Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đàn ông trước mặt rất cao, bả vai rộng lớn, bóng hắn ta gần như bao phủ lên toàn bộ cơ thể tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, không ngần ngại nhìn thẳng vào đôi mắt hắn ta.

"Anh là ai?"

Khuôn mặt của người đàn ông như hòa làm một vào với bóng đêm u ám chẳng thể nhìn rõ mặt mũi ra sao, giờ phút này đây tôi chỉ cảm thấy một luồng hơi thở nguy hiểm từ bốn phía bắt đầu rục rịch trỗi dậy. Như hương cỏ lá quyện với mùi đất ẩm ướt sau cơn mưa, như mở ra cánh cửa của tầng hầm cũ, như cái nồng ấm của thùng gỗ sồi lên men và mùi rượu vang đỏ êm dịu. Một loạt hương vị như được trộn lẫn rồi lả lướt trên mặt tôi.

Hắn ta không nói gì, tôi nắm chặt con dao trong tay đến nỗi mồ hôi túa ra như tắm.

Ngay khi tôi định rút lui chạy lên gác thì hắn đã chủ động lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai bên.

Tôi thở hắt ra, cả người căng cứng giờ nhẹ nhõm hẳn, tầm mắt vô định cuối cùng cũng lấy lại sự tập trung.

Trăng đã thôi trốn sau những đám mây, ánh trăng hắt lên da thịt người đàn ông một thứ màu vàng nhàn nhạt hư ảo, lại tựa những bông hoa nở rộ huyền bí. Hắn mỉm cười với tôi, khoảnh khắc ấy hô hấp của tôi như ngừng lại.

Dáng hình này... Tuy rằng đây chính là hình mẫu tiêu biểu nhất của các nhân vật phản diện nhưng quả thật không thể không nói, người đàn ông đứng ở phía đối diện là người đẹp nhất mà tôi từng nhìn thấy. Tôi thề, tôi không nói quá chút nào đâu.

Mái tóc đen ngắn chải ngược ra sau đầu một cách gọn gàng, chỉ để lại vài sợi tóc bị gió thổi bung tự nhiên buông xuống trên vầng trán; khóe mắt hẹp hơi câu lên nhìn như con hồ ly xảo quyệt; màu sắc con ngươi cũng đặc biệt không kém, đó là một màu tím rất nhạt, cực kỳ nhạt. Nốt ruồi hình giọt nước dưới khóe mắt là điểm nhấn vô cùng đắt giá khiến cho tổng thể khuôn mặt thoạt nhìn đã đẹp càng thêm đẹp, vẻ đẹp ấy toát lên nét quyến rũ khó có thể diễn tả thành lời.

Hắn cười lên trông rất điển trai, khóe môi mỏng hơi nhếch lên tạo thành đường cong đẹp lạ lùng, từng chi tiết ấy khắc họa bức tranh "Mỹ nam dưới trăng" vừa diễm lệ vừa quỷ dị.

Trong vô thức tôi bật thốt lên.

"Trông anh không giống người tốt lắm."

Người đàn ông cười như có như không nhìn tôi.

"Ban nãy nghe cô nói chuyện, hẳn cũng không phải tốt lành gì."

Tôi chau mày.

"Cái gì, anh đứng ở chỗ này nãy giờ á?"

Hắn ta nhướng mắt từ chối cho ý kiến, phiền muộn trong lòng tôi lại dâng lên từng hồi.

"Sao anh lại xuất hiện trong nhà tôi, đây là đột nhập gia cư bất hợp pháp đấy có biết không hả?"

"Cô... không biết tôi ư?"

Tôi cười lạnh.

Tuy rằng cả hắn và tôi đều có diện mạo của nhân vật phản diện thứ thiệt, nhưng trên đời này có biết bao kẻ như vậy chứ, sao tôi biết hết được?

"Tôi không biết anh, mời anh đi cho."

Hắn không đi, cũng không tiến lại gần, chỉ im lặng đứng chỗ đó.

Bầu không khí mỗi lúc một căng thẳng thì hắn lần nữa nở nụ cười.

"Tiểu thư xinh đẹp xin đừng lo lắng, tôi không có ác ý, chỉ là trùng hợp dạo bước ngang qua chốn đây, rồi vô tình nghe thấy cô và em gái cô nói chuyện với nhau, cảm thấy khá thú vị bèn nán lại một chút."

Tôi siết lấy con dao, trong bụng thầm rủa cái tên này đúng là ấm đầu mà cứ thích la cà lung tung, đi ngang qua kiểu gì mà chui tọt vào vườn hoa nhà người ta thế kia?

Tôi giương mắt nhìn hắn, cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo đến không thể gượng gạo hơn.

"Vị tiên sinh này, ngài xem bây giờ đã trễ thế này rồi, nếu như ngài cảm thấy tôi nói chuyện thú vị thì ngay bây giờ tôi sẽ vào trong lấy giấy bút ghi lại hết những lời tôi vừa nói lúc nãy không sót không sai một chữ nào, sáng ngày mai ngài quay lại là lấy được đồ mình cần rồi."

Người đàn ông cười tươi hơn, hắn khoát tay mở miệng nói.

"Cái đó thì không cần đâu, tối nay dọa cô rồi, thật xin lỗi vì sự lỗ mãng này."

Yo, lại còn biết nói xin lỗi nữa cơ à, nửa đêm nửa hôm xuất hiện thù lù sau lưng con gái nhà người ta, không tẩn cho một trận vì cái kiểu biến thái ấy là còn may đấy!

May mắn là tên này rất thức thời rời đi, nếu còn đứng đây dây dưa nữa thì tôi không chắc mình sẽ gây ra án mạng động trời gì đâu.

Tôi dõi mắt theo bóng lưng dần xa của người đàn ông, bản thân cũng lặng lẽ lui về phía sau, đang chuẩn bị vận công chuồn êm lên gác thì thấy anh ta bỗng nhiên dừng chân.

"Đúng rồi cô gái nhỏ."

Dây thần kinh trên người tôi lại căng như dây đàn, giọng nói mát lạnh của hắn theo gió thổi đến bên tai tôi.

"Có một chỗ cô nói sai rồi. Cầu nguyện và mơ mộng, có lẽ không phải đều là vô dụng đâu. Có một kiểu người chưa bao giờ nuôi nấng khát vọng với chân lý, cũng không dám đối mặt với hiện thực phơi bày ở trước mắt, họ sẽ tìm mọi cách để phớt lờ trốn tránh, coi như tai không nghe mắt không thấy tâm không phiền. Họ thà tôn sùng lời lẽ dối trá, thần thánh hóa nó lên, miễn là những sai trái ngụy biện với lớp vỏ bọc hào nhoáng này đủ thỏa mãn họ. Ai có thể khiến họ sinh ra ảo tưởng, ai có thể dễ dàng trở thành chúa tể thống trị tất cả, ai đang cố gắng xua tan những lối suy nghĩ nhuốm đầy mộng ảo đó, ai đã bắt đầu trở thành kẻ thù suốt kiếp của họ. Đúng là kết quả trong những giấc mộng đẹp, tạo ra nghệ thuật rực rỡ nhất, và chân lý vĩ đại nhất."

Nói xong lời này, không cho tôi thời gian phản ứng thì người đàn ông đã cất bước lẩn khuất vào màn đêm để lại một mình tôi đứng trợn mắt như con ngố ở cửa.

Được rồi, xem ra hôm nay trái gió trở trời gặp được tên bệnh thần kinh này cũng coi như là duyên phận.

Nhưng mà khác một cái là bệnh thần kinh nói chuyện khá có lý.

Chuyện xảy ra đêm nay tựa như một làn sóng gợn nhỏ, rất nhanh đã bị guồng quay cuộc sống đầy bận rộn lo toan cuốn trôi sạch sẽ.

Cụ thể là tôi đang bận gì nhỉ?

Ngoại trừ việc mỗi ngày tưới nước bón phân cho nhánh cây nhỏ của Cinderella thì thú vui tao nhã lớn nhất trong ngày đó là nhìn cô ấy tiếp đón những động vật nhỏ tới nhà giúp mình lau dọn quét tước.

Chị cả của tôi - Anastasia - con người nhàn rỗi nhất thế gian, ý tưởng hay ho nhất mà chị ta nghĩ ra được chắc chỉ có mang hạt đậu đổ vào lò tro rồi sai Cinderella đi nhặt lại, trò chơi cũ rích cấp thấp này chị ta chơi từ năm này qua tháng nọ mãi không chán.

Còn về phiên bản cấp cao hơn là bà mẹ của Anastasia, phải nói thế nào nhỉ, hai mẹ con nhà này được cái sở thích khá giống nhau, không chỉ vậy mà trò hành hạ người khác cũng chẳng khác nhau là mấy, nếu cô con gái đổ một thúng đậu vào tro thì bà mẹ sẽ chơi hẳn hai thúng to gấp bội.

Đấy, xem như là tôi đã hiểu rồi, cái gọi là gen di truyền thì làm gì có biện pháp nào để uốn nắn lại nữa đâu.

Lúc Anastasia đang lén lút đổ đậu vào đống tro bụi, khi ấy tôi ngu ngơ còn cố ý đi xuống bếp lấy cái sàng lên, cứ nghĩ như vậy sẽ giúp cho Cinderella làm việc dễ dàng hơn, ai ngờ cuối cùng phát hiện mình đúng là đần hết thuốc chữa rồi.

Cinderella bước ra cửa sau, đi vào sân hô lên.

"Hỡi bồ câu trắng nhỏ tốt bụng và tất cả chim chóc đang bay lượn trên bầu trời, xin hãy tới đây giúp tôi nhặt đậu, hạt nào tốt thì cho vào chậu, hạt nào xấu thì nuốt vào bụng."

Giọng nói lảnh lót vừa dứt thì một đám chim đủ loại đủ màu đã vồ vập bay tới lò than, chen chúc nhặt đậu. Trên người tôi lúc này đâu đâu cũng dính đầy lông chim, cầm cái sàng trong tay mà mắt tròn mắt dẹt nhìn tình cảnh hỗn loạn mình đang chứng kiến.

Được rồi, tôi lại sai rồi, thế giới của công chúa không phải nơi mà một con người bé nhỏ tầm thường như tôi có thể hòa nhập vào được.

Kể từ khi phát hiện trong nhà mình có một bậc thầy thuần thú là Cinderella và cách làm việc của cô ấy, mỗi ngày sau khi hoàn thành nhiệm vụ trồng cây cỏ xong, rảnh rang không có việc gì làm thì tôi lại bắt đầu khiêm tốn học hỏi phương pháp huấn luyện động vật nhỏ, cuối cùng đưa ra kết luận duy nhất.

Chỉ huy động vật nhỏ là kỹ năng tất yếu của công chúa.

Tại sao tôi không điều khiển chúng được?

Rất đơn giản thôi, bởi tôi là nhân vật phản diện. Nhiều nhất thì chỉ có thể làm đại ca của lũ quạ đen, mèo đen rồi vạch ra âm mưu cho chúng đi làm hại các vị công chúa. Giống như Trúc Tức mama thả mèo đen đến chỗ Chân Hoàn trong bộ cung đấu kinh điển Chân Hoàn truyện.

Tôi lại bất chợt nghĩ tới những gì mà người đàn ông thần kinh kia đã nói với mình vào đêm hôm trước.

"Cầu nguyện và mơ mộng, có lẽ cũng không phải hoàn toàn vô dụng."

Hiện tại ngẫm nghĩ lại, ít nhất thì ở trong thế giới cổ tích, điều này rất có khả thi.

------

Thiệp mời của vũ hội đã được đưa tới.
Chị cả Anastasia và mẹ kế xem chừng vô cùng phấn chấn, một ngày ở nhà cứ liên miệng nhắc tới không dưới năm mươi lần, về phần Cinderella, mặc dù không nói gì nhưng tôi vẫn tinh ý nhìn ra đôi mắt của cô ấy sẽ sáng rực lên khi nghe tới buổi vũ hội xa hoa ấy.

Ôi, dù sao đây cũng là cơ hội để thay đổi vận mệnh cả đời chỉ có một lần, tôi lại nghĩ nếu ở thế giới thực, thiếu gia Vương Tư Thông mở tiệc linh đình để tuyển vợ thì đến khi đó chỉ sợ các cô gái sẽ phát điên lên hết cho mà xem.

Tôi vào phòng ngủ, cởi giày rồi nằm lăn ra giường.

Thật lòng mà nói, tôi đang đắn đo xem không biết mình có nên đi đôi hài thủy tinh rồi trộm đổi với chiếc hài mà Cinderella làm rơi trên bậc thang kia không, biết đâu nhờ cách đó mà tôi lại từ chim sẻ vụt lên làm phượng hoàng, trở thành phú bà giàu có nhất của cái xứ sở này trong vòng một đêm cũng nên.

Nhưng ý tưởng này chỉ tồn tại trong đầu tôi được một vài giây rồi lại tan biến thành bọt biển.

Thôi tốt nhất là quên đi, Hoàng tử của Cinderella là ai? Một gã khờ chính hiệu với chỉ số IQ không thua kém gì loài chim.

Nghĩ thế này nhé, Hoàng tử lấy tôi rồi, một khi bầy chim ngứa mắt mà kéo đến líu ríu rủ rỉ bên tai hắn, lỡ như chúng nó bảo

"Ngài lấy nàng ta còn không bằng làm một vị vương tử suốt đời ở giá" thì chết tôi à?

Tôi trở mình, tiếp tục rơi vào trầm tư.
Chẳng qua có thứ mà ngẫm nát óc tôi vẫn không tìm ra lời giải thích hợp lý, tại sao người ngồi trên cái ghế Hoàng tử quyền thế ngút trời đến mức ấy mà cứ nhất định phải mở cả đại hội tuyển tú quy tụ đồng bào phái nữ trong nước như vậy?

Kết thông gia với người nước ngoài không được à? Không nói những cái khác, cứ tìm gia tộc môn đăng hộ đối chẳng phải là ổn thỏa hết sao?

Tôi đã suy nghĩ rất nghiêm túc về vấn đề này, cuối cùng đưa ra một đáp án.
Tác giả của câu chuyện cổ tích này chắc hẳn không phải là người thuộc tầng lớp thượng lưu.

Nói một câu có vẻ hơi đả kích, sự thật là cuộc sống nghèo khó đã hạn chế trí tưởng tượng của tôi.

Có điều nếu đổi cách nghĩ khác, thì tiên đỡ đầu vẫn xuất hiện, một khi đã nhiễm phải ma thuật thì đôi hài thủy tinh sẽ không còn hồi phục được nguyên trạng, thế thì còn có cái gì là không thể nữa?

Tôi lắc đầu thật mạnh muốn đá văng mấy thứ rối tinh rối mù chẳng đầu chẳng đuôi ra khỏi óc, thế nhưng một vấn đề khác lại xuất hiện.

Sau khi Cinderella được gả cho Hoàng tử thì kết cục của tôi trong vở kịch này sẽ như thế nào?

Là chấm dứt, quay trở lại với thế giới thực, hay câu chuyện vẫn sẽ tự nhiên tiếp tục?

Mà nếu nó tiếp tục, thì nhân vật phản diện mà tôi đang sắm vai sẽ lại gặp phải những sự kiện kì quái không thể lường trước gì?

Đầu tôi bắt đầu xoay vòng, hàng loạt tình tiết về những kết cục của các nhân vật phản diện trong truyện cổ tích mà mình từng đọc không ngừng hiện ra một cách sinh động và rất chân thực.

Hoàng hậu độc ác của Công chúa Bạch Tuyết chân xỏ hài thiếc đỏ bị nung nóng, khiêu vũ cho đến lúc trút hơi thở cuối cùng.

Mụ phù thủy xấu xa trong Nàng tiên cá bị Hoàng tử băm thành từng vụn thịt nhỏ. Tất nhiên, đây là phiên bản cũ cách đây vài năm của Disney.

Gothel của Người đẹp tóc mây Rapunzel rơi xuống từ tòa tháp cao chọc trời, xương nát thịt tan.

À đúng rồi, làm sao có thể không nhắc tới ba nhân vật bị chim mổ mù hai mắt bao gồm Anastasia, bà mẹ kế, và... tôi.

Than ôi, nếu như vậy thì nhân vật phản diện chưa phải là kẻ ác nhất đâu, mà chính xác phải là người tạo nên bộ sưu tập những hình phạt tàn nhẫn ấy - tác giả. Tuy ở một phương diện nào đó ta sẽ thấy nhân vật phản diện đáng bị ném đá nhất, nhưng thực tế nhân vật chính cũng không thiệt hại quá lớn và cuối cùng vẫn luôn là happy ending sống hạnh phúc suốt đời. Chung quy, mấy cách chết ấy có phần hơi biến thái.

Nếu nhân phẩm của tôi chưa đến mức làm ông trời chướng mắt, đến lúc câu chuyện hạ màn mà vẫn không ngỏm củ tỏi thì kế tiếp chẳng biết là sẽ có chuyện gì nữa đây.

Nếu quan hệ của tôi và Cinderella trở nên tốt đẹp, cô ấy thành Công chúa, thì 80% tôi cũng được hưởng ké phúc khí của em gái rồi một bước lên mây luôn.
Nhưng điều kiện tiên quyết không chỉ có mỗi việc tạo dựng mối quan hệ khăng khít với nhau mà trên hết Cinderella phải biết cách ăn nói khéo léo, học cách xã giao với lớp người quý tộc ăn sung mặc sướng kia.

Được rồi, thật ra mà nói tôi không quá tin tưởng vào cô em gái này lắm, để nàng thiếu nữ quanh năm chỉ biết xoay quanh việc nhà cửa, chơi đùa cùng động vật nhỏ bước chân vào cung điện Hoàng gia xa hoa phù phiếm là thử thách vô cùng khó nhằn. Một cô gái chân yếu tay mềm chưa từng nếm trải mùi vị cuộc đời rơi vào vòng xoáy đấu đá tranh giành lẫn nhau rồi sau đó sẽ biến thành cái dạng gì? Đương nhiên, nếu Thái tử tranh vị hay đại thần gì gì đó có cùng chỉ số IQ với Hoàng tử thì tôi không nói làm gì.

Nghĩ đến đây, lòng tôi lại càng nặng trĩu.

Tôi có quá lý trí không? Có phải tôi nên đứng dưới góc nhìn của một kẻ ngốc nghếch để phân tích mọi việc, như vậy thì Drizella mới đúng chất là một Drizella danh xứng với thực chứ nhỉ?

Nhưng mà tôi không làm được!

Cinderella rõ ràng là Cinderella, Anastasia là Anastasia không thể trộn lẫn, cha của tôi thì chính là cha tôi - người mang đến cho tôi sự ấm áp trước đây chưa từng có. Thực sự tôi không muốn coi đây chỉ là một câu chuyện cổ tích đơn thuần.

Hỡi ôi!

Những gì xảy ra sau đó giống y như trong sách biết.

Vào buổi chiều trước khi vũ hội bắt đầu, chị cả của tôi đang bận rộn thử hết bộ váy này sang bộ váy khác, đôi hài này sang đôi hài kia, vừa thử vừa xuýt xoa cảm thán, thiếu điều chỉ muốn đắp lên người toàn bộ những chiếc váy lộng lẫy nhất trong rương quần áo mà cha mang từ thị trấn nhỏ bên cạnh về.

Mà mẹ kế thì đang đứng một bên liên tục góp ý cho gái yêu của mình, gì mà tay áo phải xắn cao hơn mấy phân, trâm cài tóc không hợp với hoa văn của váy, hai mẹ con người ca kẻ xướng trong phòng khách, tiếng cười đùa của họ cách bức tường truyền vào phòng rồi tới tai tôi mà nghe cứ ong ong vo ve như tiếng đám ruồi đang bay qua bay lại, rõ ràng đến nhức hết cả đầu.

Tôi bực bối đứng dậy bước ra ngoài xem Cinderella đang làm cái gì.

Mới vừa bước ra đã thấy Cinderella lấp ló ở cửa, cái đầu nhỏ thò vào trong, thậm thà thậm thụt như sắp làm chuyện xấu.

"Làm gì đấy?"

Tôi đi đến trước mặt cô ấy cất giọng hỏi.
Cinderella nhoẻn miệng cười ngượng ngùng.

"Em... em đến hỏi mẹ có thể cho phép em tham gia vũ hội hay không."

... Cô cảm thấy với phong cách làm việc của bà ta thì cô được đi không?

"Cô đừng dại mà hỏi, cứ lặng lẽ đi là được rồi, miễn cho mẹ kế lại càng ghét bỏ cô hơn."

Vẻ mặt Cinderella như đang nói

"Chuyện này làm sao có thể!", thành công khiến một đứa từ nhỏ đến lớn chỉ biết phá phách là tôi đây dần cảm thấy hơi áy náy.

Ôi, chẳng sao hết, dù sao có bà tiên đỡ đầu rồi không phải à, không cần nói cũng biết đêm nay Cinderella chắc chắn sẽ xuất hiện xinh đẹp tuyệt trần trong vũ hội.

Tôi vươn vai ngáp ngoải, một mình ra cửa vào vườn hoa thăm thú cây cỏ. Lâu lắm rồi không làm công việc yêu thích nên có hơi ngứa tay. Giờ tất cả mọi người đều đang rộn ràng sắm sửa tham gia vũ hội hết rồi, vừa lúc cho tôi ở đây thưởng thức chút bình yên hiếm hoi của buổi cuối ngày.

------

Thành công biến cái cây nhỏ thẳng tắp thành một quả cầu hoàn hảo, lúc ngẩng đầu lên thì mặt trời đã lặn, ánh hoàng hôn ấm áp với sắc đỏ hoang dại như muốn nung mọi thứ tan chảy.

Tôi nhớ mang máng vũ hội sẽ mở vào lúc bảy giờ tối, có lẽ giờ Cinderella đang trên đường đến cung điện rồi.

Tôi đứng dậy duỗi cái lưng nhức mỏi tê rần, ưỡn eo rũ hết mấy chiếc lá rơi trên người xuống.

Đêm nay ở nhà không có ai, tự do thoải mái, chẳng bằng làm một bữa tiệc BBQ ngay tại vườn hoa để chiêu đãi bản thân một bữa.

Chân dợm bước vào kho để lấy củi thì bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng khóc quen thuộc. Âm thanh không lớn, nhưng nghe sao cũng thấy vô cùng tủi thân.

Tôi vội chạy đến kho củi nơi phát ra tiếng khóc, vừa đến thì đập vào mắt là cảnh cô gái đáng thương ngồi ôm gối dưới đất, co mình vào góc khóc lóc thảm thiết. Nghe được tiếng bước chân, cô gái ấy mới ngẩng đầu lên nhìn. Một giây đó, cả người tôi choáng váng suýt nữa thì đứng không vững.

"Cinderella? Sao cô còn chưa tới vũ hội?"

Tôi hô lên trong kinh ngạc.

Đây là lúc nào rồi, cho dù luà bà tiên đỡ đầu cũng phải có tí quan niệm về thời gian chứ?

Cinderella thấy người đến là tôi thì càng khóc to hơn.

"Hu hu hu, chị Drizella, chị Anastasia xé rách váy của em rồi, em không thể đến vũ hội được nữa, hu hu hu..."

Tôi sốt ruột thục giục: "Cô mau đi xem có thể gọi bà tiên đỡ đầu tới không."

Cinderella sửng sốt, rồi rơi vào trạng thái ngẩn tò te.

"Bà tiên... đỡ đầu?"

"Chính là bà già mập mạp mặc bộ váy màu xanh màu xám, múa may cây đũa phép là có thể biến ra cỗ xe bí ngô đó!"

Cinderella mờ mịt lắc đầu, mà tôi thì cứ như bị sét đánh.

Không phải chứ, chuyện nhảm nhí gì đang xảy ra vậy!

Cinderella nhà người ta mỗi ngày lo toan từng miếng ăn ngụm nước, thế mà bà tiên đỡ đầu, bà làm ăn thế này mà coi được à? Đúng lúc quan trọng thì bỏ chạy mất hút không thấy tăm hơi!

Tôi xoa xoa thái dương, hít một hơi sâu để bình tĩnh tâm tình, quay đầu nhìn Cinderella đang bất lực tột cùng.

"Cô đừng khóc nữa, giờ chạy ngay vào phòng tôi thay một bộ lễ phục khác.."

"À đúng rồi, tốt nhất là chọn cái màu xanh đấy nhé."

Tuy vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì nhưng Cinderella vẫn ngoan ngoãn làm theo, cô gật đầu xoay người chạy lên lầu. Nhân lúc đó tôi cũng chạy vội ra chuồng ngựa lôi một con trông có vẻ chạy nhanh của cha ra.

Cinderella rất nhanh đã thay quần áo chỉnh tề đi xuống dưới, trông tổng thể tươm tất sạch sẽ nhưng tôi luôn cảm thấy có gì đó rất khác so với trong ấn tượng của mình.

!!!

Chết mịa! Đôi hài thủy tinh bling bling kia đâu?

Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này thì tìm đâu ra đây! Giờ mà đi mài cái bình pha lê trong nhà ra thì quá muộn rồi.

Lúc não tôi bị vắt sắp ra bã thì bạn tốt của Cinderella - chú bồ câu trắng từ xa bay tới, hình như còn ngậm thứ gì đó, khi nó đáp xuống vai cô ấy tôi mới nhìn rõ, thì ra đó là một đôi hài thủy tinh.

Ừ nhỉ, sao tôi lại quên béng mất đây là truyện cổ tích cơ mà.

Mắt tôi dán vào đôi hài, nhưng nhìn ngang nhìn dọc tôi vẫn có cảm giác chúng giống như mấy đôi giày búp bê bằng nhựa bán sỉ giá năm nhân dân tệ trên Taobao là thế quái nào?

Ôi thôi kệ đi, còn hơn là phải mang giày vải thêu tới khiêu vũ với Hoàng tử.

Tôi nhún vai, dùng tốc độ nhanh nhất giúp Cinderella xỏ hài rồi đỡ cô ấy lên lưng ngựa.

"Thời gian của cô không còn nhiều, tôi chỉ có thể giúp đến đây thôi, cô cưỡi ngựa nhanh lên còn kịp."

Vừa nói xong thì Cinderella hô lên làm tôi hú hồn chim én.

"Lại làm sao nữa."

Cinderella ngồi trên lưng ngựa nở nụ cười hết sức xấu hổ.

"Cái đó... em không biết cưỡi ngựa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro