1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tay trái chạm tay phải

Thể loại: Hiện đại, ngược, H văn.

Paring: YunJae, YooSu, MinYeon

1.

Hai giờ chiều đúng là thời điểm khiến con người ta thấy buồn ngủ. Nghe thấy tiếng đẩy cửa JaeJoong cố gắng giữ tỉnh táo ngẩng đầu lên nhìn nhưng có một nhân viên đã đi đến đón tiếp rồi.

"Xin chào chị, cho hỏi chị muốn mua nhà hay bán nhà vậy ạ?"

Người phụ nữ trẻ vừa tiến vào đang định đáp lời người nhân viên kia thì ánh mắt chợt lướt thấy JaeJoong, bỗng nhiên ngẩn người, bởi vì chần chừ nên nhìn chằm chằm vào cậu.

JaeJoong thấy người phụ nữ kia cứ nhìn mình, liền vội vàng đứng dậy, dùng nụ cười chuyên nghiệp tiếp đón cô:

"Xin chào, cho hỏi chị muốn mua nhà hay bán nhà vậy ạ? Chúng tôi sẽ đưa ra vài gợi ý và tham khảo cho chị."

Người phụ nữ do dự mở miệng:

"Cậu là... Kim JaeJoong?"

"Đúng vậy."

JaeJoong có hơi ngạc nhiên, nhớ lại xem có phải là khách hàng mình từng tiếp đón không.

"Chị gái cho hỏi tên của chị là gì vậy ạ?"

Gọi chị gái hoàn toàn là một kiểu xưng hô vừa lịch sự lại vừa thân thiết, nhưng người phụ nữ sau khi nghe xong lại xì một tiếng bật cười.

"Cậu gọi tôi là chị gái à? Xem ra thật sự là không nhận ra tôi rồi."

"Hả?"

JaeJoong gãi đầu xấu hổ xin lỗi nói.

"Vậy cho hỏi tên em là gì vậy?"

"Tính cách của cậu đúng là vẫn không hề thay đổi chút nào, hồi đi học trong số bọn con trai trong lớp cậu là đứa mồm mép láu lỉnh nghịch ngợm nhất đấy. Tớ là Lee Gae, cậu có còn nhớ không?"

"Ôi trời, hóa ra là dì cả đó à!"

JaeJoong buộc miệng thốt ra biệt hiệu hồi trung học của Lee Gae, tuy là giọng nói không lớn, nhưng trong phòng đang rất yên ắng, câu nói này khiến hầu hết mọi người đều khúc khích cười trộm.

Ttrong công ty bất động sản của JaeJoong có người nói đùa rằng cậu là con cưng của giới bất động sản. Dù mỗi tháng không phải lúc nào cũng là người bán được nhiều nhất, nhưng hầu như tháng nào cũng ký được ba hợp đồng trở lên. Dựa vào công trạng của cậu thì ít nhất cũng phải làm trưởng một chi nhánh, nhưng hết lần này đến lần khác chưa bao giờ cậu thăng chức, vẫn tiếp tục làm một nhân viên môi giới bất động sản bình thường. Có người cảm thấy khó hiểu, có người chế nhạo, hoặc cũng có những người ngưỡng mộ hay hiểu được. JaeJoong phải giữ vị trí thấp, là bởi nửa kia của cậu đang nắm giữ rất nhiều quyền lực.

Jung YunHo, cục trưởng của cục X. Có người nói hắn là một người đàn ông chỉ cần bạn liếc nhìn một lần lập tức sẽ bị cuốn hút, cũng có người bảo, đừng mê đắm Jung YunHo, người đàn ông đó thâm sâu khó lường lại mang một trái tim mà bạn mãi mãi sẽ không bao giờ có thể chạm tới được.

"A! YunHo, động đậy rồi động đậy rồi này. Trong bụng em động đậy, em có thể cảm thấy được đó!"

JaeJoong đỡ hông đứng dậy, bụng nhô phình lên một khối.

YunHo điềm tĩnh không chút ngạc nhiên nói.

"Dạ dày hết đau rồi thì lấy túi chườm nóng ra đi. Ngày mai em mà còn dám ăn kem thay cơm thì đợi mà xem anh xử lý em thế nào."

"Em phát hiện ra anh càng ngày càng chẳng có tình thú gì cả."

JaeJoong bất mãn lầm bầm nói, vác "cái thai" phình lên đi vào nhà vệ sinh.

"Tình thú của anh cũng không phải là lấy túi chườm nóng giả bộ mang thai."

YunHo cười ám muội nói, ôm lấy JaeJoong từ đằng sau, giúp JaeJoong kéo khóa quần xuống, cầm bộ phận cơ mật kia ra.

"A..."

JaeJoong rên rỉ một tiếng, giả vờ như mình đang tức giận nói:

"Hứng thú của anh là cầm jiji của người khác đó hả? Đồ đàn ông hạ lưu! Em tiểu đầy tay anh giờ đó!"

"Em không thấy là mình nói sai rồi à? Anh chỉ cầm của em thôi."

"Em thật hối hận vì đã lên nhầm thuyền giặc nhà anh. Trước kia đáng ra em nên tìm một cô gái thùy mị khôn khéo mới phải. Sau đó em sẽ có cơ hội thể hiện uy lực trên giường rồi."

"Bây giờ em cũng có thể cuồng nhiệt thể hiện ở trên giường mà."

"Anh cái đồ mù chữ, thể hiện uy lực với cuồng nhiệt thể hiện có nghĩa giống nhau sao!"

JaeJoong xoay đầu mắng YunHo, lại bị hắn nhân cơ hội chồm qua hôn. Nhưng bên dưới không thể kiểm chế được, rạo rạc bắn nước ra.

"Em!"

YunHo không kịp rút tay lại, thật sự là bị JaeJoong tiểu đầy tay rồi.

JaeJoong gần như khóc, cũng cảm thấy ngượng ngùng.

"Em vốn là đang buồn tiểu, anh đáng ra không nên chọc em."

YunHo buông JaeJoong ra vừa rửa tay vừa nói.

"Lát nữa về phòng đóng cửa xử phạt, cái tội để "tiểu dầm"."

Hai người đàn ông sau khi ân ái kịch liệt luôn có cảm giác ngủ đặc biệt ngon. Cho nên tối khuya lúc điện thoại của JaeJoong đã reo được một lúc lâu rồi, cậu mới mơ mơ màng màng quơ tay tìm kiếm, lờ đờ nghe máy.

"Alo?"

"Sớm vậy mà đã ngủ rồi à?"

JaeJoong theo bản năng đưa tay ra nhìn đồng hồ xem giờ một chút, sau đó quát:

"Shim ChangMin, cậu bị bệnh à, mười hai giờ mà còn bảo sớm vậy đã ngủ à?"

JaeJoong rống xong xoay đầu nhìn qua Jung YunHo đang nằm bên cạnh, lại nhỏ giọng hỏi.

"Có việc gì sao?"

ChangMin hì hì cười hai tiếng, cậu giúp khách hàng nhập lệnh giao dịch, sau mười hai giờ đêm là thời điểm ra giá, cho nên cậu chưa ngủ là chuyện bình thường.

"Giọng nhỏ nhẹ vậy, chủ hộ nhà cậu cũng đang ngủ hả?"

"Nói thừa, tớ ngủ anh ấy có thể không ngủ sao."

JaeJoong đưa tay điều chỉnh lại chăn giữ nhiệt cho YunHo. Rồi nói thêm.

"Cậu không có gì nói thì tớ cúp máy đó."

"Có việc có việc mà, đừng cúp. Là thế này, tớ có một người bạn, năm nay có đứa con tốt nghiệp đại học, muốn thi công chức, vào chỗ của ông xã cậu đó, giúp tớ nhờ vả quan hệ một chút."

"À. Tớ đây chuyển lời giúp cậu, có được hay không thì để anh ấy nói với cậu."

ChangMin trêu chọc JaeJoong.

"Sao có thể nói là không biết có được hay không vậy chứ, không phải đối với cậu chỉ là chuyện gió thổi bên gối sao."

"ChangMin cậu đừng nói tào lao, cẩn thận tai bay vạ gió đấy."

JaeJoong không đợi ChangMin độp lại đã cúp điện thoại. Vừa mới đặt di động lại tủ đầu giường đi ngủ lại, thì lại có điện thoại gọi tới. JaeJoong sợ tiếng chuông reo đánh thức YunHo, liền lập tức nghe máy.

"Alo?"

"A? JaeJoong là tớ, Lee Gae đây."

Đầu dây bên kia ngớ ra một lát rồi mới lên tiếng, hiển nhiên là không ngờ JaeJoong lại bắt máy nhanh như vậy.

"Đã trễ thế này rồi, chắc là làm phiền cậu lắm hả."

"Không có gì đâu, cậu nói đi."

YunHo bị đánh thức, duỗi tay ra kéo JaeJoong ôm vào lồng ngực. JaeJoong che ống nói, nhỏ giọng nói với YunHo.

"Anh ngủ phần anh đi."

"Ai đó, quấy nhiễu người khác ngủ, khuya vậy rồi mà còn làm phiền người khác vậy."

"Là khách hàng, cúp liền đây."

Lee Gae đầu dây bên kia nói xong không nghe thấy tiếng JaeJoong trả lời, liền dò hỏi.

"Alo, Alo? JaeJoong cậu có đang nghe máy đó không?"

"Tớ đây, tớ đây. Cậu yên tâm đi, chuyện nhà cửa tớ sẽ nghĩ cách giúp cậu. Có nơi thích hợp sẽ lập tức báo cho cậu. Yêu cầu của cậu tớ cũng đã nắm rõ rồi. A... Vậy đi, con nhỏ nhà tớ tỉnh giấc, lại quấy rồi. Ngày mai tớ sẽ gọi điện lại cho cậu, bye bye."

JaeJoong cúp điện thoại, đưa tay chụp lấy cái tay thô kệch vừa làm loạn phân thân của mình thông qua lớp quần ngủ.

"Quậy cái gì đó, đùa giỡn lưu manh mà cũng không lựa lúc à, đang nghe điện thoại đó."

YunHo xoay người lại đè lên người Kim JaeJoong, già mà không nên nết gian tà cười. Hùa theo câu con đang quấy của JaeJoong vừa nói với Lee Gae.

"Anh muốn bú sữa mẹ."

"Nặn ra được thì coi như anh có bản lĩnh đó."

jaeJoong tưởng là YunHo đang đùa giỡn với mình, hoàn toàn không ngờ ẩn ý của cái hắn gọi là bú sữa mẹ.

"Ở bên dưới có treo sẵn một bình sữa đó, để anh tự nặn lấy."

YunHo nói xong liền chui vào bên trong chăn giữ nhiệt.

2.

Đi kèm với tiếng phanh xe chói tai, YunHo dừng xe lại, nhưng vẫn đâm ngã chiếc xe đạp đi đằng trước.

"Mẹ kiếp! Lái xe cái kiểu gì thế hả!"

Người đàn ông bị va phải đứng lên mặc kệ luôn cả xe, nhằm về phía cửa xe lớn tiếng chửi.

YunHo dụi dụi con mắt, mới nãy tầm nhìn trước mắt hắn đột nhiên mơ hồ, tuy là đã nhanh chóng phanh lại, nhưng không ngờ vẫn đụng phải người ta. Thế nên hắn liền vội vàng xuống xe giải thích với người đàn ông kia.

"Xin lỗi ông anh, tôi nhất thời bị phân tâm, anh có bị thương không? Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra qua nhé?"

Người đàn ông thấy thái độ của YunHo không tệ, đứng tại chỗ nhảy nhảy hai cái rồi nói.

"May mà tôi nhanh nhẹn, chứ lỡ như đụng phải người lớn tuổi, thì thành tai nạn chết người rồi còn gì."

YunHo cười vỗ vỗ vai người đàn ông kia.

"Tôi xin lỗi tôi xin lỗi, mới nãy nghĩ ngợi công chuyện nên bị phân tâm. Người không bị gì là may rồi."

"Umh, không sao rồi, đi thôi, lái xe thì nên cẩn thận một chút."

Người đàn ông gật gật đầu, đi qua nâng xe đạp mình dậy rồi đi tiếp.

YunHo lên xe lái xe chạy đến ven đường rồi dừng lại, lấy tay che phủ mắt, cảm thấy cả người đều không còn chút sức lực. YunHo đoán có lẽ do áp lực quá lớn, cơ thể mệt mỏi quá độ. Lão cục trưởng Gyeong Kwak mới vừa nghỉ hưu, mình tiếp nhận vị trí này việc đầu tiên là phải có được vài thành tích để báo cáo với cấp trên, thu phục được cấp dưới.

"Toàn thân đau nhức? Dễ bị buồn ngủ? Mắt nhìn không rõ? Đàn ông cũng phải quan tâm đến bản thân mình! Nghĩ Lộc Thần sẽ giúp các bạn lấy lại sự tự tin của nam giới!"

Chiếc radio trên xe đang phát ra tiếng huyên thuyên của chương trình quảng cáo về sinh sản.

"Xin chào các bạn nghe đài, bây giờ là thời gian dành cho Nghĩ Lộc Thần phổ cập kiến thức sinh sản nam giới. Hôm nay chúng tôi đã mời tới chuyên gia sinh lí học sinh sản nổi tiếng toàn quốc Kwak DongHae, giáo sư Kwak. Xin chào giáo sư Kwak."

"Xin chào bạn dẫn chương trình, xin chào các bạn nghe đài."

"Giáo sư Kwak, xung quanh tôi có rất nhiều bạn bè nam giới đều hay kể với tôi sau khi sinh hoạt vợ chồng xong thường cảm thấy mệt mỏi, có cảm giác như không thể gượng dậy nổi. Cho hỏi đó là tình trạng gì vậy ạ? Xin ngài hãy giải thích một chút cho chúng tôi được hiểu."

"Vâng. Bởi vì trong tinh dịch của nam giới chúng ta ngoài nước, fructose, protein với lipit, thì còn chứa nhiều loại enzyme và các thành phần khoáng, mà những thành phần này đóng một vai trò không thể thay thế trong cơ chế hoạt động sinh học ở nam giới. Trong đó ai cũng biết tầm quan trọng của kẽm đối với cơ thể con người. Theo khảo sát, mỗi ml tinh dịch chứa 150mg kẽm, hàm lượng cao hơn ở bất kỳ phần nào trong cơ thể. Nếu tính toán mỗi lần quan hệ tiêu hao 2- 6ml tinh dịch thì cũng là mỗi lần cơ thể sống sẽ mất đi 300-900microgram kẽm. Các bạn nên biết là trong cơ thể một người đàn ông có cân nặng 60 kg thì tổng hàm lượng kẽm trong cơ thể không quá 1,5gram. Quan hệ tình dục sẽ khiến cho lượng kẽm rất nhanh bị mất đi."

"Nghiêm trọng như vậy sao ạ, như vậy thì có khi nào sẽ khiến một số đàn ông chúng ta sợ "quan hệ" như sợ gặp hổ không ạ? Nhưng quan hệ tình dục là một phần không thể thiếu trong đời sống hôn nhân mà!"

"Đúng vậy, chuyện quan hệ là một phần trong cuộc sống của đàn ông trưởng thành. Nhưng mà cần phải điều độ."

"Vậy giáo sư Kwak, cho phép tôi hỏi ngài thêm một vấn đề nữa, phải như thế nào mới gọi là điều độ ạ?"

"Vấn đề điều độ trong sinh hoạt vợ chồng tùy thuộc vào số năm kết hôn, thể chất của hai vợ chồng với tuổi tác và các yếu tố khác. Ví dụ như đối với người trẻ tuổi, duy trì từ ba đến bốn lần mỗi tuần là tương đối điều độ rồi. Người trung niên thì mỗi tuần khoảng từ một đến hai lần. Nhưng mà, dù có miệt mài hay không, thì tần suất cũng không phải là thước đo duy nhất, cái quan trọng nhất là cảm giác của ngày hôm sau. Ngoài ra thì vào thời điểm ân ái cũng phải tuân thủ theo tiêu chí "hai không" : Một là sau khi lao động mệt nhọc không nên chung đụng với nhau, nếu không thể lực bị tiêu hao quá độ sẽ gây tổn hại đến "nguyên khí", gây tác hại không nhỏ, hai là sau khi uống rượu không nên quan hệ. Trong Đông y có câu "Uống rượu say mà quan hệ, ham muốn sắc dục sẽ gây suy kiệt tinh lực." Chính là có ý nói đến chuyện quan hệ trong tình trạng say rượu, thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe, là một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến nhanh lão hóa hay chết trẻ."

"Giáo sư Kwak những lời khuyên của ngài quả thật rất có ích đối với chúng tôi đó ạ."

"Trong lý luận dưỡng sinh có những điều sau đây: Điều hòa âm dương, lưu thông khí huyết, bồi bổ tinh khí, tiết dục bảo tinh. Cho nên chúng ta bên cạnh việc vận động điều độ, thì cũng cần phải bổ sung. Cơ thể con người cũng dần dần mất đi các dưỡng chất cần thiết theo thời gian, nếu không bổ sung thì sẽ luôn luôn bị thiếu chất."

"Nói đến bồi bổ tinh lực dưỡng khí huyết, thì sẽ phải nhắc đến Nghĩ Lộc Thần- nhân vật chính trong chương trình giới thiệu hôm nay của chúng ta đúng không?"

"Đúng vậy. Nghĩ Lộc Thần sẽ..."

YunHo vốn nghĩ là do mình làm việc mệt nhọc, tối hôm qua ngủ không ngon giấc nên hôm nay tinh thần không ổn định. Nhưng trong lúc tựa người trong xe chợp mắt, nội dung quảng cáo trong radio ngẫu nhiên vẫn lọt vào tai.

Phóng túng quá độ sao? Phóng túng quá độ thật sự sẽ dẫn đến nhiều tình trạng căng nhức ở mắt, tầm nhìn bị mờ, mắt chuyển động không linh hoạt và nhiều triệu chứng khác, mà mới nãy quả thật cũng bởi do hoa mắt nhức đầu nên suýt nữa là gây ra tai nạn. Nhưng hôm qua chỉ làm hai lần thôi mà, chẳng lẽ cũng đã ảnh hưởng không tốt rồi sao?

YunHo ngẫm lại tuổi tác của mình, cũng đã bốn mươi tuổi rồi, cho dù bề ngoài đạo mạo, nhưng cơ chế vật lý của cơ thể cũng không lừa được ai. Huống chi cũng chỉ mới cai thuốc hạn chế rượu lại được gần hai năm, trước kia hút thuốc như ống khói, rượu thì tổn thương trực tiếp đến dạ dày.

Nghĩ đến đây YunHo lại cảm thấy ảo não phiền muộn. JaeJoong bảo bối của hắn chỉ mới ba mươi, đúng vào thời kỳ hoàng kim nhất của đàn ông. Tuy là hắn chưa từng lo lắng JaeJoong sẽ vì tuổi tác, hay vì vấn đề tướng mạo kiểu này mà kiếm người yêu mới. Nhưng cái hắn quan tâm nhất chính là có thể thỏa mãn được JaeJoong hay không. Thân là đàn ông thì ai cũng muốn người yêu sẽ bị cuốn sâu vào năng lực tình dục của mình, ngưỡng mộ khả năng của mình.

Buổi tối YunHo mang tâm trạng buồn bực về nhà, sắc mặt hiển nhiên không tốt. JaeJoong có chút lo lắng hỏi.

"Anh sao vậy? Không khỏe à?"

"Không có gì."

YunHo quan sát JaeJoong, nhìn cậu mặt mũi hồng hào, không có chút gì gọi là không khỏe, lại càng khẳng định sức lực của mình đã giảm đi, lực bất tòng tâm.

"Nhìn em làm gì? Nếu mệt thì đi nằm một chút đi, làm cơm xong em sẽ gọi anh."

Lời JaeJoong nói vốn là có ý quan tâm, nhưng hiện tại YunHo lòng dạ đang không yên, đặc biệt lại có thêm từ mệt, khiến cho hắn thấy nghe thật chướng tai. Quăng lại một câu lạc quẻ.

"Có mệt hay không thì tự anh biết, em không cần phải nhắc nhở anh."

"Hử? YunHo anh ăn nhầm thuốc súng đó hả? Muốn kiếm chuyện cãi nhau à?"

YunHo cũng biết mới rồi là mình không phải, cho nên không nói gì nữa, quay người vào phòng ngủ.

Sống không thể không có cãi nhau, hơn nữa JaeJoong cũng hiểu áp lực của YunHo lớn hơn mình rất nhiều. Trong tay hắn nắm rất nhiều quyền lực, thậm chí có thể chi phối một số chuyện, nhưng ngược lại trách nhiệm cũng như những mối nguy hiểm rình rập hắn lại càng nhiều hơn. Thật ra nam giới cũng có thời kỳ hành kinh, chịu nhiều sự tác động từ bên ngoài cũng như ảnh hưởng từ bên trong, tùy thuộc vào điều kiện môi trường, thời tiết, những biến đổi của sự đời, tâm trạng của nam giới cũng trở nên thất thường, cảm thấy lười nhác, buồn ngủ mệt mỏi. Người ngày thường hóm hỉnh hay huyên thuyên, thông minh vui tính, cũng có khi đột nhiên miệng lưỡi trở nên vụng về ngớ ngẩn, kiệm lời ít nói, thậm chí lời lẽ khắc nghiệt, không quan tâm đến cảm nhận của người khác.

Cho nên tuy là JaeJoong cũng đoán nguyên nhân dẫn tới thái độ khó chịu của YunHo là do vấn đề sinh lý, nhưng căn bản cái cậu đang nghĩ không giống với vấn đề YunHo đang nghĩ tới.

"ChangMin ah, đây chính là thằng con vô dụng của tôi, lần này còn phải làm phiền cậu nhiều rồi."

Người đàn ông đưa tay nâng nâng kính mắt, dáng vẻ vừa thành thật lại vừa nghiêm túc, thật ra vốn dĩ ông ta chính là người như vậy. Cả đời làm công nhân kỹ thuật tại nhà máy cơ khí, hai vợ chồng có được một đứa con trai, bây giờ vấn đề nan giải là tìm việc làm sau khi cậu ta tốt nghiệp, quen biết không bao nhiêu, không ngờ cậu em vợ giao dịch chứng khoán quen một người tên là ChangMin, liền kiên trì mời đến đây nhờ vả.

"Ngài trước hết khoan cảm ơn tôi đã, chuyện còn chưa đâu vào đâu mà. Tôi cũng chỉ là nhờ vả mối quen biết của bạn bè thôi. Có được hay không cũng phải đợi tin tức từ bên đó."

ChangMin ngồi xuống, quan sát cậu nhóc ngồi ở phía đối diện, tuy chỉ mới khoảng chừng hai mươi tuổi, nhưng gương mặt thoạt nhìn lại trẻ hơn nhiều, nhìn tới khóe miệng, khi cười rộ lên chắc hẳn là sẽ có hiện lên hai lúm đồng tiền.

"Cậu chịu giúp tôi, thì đã là may mắn cho gia đình chúng tôi rồi."

Người đàn ông quả thật đúng là kiểu người không biết nịnh hót, tuy lời lẽ có gượng gạo, nhưng cũng là lời thật lòng của ông ta. Nói xong ông ta liền lập tức hối nhân viên phục vụ mang thức ăn ra.

ChangMin nghe nói gia đình này hoàn cảnh không khá giả cho lắm, không ngờ chỉ mời cơm để cảm ơn mà lại đến một nhà hàng hạng sang như vậy. Nên cũng có hơi ái ngại, tính toán khi nào về sẽ gọi điện thúc giục JaeJoong. Đang lúc thất thần thì nghe có tiếng ai đó đang gọi mình nên nhìn lại, thấy cậu nhóc kia đang cầm thực đơn đưa về phía mình.

"Anh ChangMin, anh gọi món ăn đi."

"Tôi biết gọi món gì đâu chứ. Cậu chọn đi. Tôi ăn mấy món ăn gia đình thông thường là được rồi, không cần khách sáo vậy đâu."

"Em có cảm giác anh ChangMin sẽ biết chọn món ăn."

Cậu nhóc cầm thực đơn đưa qua cho ChangMin.

Cha cậu ta ngồi bên cạnh cũng khách sáo hùa theo bảo ChangMin gọi món ăn.

"Đúng đúng, ChangMin cậu chọn đi. Cậu là người hay ăn quen chỗ rồi mà."

Shim ChangMin cười cười, hỏi cậu ta.

"Tại sao cậu lại nói vậy?"

"Bởi vì... ... Anh ChangMin là người môi dày, người môi dày là người có phúc khí. Người có phúc khí nhất định là hay ăn uống, đứng đầu trong đại phúc khí chính là phúc ở miệng mà."

3.

Niu Niu năm sau sẽ tốt nghiệp tiểu học, cha mẹ nào cũng mong con mình hóa rồng nên cho chúng đi học thêm rất nhiều, YunHo ở bên ngoài đóng vai phản diện, cuối tuần dẫn bà xã và cháu gái đi Haagen-Dazs ăn lẩu kem.

"Buổi chiều con ăn nhiều như vậy, tối về nhà bà ngoại không ăn gì được, cậu lại bị mắng cho xem!"

Niu Niu thật sự dễ gì mà chỉ ngoan ngoãn ăn mình lẩu kem, huống chi bên cạnh còn có cậu lớn YunHo vô cùng cưng chiều mình. JaeJoong nhét cho mỗi người một viên thuốc dạ dày, viên cho Niu Niu là thuốc tiêu thực, còn của YunHo là để phòng ngừa đau dạ dày.

"Hay là gọi điện báo với mẹ, bảo tối không về nhà ăn đi?"

YunHo vừa nói xong, Niu Niu liền reo hò muốn ăn mỳ ý vào bữa tối.

"Con đó, ngồi lại đàng hoàng cho cậu! Còn anh thì lo tập trung mà lái xe đi!"

JaeJoong la cả hai người một lượt, sau đó nói với YunHo.

"Anh nghĩ đây giống nhà anh, toàn là cô giúp việc nấu cơm đó hả. Mẹ em đích thân xuống bếp, bây giờ chắc chắn là bày biện nguyên một bàn lớn rồi. Anh bảo không tới, mẹ buồn không nói, mà còn nhất định sẽ càm ràm em chết mất."

"Được rồi, không phải anh đang đi đây sao. Trong cốp sau xe có để bình rượu, lát nữa cầm theo, anh mua thêm chút hoa quả với bánh ngọt nữa."

YunHo quan tâm hiếu kính với cha mẹ còn hơn cả mình, điểm này khiến cho JaeJoong cảm thấy rất vui vẻ, hạnh phúc.

Vừa vào nhà quả nhiên là mùi cơm đã xộc vào mũi, đồ ăn phần lớn đã được bày lên bàn, không thấy mẹ đâu, chắc là vẫn đang còn chuẩn bị đồ trong bếp. Chào hỏi cha với anh rể xong, JaeJoong để YunHo lại hầu chuyện với bọn họ, còn mình đi vào bếp.

"JaeJoong về rồi."

Chị Kim cũng đang ở trong bếp phụ giúp, thấy JaeJoong đi vào liền hỏi.

"Niu Niu đâu rồi?"

"Đang ở ngoài đó, vẫn đang bám dính lấy YunHo."

"Con ra chơi với Niu Niu đi, ở đây để mình mẹ làm là được rồi, còn thiếu mỗi món canh thôi. YunHo dẫn Niu Niu đi chơi nguyên một buổi chiều chắc cũng mệt rồi. Giờ về nhà rồi, con cũng đừng để nó phải trông cháu hộ con nữa."

Chị Kim đi ra khỏi bếp. JaeJoong nghe cũng hiểu ý, biết mẹ mình vẫn còn thái độ rất khách sáo đối với YunHo, trong lòng vẫn giữ khoảng cách. Vì vậy như đang dỗ dành nói.

"Không sao đâu mẹ, anh ấy thích con nít mà."

"Haizz."

Bà Kim thở dài, bất giác đưa mắt nhìn ra ngoài cửa rồi lại thấp giọng nói.

"Con thật sự tính cứ sống vậy sao?"

"Không vậy thì còn có thể thế nào ạ? Mẹ, mẹ đừng cứ suy nghĩ lung tung. Con như bây giờ chẳng phải là đang sống rất tốt sao."

"Đúng... Rất tốt. Nhưng mà, haizz. Ban đầu cảm thấy nó xảy ra chuyện, sống chết liền kề, mẹ không thể giậu đổ bìm leo, vả lại lúc trước nó cũng đã giúp đỡ chúng ta... Nhưng đã nhiều năm vậy rồi, hai đứa các con cứ vậy, cũng thấy đáng sao. Dù gì hai người đàn ông... Vả lại, JaeJoong con chỉ mới có ba mươi..."

Trong lòng bà Kim vẫn còn vướng mắc, bà thấy YunHo quả thật rất tốt, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có cách nào đối đãi với hắn như con rể hay con trai mình. Chung quy bà vẫn hy vọng con mình có thể lấy vợ sinh con có một cuộc sống như những người bình thường khác.

"Lúc anh ấy ba mươi tuổi, con ở bên cạnh anh ấy, bây giờ anh ấy bốn mươi. Con vẫn sẽ sống với anh ấy, đời người có thể trải qua được mấy lần mười năm vậy chứ, cứ sống cuộc đời như vậy. Con cảm thấy thật sự rất vui vẻ."

Buổi tối ăn cơm xong trở về nhà, JaeJoong khoác áo vest của YunHo trên người, cuộn tròn lại ngồi ở ghế phụ lái nhìn ra bên ngoài cửa xe. Jung YunHo chợt hỏi.

"Em đang suy nghĩ chuyện gì vậy?"

"Em muốn biến thành một con lật đật, dù có bị đẩy thế nào cũng không thể ngã."

Vẻ mặt JaeJoong rất thản nhiên, giọng điệu cũng nhàn nhạt, như thể chẳng hề nghĩ ngợi gì, nhưng dáng vẻ lại chất chứa rất nhiều u sầu.

"Bịp bợm."

"Em rất nghiêm túc đó."

"Cưng ơi, em quên có thế cưỡi ngựa rồi à?"

Phì một tiếng, JaeJoong bật cười, vươn cánh tay đang vùi bên trong lớp y phục ra, thụi nhẹ lên đầu vai của YunHo.

"Đồ hư đốn!"

YunHo thấy JaeJoong bật cười, cũng khẽ cười theo, không nói thêm gì nữa, lái xe rời đi, nhưng thỉnh thoảng lại vuốt ve gương mặt của cậu.

Về đến nhà sau khi đã đậu xe, YunHo làm bộ như đang vô tình hỏi:

"Đã nghĩ kỹ chưa?"

"Vốn dĩ cũng chả cần nghĩ gì cả."

JaeJoong kéo y phục JYunHo mở cửa xuống xe.

YunHo xuống xe theo, đi phía sau lắc lắc đầu, cái đồ bịp bợm đa sầu đa cảm.

"Mẹ anh có từng nhắc đến chuyện muốn anh tái giá không?"

JaeJoong thật ra vốn là một người không thể giấu được tâm sự trong lòng, dù trong quãng thời gian ba năm yêu đương lén lút đã tôi luyện cho cậu chút ít "trình độ".

"Không có."

YunHo vừa mới tắm xong từ phòng tắm đi ra, nửa thân dưới quấn khăn tắm, bên trên để trần truồng. Da thịt tỏa sáng, cơ thể tràn ngập sinh lực cùng với thân hình cân đối khiến cho người ngoài khó có thể mà đoán được tuổi tác của hắn, chưa tính đến những người trong cùng độ tuổi, dù chỉ so giữa những người cùng là đàn ông với nhau, thì hắn cũng là người rất nổi bật.

"Nói dối thối miệng."

JaeJoong hừ một tiếng, liếc xéo trong ánh mắt tràn ngập nghi ngờ và khiêu khích.

YunHo hôn lên miệng JaeJoong một cái nói.

"Không tin thì em còn hỏi làm gì."

"Em muốn xem xem anh trả lời thế nào thôi."

JaeJoong rúc người vào trong chăn, đợi đến lúc YunHo đã lên giường nằm rồi, cậu lại rúc vào trong lòng YunHo.

"Anh đã khiến cho mẹ phải thu hồi cầu thủy tinh rồi."

"Ha ha ha-"

JaeJoong cười lớn.

"Không ngờ anh mà cũng gọi mẹ mình là thầy bói đó."

"Anh đâu có nói vậy."

YunHo cưng chiều cốc đầu JaeJoong một cái, hàm ý không được nói xấu người lớn. Nhưng vẻ mặt cười toe toét lại khó mà đủ sức thuyết phục được.

"Nhưng mà bà lại lấy tư cách người từng trải để giáo dục em, làm em thấy phiền quá đi."

Bà Jung năm xưa từng là người làm nghề giáo, rất giỏi trong việc làm công tác tư tưởng, từng vì muốn ngăn cản cuộc tình trái với luân lý này của YunHo và JaeJoong mà bà Jung đã đến nói chuyện với JaeJoong. Vì vậy đến bây giờ dù đã trở thành dâu của nhà họ Jung nhưng JaeJoong vẫn rất e ngại nhạc mẫu của mình.

"Anh nói xem, em sinh được con trai cho anh, có khi nào nhạc mẫu sẽ thích em không?"

Người đã ba mươi tuổi đầu rồi mà lúc nào cũng thích nói mấy lời không đâu, thường xuyên khiến cho YunHo phải dở khóc dở cười. Nhưng JaeJoong mỗi lần làm nũng trưng ra bộ dạng đáng yêu hầu như toàn gọi mẹ của mình là nhạc mẫu, khiến cho YunHo thấy ngứa ngáy khó mà kiềm chế được.

"Không chỉ có mẹ anh thích em, mà không chừng Viện khoa học Trung Quốc cũng sẽ có húng thú với em lắm đó."

YunHo nói xong trở mình buồn ngủ.

"Anh bây giờ đi ngủ cũng bắt đầu đưa lưng về phía em. Có phải chứng tỏ anh bắt đầu gạt em chuyện gì rồi phải không? Bắt đầu có cảm giác không còn hứng thú với tình cảm của chúng ta, bắt đầu cảm thấy không yêu em nữa đúng không?"

YunHo lại quay người trở ngược lại, hắn biết Kim JaeJoong không phải thực sự nghĩ vậy, chẳng qua tối nay suy nghĩ nhiều chuyện trong tâm tình bất ổn, nên mới muốn được mình cưng chiều thôi.

"Nếu cha mẹ hai bên chúng ta đều ép kết hôn, hai chúng ta cùng nhau tự tử được không? Cho dù chết cũng không chia lìa, lưu truyền lại một giai thoại hóa bướm phiên bản hiện đại đi."

JaeJoong nói xong thì khe khẽ hát.

YunHo nghe được một lát thì hỏi.

"Em hát cái gì vậy?"

"Lương Chúc, hóa thành bướm đó."

"Lương Chúc?"

JaeJoong dùng giọng mũi hát lớn bài hát mới nãy.

"Người yêu ơi hãy bay chầm chậm thôi, cẩn thận phía trước hoa hồng thân gai. Người yêu ơi hãy mở miệng đi, hương hoa trong gió rồi sẽ khiến người say mê ... Ta và người quấn quít nhẹ nhàng bay lượn, bên nhau mãi mãi cùng bay qua chốn hồng trần, đợi mùa thu gió thổi chất chồng những chiếc lá, có thể cùng nhau tàn lụi bên người, ta mãi không hối tiếc."

"Anh sẽ không hóa thành bướm gì đó đâu, anh chỉ biết thành tiên thôi. Bà xã, bây giờ mau hầu hạ phu quân thực hiện song tu để đắc đạo thành tiên đi!"

(*) Song tu: Một kiểu cách thức tu luyện, vừa quan hệ trên giường vừa giúp nhau tu luyện đắc đạo.

4.

"Ư ư ... Ư......."

"Được rồi, được rồi, chẳng phải chỉ bị đâm hai cái thôi sao. Sao lại còn khóc."

JaeJoong khóa chặt mình trong chăn, cuộn thành viên tròn, YunHo ôm cả chăn lẫn người vào lồng ngực, hôn lên vị trí trông có vẻ là hai bên má.

"Chỉ bị đâm hai lần cái á ... ư ... mẹ nó Jung YunHo anh thật sự là đã trung niên rồi đó hả? Anh... hic... Chừng nào tuổi rồi mà còn có thể ... ư... Cương lâu vậy hả..."

"Lúc trước anh đã nói với em rồi đấy thôi, em còn nhiều thời gian để khám phá được chỗ đó càng già càng dẻo dai mà."

Hắn cũng biết hắn có phần quá đà, nhưng hôm nay tâm trạng quả thật rất phấn chấn, từ tối đến giờ đã làm ba lần, mỗi lần đều khoảng nửa tiếng, đoán chừng bây giờ chắc cũng khoảng ba giờ rồi.

"Được rồi, đừng khóc nữa, cũng có phải lần đầu tiên đâu, sao mà vẫn còn khóc sướt mướt giống mấy cô nhóc con vậy."

"Jung YunHo, tổ sư nhà anh, anh mà còn dám gọi em là cô nhóc con, em sẽ đến chỗ làm của anh, gọi anh là Yunnie cục cưng trước mặt mọi người đấy."

"Được rồi được rồi, anh sai rồi. Bà xã lượng thứ, chồng nói sai rồi, lần sau không dám nữa."

"Tha cho anh nữa đấy, em muốn đi ngủ, còn anh không được phép ngủ, massage hông cho em. Rã rời hết cả rồi."

"Được được, em ngủ em ngủ, anh không được ngủ. Anh hầu em, được chưa."

YunHo để cho JaeJoong nằm lại thoải mái, rồi với tay vào trong chăn xoa bóp phần hông cho cậu. Trong lòng cười nhủ thầm, gọi là cô nhóc con thì không vui, mà kêu bà xã thì không ý kiến gì, thật không hiểu nổi tên này rốt cuộc tức giận có lý hay không nữa.

"Umh... ... Alo?"

JaeJoong bị chuông điện thoại đánh thức. Mơ mơ màng màng bắt máy, trở mình mới phát hiện vị trí bên cạnh đã lạnh chỗ rồi. Có vẻ hôm nay cậu chắc không đi làm được rồi.

"JaeJoong, không phải bây giờ là giờ làm của con à? Sao nghe như vẫn còn chưa dậy vậy?"

"Con vẫn chưa dậy, mẹ, mẹ có việc gì ạ?"

"Giờ cũng đã gần xế chiều rồi, sao con vẫn chưa dậy vậy? Vậy là hôm nay con cũng không đi làm à? Nếu thế thì tốt, con dậy rồi về nhà một chuyến đi. Có chút chuyện?"

"Dạ, con ngủ thêm chút nữa đã, dậy sẽ qua liền. Có chuyện gì vậy ạ?"

"Con cứ qua rồi biết, mà chợp mặt một lát thôi, đừng ngủ lâu quá đó."

JaeJoong cúp điện thoại, thuận tay ném qua một bên, xoay người ngủ tiếp, kết quả chưa chợp mắt được chút nào đã bị điện thoại đánh thức. Cậu mơ màng chửi nhắm mắt tìm điện thoại, lục lọi cả buổi vẫn chưa tìm được, định bụng thôi khỏi nghe máy, điện thoại đầu bên kia thấy không ai nghe máy cũng nhanh chóng bỏ cuộc thôi. Nhưng hình như là cái điện thoại đang muốn đối chọi với giấc ngủ của cậu, vẫn không ngừng reo. Cứ vậy làm cậu không thể ngủ được, đến độ cậu hoàn toàn không còn thấy buồn ngủ nữa. JaeJoong đành phải mở mắt tìm điện thoại. Nhặt điện thoại từ dưới đất lên, thấy báo cuộc gọi là từ Shim ChangMin, vừa nghe máy liền chửi.

"Mẹ nó cậu bị điên hả? Gọi điện thoại mà cứ gọi lỳ thế làm gì vậy? Không nghe máy thì chứng tỏ đang có chuyện không tiện nghe máy, cậu vẫn cứ gọi đi gọi lại, tính đi đòi mạng à!"

ChangMin hiểu rõ tình trạng như vậy thì kết quả nếu JaeJoong nhận điện thoại sẽ thế nào, nên điện thoại vừa được bắt lên cậu lập tức đưa di động di ra xa lỗ tai, chờ JaeJoong càm ràm xong mới bắt đầu nói chuyện.

"Chuyện lần trước tớ nhờ cậu hỏi giúp, cậu hỏi chưa?"

"Chuyện gì?"

JaeJoong vừa hỏi ngược lại thì sực nhớ ra.

"Tìm việc dùm một thằng nhóc đó hả? Hỏi rồi, YunHo bảo nói cậu đem CV đưa cho anh ấy, anh ấy xem qua rồi sẽ trả lời lại cậu. Cậu có thông tin của thằng nhóc đó không? Đưa một bản cho tớ ... Umh, không thì cậu trực tiếp đến gặp anh ấy đi. Hai người cũng đâu phải không quen biết nhau, còn bắt tớ trung gian thủ tục lắm trò làm gì."

"Tớ trực tiếp liên hệ với lão Jung nhà cậu, không sợ cậu nghĩ lung tung sao."

ChangMin cười hì hì.

"Ô hô, cho cậu đấy, tặng cậu luôn."

JaeJoong giở giọng lên mặt, nghe trong điện thoại thôi cũng có thể tượng tượng ra dáng vẻ vừa đắc ý vừa khinh bỉ của cậu.

"Được thôi, đây sẽ nhận. Tối tớ mời anh ta ăn cơm, thay mặt anh ta báo cho cậu biết một tiếng."

"Ê này này, cậu còn chưa bước chân vào nhà, đã thay mặt anh ấy báo cho tớ một tiếng à? Không có tôn ti trật tự gì cả, vậy sao có thể nói chuyện với vợ cả được chứ."

"Được rồi được rồi, đây không quấy rầy bà chị nữa, vậy ha, cúp máy đây, bye bye."

JaeJoong cũng cúp điện thoại, sau đó lại mở máy nhắn tin, gửi cho Shim ChangMin rồi nhắn tin cho YunHo: Tối đi ăn cơm với tên dâm tiện kia nhớ đứng đắn một chút, về nhà phải kiểm người, báo trước cho anh biết đó.

Một phút sau, JaeJoong nhận được tin nhắn trả lời của YunHo là sáu dấu chấm.

Buổi chiều về đến nhà, bà Kim vừa thấy thằng con lại hối hận oán thán nói.

"Sao con ăn mặc như vậy hả? Đúng là, quên dặn dò là không xong mà."

JaeJoong nhìn lại mình, áo thun quần bò giày thể thao, không biết có gì không ổn, nên hỏi lại.

"Sao vậy ạ?"

"Ba mươi rồi, cũng không đứng đắn được, ăn mặc như trẻ con."

Ông Kim vội vàng đến hòa giải.

"Được rồi, được rồi, mặc vậy nhìn còn có vẻ trẻ ra. Con tôi đẹp trai vậy, mặc vậy nhìn cũng đẹp lắm."

JaeJoong dương dương tự đắc nói.

"Đúng đó, con mà không đẹp thì YunHo có thể thích con sao!"

Bà Kim hung hăng cú cho Kim JaeJoong một cái, nói.

"Cái chuyện này mà con cũng lấy làm tự hào mà đem khoe à, có thấy xấu hổ không vậy. Mẹ nói trước với con, lát nữa đi ăn cơm, bớt nói lại, chỉ cần cười thôi, không được nói năng tào lao gì đó."

JaeJoong nghi ngờ hỏi.

"Đi đâu ăn cơm ạ?"

"Người bạn đồng đội của cha con cùng tham gia phong trào lên núi về thôn trước kia, đã nhiều năm rồi không liên lạc nhau, mới gần đây có liên lạc lại, nên hai nhà gặp gỡ ngồi với nhau một chút."

"À, vậy mọi người cứ nói chuyện thôi, gọi con về làm gì?"

JaeJoong cứ tưởng mẹ gọi mình về nhà có chuyện gì, vừa nghe hóa ra vậy thì không muốn tham gia. Nhưng mà cậu đã lỡ nói với Jung YunHo là tối về nhà ăn cơm rồi, nếu không thì đã đang nói chuyện với hắn làm kẻ thứ ba, chen ngang giữa hắn và Shim Chang Min?

"Người nhà hai bên ngồi với nhau một chút, cha mẹ đã lớn tuổi vậy rồi, rất hiếm ra tiệm ăn, con cái không đi cùng, con thấy yên tâm được sao?"

Đi rồi mới biết, căn bản không phải là hai nhà vì tụ tập nên mới gặp gỡ nhau, mà thật ra đây là một buổi xem mặt trá hình. JaeJoong vô cùng tức giận, nhưng cha mẹ cũng đã lớn tuổi rồi, nếu cậu thật sự quăng đũa bỏ đi hoặc nói thẳng ra ở đó, thì cũng sẽ làm cho cha mẹ mất mặt. Cho nên vẫn nhẫn nhịn chờ về đến nhà.

"Cha mẹ, mọi người vậy là có ý gì?"

JaeJoong tuy là không phải là một đứa con vô cùng có hiếu gì, nhưng chưa từng bao giờ vừa nghiêm trọng vừa tức giận chất vấn cha mẹ mình như thế này.

"Chỉ là muốn để cho các con gặp nhau, mẹ thấy Yoelie rất tốt, với lại cũng là từng ly hôn."

"Cái gì mà cũng từng ly hôn? Con không phải thích kiểu từng ly hôn!"

JaeJoong gần như hét lớn, đột nhiên từ tận đáy lòng cậu cảm thấy thật mệt mỏi. Cậu vẫn luôn cho rằng cha mẹ tuy là không thích, nhưng vẫn có thể hiểu được cậu, sẽ ủng hộ cậu. Kết quả họ vẫn một mực theo ý họ, tự cho đó là đúng là vì tốt cho cậu, cậu không thể chịu được.

"Con tức cái gì chứ, cha mẹ cũng chưa nói là con thích người từng ly hôn mà. Chẳng qua là thấy con bé đã từng ly dị, thì mới có thể chấp nhận con."

Tuy ông bà Kim sẽ không đem chuyện con mình yêu đàn ông nói ra, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy trăn trở, thấy đó là một căn bệnh. Như thể cho là phía bên nhà gái đã từng ly dị thì sẽ không hoàn hảo, có thể chấp nhận được đứa con đầy khuyết điểm này, sẽ không bắt bẻ gì.

"Con và YunHo ở bên nhau không có gì phải xấu hổ cả, không mượn ai phải chấp nhận!"

JaeJoong mỗi lần cảm thấy vô lực đều sẽ nói những lời này, bởi vì cậu biết, tình yêu của cậu và YunHo không nên để người ta biết được, lúc trước bọn họ đã phải vụng trộm lâu như vậy, bây giờ cũng sẽ không cần phải nửa che dấu nửa công khai vậy. Cậu từng là kẻ thứ ba bị người ta khinh thường, tình yêu của bọn họ từng bị xem là chuyện ngoại tình là ung nhọt của xã hội. Mà cho dù bây giờ YunHo đã ly hôn, thì trong mắt của số đông người khác bọn họ vẫn bị xem là những kẻ điên, là tình yêu đồng tính không được pháp luật bảo vệ.

Năm đó cậu đã tự nhủ với lòng, tôi không cần ai trong các người phải tôn trọng, tôi không cần các người phải hiểu được tôi, tôi không cần các người phải chấp nhận. Tôi chỉ cần YunHo! Nhưng cậu đã hy vọng biết bao nhiêu vào những buổi phải mang theo các phu nhân họp mặt YunHo sẽ giới thiệu cậu với mọi người, đây là vợ của tôi. Cậu đã mong mỏi đến dường nào có thể nắm tay YunHo chúc tết bạn bè và gia đình. Cậu không phải là đứa con gái thích ra vẻ, cần một lễ cưới thật long trọng, chứng minh người chồng mình đã chọn yêu mình thế nào, hôn nhân mình lựa chọn hạnh phúc biết bao nhiêu. Cái cậu muốn, chỉ là mong ước của người bình thường- được gia đình ủng hộ.

5.

"Đây là quản trị viên giám sát Internet mới của chúng ta, cậu Mo, Mo AnYeon. Cậu Mo, đây là Jin MoonGun, Wi Jeong Jeong, Jo Ok Ryeo, Son Gyeol, Yu Hun."

"Xin chào mọi người."

"Xin chào, sau này máy tính của bọn tôi xảy ra vấn đề gì, nhờ cậu giúp đỡ hết đấy!"

"Được, không thành vấn đề."

"Đại ca, anh chàng đẹp trai lại ưu tú như vậy, sao không phân đến phòng bọn em chứ."

Wi Jeong Jeong rất hoạt bát lại vô cùng nghịch ngợm, lần nào gọi YunHo cũng như đang gọi người trong giới giang hồ.

YunHo cười nói.

"Bộ phận kiểm soát mạng cũng bận lắm đó, chỗ mấy cô nhiều người đẹp vậy không ai muốn đến bộ phận của bọn họ sao."

"Em tình nguyện đi, em tình nguyện đi!"

Wi Jeong Jeong nói xong thì nhảy dựng lên giơ tay.

"Cô tình nguyện nhưng tôi không cho cô luân chuyển đâu. Cô là nhân viên cốt cán, phòng các cô mà thiếu ai thì đều sẽ xảy ra rắc rối, lo mà chăm chỉ làm việc đi. Làm tốt thì cuối năm tôi sẽ xin điều chỉnh bậc lương cho mấy cô."

"Đại ca lại trả lời qua loa cho có rồi."

Wi Jeong Jeong bĩu môi, YunHo cười cười đi ra ngoài, dẫn Mo AnYeon đến bộ phận tiếp theo giới thiệu.

Jo Ok Ryeo đứng dậy đóng kỹ cửa lại, tức khắc thấy kỳ quái nói.

"Mọi người thấy không, là Jung cục trưởng đích thân dẫn tới đó."

"Chuyện này thì có gì lạ đâu, nhất định là dựa vào quan hệ để xin vào thôi. Chuyện này trong cục chúng ta có gì hiếm thấy sao."

Wi Jeong Jeong xem thường nói.

"Không phải là hiếm thấy, chỉ là, tôi chỉ cảm thấy Jung cục trưởng rất xem trọng người này thôi. À đúng rồi, mấy cô biết không, lúc trước Jung cục trưởng vì một người đàn ông mà ly hôn vợ mình đó."

"Thật hay giỡn vậy?"

Son Gyeol và Yu Hun cũng bị câu chuyện này cuốn hút theo, ngừng làm việc để hỏi. Bọn họ vào Cục tương đối trễ, có rất nhiều chuyện không biết được.

"Lúc trước tôi cũng nghe nói, hình như cũng ầm ĩ một trận. Vì chuyện này mà hình như Jung cục trưởng phải hầu tòa thì phải. Thiếu chút nữa là không được lên làm cục trưởng rồi, nhưng nhờ cục trưởng tiền nhiệm giúp đỡ hỗ trợ, mới ngồi lên được vị trí này đó."

Jin MoonGun vào sớm hơn bọn họ một thời gian, nhưng cũng không chứng kiến được thời kì YunHo và SukJing ly hôn.

"Chị So biết không nhỉ? Chính ra là trước khi làm ở bộ phận đào tạo, thì năm trước có thuyên chuyển nhân sự mà đúng không. Nghe nói là năm đó chị ấy qua lại với Jung cục trưởng đó."

"Thật vậy sao! Tôi cũng chưa từng nghe chuyện này đó. Chị So xinh đẹp như vậy, nhưng chị ấy gần ba mươi rồi mà vẫn chưa kết hôn. Mà chị ấy giống như có thích ai rồi ấy."

"Đàn ông ai mà lại không có vài nhân tình, vài người đẹp vây quanh chứ, hơn nữa kiểu đàn ông như Jung cục trưởng của chúng ta, phụ nữ ai mà lại không muốn đeo lấy. Nhưng có điều cũng phải nhìn lại mình xem có bao nhiêu khả năng nữa."

"Ok Ryeo, không phải là cô không ăn được nho chê nho xanh đó chứ."

Wi Jeong Jeong nháy mắt giảo hoạt nói.

"Làm gì có, tôi nói thật đó chứ."

Jo Ok Ryeo cãi lại.

"Mấy cô cứ ngẫm lại mà xem, phụ nữ có đẹp đến thế nào cũng có lúc sẽ già đi, lúc nào xung quanh cũng có người trẻ trung hơn mình. Còn đàn ông thì càng già lại càng có giá. Cứ lấy Jung cục trưởng của chúng ta làm ví dụ, một người bốn mươi tuổi, nhưng mấy cô thấy gì nào, địa vị, tiền tài, khí chất, muốn cái gì mà không có chứ. Dám chắc là kiểu phụ nữ nào đã từng gặp qua, đều muốn nắm giữ được trái tim của ngài ấy, không phải chỉ cần đẹp là được đâu."

"Đúng vậy, thật không biết người phụ nữ thế nào mới thu hút được Jung cục trưởng nhỉ."

"Hây ya, lộn đề rồi, không phải mới nãy chúng ta đang nói đến chuyện Jung cục trưởng cặp kè với một người đàn ông sao?"

Son Gyeol phát hiện mọi người tám sai chủ đề, liền nhanh chóng truy hỏi chuyện thu hút sự chú ý của cô mới nãy.

"Người đàn ông đó mấy cô có ai biết không?"

Jin MoonGun gật đầu một cái nói.

"Tôi có nghe kể qua một chút, tôi và Cho Yeong Yeong ở bộ phận đón tiếp nhà ở gần nhau, ngày nào tan sở cũng về cùng. Cô ấy đã từng thấy người đó đến tìm Jung cục trưởng, nói là nhìn rất đẹp. Với lại nhiều người khác cũng từng gặp rồi, bảo là có liên quan đến nghề nghiệp của tụi mình. Có mỗi tụi mình ngày nào cũng ở riết trong phòng, không ra ngoài, có tin gì cũng chỉ có thể nghe qua mấy lời đồn đãi."

"Jung cục trưởng có phải là giờ vẫn chưa tái hôn mà đúng không, chẳng lẽ vẫn còn sống chung với người đàn ông đó?"

Yu Han giật mình nói.

"Không thể nào? Chẳng lẽ Jung cục trưởng thật sự là cái kia sao? Tôi thấy dù ngài ấy cho chơi đùa thì tôi cũng thật không thể nào mà tiếp nhận được. Sau khi đến làm trong cục tôi đã mở rộng tầm mắt nhiều, trước kia tôi cũng không tiếp thụ được. Nhưng mà Jung cục trưởng nếu quả thật là... Trời ơi, tôi thật không dám tưởng tượng."

JaeJoong lúc vào nhà vệ sinh đi nặng thì thấy trên bệ rửa mặt có một chiếc nhẫn y đúc cái đang đeo trước ngực mình, sau khi về lại phòng ngủ thì hỏi YunHo.

"Sao lại đem nhẫn tháo ra vậy?"

Jung YunHo theo quán tính đưa tay liếc nhìn qua ngón áp út rồi nói.

"À, mới nãy đi tắm, anh đem nhẫn tháo ra, chùi xong cũng quên mang vào lại."

"Hồi trước anh đi tắm cũng đâu có tháo nhẫn ra đâu!"

"Hôm nay máy in trong cục xảy ra trục trặc, lúc anh lấy tài liệu ra không cẩn thận để mực dính vào, cứ thấy không sạch. Nên nhân tiễn tháo nhẫn ra rồi rửa tay cho sạch."

YunHo nói xong liền vươn tay muốn lấy nhẫn từ JaeJoong.

JaeJoong không trực tiếp đưa nhẫn của mình cho YunHo, mà nắm tay hắn, nghiêm túc cầm nhẫn đeo vào ngón tay hắn. Giống như unHo năm năm trước chân thành đeo cho cậu vậy, tựa như bọn họ đang ở Hàn Dao chân thành trao nhau lời hứa, tựa như trong suốt mười năm nay mỗi một ngày cậu đều chấp nhất yêu YunHo vậy.

"Sau này không được quên nữa đâu đó."

YunHo bị hành động mới rồi của JaeJoong làm cảm động đến mức mê đắm. Trong thâm tâm người đàn ông có tuổi thầm cảm khái tình yêu mười năm của mình và Kim Jaejoong, cuộc hôn nhân năm năm không được chứng nhận. Có phần kích động đem nhẫn tháo ra, trẻ con nói.

"Em mang lại cho anh lần nữa đi."

JaeJoong lại trịnh trọng đem chiếc nhẫn ẩn chứa tình yêu của bọn họ đeo lên ngón tay của YunHo một lần nữa. YunHo chăm chú nhìn gương mặt của JaeJoong, trên khuôn mặt vừa thanh tú vừa tinh anh cương nghị toát ra vẻ yêu thương cố chấp, khiến cho lồng ngực YunHo xao động như thể mắc phải bệnh tim. Hắn lại đem nhẫn mới được đeo vào tháo ra lần nữa, đặt vào lòng bàn tay của JaeJoong.

"Mang lại nữa đi."

"Anh bị bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế à."

JaeJoong lần này không thể nhịn được nữa thô lỗ đem nhẫn lồng vào ngón tay YunHo.

"Haizz."

YunHo có chút mất mác thở dài một tiếng, bất đắc dĩ khẽ nở nụ cười, cũng không biết là đang cười JaeJoong không hiểu được tâm tình mình, hay là cười hành động ngốc nghếch của mình nữa.

"Đã già đầu vậy rồi mà vẫn còn làm trò vô vị cỡ này, nhanh lên giường ngủ đi."

YunHo lên giường xoay người ôm JaeJoong, tự giễu cợt nghĩ, mình làm loại chuyện đó thật là rất trẻ con. Người đang nằm trong lòng mình, đây mới là điều quan trọng nhất, thực tế nhất.

"Anh có biết đàn ông lúc nào là đẹp nhất không?"

"Lúc nào? Lúc nói anh yêu em à?"

"Con người anh sao già rồi mà vẫn còn nhà quê vậy?"

"Thế thì, lúc đưa tiền?"

"Anh có thể đừng thô thiển vậy được không?"

YunHo chép miệng hai tiếng, ngẫm nghĩ xem JaeJoong đẹp trai nhất khi nào, nhưng hắn thấy bảo bối cũng hắn cả người đều tỏa ra mị lực, nhất thời khiến hắn cảm thấy ham muốn, hắn thật sự không đoán ra được.

"Anh chỉ có thể nghĩ ra được lúc nào em gợi cảm nhất thôi, chính là lúc mắt khép hờ, ngập nước mắt, lại còn rơi mồ hôi, rên rỉ gọi tên anh ... Á!"

JaeJoong cho YunHo ăn một đập.

"Jung YunHo, ba tiếng Kim Jae Joong tương đương với làm tình đó hả? Anh có thể nghĩ đến vấn đề khác được không vậy?"

"Jung YunHo mà cộng thêm Kim JaeJoong thì tương đương với tình yêu, Jung YunHo cộng thêm Kim JaeJoong cộng với ban ngày tương đương với ân ái, Jung YunHo cộng thêm Kim JaeJoong cộng thêm ban đêm mới tương đương với làm tình."

"Nhà nước thật chẳng đi đôi với hành được gì hết, cứ nhìn anh là biết, miệng lưỡi ngọt xớt." (*)

(*): Ý là nói giỏi được cái miệng, chẳng làm mấy.

JaeJoong hừ một tiếng, nhưng trong lòng âm thầm vẫn rất thích công thức của YunHo.

"Đàn ông đẹp nhất là lúc trịnh trọng đeo nhẫn cưới cho người yêu. Nhưng có điều cả đời cũng chỉ có một lần như vậy."

"Ạnh vẫn chưa đeo lên ngón tay được cho em."

YunHo có phần tiếc nuối, bọn họ đính ước nhẫn lúc ở Hàn Dao Tây An, hắn làm thành vòng cổ cho JaeJoong đeo lên cố, bởi vì sợ JaeJoong thấy ngại, mà JaeJoong chưa từng tháo cái này xuống, vẫn luôn mang theo trong rất nhiều năm.

"Nhưng mà YunHo, em vẫn nhớ câu nói trên nhẫn của chúng ta 'Đồng cam cộng khổ, chết không đổi lòng, cả đời như một'. Những lời này đối với em lúc đó mà nói là rất có ý nghĩa. Đối với em bây giờ mà nói, chỉ vậy là đủ rồi. Chúng ta cứ như vậy đến tận khi già đi đối với em mà nói, là không có gì đáng tiếc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ơip