...

"Vì tôi thích em nên muốn em gọi tên tôi!! Vậy thôi!!"

"Những gì tôi nói trước đây anh không để vào đầu sao??" nó hướng đôi mắt lên trên bầu trời, đầu ngả hẳn lên lưng của hắn mà hỏi ...

"Chẳng phải đã nói rồi sao!!" hắn bật cười thản nhiên trả lời nó một cách rất tự tin: "Tôi sẽ khiến em phải thay đổi!! Những lời nói của em chỉ làm tôi càng quyết tâm hơn thôi!!"

"Không sợ bị tổn thương ư??" nó hỏi giọng lành lạnh u buồn ...

" ... ..." hắn yên lặng ... giọng nói của nó làm hắn cảm thấy xót xa ... người bị tổn thương là nó chứ đâu phải hắn ...

"Sao lại im lặng??" nó khẽ quay đầu nhìn về phía hắn ... nhưng chỉ thấy tấm lưng và bờ vai rộng của hắn mà thôi ...

"Tôi thà bị tổn thương còn hơn là nhìn thấy em đau khổ!! Vì vậy em không cần lo cho tôi đâu!!" hắn trả lời với chất giọng đều đều trầm ấm ấy ...

Lời nói của hắn dường như có tác dụng khiến cho tim nó khẽ rung lên một nhịp ... một cách tự nhiên, nó cảm thấy bình yên khi ở cạnh hắn ... lý trí của nó lại một lần nữa bị dao động ...

"Anh giống bố tôi ghê!!" nó buột miệng khen hắn một cách vô thức ...

"Hả??"

Hắn có nghe nhầm không?? Nó bảo hắn giống bố của nó ư?? Chẳng lẽ từ đầu tới giờ nó cứ coi hắn như bố của nó?? Không đùa đấy chứ?? Hắn muốn làm người yêu nó chứ có muốn làm "Bố" của nó đâu!!

Có lẽ thắc mắc của hắn là đúng, nhưng chắc hắn chưa ngộ ra được một điều rất hiển nhiên ... "Trong đời thường, người con trai phải coi người con gái như con gái của mình thì cuộc sống mới dễ chịu được!! Và ngược lại ... " ... chẳng biết đến bao giờ hắn mới ngộ ra được điều này nhỉ??

... ... ... ...

Vừa tới trường, nó ngay lập tức nhảy xuống xe và nói:

"Cảm ơn"

Rồi nó bước đi để lại hắn đứng nghệt ra đó, từ khi nào mà nó lại nói "Cảm ơn" với hắn như thế nhỉ?? Ngẩn tò te một lúc hắn mới dắt xe vào trường để gửi ... nó thì đi mất dạng từ lâu rồi. Nhưng dù không đi cùng nhưng hắn biết nó đi đâu, chắc chắn là điểm đến quen thuộc ngày đầu tiên hắn gặp nó ... chính là "Thư Viện".

Lấy một đống sách đặt lên bàn, nó ngồi chưa ấm chỗ thì y như rằng hắn xuất hiện trước mặt với nụ cười thường ngày ...

"Em đang đọc gì thế??"

Hắn hỏi mà tay thì với lấy cuốn sách ở trước mặt nó và xem ... rõ ràng chẳng liên quan gì tới kiến thức của lớp 12 cả ... là học sinh cuối cấp mà lại đi đọc về "Pháp Luật và Chính Trị" ... điều này khiến hắn thắc mắc ...

"Đọc chơi thôi!!" nó nhún vai lấy quyển khác trên bàn và giở ra đọc tiếp ...

Hắn gãi đầu rồi cũng tập trung vào quyển sách mới lấy được của nó, có cái gì đó thôi thúc hắn phải đọc quyển sách này ...

Nó như nhớ ra điều gì đó, ngước mắt lên nhìn hắn ... nó lên tiếng gọi:

"Prince!!"

"Hôm nay em gọi tôi hai lần rồi đấy!!" hắn ngẩng đầu lên cười trả lời: "Có gì muốn hỏi phải không??"

"Tại sao anh vẫn học lớp 12??" nó hỏi với toàn bộ thắc mắc trong lòng ...

"Vì trước đây tôi phải sang Mỹ một năm nên bảo lưu kết quả học ở trường!!" hắn gấp sách lại chống cằm trả lời nó, giọng nói của hắn có vẻ trầm hơn bình thường: "Sau khi về, tôi lại học tiếp chương trình lớp 10!! Mặc dù không học tôi vẫn có thể tốt nghiệp được trước thời hạn!!"

"Ấn tượng ban đầu của tôi về anh rất mờ nhạt!!" nó quan sát thật kĩ hắn và nói giọng trầm tư: "Chỉ duy có đôi mắt của anh lúc đó khiến tôi cảm thấy khó chịu khi nhớ lại!!"

"Đôi mắt ư??" hắn ngạc nhiên nhìn nó chỉ vào mắt mình: "Mắt tôi làm sao??"

"Vô hồn!!"

"Hở??" hắn tròn mắt lên nhìn nó, đôi mắt hắn tự hào nhất mà nó lại bảo là "Vô hồn" ... thật chẳng hiểu nó thế nào nữa ...

"Chính vì vậy nên khi chạm mặt anh ở tai nạn đó, tôi đã không nhận ra!!" nó tiếp tục nói mà không để ý đến thái độ ngạc nhiên của hắn ...

"Tại sao??" hắn thắc mắc ... nhớ lại thì cũng đúng, hôm ấy, khi nó và hắn nhìn thẳng vào mắt nhau, nó cũng đâu có biết hắn là ai ... vẫn hỏi một câu ngây ngô như thường ...

"Đôi mắt không còn như trước nữa!! Nó sáng và trong hơn hẳn hồi đó!!" nó vẫn tiếp tục nói với cái giọng đều đều mà trầm trầm: "Vì vậy nên tôi mới không thích nhìn thẳng vào nó!!"

" ... ... "

Hắn thoáng ngỡ ngàng về những điều nó vừa thốt ra; rồi sau cảm giác ngỡ ngàng là lo lắng, tại sao nó lại nói với hắn những điều này?? Chắc chắn phải có điều gì đó mới khiến nó nói ra những điều nhỏ nhặt nhưng vô cùng quan trọng này ... nó tinh ý đến mức có thể nhận ra sự thay đổi của con mắt, vậy thì không có nghĩ lý gì nếu nó không có mục đích khi nói ra sự thay đổi đó ...

"Tại sao em lại nói những lời này??"

Hắn nhìn thẳng vào mắt nó và hỏi với giọng thực sự lo lắng hoài nghi...

"Thành thật với chính mình đi!! Đôi mắt đó hoàn toàn không hướng về tôi!!" nó nhíu mày nhìn hắn nói vẫn cái giọng đều đều khó tả đó: "Người hỏi tại sao phải là tôi mới đúng!! Vì cái gì mà anh lại theo đuổi tôi??"

Hắn bất ngờ bởi những lời nói của nó; thì ra đây là điều nó muốn hỏi sau tất cả, sao hắn lại không nhận ra điều này?? Khi ráp nối lại những lời nói của nó, thái độ khác lạ của nó, hắn đã hiểu tất cả ... điều này chứng tỏ nó đang ghen tỵ, ghen với người đã thay đổi hắn trước nó ... và chắc chắn hơn một điều, rõ ràng nó thích hắn ... rồi tự nhiên tim hắn đập mạnh, dường như hắn chưa sẵn sàng cho chuyện nó thích hắn thì phải ... và hắn bật cười ...

"Cười gì??" nó nghiêng đầu nhìn hắn thắc mắc ...

"Hương này!!" hắn thôi cười và nhìn nó hỏi: "Nếu tôi nói vì tôi yêu em liệu em có tin không??"

"Không!!"

"Em không tin vậy sao còn hỏi tôi điều đó??" hắn giả ngơ hỏi lại nó ...

"Vì anh Hùng bảo tôi hỏi anh!!" nó thản nhiên trả lời ...

"Anh Hùng??"

Khuôn mặt hắn tối sầm lại, tại sao vô duyên vô cớ nó lại lôi cái tên "Hùng" ra khi đang nói chuyện với hắn??

"Hôm qua tôi kể cho anh ấy nghe mọi chuyện!! Và anh ấy bảo rằng anh chắc chắn phải có mục đích nào đó chứ không chỉ vì tình yêu!!" nó vẫn giữ thái độ bình thản nói với hắn ...

Khuôn mặt hắn càng tối hơn nữa; Vậy ra hắn đã lầm, tất cả những gì vừa nói chỉ là nhận xét của một tên con trai mà hắn thậm chí còn chẳng biết là ai!! Quả thật hắn đã lầm thật rồi, hắn tưởng rằng nó thích hắn nhưng thực chất là ngược lại ... nhưng có lẽ tên con trai kia nghi ngờ là đúng, từ đầu tới cuối hắn làm mọi việc không một lý do, có chăng thì cũng chỉ vì hắn yêu nó thôi mà ... nhưng với thế giới của nó và những người khác kia, tình yêu không phải lý do chính đáng mà bắt buộc phải là một mục đích rõ ràng ... hắn lấy đâu ra cái mục đích đó chứ?? Chỉ vì hắn yêu nó thôi, mục đích nào khác nữa??

Nó chống cằm nhìn ra cửa sổ và nói tiếp:

"Thật ra tôi cũng chẳng quan tâm chuyện này lắm!! Dù anh có mục đích gì chăng nữa thì anh cũng là người đầu tiên trong cái trường nay bắt truyện với tôi trong suốt ba năm học!! Có nghĩa là anh chẳng biết gì về tôi trước đây cả!! Tôi chỉ hỏi vậy để có cớ nói lại với anh Hùng mà thôi!!"

Hắn lại lần nữa nhìn nó bằng ánh mắt khó hiểu, nó đang nói cái gì vậy?? Hắn chẳng thể hiểu nổi nó nữa ...

"Nghĩa là sao??"

Nhìn khuôn mặt ngơ ngác của hắn mà nó khẽ nhíu mày, sao tự nhiên mắt hắn sâu thẳm đến vậy?? Nó nói gì sao sai??

"Nghĩa là tôi không quan tâm!!"

"Không quan tâm ư??" hắn cảm thấy hụt hẫng bởi lời nói của nó ... với nó, hắn như người dưng nước lã vậy ...

"Ừ!!" nó gật đầu ...

Hắn khẽ cúi đầu xuống không còn nhìn nó nữa ... tâm trạng vui vẻ lúc sáng đã biến mất nhường chỗ cho sự đau đớn thất vọng ... trái tim hắn dường như bị cái gì đó đè nặng đến khó thở ... chẳng lẽ yêu nó khó đến thế sao?? Chẳng lẽ hắn không thể khiến cho nó mở lòng một lần nữa sao??

"À này!!" nó lại lên tiếng nói mà không quay mặt sang nhìn hắn: "Tôi hỏi anh một chuyện được không??"

" ... ... ..."

Hắn yên lặng không trả lời, nó thấy lạ liền quay đầu nhìn hắn thắc mắc ... rồi nó khẽ động đậy vươn người chạm nhẹ vào người hắn gọi:

"Này Prince!!"

"Hả?? Gì vậy??" hắn giật mình ngẩng đầu lên nhìn nó hỏi một cách ngơ ngác...

"Anh làm sao thế?? Tự nhiên ngồi ngẩn ra đấy!!" nó ngồi xuống nhíu mày hỏi với vẻ thắc mắc thấy rõ ...

"Không ... không sao!!" hắn ấp úng trả lời ... một tay đặt lên trán khẽ ấn vào thái dương để lấy lại sự bình tĩnh cần thiết ...

Nó nhìn đồng hồ ... đã gần đến giờ học, nó thu dọn hết sách trên bàn chuẩn bị đứng dậy thì hắn chồm người lên giữ lấy cánh tay phải của nó ... đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn thẳng vào mắt của nó, hắn nói với giọng trầm trầm:

"Em thực sự không quan tâm tới tôi sao??"

"Anh làm sao thế?? Sắp tới giờ học rồi, đừng có nói năng linh tinh nữa!!" nó giật tay mình ra gắt lên ...

Nói rồi nó cầm sách quay về phía giá sách để trả lại chúng về đúng chỗ của nó ... hắn đứng dậy đi theo đằng sau hỏi đủ để hắn và nó nghe thấy:

"Chẳng lẽ những gì em nói đều là do anh ta bảo sao??"

"Anh ta nào??"

"Người ôm em ngày hôm qua!!"

"Đâu phải!!" nó vừa trả sách vừa nói: "Truyện đôi mắt thay đổi là thật!! Những gì tôi nói là những cảm nhận của tôi!! Anh Hùng mới gặp anh có một lần làm sao biết được chuyện đó!!"

Câu nói này của nó làm hắn bừng tỉnh ... vậy nghĩa là hắn không nhầm, chắc chắn nó có cảm tình với hắn, dù chỉ một chút nhưng điều đó khiến hắn cảm thấy vui ... nụ cười tươi sáng lại xuất hiện trên khuôn mặt điển trai của hắn ...

"Vừa rồi hình như em muốn hỏi gì đó phải không??" hắn đứng tựa vào giá sách cười hỏi nó ... giọng nói của hắn không thâm trầm như lúc trước nữa ...

"Tôi quên rồi!!" nó đặt nốt quyển sách cuối cùng lên giá trả lời hắn một cách lạnh băng ...

"Tôi biết em muốn hỏi gì!!" hắn vẫn cười và nói một cách bình thản ...

"Vậy ư??"

"Em muốn tôi trả lời không??"

" ... ... " nó có hơi dao động bởi câu nói của hắn ... chẳng lẽ hắn thực sự biết nó muốn hỏi gì sao??

Nhìn khuôn mặt tự tin của hắn làm nó muốn đạp cho một cái, nó thờ ơ trả lời:

"Tùy!!"

"Không quan tâm thật à??"

"Nhiều chuyện!!"

Nó nói rồi xách cặp đi ra khỏi thư viện ... hắn đứng đó cười một mình ... có lẽ đây là lần đầu tiên hắn khiến cho nó không thể nói gì được...hay đúng hơn là không có gì để nói ...

Hôm nay Trân không xuất hiện, có lẽ bị mẹ kế của nó phạt gì đó rồi ... nó cũng không hiểu tại sao bà Thuyên lại hành động như vậy ... dù sao thì Cherry cũng là của nó, Trân động vào thì người tức giận phải là nó chứ sao lại là bà ta?? Nó thậm chí không thèm truy cứu lần này, vậy sao bà Thuyên lại có thái độ gay gắt đến vậy??

Nhưng chuyện Trân không phải là mối quan tâm hàng đầu, thông báo của cô giáo mới là điều đáng lo ... nhà trường đã đình chỉ tư cách "Giáo sinh thực tập" của Nhi và buộc cô phải rời khỏi trường S.W ... điều này thật khiến cho người khác phẫn nộ ... chắc vụ này là do sự ảnh hưởng của gia đình Nhi tới ban giám hiệu ... nhưng thái độ bình thản của Nhi khiến nó ngạc nhiên ...

"Chị chấp nhận điều này sao??"

Nó nhìn thẳng vào mắt của Nhi hỏi khi cả hai đang ở khu vườn phía sau trường ...

"Chị quá quen với những việc thế này rồi!! Ông ta làm vậy chỉ để chị trở về nhà mà thôi!!"

Nhi thản nhiên đáp lại nó mà không bộc lộ chút cảm xúc nào ...

"Em nghĩ chị và anh Dương nên tính đến truyện kết hôn đi!! Dù hai gia đình phản đối nhưng quyết định vẫn là ở hai người!!"

Nó cầm tay của Nhi lên và nói với giọng chân thành ... đôi mắt nó bây giờ không chút giả dối nào, nó thực lòng lo lắng cho Nhi ...

"Chị không quan trọng!!" Nhi lắc đầu rồi đặt tay lên khuôn mặt bầu bĩnh của nó và cười hiền nói: "Em mới là người bọn chị quan tâm nhất!! Chờ đến sinh nhật của em, anh chị sẽ đưa ra quyết định của mình!!"

"Không lâu nữa đâu!!" nó mỉm cười ... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro