Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhi cùng Ngọc và Chiến đều một mực rời khỏi trường, vì Nhi là người quan trọng đối với họ nên Ngọc và Chiến dù không cam tâm nhưng cũng nhất quyết đệ đơn rời khỏi ngôi trường năm xưa của mình ...

Cuối ngày học, nó sắp xếp sách vở gọn gàng và khoác cặp lên vai ... đôi mắt nó quét ngang về phía hắn, hắn cũng đã xong xuôi và chờ đợi nó đi là hắn đi theo ... nhưng lần này nó quyết định chủ động tới nói chuyện với hắn ...

"Tìm chỗ nào nói chuyện riêng được không??"

Hắn tròn mắt nhìn nó kinh ngạc, những tưởng nó sẽ một mạch chạy ra ngoài như mọi khi, thế mà lại tìm hắn nói chuyện ... quả thật hôm nay nó rất lạ ... may sao lúc sáng vừa vào lớp là Ngọc đã ném cho hắn cái chìa khóa ô tô, nếu không chắc hắn hận chị hắn cả đời luôn ... ..

"Được!! Xuống chỗ xe ô tô của tôi đi!!"

Nó khẽ gật đầu rồi liếc nhìn sang bên cạnh, đôi mắt mở to của Hân khiến nó giật mình ... rồi nó mỉm cười nói với Hân:

"Mày đi cùng luôn nhé??"

"Hả??"

Bất ngờ là biểu hiện duy nhất trên khuôn mặt Hân lúc này, lần đầu tiên kể từ ngày định mệnh đó, nó chủ động nói chuyện với cô ...

"Mày đi cùng tao với Prince được chứ??" nó bình tĩnh hỏi lại ...

Vừa dứt lời thì Hân ngay lập tức ôm chầm lấy nó ... đôi mắt cô rưng rưng vài hạt lệ ...

"Đồ đáng ghét!! Sao giờ mày mới chịu mở miệng nói chuyện với tao hả??"

"Tay tao đang đau đấy!! Ôm chặt vừa thôi!!" nó khẽ vỗ lưng của Hân nói giọng nhắc nhở ...

"Tao xin lỗi!!" Hân vội vàng buông nó ra ríu rít xin lỗi ...

Hành động này của Hân và nó khiến cho tất cả các học sinh trong lớp phải kinh ngạc, sau 3 năm học không ai nói chuyện với ai câu nào, vậy mà giờ lại ôm nhau nói chuyện xưng hô thân thiết như vậy ...

"Hai cô nương xong chưa??" hắn nhăn nhó lên tiếng dừng màn sướt mướt của Hân: "Chúng ta đi được chưa đây??"

"Đi nào!! Tao có chuyện muốn nói với mày!!" nó kéo tay Hân ra khỏi lớp để mặc hắn ngẩn tò te ra đó ...

Chán nản, nhưng hắn vẫn phải chạy theo hai cô nàng khó hiểu kia ... nhìn cảnh Prince đẹp trai lộng lẫy của trường S.W chạy theo hai cô nàng chẳng mấy gì nổi tiếng ... thật mất mặt quá ...

Hắn chở nó và Hân tới một nhà hàng sang trọng, nhưng vừa dừng thì nó đã nói với hắn:

"Tôi không vào đây đâu!! Chở chúng tôi ra biển đi!! Nơi lần trước anh chở tôi đến ấy!!"

"Nhưng chỗ đó không ... "

Hắn ngập ngừng nhìn nó rồi nhìn Hân ...

"Chở chúng tôi ra đó đi!!" nó dứt khoát ...

"Được rồi!!"

Hắn đành chịu khuất phục nhấn ga cho xe chạy thẳng tới khi bờ biển phía tây thành phố Hải Phòng ... Gần tới nơi, hắn lần nữa mở mui xe ra, gió biển khiến cho cả ba người đều thấy thoải mái ... bãi cát trắng đã hiện ra rõ nét trước mặt nó ...

Cho xe dừng lại, nó ngay lập tức bước ra ngoài và chạy ra xa ... Hân và hắn cũng vội vàng chạy theo sau ... Tới một thềm đá rộng có thể nhìn thấy rất rõ mọi cảnh vật, nhất là mặt biển xanh trong lấp lánh dưới ánh mặt trời ... tuy có hơi lạnh, nhưng biển khi giao mùa thật sự rất đẹp ...

Nó kéo Hân và hắn ngồi xuống hai bên, rồi nó bắt đầu nói:

"Cho tao xin lỗi nhé Hân!!"

"Hử?? Xin lỗi vì cái gì??" Hân ngạc nhiên nhìn nó hỏi ...

Hắn ngồi bên cạnh nó, im lặng, hắn biết nó định nói gì rồi ...

"Vì giấu mày quá nhiều chuyện!!"

"Có chuyện gì thế??" Hân nhíu mày nhìn nói hỏi ... tính cách của nó thế nào cô hiểu rõ lắm, nếu đã nói như thế này, chắc chắn có chuyện gì đó rất nghiêm trọng ...

"Mày nhớ hồi cấp 2 tao từng nói quen biết một người trong giang hồ không??" nó hỏi mà không nhìn vào Hân ... đôi mắt nó cứ phóng ra xa xăm ngoài biển kia ...

"Nhớ!!" Hân gật đầu nói: "Nếu không lầm thì người đó là Liễu Huyền!!"

Vừa nhắc tới cái tên "Liễu Huyền" thì ngay lập tức hắn giật bắn cả người ... nhưng cả nó và Hân đều không nhận thấy điều đó ...

"Đúng!!" nó gật đầu nói tiếp: "Cô ấy là người dẫn dắt tao vào con đường này!!"

"Con đường này??" Hân nghiêng đầu không hiểu: "Mày nói gì thế??"

"Chắc hẳn mày biết hội giang hồ tên Hell??"

"Biết!!"

"Tao chính là Hades!!" nó nhìn thẳng vào mắt của Hân nói một cách thẳng thừng: "Thủ lĩnh của hội đó!!"

Hân không tin vào tai của mình nữa, nó vừa mới nói cái gì đó?? Thủ lĩnh của Hell?? Là nó ư?? Đùa sao?? ... đôi mắt Hân mở to nhìn nó đầy kinh ngạc ...

"Mày ... mày nói sao?? Ha...Hades ư??"

"Tao biết mày sẽ không tin!!" nó lại hướng đôi mắt của mình về phía biển giọng nói đều đều tuôn ra: "Nhưng sự thật thì vẫn là sự thật!! Tao chính là Hades!!"

Hắn ngồi nhìn nó trân trân, giọng nói của nó mang sắc thái của sự u buồn, đau đớn thậm chí là tiếc nuối ... càng nghe nó nói thì trái tim hắn càng thắt lại ... hắn chỉ muốn ôm nó vào lòng để an ủi vỗ về cho nó ... nhưng không thể, làm vậy chắc chắn nó sẽ ghét hắn ...

"Từ bao giờ??" Hân chồm dây tóm lấy vai của nó lay mạnh và hét lên: "Từ bao giờ mày đã trở thành như thế hả?? Từ bao giờ??"

"... ..." nó nhìn vào đôi mắt rực lửa giận dữ của Hân rồi cất tiếng nói: "Từ khi tao không còn tin vào câu truyện cổ tích nữa!!"

Hân bàng hoàng, đôi bàn tay cô buông lỏng ra, cô ngồi xụp xuống, đôi mắt thất thần nhìn vào khuôn mặt quen thuộc của nó. Giờ cô mới nhận ra nó không còn giống như trước nữa, đôi mắt thâm trầm của nó từ bao giờ đã có?? Đôi mắt trong sáng thuần khiết ngày xưa không còn mà thay vào đó là sự sâu thẳm ... Hân hoàn toàn không còn nhận ra nó nữa, mang tiếng là bạn thân mà đến chuyện này cô cũng không biết ... câu nói "Từ khi tao không còn tin vào câu truyện cổ tích nữa!!"cứ vang vẳng trong đầu Hân, ngay từ khi còn nhỏ nó đã có cái ý nghĩ đi theo thế giới đen tối rồi ư?? Và sau khi Hân rời bỏ nó, rồi đến lượt tên Chiến phản bội nó, nó đã biến mình hoàn toàn trở nên tàn bạo ư?? Hades không phải là một cái tên bình thường đâu ... nó là Hades, cũng có nghĩa nó là người mà giới giang hồ phải nể sợ ... có nghĩa là ... nghĩa là ...

"Tao xin lỗi vì đã giấu mày!!"

Nó lên tiếng kéo Hân trở lại thực tại ... nó biết Hân đang nghĩ gì và nó không muốn Hân phải nhìn thấy sự thật tàn nhẫn đó ...

"Tao không thể tin được!! Chuyện này quá hoang đường!!" Hân lắc đầu nhìn nó phủ định, và mong nó cũng như vậy, nói với cô rằng tất cả chỉ là một trò đùa ...

"Toàn bộ là sự thật đấy!!" hắn lên tiếng đính chính: "Cậu đừng tự dối mình nữa!!"

"Cậu ... cậu đã biết tất cả??" Hân bàng hoàng quay nhìn hắn ...

"Cách đây không lâu lắm!!" hắn trả lời ...

Không gian chìm trong im lặng chỉ còn nghe thấy tiếng sóng biển vỗ vào bờ ... ba bóng người ngồi trên mỏm đá không ai nói với ai câu nào, mỗi người có một suy nghĩ riêng, một hướng nhìn riêng ...

Rồi bỗng có tiếng cười giòn tan vang lên phá vỡ cái không gian trầm lắng đó ... người đầu tiên nghe thấy tiếng cười đó không ai khác chính là nó ...

Nó kéo tay hắn nói:

"Gặp người quen rồi!!"

"Hử??"

Hắn nhìn theo hướng nhìn của nó và nhận ra, người con gái mặc váy trắng đang đùa giỡn với sóng biển và nụ cười giòn trên khuôn mặt không ai khác chính là em họ của hắn, Trần Tuyết Nhung ...

"Sao con bé lại ở đây??" hắn bất giác tự hỏi chính mình ...

"Người ở đằng sau kìa!! Nhìn xa hơn chút đi!!" nó lắc đầu chỉ tay thẳng về phía đằng sau của Nhung ...

Và ngay lập tức đôi mắt của hắn tối lại ... Nguyễn Bảo Nam, người đã đánh úp nó và hắn đang đứng đó, ngay phía sau cô em gái họ của hắn ...

"Ai vậy??" Hân kéo tay nó hỏi ...

"Người đã làm cánh tay tao phải bó bột!!"

Nó khẽ nhếch miệng cười đứng dậy và nói tiếp:

"Phải thử xem hắn ta sẽ ngạc nhiên thế nào khi tao xuất hiện!!"

"Tôi đi cùng em!!" hắn cũng đứng dậy theo ...

Hân kéo cả nó và hắn lại, đôi mắt cô trừng trừng nhìn hai người gằn lên từng tiếng:

"Định bỏ tôi lại sao??"

"Bây giờ mày đã biết tao là ai!! Mày vẫn muốn làm bạn sao??" nó thản nhiên hỏi lại Hân ...

Hân đứng phắt dậy và tát cho nó một cái ...

"Mày nói cái gì hả con ngốc ... dù mày có là ai thì mày vẫn mai là bạn tao!! Đó là sự thật không thể thay đổi được, rõ chưa??"

Cái tát quả thật rất đau, nhưng coi như Hân đã tha thứ cho nó vì tội dám giấu giếm một truyện hệ trọng như vậy ... nó bật cười nói:

"Nếu vậy thì đi cùng đi!! Mày là bạn tao mà!!"

"Con ngốc này!!"

Hân gằn giọng rồi ấn đầu nó xuống ... hắn khẽ mỉm cười, nhìn nó bây giờ thực sự hạnh phúc, điều đó khiến hắn vui ... hắn đã từng muốn nói rằng nó nên làm bạn lại với Hân nhưng chưa có cơ hội ... thật may sao nó và Hân đã hòa trở lại ... tình bạn có thể giúp nó vui hơn, mà nó vui thì hắn cũng thấy hạnh phúc ...

Vừa mới bước xuống dưới nền cát thì ngay lập tức Nhung phóng tới ôm lấy cổ của hắn nói với giọng nũng nịu:

"Anh Minh!! Sao anh lại ở đây thế??"

"Buông ra cái coi!!" hắn nhăn mặt gỡ tay của Nhung ra và nói kiểu như trách mắng: "Em có biết ai đang ở đây không??"

"Hi hi hi!!" Nhung che miêng cười điểu giả liếc nhìn nó nói: "Em biết rồi!! Chị dâu của em chứ gì?? Hi hi hi!!"

"Em ... ..."

Hắn chưa kịp phản kháng lại thì Nhung đã tí tởn nói chuyện với nó:

"Chị Hương!! Sao chị cũng ở đây vậy?? Cả chị Hân nữa!!"

"Con nhóc này!!" Hân gõ yêu Nhung một cái: "Sao lúc nào cũng nhìn thấy chị cuối cùng thế??"

"Ple'!!" Nhung khẽ nhăn mặt lè lưỡi trêu Hân nói khích bác: "Ai biểu chị không xinh bằng chị dâu em!! Chị Hương nhỉ!!"

Nhung quay sang nó cười nịnh, một cô nhóc dễ thương như thế này thì nó làm sao nỡ ra tay độc ác được chứ. Nhung giống hệt Ath về tính cách, thật sự rất nhí nhảnh, mỗi tội Ath hay nói móc nói xiên anh chị thấy ghét luôn ...

"Nhung!!"

Tiếng gọi của người con trai khiến Nhung giật mình quay người lại ... Nam đã chạy lại gần cô từ bao giờ rồi ... Nhung chưa kịp phản ứng gì thì Nam đã kéo cô bé ra phía sau và nói:

"Anh đã dặn là em không được tùy tiện nói chuyện với người lạ rồi cơ mà!!"

"Anh Nam!!" Nhung bất ngờ rồi cũng nói: "Họ đâu phải người lạ!!"

Khuôn mặt Nam tối sầm lại, câu nói "Họ không phải người lạ"khiến anh bất ngờ ... vì nó, Hades đang có mặt ở đây, và Nhung lại bảo không phải người lạ ... chẳng lẽ cô quên hai vết seo trên mặt của mình là do ai làm rồi sao??

Nhung không hiểu gì cả, cô tươi cười kéo tay Nam lại giới thiệu với mọi người:

"Mọi người!! Đây là anh Nam!! Anh ấy là anh kết nghĩa của em đó!! Đẹp trai không??"

"Ồ!!" Hân khẽ cười gật đầu: "Mắt thẩm mỹ của em không tệ cho lắm!! Rất ổn đấy!!"

"Chuyện!! Em là ai chứ!!" Nhung vênh mặt tự hào ...

Trong khi đó, Nam đang đấu mắt với cả nó và hắn, nụ cười nửa miệng của nó khiến Nam cảm thấy lạnh người ...

"Tôi là Minh!! Anh họ của Nhung!!" hắn nhếch miệng cười rồi tự giới thiệu ...

"Anh họ??" Nam nhíu mày nhìn hắn rồi nhìn Nhung ...

"Đúng ạ!!" Nhung gật đầu rồi chỉ sang nó giới thiệu tiếp: "Còn đây là chị Hương, bạn gái của anh Minh!! Và là chị dâu tương lai của em đó!!"

Nó hơi giật mình bởi lời giới thiệu của Nhung về nó, tự nhiên khuôn mặt nó nóng lên ... Hân vừa kịp phát hiện ra biểu hiện lạ lùng của nó liền chọc ngay:

"Ê Hương!! Mày làm bạn gái Prince bao giờ thế??"

"Làm...làm gì có!! Mày đừng có nói lung tung!!" nó giật mình vội vàng chối ...

"Hương!!" hắn đột nhiên gọi tên nó ...

Theo phản xạ, nó quay lại và ... TÁCH ... khuôn mặt đỏ bừng của nó đã được lưu trong điện thoại của hắn ...

Chớp mắt hai cái, nó hiểu ra vấn đề ... nó hét ầm lên:

"Cái tên điên kia!! Xóa nó ngay lập tức!!"

"Tôi đâu có ngu!!" hắn hý hửng cho ngay điện thoại vào túi quần nói: "Hiếm khi thấy em đỏ mặt vậy!!"

"Anh chị tình tứ vừa nhá!!" Nhung chống nạnh quát nạt: "Có biết bao nhiêu người đứng đây không??"

Nó hầm hè nhìn hắn nhưng không động thủ, sợ cô em họ của hắn lao vào đồ sát ... còn hắn thì khỏi nói, chớp được cái ảnh thiên thần đó ... chắc lát nữa đi rửa rồi cho vào ví ... Hân đứng ngoài cười sắc sụa ... còn lại mỗi mình Nam đứng nhìn không hiểu gì cả ...

"Ra đâu đó ngồi nói chuyện đi các anh chị!!" Nhung đề xuất ý kiến và ngay lập tức kéo mọi người vào một quán nhỏ ven biển ...

Nó hoàn toàn quên mất sự xuất hiện của Nam và mục đích nó đến đây hôm nay, giờ nó đang tìm cách để hắn xóa cái tấm ánh trời đánh trong điện thoại mà thôi ... Nhung gọi bao nhiêu là đồ ăn biển ra ...

Mọi người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, rồi hắn nhận ra ánh mắt đề phòng của Nam, hắn khẽ cười hất mặt bảo Nhung:

"Ra kia lấy cho anh mấy quả dừa vào đây!!"

Con bé đang bóc con bề bề ăn tự dưng bị sai, hằn học nói:

"Còn lâu!! Muốn uống anh đi mà lấy!!"

"Có đi không??" hắn đe dọa: "Hay anh bảo bố em cho nghỉ suất đi du lịch xuyên Châu Âu nhé!!"

"Anh ... cái đồ bắt nạt trẻ con!!" Nhung vùng vằng đứng dậy miễn cưỡng đi gọi thêm vài quả dừa ...

Đợi cho Nhung đi xa xa một chút, hắn mới lên tiếng nói:

"Có nhất thiết phải đeo bộ mặt đề phòng thế không??"

"Vì cô ta là bạn gái cậu mà cậu bỏ qua cho những việc cô ta làm với em gái mình sao??" Nam vào thẳng luôn vấn đề ...

"Nếu là tôi làm thật thì Nhung có cười nói vui vẻ với tôi thế này không??" nó cắm phập cái dĩa xuống một con bề bề đã được hắn bóc sẵn ...

" ... ... ..."

Nam tròn mắt nhìn nó ... quả thật nó nói đúng, Nhung không hề sợ hãi trước nó ... trong khi đó, mỗi khi nhắc đến cái tên Hades là Nhung lại giật bắn và run rẩy hoảng sợ ...

"Ba người đang nói về chuyện gì vậy??" Hân không hiểu lắm lên tiếng hỏi ...

"Mày để ý trên khuôn mặt Nhung có hai vết sẹo không??" nó quay sang Hân hỏi ...

"À có!! Tao có nghe loáng thoáng về chuyện này!!" Hân gật đầu ...

"Anh ta nghĩ là tao làm!!" nó hất mặt về phía Nam nói ...

"Mày làm á??" Hân tròn mắt lên hỏi: "Đùa!! Nếu thế thì sao Nhung tươi cười với mày như không vậy??"

"Cô ấy có làm đâu!!" Hắn thản nhiên nói: "Chỉ là cái biệt danh Hades làm thôi!!"

"Nó là Hades còn gì??" Hân nhìn hắn ngây ngô hỏi ...

"Đó!! Thấy chưa??" nó nhìn Nam hỏi: "Cái biệt danh đó là của tôi!! Nói tới cái là biết tôi ngay!!"

"Nghĩa là sao??" Nam khuôn mặt tối sầm lại gằn giọng hỏi ... anh đã lờ mờ hiểu ra điều nó và hắn muốn nói ...

"Anh ngu hay giả bộ không hiểu??" nó nói thẳng vào mặt Nam: "Nếu tôi là người đả thương Nhung thì thái độ của cô bé sẽ khác hẳn!! Vì chỉ có cô bé mới là người nhìn thấy khuôn mặt thật của Hades lúc đó!!"

" ... ... ..." Nam yên lặng suy nghĩ ... quả thật đúng vậy ...

"Muốn biết lý do tại sao Nhung bị vậy không??" Hắn nhìn Nam nói khích ...

"Có gì thì nói thẳng ra!!"

"Anh có thể lực rất lớn ở Hải Phòng này phải không??" Hân hiểu ý liền nói: "Vậy nghĩa là ... "

"Sai!!" nó lắc đầu nói: "Lý do là ở tao này!! Tao là mục tiêu của chúng và chúng muốn lợi dụng anh ta để hại chết tao!!"

"Ủa ủa??" Hân giơ tay dừng mọi hành động của tất cả mọi người lại và nhìn nó hỏi: "Sao tao chưa nghe mày kể truyện này??"

"Ờ nhỉ!!" nó sực nhớ rồi cười trừ nhìn Hân nói: "Tao quên mất!!"

... BỐP ... Á ...

Nó muốn lủng đầu vì cái cốc của Hân, cô bạn nó lúc nào cũng bạo lực như vậy ...

"Cái chuyện này mà cũng quên được hả?? Đầu óc mày để đâu thế??" Hân gầm ghè nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống ...

"Sưng một cục rồi đây này!!" hắn dùng hai tay kéo đầu nó xuống xem xét và nói với giọng xót xa rồi nhìn Hân trách móc: "Hân kia, sao bà dàm đánh Hương thế hả??"

"Đừng tưởng ông là Prince mà tôi không dám đánh nhá!!" Hân ngứa mắt nhìn hắn hầm hè nói: "Muốn tôi quăng cả hai xuống biển không?? Nhìn ngứa mắt quá đi mất!!"

"Thử xem!!" hắn vênh mặt lên nói trong khi tay vẫn xoa đầu cho nó ...

"Đừng có thách!!" Hân chồm dậy hăm dọa ...

"Ngồi xuống!!" nó giơ tay ấn mặt Hân xuống dùng vai đẩy hắn ra nói: "Hai người lạc chủ đề hơi xa rồi đấy!!"

Hắn và Hân nghệt ra nhìn nhau, nhìn nó rồi nhìn anh chàng Nam đang ngồi trước mặt ... khẽ gãi đầu, hắn cùng Hân chỉ cười cho qua truyện ... xấu hổ chết đi được ...

Liếc xéo cả hắn và Hân, nó quay nhìn Nam, có vẻ như anh chàng không quan tâm mấy đến hành động của cả hai tên vô duyên kia mà đang tập trung suy nghĩ gì đó ... nó hiểu tâm trạng của anh ta lúc này ...

"Anh có thể hứa với tôi một chuyện được không??" nó lên tiếng kéo Nam trở về hiện tại ...

"Chuyện gì??"

Hân và hắn không hẹn mà cùng quay đầu nhìn nó, ánh mắt thắc mắc rõ ràng ...

"Đừng cho Nhung biết tôi chính là Hades!!" nó đều đều nói từng chữ: "Tôi không muốn cô bé hoảng sợ!!"

... Cạch ...

Cả bốn con người giật mình cùng nhìn về phía vừa phát ra tiếng động ... Nhung đang đứng đó với khuôn mặt xanh lét như tàu lá chuối, năm quả dừa xiêm nằm lăn lóc dưới mặt cát ... điều này chứng tỏ cô bé đã nghe được chuyện không nên nghe ...

Nam và hắn ngay lập tức đứng dậy cùng gọi:

"Nhung!!"

"Không ... không thể nào!!" Nhung run bắn người lên nhìn chăm chăm vào nó nói mãi mới thành câu được: "Hades ư?? Chị ... chị là Hades ư??"

Nó khẽ thở dài, điều nó không mong muốn nhất đã xảy ra ... quả thật nó bất cẩn, không để ý rằng Nhung đang quay lại ...

"Đúng vậy!! Chị chính là Hades!!" nó gật đầu nhìn thẳng vào Nhung nói: "Có điều, chị không phải là người đã hại em!!"

"Sao ... sao chị có thể bình thản như vậy??" Nhung hét ầm lên: "Vì chị mà tôi mới ra nông nỗi này!! Còn nói là không phải chị sao??"

"Bình tĩnh nào Nhung!!" Nam vòng tay ôm lấy cơ thể đang run lên của Nhung và đồng thời giữ cô bé không lao vào nó ...

"Anh buông em ra!!"

Nhung vùng vẫy để cố thoát khỏi vòng tay của Nam cũng như vượt qua mặt của hắn ...

... Bốp ...

Một cái tát giáng xuống khuôn mặt Nhung, chính là hắn, hắn đã thẳng tay tát cho Nhung một cái ... với chất giọng trầm trầm, hắn cất tiếng nói:

"Em định làm gì??"

"Anh ... anh đánh em??" Nhung trợn tròn mắt nhìn hắn, đôi mắt đẫm nước ấy nhìn hắn bàng hoàng nói: "Vì cô ta mà anh đánh em sao??"

"Anh đánh là vì em đấy!!" hắn trừng mắt lên nhìn vào Nhung quát: "Cô ấy là Hades!! Em dám đụng vào sao?? Với kẻ mạo danh khuôn mặt em đã thế này, vậy với Hades thật thì em sẽ thế nào hả?? Tỉnh táo lại đi!!"

Dường như đã nhận ra, cả cơ thể Nhung nhũn xuống, nếu không có Nam đỡ thì chắc cô bé đã ngã nhoài ... hắn cùng Nam đỡ Nhung ngồi xuống ghế, có lẽ đây là cú sốc rất mạnh đối với cô bé ...

"Nguyễn Bảo Nam!! Tôi đã cam kết rằng không bao giờ gây truyện ở đây!!" nó nhìn Nam và lên tiếng nói: "Nhưng lần này Hell đã sai và việc anh mang quân tới Hà Nội tôi sẽ không truy cứu!!"

"Cô tính làm gì??" Nam trừng mắt nhìn nó ... cũng phải thôi, nó khiến cho Nhung sợ hãi đến thế cơ mà ...

"Bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ lo vụ này!! Anh không có quyền tham gia vào nữa!!" nó lạnh lùng nhìn vào mắt của Nam nói tiếp: "Hai ta giờ không thù không oán!! Truyện của Hell thì người của Hell sẽ giải quyết!!"

"Cô đùa sao??" Nam quát lên: "Không bao giờ có truyện đó đâu!! Tôi phải tìm cho ra người đã làm cho Nhung ra nông nỗi này!!"

"Đánh tôi gần chết chưa đủ sao??"

"Cô ..."

"Ngừng lại đi!!" Nhung lên tiếng yếu ớt nói: "Mấy người ngừng lại đi!!"

"Tốt nhất anh nên đưa con bé về đi!!" Hắn lên tiếng nói: "Ở đây chỉ làm nó thêm mệt!!"

"Anh Minh!!" Nhung chộp lấy tay hắn, ánh mắt nhìn như cầu xin: "Bỏ qua chuyện này đi mà!! Đừng lấn sâu vào nữa có được không??"

Hắn khẽ mỉm cười dịu giọng xoa đầu Nhung nói:

"Sẽ ổn thôi mà!!em nên về nhà đi!!"

Rồi hắn nhìn vào Nam: "Đưa em gái tôi về cẩn thận!!"

Nam chau mày khó hiểu, hành động của hắn hoàn toàn lạ lùng ... đôi mắt sâu thẳm khó nắm bắt ... có lẽ hắn và nó là hai người duy nhất Nam tiếp xúc mà không lường trước được suy nghĩ của họ ...

"Khoan đã!!" Hân đứng dậy và nói: "Trước tiên tôi muốn nói chuyện riêng với Nhung!! Ba người không phiền chứ??"

"Em ... " Nhung ngập ngừng ...

"Tha cho con bé đi!!" hắn lắc đầu nói: "Bà muốn hỏi gì thì hỏi tôi này!!"

"Cái này chỉ Nhung mới biết!! Hỏi ông thì được cái gì??" Hân vừa nói vừa xách Nhung dậy lôi đi chỗ khác ...

Nó nghiêng đầu nhìn theo phía Hân và Nhung, đôi mắt ánh lên một cái nhìn đầy khó hiểu ... có lẽ nào Hân đã tìm ra được người chủ mưu?? Rõ ràng vừa mới biết chuyện, sao nhanh vậy được??

"Anh đừng có dính vào vụ này nữa!! Sẽ không tốt đẹp gì đâu!!" tiếng nói chuyện của hắn với Nam kéo nó trở về với thực tại ...

"Chuyện đó tôi tự biết!!" Nam bất cần trả lời ... cái giọng ngạo mạn của dân giang hồ ...

"Tôi không muốn làm lớn vụ này!!" hắn gằn giọng lên, đôi mắt rực lửa nhìn Nam nói: "Bố của Nhung đã không muốn truy cứu, anh cứ theo đến cùng thì ích lợi gì??"

Nó sửng sốt ... bố của Nhung không truy cứu?? Con gái độc nhất của mình bị như vậy mà lại không có thái độ gì ư?? Hay vì người làm Nhung ra nông nỗi này có thế lực quá mạnh, khiến cho ông ta không có khả năng truy cứu?? Có thể ... với thế lực của bố Nhung, không thể có chuyện bỏ qua dễ dàng được, chắc chắn ông ta đã biết chuyện gì đó ... khóe miệng nó khẽ nhếch lên tạo ra một nụ cười nửa miệng đầy nguy hiểm ...

Nhưng có lẽ cái ý định trong nụ cười đó của nó không thực hiện được, nói đúng hơn là chưa kịp thực hiện thì đã bị dập tắt hoàn toàn ... vì sự xuất hiện của Hân với một thông tin vô cùng giá trị, giá trị đến mức khiến cho nó phải cảm thấy bàng hoàng ... có điều, chỉ có Hân với nó biết, không ai có thể biết được chuyện này ... kể cả hắn ...

... ... ... ... ...

Ngồi trên ô tô của hắn, nó trầm mặc nhìn ra ngoài cửa kính ... đôi mắt nó bây giờ mênh mông khó nắm bắt ... hắn không hiểu nó và Hân đã nói chuyện gì, nhưng thái độ của nó khiến hắn lo lắng ... không những thế, khuôn mặt tức giận cộng thêm sự khó chịu của Hân khiến hắn càng bận tâm hơn ... đã có chuyện gì mà khiến cả nó và Hân có thái độ lạ lùng đến vậy??

"Prince này!!"

Đột nhiên nó lên tiếng gọi biệt danh của hắn ...

"Ừ!! Có chuyện gì thế??" hắn ngay lập tức hỏi lại ... từ nãy tới giờ không khí trong xe cứ căng thẳng, điều này khiến hắn bức bối khó chịu ...

"Từ bây giờ anh có thể đưa đón tôi đi học mỗi ngày được không??" nó quay qua nhìn hắn hỏi ... đôi mắt vẫn cứ mênh mông như vậy ...

... KÍT...ÍT ... TTTT.....

Quá ngạc nhiên với câu nói của nó, hắn phải ngay lập tức phanh gấp xe lại, không thì xảy ra tai nạn mất ... chính vì thế mà Hân ngồi đằng sau bị đập đầu cái BỐP vào ghế trước, đau muốn lủng cả đầu ... cô nàng quát ầm lên:

"CÁI TÊN PRINCE KIA!! TÍNH GIẾT NGƯỜI À??"

Nhưng không để tâm tới Hân, đôi mắt hắn nhìn chăm chăm vào nó hỏi bằng giọng ngờ vực ...

"Em ... em vừa nói gì vậy??"

"Tôi hỏi là từ bây giờ anh có thể đưa đón tôi đi học mỗi ngày được không??" nó trầm tĩnh nhắc lại ...

"Tôi ... tôi có ... có thể sao??" hắn ấp a ấp úng nói mãi mới thành câu ... chắc tại ngạc nhiên quá ...

"Tôi đang hỏi anh mà!!" nó khẽ nhíu mày ...

"Còn anh ta thì sao?? ý tôi là Nguyễn Hải Dương ấy!!" hắn gãi đầu hỏi lại nó ...

"Anh ấy thì liên quan gì??"

"Thì dạo này chẳng phải anh ta vẫn đưa đón em sao??" hắn xụ mặt xuống nói ... giọng có phần ghen tỵ ...

"Anh trả lời đi!! Có hay không??" nó nói mạnh ...

"Có!!"

Hân suýt chút nữa thì phì cười với hành động của hắn lúc này ... chưa từng nghĩ một Prince như hắn lại có ngày bị nó dồn vào thế bị động ...

"Vậy ngày mai đợi tôi ở trước nhà lúc 5h30'!!" nó bình thản nói tiếp: "Giờ thì đưa chúng tôi về nhà Hân đi!!"

"Được!!" hắn nhấn ga định cho xe chạy ... rồi tự nhiên nghệt mặt ra hỏi nó: "Mà sao lại về nhà Hân??"

"Chứ về nhà ông à??" Hân lúc này mới chen ngang được vào thế giới của nó và hắn: "Hỏi nhiều thế làm gì!! Cứ làm theo đi!!"

Hắn im lặng luôn, một là vì nó đã quay mặt ra ngoài cửa kính tiếp tục nhìn về phía xa xôi nào đó không có ý định trả lời hắn, hai là Hân ra vẻ đàn chị khiến hắn không thể không làm theo ... nhưng có lẽ Hân cũng không muốn hắn làm phiền nó lúc này thì đúng hơn ... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro