Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

??

???

Ồ quao? Cô chẳng phải là công chúa à? Tài năng giao tiếp với động vật nhỏ của cô đi đâu rồi?

"Cô không thể trao đổi với con ngựa ư?"

Cinderella hổ thẹn cúi thấp đầu.

"Em chỉ biết nói chuyện với chim nhỏ, em có quen một cô gái ở trấn nhỏ bên cạnh tên là Rapunzel, chỉ cô ấy mới có thể giao tiếp với ngựa."

Ý của cô là sao đây? Muốn tôi tới chỗ vị láng giềng là một công chúa cổ tích khác, bám vào tóc của Rapunzel rồi dũng cảm đu lên tòa tháp giúp cô ấy đu xuống hả?

Cô nghĩ tôi là thành viên của biệt đội Powerpuff Girls đấy phỏng?

Tôi hít vào một hơi thật sâu.

"Nhích mông ra đằng sau đi, để tôi cưỡi cho."

Cả người Cinderella run rẩy, lắc lư mất cân bằng từ từ dịch chuyển, tôi thuận thế xoay người ngồi lên lưng ngựa, tay nắm chặt dây cương.

"Chị Drizella, hóa ra chị cũng biết cưỡi ngựa ạ?"

Đối diện với ánh mắt ngưỡng mộ của Cinderella tôi chỉ biết mỉm cười lắc đầu.

Tôi quất roi vào mông ngựa, con ngựa hí lên tràng dài rồi lao vút ra ngoài, Cinderella hét lên thảm thiết rồi ôm vòng lấy thắt lưng tôi.

Tôi dùng hết sức bình sinh để giữ chặt không cho dây cương vuột mất, mà sức lực của con ngựa vô cùng lớn, tay bị chà sát với sợi dây bỏng rát, tôi quát lớn với Cinderella đang ôm từ đằng sau, cô nàng này có vẻ sắp không thở nổi đến nơi rồi đây.

"Cô đừng nhắm mắt! Mở mắt ra chỉ đường đến cung điện cho tôi!"

May mắn một điều đó là Cinderella bây giờ đã có tiến bộ rõ rệt, mặc dù đang sợ tới mức hồn bay phách tán, gào khóc không ngừng nhưng vẫn nghe lời bảo tôi rẽ trái.

Ngựa phóng trên đường như tia chớp, tôi và Cinderella sau một hồi phong ba bão táp thì cuối cùng cũng đáp tới trước cảnh cổng cao ngất của cung điện Hoàng gia.

Con ngựa vừa dừng lại thì tôi cũng xây xẩm hết mặt hết mày, tim gan phèo phổi ùng ục cồn cào như muốn trào cả ra ngoài. Và cùng lúc một vấn đề nghiêm trọng khác lại phát sinh.

Nếu bà tiên đỡ đầu chưa xuất hiện thì đồng nghĩa với việc phép thuật trên người Cinderella sẽ không bị mất đi hiệu lực, vậy thì sau mười hai giờ đêm nay tôi nên làm cách nào để thuyết phục cô ấy chạy trốn đây?

Tôi trầm tư vài giây, sắp xếp lại ngôn ngữ trong đầu rồi quay sang nhắn với Cinderella.

"Trước khi vào hãy nghe tôi dặn, đừng mải chơi đến nỗi quên giờ giấc, sau mười hai giờ chị và mẹ kế của cô sẽ trở về nhà, đến lúc đó bọn họ phát hiện cô đã biến mất thì hậu quả là sẽ bị giam lỏng trong phòng tối đó biết chưa?"

Nghe tôi nói thế Cinderella mặt trắng bệnh gật đầu như giã tỏi.

Ui chao, có vẻ như cái mác phản diện này của tôi cuối cùng cũng có cơ hội được phát huy rồi đấy.

Tôi nhảy xuống ngựa, kết quả hai chân bủn rủn mềm nhũn như con chi chi, xém tí là ngã sõng soài ra đất.

Có lẽ sau chuyến đi này tôi phải nói lời chia tay và không bao giờ gặp lại loài động vật có tên là ngựa này nữa đâu.

Đứng chờ một lúc đến khi chân đã khôi phục lại thì tôi mới dẫn Cinderella bước tới "nấc thang lên thiên đường", lúc này mị lực của nhân vật chính - nàng Cinderella xinh đẹp đã bắt đầu tỏa ra tứ phía như ánh hoàng quang chiếu xuống người cô.

Chưa tiến hẳn vào đại sảnh mà loạt ánh mắt đắm đuối của đám con trai nhà giàu đã dán chặt vào dáng hình của Cinderella, mê mẩn dõi theo từng bước chân nhẹ nhàng của cô. Thậm chí đến cả người vừa cưỡi ngựa đến mặt mày xanh lét như tàu lá chuối là tôi cũng nhận được không ít cái liếc mắt đầy ẩn ý.

Bố tiên sư, các ông chưa thấy mỹ nữ bao giờ à? Nhìn cái gì mà nhìn khiếp thế, tối nay chị đây chính là đóa hoa lạnh lùng tuyệt sắc, có nhìn lòi mắt thì cũng không thể chạm được đến một cọng lông của chị đâu!

Tôi che chở cho Cinderella, dẫn cô ấy đến nơi vũ hội đang diễn ra tưng bừng, vừa liếc mắt đã nhìn thấy nam chính người người tung hô trong truyền thuyết.

Trên đầu đội cả cái vương miện to khủng thế kia, nhìn chẳng khác gì bia ngắm, đến thằng đui cũng phải thấy mờ mờ.

Tướng mạo của anh chàng Hoàng tử này cũng coi như tuấn tú sáng sủa, đúng với tiêu chuẩn của Hoàng tử trong truyện cổ tích, nào tóc vàng nào mắt tím, hơn thế nữa là đang ở trong thời kì thanh niên trẻ tuổi sung sức. Anh ta vừa nói cười chúc rượu với một người đàn ông trung niên bụng phệ xong thì xoay người lại nhìn về phía chúng tôi đứng.

Mắt tôi đảo vòng, nhanh chóng đẩy Cinderella lên phía trước, tránh ảnh hưởng đến tầm mắt của Hoàng tử.

Mọi thứ xảy ra kế tiếp vô cùng máu chó và diễn biến theo đúng kịch bản Mary Sue hết sức quen thuộc, có thể nói là không khác mấy so với bản cổ tích gốc.

Cái nhìn của Hoàng tử tất nhiên là cao quý và mạnh mẽ hơn gấp một trăm lần so với những con mắt thèm thuồng chăm chú của bọn con em nhà giàu ban nãy. Chỉ một lần nhìn lướt thôi mà bông hoa tình yêu ngủ quên bấy lâu trong trái tim đã bung mình nở rộ, nháy mắt anh ta đã chạy đến bên cạnh Cinderella rồi cầm bàn tay trái của cô lên hôn "bẹp" một phát vào mu bàn tay trắng nõn, sau đó hỏi cô có muốn khiêu vũ với anh ta không.

Cinderella rõ ràng không hề bài xích với thái độ nhiệt tình của Hoàng tử mà ngược lại còn hào phóng đồng ý ngay tắp lự. Cô ấy cùng Hoàng tử sải bước ra giữa căn phòng, hai người nhảy hết từ bài này sang bài khác, cho dù giữa chừng có kha khá người đến mời Cinderella nhưng đều bị Hoàng tử từ chối thẳng thừng với lý do: Đây là bạn nhảy của anh ta.

Nãy đến giờ tôi đứng quan sát bọn họ mà rất muốn vỗ tay khen ngợi.

Nhìn cách Hoàng tử "đánh dấu chủ quyền" với Cinderella mà tôi nghĩ trong tương lai sẽ không cần phải lo lắng cho cô ấy nữa, vướng bận được gỡ xuống, vì vậy cũng sẽ an tâm rời khỏi xứ sở này càng sớm càng tốt.

Từng bước chân xoay vòng lãng mạn của Cinderella và Hoàng tử khiến tôi bắt đầu mơ mơ màng màng, ngoác miệng ngáp cái rõ to, đảo mắt dáo dác nhìn bốn phía thì đúng lúc thấy trên lầu ăn có mấy cái bàn trà nhỏ, phía trên cơ hồ nào là đồ ăn nhẹ và trái cây, thoạt trông rất hấp dẫn.

Nhìn đi, cái này gọi là trời không tuyệt đường người.

Kế hoạch BBQ của tôi mặc dù đã tan thành mây khói nhưng bù lại tôi có thể thưởng thức ẩm thực Hoàng gia chính hãng, coi như không tệ lắm. Thêm nữa là còn lâu mới tới mười hai giờ, tôi cũng không dám rời đi trước vì sợ Cinderella chơi đùa nhập tâm quá mà quên lời dặn của tôi, rồi để khi chạy khỏi vũ hội lại làm rớt mất cả đôi hài thì khổ, vân vân và mây mây.

Tôi đi lên cầu thang dẫn tới lầu hai, lúc này cơ bản tất cả mọi người đều đang ở dưới lầu một vui múa hát ca hết rồi, làm gì có thời gian quan tâm ăn với chả uống. Tôi chỉ đang thay bọn họ cảm tạ vị đầu bếp đã làm ra mấy món này mà thôi.

Mỹ thực trên bàn trông khá rực rỡ, trang trí đẹp mắt làm tôi chẳng nỡ nuốt vào bụng. Bánh ngọt nhỏ, Pudding chocolate, bánh Muffin,... được đặt trong những chiếc đĩa tròn tinh xảo sang trọng, nước miếng của tôi cũng tiết ra ngày càng nhiều.

Cầm miếng bánh quy thơm phức lên nếm thử, mới nhai được hai ba cái, chưa kịp cảm nhận hương vị ra sao thì đột nhiên cảm giác đằng sau có người đang lại gần, tiếp ngay sau đó là một giọng nói tựa như đã từng nghe thấy ở đâu bất thình lình vang lên rõ mồn một giữa không gian tĩnh lặng yên ắng của căn lầu.

"Cô gái nhỏ, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Vừa nghe thấy chất giọng đó tôi đứng hình tại chỗ, tim va mạnh vào lồng ngực, nửa miếng bánh quy vẫn còn đang ở giữa hai hàm răng của tôi, nhổ ra không được mà nuốt vào cũng chẳng xong.

Một bàn tay mảnh khảnh, khớp xương đều đặn vươn lên từ sau lưng, nó mang theo mùi của gỗ, cái mát lạnh mà mộc mạc cũ kỹ thấm đẫm hương vị thời gian cứ thế xộc thẳng vào khoang mũi tôi.

Chưa dừng lại ở đó, những ngón tay thon dài chuẩn xác cầm lấy miếng bánh đang lấp lửng trên miệng tôi đặt xuống chiếc đĩa sứ bên cạnh, sau đó vỗ nhẹ lên vai xoay người tôi lại.

Ánh sáng phát ra từ đèn chùm biến mọi thứ rõ như ban ngày làm tôi thấy hơi chói lóa. Dụi dụi mắt để nhìn rõ hơn, nào ngờ khi mở mắt ra lần nữa, tôi ngạc nhiên vì người đứng đối diện này không ai khác chính là người đàn ông tướng mạo xảo quyệt như con hồ ly mà mình đã gặp vào đêm hôm trước.

Dưới ngọn đèn chiếu rọi, hơi thở nguy hiểm quanh quẩn bên người hắn đã giảm đi rất nhiều. Dáng người hắn trông thật uy nghiêm trang trọng trong áo choàng màu tím đen, vương miện bạc lấp lánh chỉnh tề trên mái tóc chải ngược ra sau, lạnh lẽo đáng sợ.

Theo bản năng tôi lùi lại vài bước giữ khoảng cách an toàn, tay chống lên mặt bàn nhưng lại vô tình đụng trúng đĩa bánh quy làm nó rơi xuống đất.

Tiếng mảnh sứ va đập với mặt sàn tạo nên âm thanh cực kỳ sắc, một đoàn binh lính đứng sau rèm lao ra ngoài, đồng loạt vây quanh tôi như muốn đánh nhau đến nơi.

"Quốc vương bệ hạ, ngài không sao chứ ạ?"

Người lính dẫn đầu nơm nớp hỏi dò, mà người đàn ông kia thì lắc lắc đầu cười, nhấc tay ra hiệu cho những binh lính đang giương cung bạt kiếm lui ra.
Tôi vừa động não một tí thì lại hoang mang tột độ.

Quốc... Quốc vương?

Quốc vương?!

Dường như cơ mặt của tôi xảy ra phản ứng quá mãnh liệt nên người đàn ông bật cười thành tiếng, từng bước thong thả bước đến trước mắt tôi.

"Lúc nói ta trông giống người xấu thì không chút sợ hãi nào, còn rút dao ra uy hiếp. Giờ biết ta là Quốc vương, coi bộ cô bó tay rồi nhỉ?"

Tôi nghiến răng nghiến lợi nghĩ cách làm sao thoát thân một cách nhanh nhất có thể.

"Ngày đó tôi thật sự không biết là ngài bệ hạ tối cao, nếu tôi biết ngài là cha của Hoàng tử điện hạ thì sao dám ở một mình với ngài lúc đêm hôm như thế? Nếu chuyện này khiến Vương hậu hiểu lầm thì cho dù tôi có mười cái mạng cũng không gánh nổi này đâu ạ!"

Mắt tôi nhắm nghiền, tim đập liên hồi, miệng nói hươu nói vượn.

Người đàn ông cười khẩy.

"Vương hậu? Hiểu lầm? Tiểu thư Drizella, cô không biết hay giả vờ không biết? Vợ của ta đã qua đời bốn năm rồi."

Cái... cái gì? Qua đời ư? Tôi nhớ trong truyện cổ tích không hề có chi tiết này cơ mà?

Từng suy nghĩ lướt vèo vèo trong đầu tôi, vẫn giọng điệu lạnh tanh ấy, người đàn ông lên tiếng.

"Từ lần trước ta đã thấy nghi ngờ, cô nói cô chưa từng gặp ta? Cô thân là con gái của Bá tước Ellen - thân tín của Quốc vương, sao lại có thể không biết mặt ta cho được?"

Một tia sáng nguy hiểm vụt chóng qua trong đôi mắt tím nhạt ấy, tôi chưa kịp phân tích những lời hắn ta nói có ý nghĩa gì thì bàn tay to lớn đã bóp chặt cổ tôi rồi hung tợn đẩy tôi ngã xuống bàn.

Tôi gượng người dùng sức để chống đỡ lại cơn thịnh nộ bất ngờ của hắn.

Nhưng đáng tiếc dù có cố mấy đi chăng nữa vẫn không thể thoát khỏi móng vuốt đang khiến mình hít thở không thông.

"Nói đi, cô rốt cuộc là ai?"

Tầm mắt của tôi bắt đầu rã ra, âm thanh người phía trên càng đáng sợ hơn.

"Nói, cô rốt cuộc là ai?!"

"Quốc vương... bệ hạ..."

Tôi khó khăn thở phì phò, quật cường nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Ngài có tin vào... thần linh hay không?"

Người đàn ông tựa hồ khá kinh ngạc với câu hỏi này.

"Cái gì?"

"Nếu tôi nói tôi có thể đoán trước tương lai... trợ giúp ngài... ngài có tin không?"

"Ta nghĩ cô đúng là điên rồ khi lấy cái cớ ngớ ngẩn vô tận cùng này để ngụy biện, nếu cô có thể tiên tri mọi việc sẽ xảy ra trong tương lai thì cô nên sớm chuẩn bị đi vì tôi sẽ giết cô bất cứ lúc nào."

"Không đâu... dự báo nói cho tôi biết... ngài sẽ không làm vậy... Ngài không nên vì cái gọi là chân tướng... mà tự tay giết chết người có thể làm cách tay đắc lực của ngài..."

Người đàn ông im lặng, lực trên tay cũng giảm đi không ít. Tôi thừa dịp nhanh chóng vùng ra, há miệng hít lấy hít để, bình phục trái tim hoảng sợ.

"Bất cứ ai cũng sẽ không đặt cược tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc của bản thân bằng một điều hết sức viển vông như thế, phải không?"

Hắn chắc là sẽ tin lời tôi, thế giới này có bà tiên đỡ đầu, có phép thuật kỳ diệu, mà hắn thân là Quốc vương, nhất định là đã từng nghe được mấy câu chuyện liên quan đến thần linh này rồi.

Quả nhiên vẻ mặt của người đàn ông đã có dấu hiệu hòa hoãn.

"Cho ta một lý do để tin tưởng cô, và nói cho ta biết lý do cô muốn trợ giúp ta."

Hắn vừa nói vừa dồn tôi đến lan can cầu thang, ép tôi phải nhìn xuống toàn bộ khung cảnh vũ hội.

"Tiếp theo đây, chờ tiếng chuông đồng hồ điểm mười hai giờ vang lên, em gái tôi Cinderella sẽ trốn ra ngoài cửa, cũng làm rơi một chiếc hài rồi bị Hoàng tử điện hạ nhặt được. Anh ta sẽ dẫn binh lính đến từng nhà để tìm cô gái xỏ vừa chiếc hài."

Quốc vương nhìn tôi với vẻ không biết nên khóc hay người.

"Đó là em gái cô, nàng ta định làm gì tiếp theo cô tất nhiên là rõ như lòng bàn tay rồi còn phải nói nữa à?"

"Tôi có thể biết em gái tôi sẽ rời cung điện vào đúng mười hai giờ, nhưng tôi chưa từng tiếp xúc với Hoàng tử điện hạ, vậy thì sao lại biết được hành động kế tiếp của ngài ấy là gì cơ chứ?"

"Nếu bệ hạ không tin lời tôi, cứ đợi đến lúc Hoàng tử đi gõ cửa từng nhà là ngài sẽ biết tôi có nói dối hay không thôi."

"Về phần lý do mà tôi giúp ngài... Tôi nghĩ ngay lần đầu tiên gặp mặt đã muốn nói với ngài, chúng ta, cùng chung chí hướng, không phải sao?"

Người đàn ông nhướng mày trầm tư.

"Nếu cô dám lừa tôi rồi bỏ trốn, hậu quả ra sao cô tự suy xét."

Tôi nghiêng đầu nhìn thẳng vào hắn, gằn từng chữ.

"Tôi là thần dân của ngài, có chạy đường nào cũng không thoát khỏi lãnh thổ của ngài."

Hai ánh mắt giao nhau, bàn tay nắm lấy tôi cuối cùng cũng buông lỏng, mà tôi giờ phút này cũng lặng lẽ thở phào một hơi.

"Nếu thật sự như lời cô nói thì Drizella thật sự bây giờ đang ở đâu? Còn cô sao lại nhập vào thân xác này được?"

"Cô ấy... lúc lấy đồ không cẩn thận bị té, bình sứ với mấy cái đĩa trên kệ cũng rơi xuống bể tan tành hết. Vì sự cố không đáng có này mà Drizella đã chết khi tuổi đời còn non trẻ, khi ấy tôi đang ở trên trời nhưng lại bị giáng xuống chốn nhân gian, đúng lúc mượn thân xác của cô ấy để trú ngụ, nếu không thì sao tôi lại giống cô ấy như đúc thế này được chứ!"

Từ trên trời bị giáng xuống? Đúng là cái mồm nhanh hơn cái não, số đã đen nay lại cứ thích tự bôi đen mình!

Người đàn ông dường như đã tin, ánh mắt không còn sự đề phòng ban đầu nữa.

"Thần linh... thần linh?"

Tôi ngước đầu nhìn hắn, vô cùng thành khẩn giống như đang xác thực lại mọi thứ.

Hắn bỗng nhiên cúi đầu nhìn tôi sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười.

"Ta tin, nói ra được những sự thật bất hảo kia thì bị giáng xuống nhân gian cũng chẳng oan uổng. Nếu thiên đường đâu đâu cũng là hạng thần linh rởm như cô thì chẳng bằng xuống địa ngục còn hơn."

?

Ố? Đây là thái độ nói chuyện với thần linh hay sao?

Tôi mở miệng muốn phản bác nhưng đã bị tiếng chuông đồng nặng nề kéo về thực tại.

"Đinh... đinh..."

Theo bản năng tôi quay đầu nhìn về phía chiếc đồng hồ khổng lồ xa hoa được treo trong đại sảnh.

Giờ phút này, kim giây đang thong thả nhích dần lên đỉnh cao nhất, cùng kim giờ và kim phút tạo thành đường thẳng hợp nhất không lệch một li.

Tiếng chuông điểm mười hai giờ đêm vang vọng.

Tương lai tôi đoán trước đã bắt đầu ứng nghiệm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro