Ở cạnh cậu, phải là cả đời!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mùa mưa đến, trời ngày càng âm u, kéo theo thời tiết cũng lạnh hơn. Trình Dịch Dương rủ Vi Vi đến trung tâm mua sắm để mua đồ chuẩn bị cho tiệc sinh nhật của chủ nhiệm. Sau khi mua xong cả hai cùng đi đến một quán cà phê nhỏ gần đó. Trên đường đi, vì trời lạnh nên Vi Vi khẽ xoa hai tay mình vào nhau, bạn học Trình nhìn thấy liền nhíu mày một cái rồi tỉnh như không mà nắm tay người ta rồi cho vào túi áo khoát của mình. Vi Vi giật mình nhìn người bên cạnh một chút nhưng cũng không rút tay lại. Cảm giác, thật là ấm áp nha!
- Cậu có biết tại sao tôi thích mặc áo khoát có túi rộng không?- Trình Dịch Dương nắm tay Vi Vi lôi vào trong.
Ai kia mặc dù tuổi tâm hồn đã lớn nhưng vẫn không kiềm được mà đỏ mặt, cosplay con đà điểu mà cúi đầu lắc lắc.
- Thật ra thì tôi cứ mặc cầu may thôi, chờ khi nào tay cậu lạnh thì cầm lấy rồi cho vào túi như thế này này!- Người nào đó vừa nói thì cái tay đang nắm tay người ta ở trong túi áo cũng lắc lắc mấy cái.
- Dẻo miệng...
- Cái này gọi là lấy lòng, có hiểu không?
- Cậu...- Vi Vi đột nhiên dừng lại, hơi mất tự nhiên mà hỏi- Đối với ai cũng đùa như vậy sao?
- Tôi chưa bao giờ lấy lòng bất kì một cô gái nào cả, trừ cậu!- Trình Dịch Dương ánh mắt vô cùng kiên định mà nói- Cậu là duy nhất và cũng là ngoại lệ duy nhất của tôi!
Sau đó, bạn học Trình dắt tay người ta vào một bàn nhỏ trong góc quán cà phê. Bấy giờ Vi Vi mới nhìn kĩ, đây là một quán cà phê nhỏ, bày trí theo hơi hướng hoài cổ, tinh tế, có nhạc du dương, cảm giác làm mọi người dễ chịu khi bước vào.
- Đẹp quá, sao cậu tìm được quán này vậy?- Vi Vi ngồi xuống chiếc ghế được Trình Dịch Dương kéo cho mình, nhìn xung quanh hỏi.
- Đây là quán của chú tôi, chú ấy mở từ thời còn là sinh viên. Mở chỉ để thõa mãn đam mê làm chủ và có chỗ lui tới khi về già thôi!
- Quán đẹp quá!- Vi Vi mỉm cười nói- Mà sao chúng ta lại đến đây? Mua đồ xong hết rồi hả?
- Vi Vi, sinh nhật vui vẻ! – Trình Dịch Dương đứng đối diện chỗ người ta, nụ cười dịu dàng, ánh mắt cũng dịu dàng, đột nhiên bất ngờ mà nói.
- Cậu biết hôm nay là sinh nhật của tôi sao?- Vi Vi ngạc nhiên, vốn định sao khi đi mua đồ xong sẽ rủ người kia đi ăn một cái gì đó rồi nói cho người ta biết hôm nay là sinh nhật mình, không ngờ, người kia vậy mà lại biết.- Tôi nhớ mình đâu có nói cho cậu biết đâu.
- Tôi có thấy trên tờ khai lý lịch đầu học kì cậu viết!- Bạn học Trình nháy mắt nói.- Kiểm tra một chút, sinh nhật của tôi là ngày bao nhêu?
- 16/7- Vi Vi nói ra mà không kịp suy nghĩ, nói xong mới biết mình bị hớ.- Tôi... cũng xem tờ khai lý lịch.
- Ừ!- Trình Dịch Dương đáp lại, cảm thấy đáy lòng như có một dòng nước ấm chảy tràn qua. Thì ra, cậu cũng quan tâm đến tôi như vậy sao?
- Tôi... trí nhớ của tôi rất tốt!- Vi Vi đột nhiên cảm thấy chữ ừ của người kia như có ẩn ý khác, vì vậy đỏ mặt xấu hổ mà đánh trồng lảng.
- Vậy sao lúc cày văn lại khổ sở như sắp chết đến nơi vậy?- Người đối diện không nể tình mà vạch trần.
Vi Vi rất hung ác lập tức mà trừng lại.
- À, đúng rồi- Cô cảm thấy khó hiểu- Sao chúc mừng sinh nhật tôi mà cậu lại đứng ở đó, sợ tôi làm gì hay sao?
- Chờ một chút, tôi quay lại ngay!
Trình Dịch Dương chạy lại chỗ phục vũ để nói gì đó, 5'liền trở lại với một chiếc bánh gato hai tầng trên tay. Tầng trên là đặt một tượng nữ sinh phiên bản chibi bằng đường nho nhỏ, mặt trên mặc một chiếc đầm công chúa dài màu trắng, trên đầu có có đội một cái vương miệng bé tí, nhìn không khác gì một tiểu công chúa nhỏ. Trên bánh còn gì dòng chữ " Bạn học Vi Vi xinh đẹp, sinh nhật vui vẻ nhé" bằng chocolate đen.
- Đây là cậu!- Trình Dịch Dương chỉ vào hình người be bé kia mà nói.
Ngạc nhiên nọ nối tiếp bất ngờ kia, Vi Vi hai mắt long lanh hỏi:
- Cậu tự thiết kế cái bánh này sao?
- Ừ, nghĩ mãi mới ra đấy!- Trình Dịch Dương lấy vừa đủ số nến để cấm lên mặt bánh gato, mở bật lửa lên, ngay sau đó, bạn học Trình vác khuôn mặt tuy đẹp trai nhưng lại dày như bức tường thành của mình ra chiến trường âm nhạc hòng lấy lòng Vi Vi trong ngày sinh nhật của người ta " Happy Birthday to you... Happy birthday to you..."
Nhạc trong quán đã được bật nhỏ lại dụng ý để nâng cao giọng hát của Trình Dịch Dương lên, trong khung cảnh lãng mạn đã được dày công chuẩn bị thế này, kết hợp thêm một giọng hát hay nữa thì sẽ được xem như là một bức tranh đẹp, hài hòa cả về bố cục lẫn nội dung. Thế nhưng... thực tế, đôi khi khác khá xa đối với tưởng tượng của chúng ta...Mặc dù nói là ca hát đấy nhưng lại hoàn toàn không rõ nó là giai điệu gì. Mặc dù có vỗ tay theo tiết tấu đấy nhưng thực ra lại chẳng có tí nhịp phách nào hết!
Vi Vi bật cười, tuy biết rằng hành động này của mình có hơi bất lịch sự với sự cố gắng của người ta nhưng đây thật sự là lần đầu tiên trong hai đời cô nghe được một người hát " Happy Birthday" lại như đang đọc rap thế này.
- Bạn học Trình Dịch Dương!- Vi Vi khẽ cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười có chút xấu xa mà nói- Cậu đi bộ trên những nốt nhạc và giai điệu thế này, những fan girl cuồng nhiệt của cậu có biết hay không?
- Cậu cảm thấy trọng điểm chính là cái này sao?- Trình Dịch Dương vừa buồn bực lẫn buồn cười mà nói.- Vốn còn muốn tặng cậu một món quà thật to nhưng cuối cùng lại không được, tiếc thật!
- Là cái gì vậy?- Vi Vi thắc mắc.- Tại sao lại không được?
- Là tôi!.- Bạn học Trình chỉ vào mình, cảm thấy vô cùng bình thường mà nói. – Nhưng không tìm được hộp quà nào vừa cả, vả lại bưu điện cũng không nhận chuyển.
Vi Vi "..." Sao càng ngày cậu lại càng đi xa nhân loại vậy?
- Này!. – Chọt chọt tay người ta, bạn học Trình lần thứ hai trong đời biết đỏ mặt hỏi.- Tôi theo cậu lâu như vậy rồi, cậu có suy nghĩ gì hay không?
- Cậu theo đuổi tôi bao giờ?
- Tôi mỗi ngày đều quan tâm cậu, ngậm miệng mở miệng đều là tên của cậu, có chuyện gì cũng ưu tiên cậu lên hàng đầu, chẳng lẽ không phải theo đuổi hay sao?- Người nào đó mồm liên tục bắn súng liên thanh.- Này nhé, phân tích một chút, về mặt xác suất, có lẽ cả đời này phải hiếm lắm cậu mới gặp được người nào đó thích cậu nhiều như tôi đó!
- Vậy cậu không cần phải theo đuổi tôi nữa.
- Ý cậu là sao? Tôi tuy có đôi lúc hư hỏng nhưng thật ra bản tính lại rất lương thiện. Mặt mũi ngoài ưa nhìn ra còn có nội tâm vô cùng phong phú. Dù sao thì cậu vẫn chưa có bạn trai nên tại sao không thử chấp nhận tôi đi. Tôi mặc kệ,lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, tôi theo cậu lâu như vậy rồi nên cho dù tôi có là con gì cậu cũng phải dắt tôi theo!
- Dừng, cậu bớt nói giùm tôi có được không?- Vi Vi nhìn người kia, ánh mắt sáng như sao trên trời.- Ý của tôi là, tôi cũng thích cậu, vì thế cho nên, cậu không cần phải theo đuổi tôi nữa.
- Ý cậu là... cậu đồng ý sao?- Bạn học Trình giờ phút quan trọng đột nhiên đực mặt ra mà hỏi.
- Ừ, cám ơn cậu Trình Dịch Dương!
- Vì cái gì?- Ai kia khó hiểu hỏi.
- Vì cậu chính là Trình Dịch Dương và vì cậu đã thích tôi. Lại còn làm cho tôi có thể đón được một sinh nhật hạnh phúc và vui vẻ nhât!- Vi Vi nhìn người kia, nói ra những lời từ tận trong lòng, tuy không nói hết ra được nhưng cô vẫn cảm thấy mình là người vô cùng may mắn. Trình Dịch Dương, cám ơn cậu, vì đã luôn thích tôi nhiều như thế.
- Thật không hiểu nổi cái lí do cảm ơn của cậu nhưng tôi sẽ không khách khí mà nhận nó đâu. Chúng ta còn rất nhiều thời gian, năm tới tôi sẽ lại tổ chức sinh nhật cho cậu nữa, có được không?- Trình Dịch Dương ôn như nói, tay vươn ra, muốn nắm lấy bàn tay người đối diện.
- Không muốn!- Vi Vi đáy mắt trong veo, mím môi nói.- Nếu như ở cạnh cậu , cái tôi muốn không phải chỉ là sinh nhật năm sau không thôi...
Trái tim Trình Dịch Dương đột nhiên đập nhanh hơn một chút..., giọng nói nhỏ nhẹ của Vi Vi lại vang lên, trong trẻo như tiếng chuông bạc đêm giáng sinh:
- Ở cạnh cậu, phải là cả đời!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro