2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


6.

Kim JaeJoong: 【 Cục cưng tri kỉ của tôi ơi ~~ 】

Park YooChun: 【 Biến! Mẹ nó đây đã có tri kỉ rồi nhé! 】

Kim JaeJoong: 【 Giọng điệu sao hung hãn vậy, chưa được thỏa mãn phòng the à? 】

Park YooChun: 【 Mẹ nó con mắt nào của cậu thấy tôi chưa được thỏa mãn vậy? 】

Kim JaeJoong: 【 Giáo sư Park, xin hãy chú ý cách dùng từ khi nói chuyện của cậu, cậu là người làm công tác giáo dục đó. 】

Park YooChun: 【Ờ ông đây thú tính đấy, ông đây đang muốn trở nên thú tính đây! Cậu nói đi cái của tôi đâu có ngắn hơn của cậu ấy, tại sao cứ luôn là cậu ấy nằm trên tôi? 】

Kim JaeJoong: 【 Tôi thấy vấn đề căn bản ở đây không phải là dài hay ngắn ... 】

Park YooChun: 【Chẳng lẽ vấn đề là ở số lượng à? Cậu nghĩ xem nếu tôi mọc ra hai cái, thì có phải là tôi có thể đè được cậu ta không? 】

Kim JaeJoong: 【 Hai cái á? Vậy thì dưới chỗ đó không phải là thành có bốn hòn sao ... Mẹ nhà cậu chứ, Cả dãy lựu đạn! Thật đáng sợ!】

Park YooChun: 【 ... 】

"Chơi cái gì vậy, đã trễ thế này sao em còn chưa ngủ?"

YunHo tắm xong, trải giường xong, còn nấu xong cả sữa, thấy JaeJoong vẫn còn ngồi trước vi tính, không có ý định đi ngủ.

"Đang ngoại tình."

JaeJoong không buồn quay đầu lại thảy lại một câu.

"Gì?"

YunHo cười cười, xoay người rời đi. Sau đó về lại phòng ngủ mở laptop của mình ra vào QQ.

Jung YunHo:【 Cậu đẹp trai ơi, tôi cô đơn quá. 】

Kim JaeJoong:【... 】

Jung YunHo:【Cậu đẹp trai ơi, muốn ngắm tôi một chút không? Có khi cậu sẽ thấy hứng thú đấy. 】

Mở wedcam ra.

Kim JaeJoong:【 ... 】

Jung YunHo:【Cậu đẹp trai, chị dâu cậu không có nhà đâu, đến đây thoải mái một chút đi! 】

Kim JaeJoong tắt máy tính trở lại phòng ngủ, đột nhiên gập laptop của Jung YunHo lại.

"Chị dâu của em là ai?"

YunHo thoáng cái ôm chầm lấy JaeJoong gian tà cười nói.

"Chị dâu của em đang đi ngoại tình rồi."

Phì cười một tiếng JaeJoong, ngồi lên đùi của YunHo, nói.

"Lão già lưu manh, ai là vợ của anh. Anh vẫn chưa cưới em về mà."

"Năm 1968 thời điểm xảy ra cách mạng văn hóa, mộ tổ tiên nhà anh đã bị mất rồi."

"Ai bảo muốn được vào phần mộ tổ tiên nhà anh đâu..."

"Ý anh là phần mộ tổ tiên bên nhà anh đã không còn nữa. Nhà em còn đó không? Anh vào bên nhà em."

JaeJoong ngồi trên đùi của YunHo, cao hơn hắn nửa cái trán, YunHo hơi ngẩng mặt, khẽ gặm cằm dưới của JaeJoong.

"Nếu nhà em không cho anh vào thì sao?"

JaeJoong hỏi lại.

"Em có muốn để anh vào không?"

YunHo rất giỏi hiểu được lòng người, hắn nhận ra khi nói những lời này vẻ mặt và giọng điệu JaeJoong khẽ biến đổi, tuy cậu cũng đã cố che dấu cảm xúc. Cho nên YunHo xuyên tạc chỗ chữ 'vào' đó, nhấc chân lên thúc nhẹ đùi JaeJoong.

JaeJoong hừ một tiếng.

"Vào cái gì mà vào, còn nghĩ đến ba cái chuyện này, còn lắm chuyện, thì em sẽ dùng bốn quả lựu đạn nổ chết anh đấy."

Cuối tuần bà Kim gọi tất cả con cháu về nhà ăn cơm, trong lòng JaeJoong có chút không thoải mái, không muốn trở về.

"Em không muốn đi, hay là anh nói em bị đau đi."

"Nói em bị đau, khác nào sẽ làm cha mẹ lo lắng chứ. Cha mẹ lớn tuổi vậy rồi, đừng để họ phải lo lắng nữa. Nhanh lên, ngoan, đi thay quần áo. Có anh đây."

"Cũng là do anh, tại anh hết đó."

JaeJoong mở miệng càu nhàu, như đang oán trách YunHo. Nhưng vẫn nghe theo lời khuyên của hắn mà đứng dậy đi thay quần áo. Có YunHo ở bên cạnh, cậu mới cảm thấy an tâm.

"Ừ ừ, do anh sai, hay là hôm nay anh mặc váy đi nhé?"

"Ha ha ..."

JaeJoong cười lớn, ám ảnh nặng nề chuyện về nhà cũng đã tan biến.

"Mẹ, con thấy bây giờ phải đi làm công cho người ta, thật chẳng thà chính mình gây dựng sự nghiệp còn hơn. Có vất vả thì cũng là cho cửa hàng của mình, mẹ nói có đúng không."

Chị Kim vừa phụ giúp bà Kim làm đồ, vừa huyên thuyên chuyện nhà với mẹ.

"Tự các con làm khổ mình thôi, nếu con cần tiền, chỉ nói mình mình nghe thì ích gì, đi mà bàn bạc với cha con đi."

"Mẹ, nhìn mẹ nói như thể, con mà kể với mẹ chuyện gì, mẹ đều nghĩ là muốn mượn tiền không bằng."

"Chẳng qua là mẹ đúc kết kinh nghiệm trước giờ thôi, con và Dae Soe mỗi lần tính làm cái gì thì chẳng phải đều vơ vét từng đồng từ mẹ còn gì."

"Mẹ, sao có thể nói vậy chứ..."

"Haizz, được rồi, con cứ thẳng thừng ra đi. Lần này mấy đứa có chuyện gì."

"Chỗ làm của Dae Soe làm ăn không tốt lắm. Anh ấy muốn làm môi giới đất đai. JaeJoong cũng làm nghề này, lại thông thạo hơn anh ấy, nên muốn hợp tác làm cho JaeJoong. Thay vì đi làm cho người khác, thì chi bằng hợp tác làm với người trong nhà, mẹ thấy đúng không?"

"Con đó, tính toán đến mức đó! Con là có ý đồ nhắm đến YunHo người ta đúng không. Mang em trai mình đem bán mà còn có thể thấy thoải mái được."

Bà Kim trong lòng có chút không vui, hai người con rể này, một đứa không chút bản lĩnh gì chuyện gì cũng tính toán từng chút một, một đứa thì vừa rất có bản lĩnh vừa biết quan tâm người khác. Nhưng cái đứa mình thấy vừa mắt thì không phải cưới con gái mình, mà lại đi cưới con trai mình.

"Mấy đứa chúng bây nếu mà muốn lôi kéo JaeJoong nhập bọn, thì tự đi mà nói với nó, xem thử nó có đồng ý giúp không, mẹ sẽ không giúp tụi bây đâu, lỡ làm ăn mà có thua lỗ gì, sau này lại thành ra do mẹ nữa."

Bà Kim không muốn quan tâm đến chuyện nhà của chị Kim, trên bàn cơm anh rể Kim liền hỏi JaeJoong.

"JaeJoong, anh tính mở một đại lý môi giới đất đai nhỏ nhỏ, theo kinh nghiệm của em thì em thấy nhà kiểu gì sẽ cho thuê được bán được?"

"Bình thường nhà ở nằm xung quanh trường học thì tương đối dễ cho thuê hay bán. Như khu Tử Hà khu vùng lân cận khu đường Hối Hữu, ở đó nhiều trường học, hơn nữa đa số là trường lớn, trường chuyên tiểu học của Niu Niu cũng ở đó mà. Rồi cả mấy khu như khu Tây Bình khu xung quanh vườn hoa Ích Phong, ở đó đa số là văn phòng, nhưng giao thông lại không thuận lợi. Rất nhiều người đi làm có thể sẽ đến thuê nhà ở đó."

"Hai nơi này khá gần nhau, mặc dù là hai khu khác nhau, nhưng lái xe chỉ mất năm phút, anh thuê một cửa hàng mặt tiền ở vùng này, thì có thể bán nhà cho cả hai khu đó luôn đúng không?"

Anh rể JaeJoong lúc này có phần hào hứng, theo lời của JaeJoong nói thì dường như có thể thấy được một tương lai đầy tiền đầy bạc.

"Nếu có đủ nhân lực và kinh nghiệm thì đương nhiên là có thể, cái này thì phải xem anh có bao nhiêu tiền để mở đại lý nữa. Có điều hai nơi này bán nhà rất dễ, nên dĩ nhiên là công ty môi giới cũng rất nhiều, chưa kể đến mấy người kinh doanh lẻ tẻ như anh, thì cũng rất nhiều thể loại công ty cũng mở rồi, ví dụ như Liên gia, công ty môi giới Trung Nguyên, cả Ngã Ái Ngã Gia công ty môi giới đất lớn cũng có vài chi nhánh ở đó."

"JaeJoong, anh rể không có nhiều kinh nghiệm về chuyện này, nhưng anh rất có hứng thú với công việc này. Em bày anh nhiều hơn nữa đi."

"Đừng nói chuyện mãi thế, ăn đi cái đã, cả một bàn lớn đang đầy đồ ăn đây này."

Bà Kim rốt cuộc lên tiếng với con mình. Đứa con rể không phải là người làm ăn đàng hoàng, bà không muốn để con mình dính líu nhiều vào chuyện làm ăn của rể. Nên mở miệng ngắt lời, lấy đũa gắp cá cho con:

"Ăn thử chút đi, cá hố đặc sản đó, nhìn xem nhiều thịt lắm này, cá cũng to nữa, mẹ nấu hai con được một dĩa lớn, nhanh ăn đoạn giữa trước đi."

YunHo gắp miếng cá hố bà Kim gắp cho JaeJoong đặt vào chén mình, hành động gây chú ý này khiến mọi người có chút sửng sốt. Bà Kim hơi mất hứng, thầm nghĩ, tuy là tôi không muốn cậu cặp kè với con mình, nhưng chưa bao giờ làm cậu mất mặt hết, cũng đâu phải thiếu đồ cho cậu ăn đâu. Chén đũa đều để đầy đủ, mời cậu đến ăn, cậu lại giành đồ ăn trong chén con tôi ngay trước mặt tôi, vậy là có ý gì. Bà Kim trong lòng thầm nghĩ như vậy, nói ra thì cũng nghe cũng chẳng hay:

"YunHo, món này trong mâm vẫn còn mà..."

Chị Kim tuy là không hiểu YunHo làm vậy là có ý gì, YunHo đâu phải là người thiếu ăn đói kém gì đâu, đâu đến mức phải đi giành cá của JaeJoong như vậy chứ. Nhưng chị Kim biết mẹ mình định nói gì, chuyện kinh doanh môi giới đất đai của nhà cô sau này còn phải nhờ vả Jung YunHo, tất nhiên không thể đắc tội với thần tài, vì vậy cắt ngang lời của bà Kim giảng hòa hỏi Kim JaeJoong.

"JaeJoong em không ăn cá à? Dạo này kiêng cử gì sao?"

YunHo đem thịt cá đã được gỡ kỹ thả lại vào chén của JaeJoong, nhàn nhạt nói một câu.

"Em ấy có ăn cá, nhưng phải được lọc kỹ."

A! Ngoại trừ YunHo JaeJoong và Niu Niu đang ngoan ngoãn ăn cơm, mọi người đang có mặt đều hít một hơi. Ông bà Kim đương nhiên hiểu ý của YunHo. YunHo hắn rất cưng chiều aeJoong, có ai có thể làm được như vậy?

Hai vợ chồng già bị YunHo làm một vố có hơi sượng mặt. Lúc này anh rể Kim liếc nhìn đồng hồ trên tường nói:

"Cũng đúng lúc rồi, chắc đã hầm chín rồi, để đi bưng qua đây."

Món mà anh rể Kim đặt lên bàn là một đĩa lộc tiên hầm (*). Chỗ hắn đi buôn bán chuyên cung cấp lộc tiên, hồi trước mấy lần hắn đem về nhà đều là hàng rẻ tiền, gần đây tính toán muốn nịnh bợ YunHo, nên lần này cố tình mua lộc tiên loại tốt nhất về.

(*) Lộc tiên: Dương vật của con nai.

"Món này hầm càng lâu mới càng ngon, hôm nay gấp gáp quá, chỗ anh còn mấy hộp, khi nào về YunHo mấy đứa mang về đi."

"Ba tỉnh miền Đông Bắc toàn là đồ quý hiếm, đồ tốt thế này thật đúng là không thiếu mà."

YunHo không nói muốn có, nhưng cũng không nói là không cần. Chẳng qua là vẫn muốn giữ thể diện cho anh rể Kim trên bàn ăn, nên dùng đũa gắp ăn.

JaeJoong kề sát vào tai hắn âm hiểm nhỏ giọng nói:

"Dương vật mà anh cũng ăn, thật là tởm."

YunHo nhai một chút rồi nuốt lộc tiên xuống, cũng cười xảo quyệt vừa kề sát tai JaeJoong vừa nói:

"Tuy là nấu được bỏ rất nhiều gia vị, nhưng vẫn không ăn ngon bằng cái của em."

7.

"Wang tổng ngài tiến lên phía trước một chút đi, đúng rồi, một mũi chân thôi. Dan Dan đứng gần Jung cục trưởng một chút. Jung cục trưởng thích cô vậy, sẽ không ăn thịt cô đâu."

Người điều hành việc tổ chức chọc một câu khiến tất cả mọi người đều cười lớn. YunHo cũng hiểu người ta muốn mình và người mẫu giới thiệu xe đứng gần nhau hơn một chút, nhưng lại không dám nói thẳng với mình, nên dùng dùng cách nói khéo để nhắc cô người mẫu. Vậy nên YunHo tự động để tay đặt lên hông của người mẫu giới thiệu xe.

Triển lãm xe lớn được tổ chức trong thành phố, mời đến rất nhiều nhân vật có tiếng tăm trong giới kinh doanh cũng như mấy vị quan chức chính phủ, YunHo nằm trong danh sách được mời. JaeJoong không đi cùng với YunHo, cậu chen chúc trên xe bus đến được trung tâm triển lãm xe vừa đúng lúc thấy YunHo đang chụp ảnh chung với rất nhiều nhân vật nổi tiếng.

"Em đến từ lúc nào vậy?"

YunHo nhìn thấy JaeJoong đến đây, liền kiếm cớ rời đi đến bên cạnh cậu.

"Đáng ra em nên ở dưới gầm xe, chứ không nên ngồi trong xe, để phải thấy hai người ngọt ngào với nhau thế nào..."

JaeJoong đứng trước một chiếc BMWs cười hát một bài hát cũ rất nổi tiếng của A Đỗ.

"Nhắm được chiếc nào không?"

YunHo hỏi.

"Anh tặng em à?"

"Tự nhiên sẽ có người tặng em thôi."

JaeJoong nhoẻn miệng cười một chút, vỗ vỗ cánh tay YunHo, ý bảo hắn mau lo đi đi, để mình thoải mái tự đi xem. JaeJoong tuy rất thích mấy vật dụng trang sức xa xỉ, nhưng cậu sẽ không chủ động đòi YunHo, đặc biệt từ sau khi YunHo gặp phải nạn tù, cậu luôn có chút kiêng kị đối với mấy món đồ xa xỉ hay mấy khoản tiền lớn.

JaeJoong đột nhiên quan tâm như vậy khiến cho YunHo vô cùng cảm động, hắn vươn tay kéo cánh cửa xe sau lưng JaeJoong ra, sau đó nhẹ nhàng đẩy nhẹ JaeJoong, đồng thời lên tiếng bảo vào trong.

JaeJoong cảm thấy có hơi kỳ cục, nhưng vẫn ngồi vào trong xe, còn chưa ngồi được đàng hoàng, YunHo đã hơi lấn người tới, thân hình cao to che hết ngọn đèn, tầm nhìn của JaeJoong bị tối đi. Lúc cậu vẫn chưa ý thức được chuyện gì, môi của YunHo đã cướp đi không khí trong miệng cậu.

"Thưa ngài, ngài cần tìm hiểu thông tin gì, hay muốn trợ giúp gì ạ?"

Trung tâm triển lãm vốn dĩ khắp nơi toàn là người, sao có thể có gan làm chuyện thân mật ở chỗ này chứ, YunHo thật đúng là muốn chết mà. Đúng lúc YunHo hôn JaeJoong, cậu liền dùng tay đẩy ra. Kết quả là lập tức có người đến đây hỏi han, JaeJoong sợ đến mức ra sức đẩy, thiếu chút nữa là làm cho YunHo ngã ra đất.

YunHo trái lại vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, như đã sớm có dự liệu từ trước, quay lại cười với cô bé nhân viên, điềm đạm đáp.

"Đai an toàn có chút vấn đề, cô tới giúp tôi một chút đi."

"Được thôi thưa ngài. Ngài có thích kiểu xe này không ạ? Để tôi giới thiệu sơ qua một chút về hệ thống xe cho ngài."

"Em ở lại đây xem thử thích chiếc nào, anh qua bên chỗ ban tổ chức đã."

YunHo nói xong quay đi thì, bị JaeJoong gọi lại:

"Em nhìn thấy có mấy người nổi tiếng đến đây. Nếu Ryeom Do Ji cũng có tới thì anh xin chữ ký dùm em đi."

"Vậy em đi với anh tới gặp chút đi, còn có thể được chụp ảnh chung nữa."

"Thôi khỏi, em ngại lắm. Anh mau đi đi."

"Anh ChangMin, em làm phiền không cho anh nghỉ ngơi ạ?"

Mo AnYeon gõ mở cửa phòng của ChangMin, thấy người đàn ông trước mặt cậu vẫn đang trong trạng thái buồn ngủ, mơ mơ màng màng. Lập tức cảm thấy hối hận, cậu đến như vậy có hơi đường đột.

"Không có gì đâu, là do tôi làm việc và nghỉ ngơi bất thường thôi."

ChangMin cào cào loạn đầu tóc, để cho Mo AnYeon tiến vào, thấy trong tay cậu ta cầm túi trái cây liền hỏi.

"Cha của cậu bảo cậu tới à?"

"Không không, là em tự mình tới thôi."

"Vậy sao lại còn mua đồ, cậu còn chưa kiếm được tiền mà."

"Hồi đi học em có đi làm thêm. Nên cũng có tiền riêng mà."

"Còn nhỏ vậy mà đã biết lén trữ tiền riêng rồi, cái này gọi là có tiền án rồi đó biết không, cẩn thận sau này vợ cậu kiểm soát chặt cậu đấy."

ChangMin pha cho mình một ly cà phê, nhưng lại đưa cho Mo AnYeon một ly sữa. Cậu quanh năm phải làm giao dịch cần phải uống cà phê để giữ tinh thần tỉnh táo, nên uống cà phê đã thành một thói quen, nhưng cậu biết buổi sáng uống sữa thì vẫn tốt cho cơ thể hơn.

Mo AnYeon uống thử một ngụm sữa, là loại đóng gói, ChangMin đem rót vào ly, dùng lò vi sóng hâm nóng lại một chút.

"Anh pha cà phê thơm quá, em có thể nếm một chút không?"

"Cậu muốn uống thì để tôi đi pha cho cậu một ly."

"Em chỉ uống thử một chút của anh thôi được không, anh không ngại em chứ."

Mo AnYeon cầm ly của ChangMin, cái miệng nhỏ uống thử một ngụm, nhìn như con mèo nhỏ đang liếm nước. Bề ngoài của Mo An Yeon nhìn khá nhỏ, vóc dáng bên ngoài 1m70, kết hợp với khuôn mặt trẻ con, nhìn như mới mười bảy mười tám tuổi vậy.

"Hôm nay đến tìm tôi có chuyện gì sao?"

"Không có gì, em chỉ là tới thăm anh chút thôi. Công việc hiện giờ của em rất tốt, cảm ơn anh."

"Cậu và cha cậu cũng đừng cảm ơn tôi nữa, tôi thật sự có làm gì đâu, mọi người nên đi cảm ơn YunHo mới phải. Còn nữa, cậu ở cơ quan nên hạ mình một chút, ở chỗ đó có rất nhiều người dựa vào quen biết xin vào làm, nên ai cũng không thể đắc tội. Đừng có thấy tất cả mọi người ai cũng vui vẻ, thật ra trong lòng họ ai cũng có tính toán đồng thời cũng có rất nhiều nỗi lo. Cho nên đừng dính dáng vào quá nhiều chuyện, cứ an ổn làm việc, đối với ai cũng nên hạ mình một chút."

ChangMin hiếm có khi nói được lời chân thành, cậu là một người không thích xen vào chuyện người khác, nhưng lại là một người không sẽ không tiếc mạng sống để giúp đỡ bạn mình. Cậu luôn đối xử với Kim JaeJoong như vậy, bây giờ cậu thấy cậu bé đang ngồi trước mặt mình không hiểu sao khiến cho cậu có cảm giác rất thân thiết, cho nên nhiều lời đôi câu.

"Em biết rồi, em sẽ không khiến anh phải thất vọng đâu."

Mo AnYeon ngẩng đầu nhìn ChangMin cười, lộ ra hai khóe lúm đồng tiền, đúng lúc ánh sáng mặt trời chiếu vào, ấm áp đến mức khiến lòng người lay động.

"Ryeom đại minh tinh."

"Ôi, Jung cục trưởng, ngài đây là đang muốn làm tôi ngại chết đấy à. Ngài muốn tuyệt đường sống của tôi đó mà có phải không."

Ryeom Do Ji cười rất hào sảng, có chút không hợp với dáng vẻ nhã nhặn của ông ta. Ryeom Do Ji vốn là môt diễn viên truyền hình thuộc một công ty giải trí, lần triển lãm xe này ông chủ công ty giải trí của mình cũng được mời, nên dẫn theo vài nghệ sỹ trực thuộc công ty đến góp vui, vừa may Ryeom Do Ji cũng tới.

"Tôi thật sự là ngưỡng mộ đã lâu, bây giờ vì hâm mộ nên tìm đến Ryeom đại minh tinh để xin chữ ký đây."

"Ngài muốn xin chữ ký của tôi sao?"

Ryeom Do Ji cười giỡn nói.

"Tôi mới là người muốn xin chữ ký ngài đó. Ai cũng nói nếu có thể lấy được chữ ký của ngài thì giá trị cũng phải trên trăm vạn hay trên cả triệu. Nhưng ngài nổi tiếng là có bàn tay sắc, cửa ải rất nghiêm ngặt, nên đến tận giờ tôi cũng chưa có được bút tích của ngài nữa. Tên của tôi, cũng chỉ dùng để lừa được mấy cô nhóc con, chỉ đáng có mấy trăm đồng mà thôi."

"Anh nói xem tôi tìm anh xin chữ ký, anh lại kể lể vài câu với tôi, rốt cuộc là hai chúng ta ai mới là người làm người kia ngại chết đây?"

YunHo cười, lời nịnh bợ lúc nào cũng phát huy tác dụng , Ryeom Do Ji khen chiến tích của YunHo, tuy YunHo không biết mấy lời này không có chút nào là thật lòng, nhưng được tâng bốc vẫn có chút đắc ý.

"Được, tôi không nói nữa, thời buổi bây giờ nói ra sự thật mà cũng khó khăn. Ngài không cho tôi nói, thì tôi không nói nữa được chưa nào. Để tôi ký tên cho ngài, mở đầu viết "To" ai đây?"

Nơi tổ chức có người nổi tiếng, nên người tổ chức có chuẩn bị sẵn một ít bảng đế ký tên, Ryeom Do Ji lấy bút ra ký tên mình lên đó.

YunHo tìm Ryeom Do Ji xin chữ ký, hỏi han vài câu xong đang định rời đi, lại bị ai đó gọi lại.

"Jung cục trưởng."

YunHo thấy người nọ, cảm thấy có vẻ quen quen nhưng nhất thời không nhớ ra, vừa định mở miệng hỏi, người đó lại cười nói:

"Chỉ gặp nhau có một lần tôi cũng không trông mong ngài nhớ được tôi, nhưng mà tôi hy vọng sau này ngài sẽ nhớ ra tôi."

"Sao? Người có thể khiến tôi nhớ mặt, còn phải xem người đó có đáng giá để tôi nhớ đến hay không nữa."

Buổi tối YunHo không tham buổi tiệc tự phục vụ của ban tổ chức bởi trời đột nhiên bắt đầu đổ mưa, YunHo không muốn để JaeJoong lại phải ngồi xe bus về nhà. Lái xe về đến nhà rồi YunHo lấy bản chữ ký do Ryeom Do Ji ký đưa cho JaeJoong, rồi hỏi.

"Tại sao em lại thích anh ta vậy?."

"Tại sao em lại không thể thích anh ta chứ? Anh ta diễn rất hay đó!"

"Anh cứ nghĩ em sẽ thích kiểu trẻ hơn một chút, hay trào lưu nữa chứ. Kiểu như ca sỹ mới nổi chẳng hạn, không nghĩ là em mà lại đi thích một diễn viên truyền hình. Mà lại toàn là đóng phim cổ trang nữa chứ."

JaeJoong ha hả cười, cũng không biết là cậu đang cười suy nghĩ ngây thơ của YunHo, hay là cười cái sở thích đặc biệt của mình. Cười xong, cậu liền thay đổi ánh mắt, nhìn YunHo nói.

"Biết vì sao không? Bởi vì... em thích, đàn ông lớn tuổi."

JaeJoong nói xong thì mở cửa xuống xe, YunHo lắc đầu buồn cười nghĩ, anh già rồi sao? Rốt cuộc đây là đang thổ lộ, hay là đang nói móc mình đây?

Đuổi theo còn sát hai bước YunHo đem áo vest của mình khoác lên người JaeJoong. Chỗ đậu xe khá nhỏ nên bọn họ chỉ còn cách vài bước nữa là tới nhà.

"Khoác đồ vào lại đi."

"Bình thường em toàn nghe ông xã bảo mình cởi đồ thôi."

Nói xong JaeJoong liếc nhìn YunHo đầy quyến rũ. YunHo âm thầm nghĩ, cứ dụ đi, dụ nữa đi, trước sau gì anh cũng sẽ bị hút khô thôi, đồ yêu tinh.

8.

Yêu cầu tìm nhà của Lee Gae có chút khắt khe, mấy nơi JaeJoong giới thiệu cô đều cảm thấy không hài lòng cho lắm. Trong vòng ba ngày đi xem liên tục bảy căn mà vẫn chưa chọn được, JaeJoong cũng không nói gì, nhưng Lee Gae vẫn thấy có hơi áy náy. Nên khăng khăng muốn mời JaeJoong ăn một bữa cơm.

"Sao có thể vậy được, nếu mời thì cũng phải là do tớ mời, tớ phải đền bù cho cậu, đã nhiều ngày vậy rồi mà vẫn chưa tìm được căn nhà nào đúng ý cậu cả."

"Là do tớ kén chọn quá thôi, làm mất thời gian mấy ngày qua của cậu thế này."

"Đây là công việc của tớ mà, tớ không bận rộn vì cậu thì cũng sẽ bận rộn vì người khác thôi. Bận rộn vì người khác thì người ta không cảm kích gì mình, bạn bè cũ còn biết mà thông cảm cho tớ. Với lại việc mua nhà bán nhà cũng nên có chút khắc khe, giống như chọn chồng ấy, chuẩn bị không tốt sẽ ảnh hưởng cả cuộc đời."

"Ha ha, cũng đúng."

Vẻ mặt của Lee Gae trở nên có chút cô đơn, nhưng vẫn khăng khăng muốn mời JaeJoong đi ăn cơm.

"Cơm nhất định là phải ăn, nhưng theo nguyên tắc sẽ không thể để cậu mời tớ. Trừ phi phải chịu nhận tớ lớn hơn cậu?"

JaeJoong cười hì hì nhắc lại biệt danh của Lee Gae, mở miệng trêu chọc để nắm được quyền chủ động mời ăn. Bởi vì có nói thế nào đi nữa thì cũng không thể có chuyện đường đường là đàn ông mà để một phụ nữ phải mời cơm mình được.

"Cậu thật là..."

Lee Gae có chút tức giận. Thỏa hiệp nói.

"Được rồi, dù sao cũng còn nhiều thời gian."

"Đúng đúng, em cảm ơn bà chị đã cho em cơ hội này. Nếu không mời được cậu, ngày nào tớ cũng nghĩ đến chuyện này, đâm ra sinh bệnh mất."

"Con người cậu thật là, không ba hoa thì sẽ thấy không yên đúng không?"

JaeJoong con người này rất thú vị, ở bên cạnh cậu Lee Gae luôn thấy buồn cười.

JaeJoong cười nói:

"Nghĩ xem đi đâu ăn đi, tớ đi lấy xe."

"Được, tớ đứng ở đây chờ cậu."

JaeJoong đi đến bãi đỗ xe đối diện bên đường lấy xe. Nhân tiện gọi điện thoại cho YunHo.

"Tối có người đẹp mời em ăn cơm, nếu anh không đi ăn tiệc ở ngoài thì tự lo đi đó."

"Umh, ăn ở đâu vậy? Có cần anh đến đón em không?"

"Con người anh sao không nhạy bén chút nào vậy, em đi ăn cơm với người đẹp, anh tính đến phá rối gì hả."

JaeJoong cười hì hì nói giỡn với YunHo.

"JaeJoong cậu... có con à?"

Lúc ăn cơm Lee Gae do dự một hồi lâu rồi vẫn mở miệng hỏi, dường như không hỏi được sẽ cứ cảm thấy khúc mắc trong lòng.

"Con á, tớ không có."

"Tối hôm tớ gọi điện cho cậu, cậu nói con cậu tỉnh giấc mà?"

Lee Gae luôn cố ý hay vô tình nhìn tay của JaeJoong, ngón áp út trơn mịn như hành non, không có vết hằn, không giống một ngón tay đã từng đeo nhẫn. Mà thật ra là nhẫn cưới của Kim JaeJoong vẫn luôn đeo trên cổ.

"Ha ha... Đó là hiểu lầm thôi."

JaeJoong còn đang nghĩ phải giải thích thế nào, thì đã bị Lee Gae cắt lời, tự mình liên tưởng sâu xa rồi nói.

"Ha ha ha, tớ biết rồi, trong nhà cậu có nuôi thú cưng đúng không, bạn tớ cũng có nhiều người gọi chó con của mình là con trai đó."

"Ha ha ha ha."

JaeJoong cũng không biết nên nói gì, đành phải cười gượng, kiếm chuyện đổi đề tài.

"Vừa tốt nghiệp trung học xong cậu lại thi đỗ đi học đại học ở nơi khác không thấy về lại, lần nào họp lớp cũng không thấy mặt cậu, rất nhiều người nhắc đến cậu đó. Năm nay cậu nhất định phải đi họp lớp đấy."

"Tất nhiên rồi."

Lee Gae cười cười, nhưng trong nụ cười vẫn có phần chua xót.

"Năm đó cha mẹ tớ nhất định không đồng ý cho tớ đi học đại học ở nơi đó, lại càng không đồng ý để tớ kết hôn với anh ta, lúc đó tớ vẫn khăng khăng cho bằng được. Bây giờ ngẫm lại thấy thật đúng là không đáng."

"Vậy bây giờ cậu về.."

JaeJoong cảm thấy mình không nên hỏi chuyện buồn của người khác, nhưng lúc nhìn dáng vẻ muốn tâm sự mọi chuyện của Lee Gae, thì vẫn tế nhị ý tứ khéo léo hỏi.

"Tớ ly hôn rồi. Chồng trước của tớ ngoại tình, nửa năm trước tớ liền ly hôn rồi trở về. Trước đây vẫn sống ở nhà cha mẹ, nhưng cũng có nhiều chuyện bất tiện, nên mới nhờ cậu giúp tớ tìm một căn nhà có một tầng để buôn bán đó. Trước giờ sống bên đó chồng trước của tớ kinh doanh quần áo, cũng có chút kinh nghiệm, tớ muốn lại làm công việc đó."

"Cậu đúng là một cô gái mạnh mẽ! Thật khâm phục đó!"

Kỳ thật Kim JaeJoong có phần thông cảm với Lee Gae, nhưng chuyện này dính dáng đến việc ngoại tình, nên cậu cũng không muốn nhiều lời.

"Phụ nữ nhìn bề ngoài thì có vẻ trở nên mạnh mẽ, trong lòng có buồn bã chuyện gì thì cũng chỉ có mình mình biết thôi. Đàn ông mấy người lúc có tiền và khi không có tiền thật sự là rất khác nhau. Lúc không có tiền tìm thấy một người phụ nữ phù hợp thì ra sức theo đuổi cho bằng được, đến khi có nhiều tiền rồi thì lại dễ dàng đổi qua vài người phụ nữ khác."

"Đời người mười phần thì hết tám chín phần không như ý rồi, chuyện quá khứ thì cứ để nó qua đi. Đợi vài năm nữa ngẫm lại một chút thì sẽ thấy thật ra cũng chẳng có gì là ghê gớm lắm nữa."

"JaeJoong cậu nói nghe thật đơn giản quá. Hồi đó tớ đi sớm về tối giúp chồng trước của mình buôn bán, vì anh ta, tớ và cha mẹ luôn ầm ĩ không vui với nhau, đến mức sau đó suốt một năm không hề quay về nhà mẹ đẻ dù chỉ một lần. Cái gì tớ cũng không dám mua, bởi luôn cảm thấy mỗi một đồng đều là tiền mồ hôi nước mắt của cả hai. Nhưng anh ta lại lấy những đồng tiền đó đi nuôi gái, mua nhà, từ ở cho đến ăn mặc đều rất xa hoa. Trái tim tớ thật sự trở nên nguội lạnh. Tớ cũng biết, lần này tớ bỏ đi tuy là đã chia một nửa tài sản, nhưng cũng coi như là để lại nơi đó cho hai người bọn họ, càng tạo điều kiện tác hợp cho bọn họ. Nhưng tớ vẫn không thể chịu đựng được, tớ không có cách nào mắt nhắm mắt mở cho qua mọi chuyện. Rồi mỗi lần về nhà cha mẹ cũng vì chuyện này mà cứ càm ràm tớ mãi, tớ nghe chặp thấy phiền quá, lại trốn đi. Thật sự là từ đầu đến cuối, tớ luôn là một kẻ trốn chạy."

"Đừng nói vậy, cậu... rất tốt mà. Chẳng qua là chồng trước của cậu không hiểu được mà quý trọng thôi."

JaeJoong cảm thấy thật lúng túng, trong lòng vô cùng khó chịu. Cậu cũng từng là người thứ ba, cậu có thể nói gì đây? Chân tình thì không có tội? Huống hồ cậu cũng hiểu rõ, có bao nhiêu đàn ông vì tình yêu thật sự mới đi ngoại tình chứ...?

JaeJoong nghĩ đến vợ trước của YunHo có phải cũng như Lee Gae phải đối mặt với sự ruồng bỏ của người chồng từng đồng cam cộng khổ với mình, luôn phải vừa kiên cường vừa mạnh mẽ nhưng mỗi khi nhắc lại cũng không thể kiềm lòng mà rơi nước mắt không? Cậu đã làm ra một chuyện khốn nạn, cậu cũng biết điều đó.

Hôn nhân không xuất phát từ tình yêu, cũng không phải vì yêu mà kết thúc. Hôn nhân như một cuốn sách triết học, là một loại cuộc sống, là một môn nghệ thuật, thậm chí là một cuộc làm ăn. Nó không giống với tình yêu, đã không có tình yêu, đã không có tình cảm, thì dù bạn không muốn đặt dấu chấm hết cho bức tranh, nó cũng sẽ kết thúc. Mà hôn nhân có thể kéo dài, có thể chịu đựng được, chỉ cần bạn có thể nhẫn nhịn. Nhưng hôn nhân thật ra còn hạnh phúc hơn tình yêu, bởi vì chứa đựng mối ràng buộc sâu sắc hơn chặc chẽ hơn. Chẳng qua là có rất nhiều người phụ nữ đều đang đứng ở ngọn núi này không thấy rõ được sự thật, mù quáng không nghĩ cho mình, một lòng một dạ vì gia đình, nhưng lại không còn sức thu hút đối với chồng mình, quên rằng hôn nhân cũng cần biết đòi hỏi và kinh doanh, không phải chỉ cần bỏ công ra là được.

JaeJoong về nhà được nghênh đón bằng khuôn mặt u ám của YunHo, cậu cũng cau mày một cái. Còn chưa hỏi bị làm sao vậy, YunHo đã bắt đầu kiếm chuyện.

"Em đập cửa ồn như vậy, để hàng xóm nghe thấy thì còn ra cái giống gì."

"Em đập cửa ồn vậy còn không phải là do anh lâu vậy vẫn không mở cửa sao."

"Em không mang chìa khóa nhà à!"

"Lười đem đấy không được sao. Anh ở nhà mà em phải tự mở cửa, em bị bệnh à."

Lúc muốn bắt bẻ nhau, biết rõ người kia không có ý đó, nhưng vẫn cố ý kiếm chỗ để xoáy vào. YunHo âm dương quái khí nói:

"Lười đem? Có phải là đến ngày nào đó em cũng sẽ lười về nhà luôn không?"

JaeJoong vận khí, hết nhẫn lại nhịn, không muốn cãi nhau, chỉ có thể mặc kệ YunHo. Thay giày tháo túi, muốn uống thứ gì ngọt lạnh để đè nén cơn tức. Nhưng vừa vào bếp thì liền hết hồn, bảo là bị ăn trộm ghé qua, thì nói là bị bão càn quét còn giống hơn, một đống lộn xộn bừa bãi kinh hoàng. JaeJoong thật sự không nhịn được nữa, mở miệng hỏi YunHo.

"Bếp sao lại thành thế này, anh đã làm trò gì vậy."

"Anh muốn nấu cơm, nhưng trong nhà đến cả xì dầu cũng không có."

YunHo hừ lạnh.

"Xì dầu hôm qua ăn hết rồi, hôm nay em chưa kịp mua. Mà có vậy cũng đâu đến nỗi anh quậy cái phòng bếp thành thế này chứ. Nồi không ra nồi, chén không ra chén. YunHo, anh tính làm trò gì vậy?"

"Anh tính làm gì á? Anh muốn ăn cơm chiên xì dầu, ngay cả xì dầu cũng không có, thì nhà này sao mà sống được?"

"Làm sao sống á! Anh nói coi làm sao sống đây!"

JaeJoong mới kiềm nén cơn tức thì lại bị YunHo khơi lại, đến độ hô hấp ở phổi như bị nghẹn lại. Dường như không hét to thì sẽ bị tức chết.

"Anh thấy khó ở hả? Thấy khó ở cũng đừng có mà quá đáng!"

"Hai chúng ta rốt cuộc ai mới khó ở đây? Chuyện trong nhà không thèm quan tâm, ra ngoài đi ăn uống tiệc tùng với phụ nữ. JaeJoong em đừng để anh phải nói mấy lời khó nghe!"

"Nói đi! Nói đi! Có lời nào khó nghe nào, anh nói đi! YunHo em không sợ nghe anh nói đâu, nói ra chút nghe coi, cho dù là nói chuyện có thật sự khó nghe hay không, thì nói chút coi, rốt cuộc hai chúng ta ai mới là người làm chuyện khó coi hơn!"

JaeJoong cởi áo vest ném mạnh xuống sàn nhà.

9.

"Sức khỏe cha con ngày càng yếu đi, con nên về nhà thăm nhiều một chút."

"Con biết rồi mẹ. Rảnh rỗi con sẽ lại tới đây."

YunHo nhận lấy quả táo bà Jung vừa gọt xong, vốn định không ăn nhưng cầm trong tay lại cảm thấy bất tiện thành ra hắn cắn mấy miếng lớn ăn luôn.

"Cha con lớn tuổi rồi, dạo này rất hay nhớ mấy người bạn cũ, nên muốn chuyển về căn nhà bên khu quân khu của ông nội con. Lúc đầu mẹ định để cho mấy nhân viên cấp dưới trước kia của cha con tìm mấy người bảo vệ để giúp chuyển đi. Có thể cha con không cho con đến. Con xem thử bữa nào rảnh rỗi tìm người nào đó để dọn nơi ấy một chút đi. Cũng không có nhiều đồ đạc lắm đâu. Mẹ thấy cha con chắc cũng chỉ ở vài ngày thôi rồi vẫn phải về lại nhà. Người già thì hay quen chỗ, bên đó đã lâu không có ai sống, ông ấy chắc ở không quen đâu."

"Dạ, con biết rồi. Để con về gọi người đến, kêu dì giúp việc quét dọn qua nơi đó trước một chút."

Bà Jung trở nên trầm mặc, do dự một lát, thở dài nhưng rồi cũng vẫn nói với con:

"Chuyện đó thì dĩ nhiên rồi, con có thời gian thì gọi người đến, nhưng nhớ báo trước cho mẹ một tiếng, mẹ với dì Jang qua đó trước dọn dẹp một chút. Tuy định kỳ cũng có người quét dọn, nhưng chỗ thiếu hơi người cũng phải sắp xếp sơ lại."

"YunHo, con đang tuổi này vẫn còn có thể có con mà. Chuyện lần trước mẹ nói với con, con thật sự không suy nghĩ thêm một chút sao?"

"Mẹ, mẹ vẫn còn có ý định vớ vẩn đó à."

"Sao lại là ý định vớ vẩn chứ. Mẹ cũng không trông mong gì vào hai đứa các con cả. Mẹ chỉ muốn con có thể có một đứa con, vậy mẹ cũng yên tâm. Với lại mẹ cũng muốn được ôm cháu. Con bây giờ bốn mươi tuổi sức khỏe vẫn rất tốt vẫn còn có thể sinh con được, thụ tinh bên ngoài rồi tìm một người mang thai hộ thì chuyện con cái không thành vấn đề nữa."

Bà Jung ngẫm nghĩ một chút, rồi vỗ vỗ chân con trai mình nói.

"YunHo, không phải là con sợ JaeJoong không vui đó chứ. Chuyện đó cùng lắm thì mẹ cũng tìm cho nó một người mang thai hộ. Hai đứa các con mỗi đứa có một đứa con, như vậy cũng tốt cho nó, chẳng lẽ nhà bọn họ không muốn có con nối dõi sao? Cha mẹ của nó sinh nó ra nuôi lớn như vậy chẳng lẽ lại cứ cam tâm tình để sống vậy bên một người đàn ông à? YunHo chuyện này, nếu con không biết phải mở lời thế nào với tiểu Kim, thì để mẹ nói chuyện với nó."

"Mẹ, mẹ là người cả đời làm công tác giáo dục, làm chính trị. Tại sao cũng càng lớn tuổi lại càng hồ đồ như vậy chứ. Con đã ly hôn rồi, mà còn có con thì người ta sẽ nói thế nào đây. Công việc của con tính thế nào đây? Với lại bây giờ con và JaeJoong vẫn đang sống rất tốt, mẹ đừng làm rối thêm nữa. Mấy chuyện mang thai hộ này không đáng tin cậy đâu, sau này mẹ đừng nói nữa, càng đừng nói lung tung gì với JaeJoong."

YunHo suy cho cùng vẫn là thương vợ, mình thì vẫn có thể chịu đựng được áp lực từ mẹ, nhưng JaeJoong thì không chắc. Con người đó rất hay suy nghĩ trầm trọng vấn đề, không chừng sẽ lại suy nghĩ lung tung.

"Con cái thằng nhỏ này thật là... Thôi quên đi, mẹ kệ con đó."

Bà Jung nói mặc kệ, nhưng vẫn không yên lòng, im lặng được một chốc lại hỏi.

"Tiểu Kim thật sự có thể chăm sóc con sao? Nếu có thiêú gì, cần gì thì nói với mẹ đó."

"Đâu phải con đi chi viện gì cho biên giới đâu, có thể thiếu thốn gì chứ ạ. Mẹ, mẹ cũng đừng lo quẩn lo quanh quá. Con thật sống rất tốt mà. Con giờ còn mập hơn trước, bệnh dạ dày cũng không còn tái phát, sức khỏe cũng không có vấn đề gì, còn không phải là nhờ công của JaeJoong sao."

"Dù sao con đã đi đến nước này, có được hay không, tự con phải chịu thôi."

Bà Jung không tin tưởng JaeJoong cho lắm, cứ luôn cho rằng con mình bướng bỉnh sĩ diện thôi, không muốn nói với mình là mọi chuyện không ổn.

YunHo bị lời lẽ của mẹ làm cho tức giận:

"Mẹ, vậy là mẹ thích con mỗi lần về là phải khóc lóc bảo con không thể sống nổi phải không?"

"Haizz, mẹ đây không phải là do lo lắng cho con sao. Chung quy mẹ vẫn thấy JaeJoong vẫn là đàn ông, không thể cẩn thận, săn sóc được như phụ nữ. Con cần gì không cần cái gì, nó cũng không để ý hết được."

"Mẹ, JaeJoong tuy không phải là phụ nữ, có lẽ quả thật không thể chăm sóc cẩn thận như phụ nữ. Nhưng em ấy là người hiểu con cần gì hay không cần gì hơn bất cứ ai."

"Nghĩ gì thế? Xài tiền đến ngơ người rồi à?"

Do DaeWi vừa mới rống xong một bài, quay đầu lại thấy JaeJoong đang ngồi trên ghế salon ngẩn người bèn đặt mông ngồi xuống cạnh cậu.

"Bị giọng hát của anh làm cho ngây ngẩn."

"Cậu lại nói xạo đi. Anh bạn nhỏ, tâm trạng đang không vui à. Kể chút đi, ông anh giúp cậu giải quyết."

"Anh đi tiểu đi. Ở nhà đã có một tên hừng hực khí thế chính trị là quá đủ rồi, gặp anh lại còn thế này nữa."

JaeJoong đẩy Do Dae Wi một cái.

"À, hóa ra là chuyện yêu đương. Sao vậy cãi nhau với anh rể à?"

"Mẹ nó anh còn lải nhải cái từ anh rể này là em đánh anh đó."

Do Dae Wi biết mối quan hệ của JaeJoong và YunHo là do ngoài ý muốn, bởi vì hắn muốn giúp giới thiệu người yêu cho JaeJoong, khiến cho YunHo dùng tài lực để bịt miệng, nói với người ngoài chiếu cố Do Dae Wi vì hắn là em họ xa của vợ. Do DaeWi cũng là người thông minh, YunHo không nói ra, hắn cũng giả vờ như mình là cậu em vợ lâu năm. Lưng thẳng thì bụng cũng căng.

"Được được, không nhắc nữa. Anh chỉ muốn nói với cậu một câu, đừng nghiêm trọng hóa vấn đề quá."

Do DaeWi nói xong, choàng vai JaeJoong rồi bổ sung thêm một câu.

"Đi, hầu anh cậu đi tiểu một chút, uống bia nhiều quá rồi."

Lúc JaeJoong và Do Dae Wi trở lại phòng sau khi đi toilet xong thì gặp mấy cô gái ăn mặc hở hang trang điểm lòe loẹt từ khúc rẽ đi tới, mấy cô nàng sau khi thấy Do Dae Wi thì lập tức cười cười tiến qua, trong đó có hai cô đi nhanh hơn, đến trước một trái một phải ôm lấy hai cánh tay của Do Dae Wi. Một trong hai người họ cười tủm tỉm nói:

"Anh rể, lâu rồi không thấy anh tới đó. Có còn nhớ em không?"

Một giọng nói ngọt ngào khác chen vào:

"Đúng vậy, anh rể, anh không nhớ em nhưng em nhớ anh lắm đó."

Phía sau có thêm ba cô nàng đi tới cũng gọi Do Dae Wi là anh rể, sau đó thân thiết hết mức có thể bám dính lấy Do Dae Wi nói:

"Bà chị của em phục vụ không tốt à? Chị ấy làm không tốt, thì em sẽ làm tốt mà."

JaeJoong đột nhiên cảm thấy thật dị ứng với cái từ anh rể này, sợ bị mấy cô nàng quấn lấy, lách hai bước vòng qua một bên, quay trở lại căn phòng hát lớn của bọn họ. Khoảng chừng cỡ mười phút sau mới thấy Do Dae Wi trở lại, người đầy mùi nước hoa. JaeJoong vốn dĩ không muốn hỏi, nhưng không ngờ Do Dae Wi lại tự mình khai ra:

"Cơ quan hay chiêu đãi mấy vị quan chức ở chỗ này, hay qua lại thường xuyên nên thành quen luôn, thấy có cô nàng khá được, thỉnh thoảng có chơi đùa một chút."

JaeJoong nhớ hồi trước cũng là ở trong một quán karaoke, Do Dae Wi nói giới thiệu người yêu cho cậu, nói chơi gái thì ai cũng được, nhưng vợ mình thì vẫn là tốt nhất.

"JaeJoong, kỳ thật anh nói cậu nên thấy hài lòng đi. Tuy anh không thể thật sự chấp nhận được chuyện của hai người, cũng thật sự không thể hiểu được hai người. Nhưng anh cảm thấy người bình thường, là đàn ông, mà làm được như Jung YunHo, dù sao cũng khiến anh rất ấn tượng. Hôm nay cũng có thể là do anh uống hơi nhiều, nói với cậu đều là mấy lời xuất phát từ đáy lòng, ngày mai có khi tỉnh rượu, anh sẽ tự tát cho mình mấy cái vì đã nói mấy lời này với cậu, nhưng bây giờ anh muốn nói, cậu đừng có cản anh."

JaeJoong không lên tiếng, nhưng đưa cho Do Dae Wi một điếu thuốc, mình cũng châm theo một điếu.

"JaeJoong đã nói với cậu, đàn ông, cậu cũng là đàn ông mà, tuy là cậu có thích cái gì... Ha hả. Nhưng đã là đàn ông thì ai cũng có cái này!"

Nói xong Do Dae Wi tự tát lên mặt mình một cái. Ý là đàn ông ai cũng có thể diện.

"Nhưng cái thể diện này, không phải cứ muốn là người ta sẽ tặng cậu, đưa cho cậu. Đặc biệt cái là làm ở cơ quan của bọn tôi, ngoài mặt thì với ai cũng cười cười nói nói vui vẻ hơn bất cứ ai, nhưng sau lưng nhau thì đâm nhau ác không gì bằng. Cho nên có không muốn giao du cũng không được. Nhân chi sơ, tính bản thiện, nhưng ngày nào cũng lăn lộn trong bùn, không muốn dính chàm thì cũng sẽ phải dính chàm. Mình không giẫm đạp người ta thì người ta sẽ tiêu diệt mình. Nói chung là không còn cách nào khác, anh buộc phải tàn nhẫn thôi. Cho nên anh nói YunHo chắc chắn cũng giống như anh, đem tim đào ra, thậm chí còn đen tối hơn anh. Nhưng anh ta đối với cậu, hoàn toàn là thật lòng đấy JaeJoong, đây không phải là do anh muốn hưởng lợi từ YunHo, trong cơ quan được anh ta giúp đỡ mà nói tốt cho anh ta đâu. Đàn ông ai cũng có thể diện, mà hầu hết là muốn khoe khoang tiền bạc, địa vị, đàn bà. Đúng không nào. Anh có thể hiểu được bọn họ, bây giờ anh đi chơi gái, hoặc nuôi vợ bé ở ngoài, đó chẳng qua là nhất thời mà thôi. Tương lai sau này, khi đã già rồi, thì sẽ vẫn phải nương tựa vào vợ anh, dựa dẫm vào bạn già của anh. Đó là cờ đỏ trong nhà, không thể để ngã được. Bây giờ anh có đi vuốt tay mấy cô nàng kia, thì trong lòng cảm thấy ấm áp gió xuân phơi phới, về nhà chạm tay bà xã của mình, thì thấy thô ráp cảm giác như thể tay trái chạm tay phải vậy, mẹ nó không có chút cảm giác gì cả. Nhưng mà, thực tế! Đó là tay của anh, là bàn tay của anh! Hồi trước anh cứ cho rằng YunHo anh ta chẳng qua chỉ chơi bời vui vẻ chút thôi. Chức vụ địa vị lớn hơn anh, nên chơi bời cũng hoành tráng hơn anh. Nhưng anh ta lại có thể vì cậu mà bỏ người vợ đồng cam cộng khổ với mình, còn suýt nữa thì hủy hoại luôn bản thân. JaeJoong, vậy chứng tỏ anh ta thật sự rất rất yêu cậu đó! Hiểu ý của anh không, JaeJoong. YunHo anh ta từ đầu đã không đếm xỉa gì đến sinh mạng mình rồi, quăng đi thể diện, chặt bỏ đi một bàn tay, là vì cậu. Cho nên anh mới nói, đừng nghiêm trọng hóa mọi chuyện quá. Cậu hãy vì anh ta lúc trước đánh cược vì cậu mà đừng so đo làm gì. Cậu hiểu chưa."

YunHo đã chặt đi một bàn tay, phải cần rất nhiều dũng khí, để đổi cậu làm bạn già?

10.

"Cua hấp rượu hôm nay cũng được lắm, so với lần trước thì ngon hơn, mùi vị cũng thanh khiết."

"Lão Dae, lời này của cậu là có hàm ý khác nữa chứ gì."

Người vừa nói dùng ánh mắt ám muội thoáng liếc nhìn cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi đang ngồi cạnh lão Dae.

"Trong nhóm chúng ta chỉ có cậu là tinh nhạy nhất đó. Chỉ có mình cậu là có thể thấy được hàm ý khác của tôi thôi. Ha ha ha -"

Lão Dae cười lớn ôm hôn cô gái ngồi bên cạnh, cô bé kia ngại ngùng muốn đẩy ra nhưng vẫn không từ chối, dáng vẻ khiến cho đàn ông ai cũng phải ngứa ngáy.

YunHo đẩy xoay cái bàn một chút, cầm một đĩa thức ăn chuyển đến trước mặt lão Dae:

"Được rồi, vậy đĩa "người đẹp trong lòng" (*) này hôm nay nhất định là phải để của lão Dae rồi."

(*) Xinlimei: Tên một món ăn, nguyên liệu chính là từ củ cải đường :D. Mà củ cải đường này trong tiếng trung gọi là củ cải xinlimei. Cái từ xinlimei này có nghĩa là đẹp bên trong. Nên kiểu dụng ý của Yun là lão Dae đang ôm trong lòng là người đẹp cũng giống như món ăn đó ~.

"Lão Jung, nguyên nửa ngày cậu không thèm lên tiếng, vừa mới mở miệng được một câu thì cũng chẳng nói được lời hay ho. Cậu nói xem bây giờ cậu là người có con đường thăng quan tiến chức rộng mở nhất. Mấy đứa bạn học cũ bọn tôi có ai có thể so được với cậu đâu. Cậu không phải chỉ đẹp mỗi bên trong mà từ trong ra ngoài đều đẹp đó. Các cậu bảo có đúng không nào!"

Lão Dae vừa nói lời tâng bốc Jung YunHo xong, mấy người khác cũng cười lớn hùa theo. Jung YunHo cười nói:

"Cậu cũng đã nói tôi cả nửa ngày không nói rồi còn gì, tôi là người thành thật, chẳng qua mấy cậu hùa vào bắt nạt thôi."

Nói là họp lớp, nhưng thật ra cũng chỉ có mấy người có máu mặt trên quan trường và thương trường liên lạc tụ tập với nhau. Bọn họ cứ khoảng một thời gian là lại ra ngoài chơi bời một chút, liên lạc với nhau, hỗ trợ các bên cùng có lợi. Ăn cơm đến hơn chín giờ là kết thúc, vài người bắt đầu bàn tính chuyển chiến trường qua Đại lãng đào sa tắm rửa. YunHo nói hắn sáng mai còn có một cuộc họp quan trọng nên không đi được.

"Mẹ nó, cậu lại không đi nữa rồi, lão Jung cậu không có nhà để về, nhưng lại còn lưu luyến gia đình hơn bọn tôi nữa."

Lão Dae ôm tình nhân nhỏ, ưỡn bụng ra, vẻ mặt tỏ ý không thể hiểu nổi.

"Thôi kệ đi, lão Jung chung thủy hơn cậu mà."

Lời này nghe qua thì tưởng là đang khen, nhưng sâu trong lòng bọn họ đều ít nhiều có ý mỉa mai châm chọc đối với chuyện của YunHo và JaeJoong.

YunHo cười cười, giả bộ như không nghe thấy:

"Thật sự là ngày mai có việc bận mà, để bữa khác tôi mời vậy."

YunHo về đến nhà dùng chìa khóa riêng của mình để mở cửa, không phải là muốn so đo gì với JaeJoong mà chẳng qua là bản thân thấy có phần mất mặt khi phải xin lỗi. Trong phòng khách vẫn đang bật ngọn đèn tỏa ra ánh sáng ấm áp màu quýt, trên bàn ăn đặt một đĩa thức ăn được đậy nắp nhôm. YunHo đi tới, trước khi mở ra cũng đã đoán được bên trong là món gì.

"Để em hâm nóng lại một chút cho anh."

JaeJoong nghe thấy tiếng động từ phòng ngủ đi ra thì thấy YunHo đang ngồi ở bàn ăn xử lý chén cơm chiên xì dầu.

"Để nguội ăn không tốt cho dạ dày đâu."

YunHo khụt khịt mũi một cái nói:

"Có nguội vẫn ăn ngon lắm."

"Thật sao?"

JaeJoong ngồi lên đùi YunHo nói.

"Vậy đút em một miếng đi."

YunHo xúc một muỗng nhỏ cơm chiên đưa đến bên miệng JaeJoong.

ChangMin lái xe, An Yeon ngồi bên cạnh cậu ngâm nga bài hát lọt top của Đào Triết 《yêu thầm》. ChangMin không ngờ cậu ta hát hay như vậy.

"Nhóc con cậu lắm tài ghê. Hát cũng hay, có thể đi thu âm đó."

"Dĩ nhiên rồi, lúc trước em từng tham gia đội hợp xướng ở trường mà."

AnYeon ưỡn ngực, cực kỳ lên mặt.

"Thật kiêu ngạo. Tiếc là cậu không theo học nghệ thuật."

ChangMin mỗi lần nói chuyện với An Yeon lúc nào cũng kiểu như đang dỗ dành trẻ con, có lẽ bởi vì chênh lệch tuổi tác của hai người, cũng có thể là do An Yeon thoáng nhìn sẽ thấy có vẻ như còn khá nhỏ khiến người khác bất giác hiểu lầm. Nhưng nói chung là mỗi lần ChangMin đi với cậu ta đều rất quan tâm săn sóc cho cậu ta.

AnYeon bị câu này của ChangMin làm cho ỉu xìu trở lại, lắp bắp nói.

"Kiêu ngạo gì chứ, nguyện vọng một của em là học viện thể thao đó, nguyện vọng hai đăng ký đại học khoa học công nghệ."

AnYeon tốt nghiệp chuyên ngành tin học đại học khoa học công nghệ.

ChangMin lập tức bật cười:

"Cậu đăng ký học viện thể thao á?"

"Em rất thích thể dục, em còn muốn trở thành giáo viên thể dục đó. Nhưng mà lúc đó suy nghĩ thật đơn giản quá."

"Đúng vậy, con người cậu thật rất đơn giản."

AnYeon hầm hừ nói:

"Muốn bảo ngu thì cứ nói thẳng ra đi."

"Cậu không có ngu, mà là trong sáng ."

ChangMin cười giải thích.

"Tuy em không thi đậu học viện thể thao nhưng hồi trong trường đại học em cũng có tham gia các hoạt động thể dục thể thao. Có một lần khoa công nghệ thông tin bọn em đá banh với khoa công nghệ thực phẩm. Thua phải nói là thê thảm lắm!"

AnYeon kể xong tự cười một mình.

"Thua thê thảm vậy mà cậu như nhớ lại cái gì vui lắm vậy đó hả? Cậu là gián điệp đối thủ cứ đến có đúng không."

"Mấu chốt không phải là bọn em thua trận. Mà là cổ động viên của bọn em rất hào hứng. Lúc mới bắt đầu vào trận thì cổ vũ la hét tất thắng. Sau đó đội kia ghi được một bàn, bên bọn em lại hét gỡ bàn! Sau đội họ lại đá vào một bàn nữa, cổ động viên bọn em hét gỡ hòa. Đến lúc tỷ số là ba không, lại gào thét cố lên. Đến lúc tỷ số bốn không thì hét không được bỏ cuộc. Đến lúc xong xuôi hết rồi vẫn tiếp tục hét thua rồi! Ha ha ha-"

ChangMin cười hỏi:

"Lúc ấy cậu cũng có trên sân à?"

"Có chứ! Em là thủ môn."

ChangMin cười đến ná thở. An Yeon hỏi cậu:

"Anh này, mời Jung cục trưởng ăn cơm, em không nói với cha em được sao? Ông luôn muốn cảm ơn Jung cục trưởng. Nhung Jung cục trưởng lúc nào cũng nói bận, có phải là do em mời không được trang trọng không."

"Cha của cậu nhất định phải mời anh ta, đó là là chuyện gặp riêng của cha cậu với anh ta, hôm nay không phải do cậu mời mà là tôi mời. Có điều nếu cậu muốn lấy lòng YunHo thì hôm nay nên thể hiện cho tốt. Nhất là nên chu đáo với cái người YunHo dẫn đến một chút."

ChangMin hai người họ đến trước khách sạn, YunHo hết giờ làm đi đón JaeJoong đến sau một chút. Vừa gặp nhau ChangMin liền nháy mắt với An Yeon, chỉ đạo JaeJoong nói:

"Gọi chị dâu đi."

JaeJoong thân thiết nhã nhặn thân thiện hiền lành nhìn ChangMin cười nói:

"Chị dâu em gái cậu đó hả!"

ChangMin kích động đáp lại:

"Em gái tớ hóa ra là cậu à!"

"Jung cục trưởng, anh JaeJoong, mọi người mau ngồi đi, em đi kêu nhân viên gọi món."

AnYeon vội hòa giải còn giúp JaeJoong kéo ghế.

Nhân viên phục vụ đi tới ghi món ăn, trên tay còn bưng một khay bánh trung thu, bởi vì sắp đến mười lăm tháng tám nên khách sạn tặng cho khách hàng mỗi bàn một khay bánh trung thu tự làm. Một là để tri ân khách hàng, hai là để giới thiệu bán bánh trung thu.

Bốn người cầm đại một cái, JaeJoong mở vỏ bao ra, thấy trên mặt bánh trung thu viết thịt bò XO, mặt lập tức tỏ rõ vẻ thất vọng, chán nản thảy cho Jung YunHo, nói:

"Không ăn nữa."

YunHo biết JaeJoong không thích ăn bánh trung thu nhân thịt nên cầm cái bánh trung thu mình đã lỡ cắn một miếng đưa cho JaeJoong nói:

"Vậy ăn cái của anh đi, có mứt táo hoa quế đó."

"Umh!"

JaeJoong vui vẻ hớn hở cầm bánh trung thu nói.

"Cái này được này, có chúc hai chúng ta sớm sinh quý tử đó."

ChangMin vừa nhai cái bánh của mình vừa nói.

"Cái của tớ là táo với hạt dẻ, cậu muốn ăn không? Tớ chúc hai người sớm có con."

"Không cần."

JaeJoong lắc đầu.

"Lỡ cậu thối mồm thì sao."

"Mẹ cậu chứ, có cậu mới thối mồm thì có!"

AnYeon đột nhiên mở miệng:

"Tự nhiên em lại nhớ đến vở kịch ngắn của Quách Đức Cường. Kể về một đại gia đình mấy trăm người chia nhau một cái bánh trung thu. Chia nhau thế nào? Mỗi người xúc một muỗng ăn."

JaeJoong nghĩ gì nói nấy, có hơi lạc quẻ, mở miệng nói:

"Hồi học cao trung, tôi toàn mang muỗng đi học chứ không đem cơm."

ChangMin có phần 囧 thoáng nhìn nhân viên phục vụ đang đứng bên cạnh, thấy mặt cô bé kia đang tỏ vẻ vô cùng khó xử. Có hơi lắp bắp nói:

"Anh, các vị gọi món gì ạ ?"

AnYeon khách sáo nói:

"Jung cục trưởng ngài gọi món đi."

"Tôi dễ ăn lắm, mọi người cứ thoải mái đi, chọn món mọi người thích ăn là được rồi."

"Để em chọn, em chọn cho. Em từng ăn ở quán này rồi, em biết món nào ngon."

JaeJoong xem ra là thật sự đã từng ăn ở đây, ngay cả thực đơn cũng không thèm nhìn đã quay sang nói với nhân viên phục vụ:

"Cà tím hoa cúc, dưa leo độn mù tạc."

"Cậu nói xem tại sao cậu không phải là hoa cú thi là dưa leo vậy."

"Quán bọn họ hai món này là ngon nhất, Shim ChangMin cậu hiểu chưa! Cậu không chỉ nói nhiều, mà liên tưởng cũng nhiều quá."

AnYeon cười cười nói:

"Hai món này em đều thích ăn."

"Đúng mà phải không! Đúng là tư tưởng lớn gặp nhau mà!"

JaeJoong tìm được người cùng chung chí hướng nên càng thêm đắc ý, nhướng mày nhìn ChangMin liếc mắt một cái nói.

"Ăn cơm thì phải ăn cho đặc sắc, đúng không MoMo."

"Dạ đúng!"

YunHo khẽ liếc ChangMin, cười cười, không lên tiếng. Thầm nghĩ, thủ đoạn thiết lập tình hữu nghị trẻ con như này mà cũng phải nhờ đến JaeJoong. YunHo hiểu ý đồ của ChangMin, nhưng cũng không tính vạch trần, phá hoại. Cho dù An Yeon không thân thiết mấy với Kim JaeJoong, hắn cũng sẽ giúp ChangMin làm chuyện này, dù sao hồi đó ChangMin cũng vì chuyện của bọn họ, đã từng giúp mình, giúp Kim JaeJoong.

Mà ChangMin cũng không có ý định lừa gạt tên hồ ly YunHo này cái gì. Tính cách AnYeon khá là đơn thuần, ChangMin đoán cậu ta chắn hẳn rất hợp cạ với JaeJoong, chẳng qua là rút ngắn giai đoạn một chút, để hai người bọn họ thiết lập tình hữu nghị nhanh hơn một chút thôi.

"Vậy MoMo chọn đi!"

JaeJoong dùng cái nickname tởm lợm đó gọi An Yeon, đưa thực đơn cho cậu ta.

"Em sẽ không khách sáo đâu."

AnYeon có hơi xấu hổ cười cười, sau đó lật xem thực đơn, chỉ vào một món ăn hỏi nhân viên phục vụ.

"Món này ăn ngon không?"

Nhân viên phục vụ gật đầu.

"Ngon ạ."

"Vậy lấy cái này."

Mo AnYeon lại hỏi.

"Món đó ăn ngon không?"

Nhân viên phục vụ lại gật đầu.

"Ngon ạ."

"Umh, vậy lấy cả cái đó."

AnYeon lại hỏi tiếp.

"Còn món kia?"

Nhân viên phục vụ vẫn tiếp tục gật đầu.

"Ngon ạ."

ChangMin kéo kéo AnYeon đang ngồi bên cạnh.

"Cậu cái đồ dở hơi, đây là nhà hàng đó, cậu hỏi người ta món đó ăn có ngon không, người ta có thể nói không ngon được sao? Cậu tính chọn hết các món đó hả."

Lời này khiến cho nhân viên phục vụ cũng bật cười, lập tức vội vàng giải thích:

"Mấy món ăn mới nãy đều thật sự ăn rất ngon đó ạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ơip