Chương 110: Trông con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cha nuôi:

Lúc thử có thai là một tháng sau.

Tối hôm đó không chỉ quên mang bao, hơn nữa Tư Dật còn rất ấu trĩ vì chứng minh năng lực của mình mà tra tấn cô suốt một buổi tối, mãi cho đến rạng sáng mới cho cô ngủ.

Mà thật ra cũng không thể nói là tra tấn, bởi vì quả thật cô cũng rất hưởng thụ.

Nếu nói bọn họ vì công việc mà thời gian ở chung ít hơn các cặp vợ chồng khác nhưng lại vẫn hài hòa như vậy thì không thể không nói đến công lao của việc sinh hoạt vợ chồng hoàn mỹ.

Cố Dật Nhĩ nhìn hai vạch trên que thử thai mà bất đắc dĩ thở dài.

“Có cũng có rồi, dù sao cũng không thể bỏ đi.” Cố Dật Nhĩ tự mình an ủi, “Sinh thì sinh.”

Tâm trạng của Tư Dật cũng rất phức tạp.

Thế giới hai người mới có bao lâu, giờ đã hết rồi.

Cho nên chuyện cô mang thai, ngoại trừ hai vợ chồng thì mọi người đều rất vui vẻ.

Đáng thương tiểu bảo bảo trong bụng Cố Dật Nhĩ, còn chưa sinh ra đã bị ba mẹ ghét bỏ.

Từ lúc cô mang thai là tay không thể xách vai không thể khiêng, tuy rằng trước khi cô mang thai cũng chưa từng làm qua việc nhà nào, nhưng ít ra thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy áy náy bản thân mình là nữ chủ nhân mà chẳng mấy khi vào bếp, nhưng bây giờ cô có thai, cô cực kỳ theo lẽ thường mà lười biếng.

Công ty bên kia cũng tạm thời không đến, hết thảy đều giao cho phó giám đốc xử lý.

Nhiệm vụ mỗi ngày của Cố Dật Nhĩ là ở nhà an tâm dưỡng thai.

Từ ngày đầu tiên cô mang thai, chưa một ngày nào là thiếu các sản phẩm dinh dưỡng và đồ dùng cho em bé.

Nhà mẹ đẻ mẹ chồng đưa tới thì không nói, còn dứt khoát mời luôn hai chuyên gia dinh dưỡng đến chăm sóc ngày ba bữa cho Cố Dật Nhĩ.

Anh trai chị dâu cực kỳ hào phóng, trực tiếp đưa tới một đôi vòng tay vàng ròng và khóa trường mệnh, còn cộng thêm một đống đồ dùng sơ sinh hàng hiệu.

Mấy tên bạn tốt kia thì cả ngày cãi nhau ở trong nhóm WeChat xem ai là cha nuôi mẹ nuôi số một, vì tranh cái danh hiệu này mà đua xem ai tặng nhiều quà hơn, biệt thự nhỏ hai trăm mét vuông cứ như vậy bị đồ của mọi người tặng đến lấp đầy.

Nhị Canh ở trong nhóm tức giận: 【 Tôi với Dật ca là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, quan hệ thân thiết nhất, vị trí cha nuôi số một không quá đáng chứ? 】

Lục Gia cười lạnh: 【 Để kẻ ngốc như cậu làm cha nuôi số một, đừng sỉ nhục chỉ số thông minh của em bé. 】

Cố Dật Nhĩ một sự nhịn chín sự lành: 【 Đừng cãi nhau, con tôi có chỗ tốt gì, ai nói xuôi tai thì cho người đấy làm. 】

Cuối cùng vẫn là Nhị Canh mồm mép lợi hại đoạt được vị trí số một.

Mẹ nuôi theo lý thường hẳn là Du Tử Tụ.

Nhưng Du Tử Tụ nói: 【 Em là dì mà. 】

Lâm Vĩ Nguyệt mới vừa tan tầm, cũng gia nhập thảo luận: 【 Để tớ làm mẹ nuôi số một đi QWQ】

Vương Tư Miểu: 【 Tớ số hai, ai ấu trĩ như đám đại lão gia này đoạt tới đoạt lui 】

Lục Gia bất mãn: 【 Vợ, sao em không có tý tư tưởng cầu tiến nào thế huhuhu 】

Vương Tư Miểu thỏa hiệp: 【 Được, em làm lão mẹ nuôi, anh là lão cha nuôi, địa vị cao hơn Nhị Canh 】

【……】 Sao không dứt khoát gọi là Thập tam hương đi?

Nhị Canh là cha nuôi số một, Lâm Vĩ Nguyệt là mẹ nuôi số một, nghĩ kiểu gì cũng thấy không đúng.

Lúc này, Phó Thanh Từ rất ít khi sủi bọt, ngay cả đoạt bao lì xì vẫn nhất quán duy trì hình tượng cao thượng coi tiền tài như cặn bã lại đột nhiên nhảy ra.

Hình đại diện WeChat lạnh lùng, lời nói nhạt nhẽo.

【 Tôi làm số một 】

Không ai trả lời.

Phó Thanh Từ thành công trở thành tiểu bá vương tẻ ngắt.

Hai mươi phút sau, Cố Dật Nhĩ tuyên bố cha nuôi số một là Phó Thanh Từ, mẹ nuôi số một là Lâm Vĩ Nguyệt.

Ngoại trừ Nhị Canh to mồm kêu la bất mãn, còn lại đều khuất phục.

Lâm Vĩ Nguyệt vừa mới nằm lên giường, tóc còn chưa sấy khô đã vội vã xem di động, cô phát hiện người thắng cuối cùng là cô và Phó Thanh Từ.

Cô hưng phấn giữ chặt Phó Thanh Từ, hỏi anh làm thế nào thu phục được Dật Nhĩ.

Phó Thanh Từ khẽ nhíu mày: “Đi sấy khô tóc đi.”

“Cầm máy sấy quá mỏi.” Lâm Vĩ Nguyệt nhíu mày, “Để tóc khô tự nhiên.”

Phó Thanh Từ thở dài, xốc chăn xuống giường, cầm máy sấy tới.

“Nằm xuống.”

Lâm Vĩ Nguyệt cười đắc ý, ghé vào đùi anh.

Hơi nóng thổi len lỏi vào trong những lọn tóc của cô, Lâm Vĩ Nguyệt vẫn rất tò mò câu hỏi vừa nãy, cho nên lại hỏi lần nữa.

“Anh nói với cậu ấy, chờ chúng ta sinh con lại cho bọn họ làm số một.” Phó Thanh Từ nhàn nhạt nói.

“Oa, chúng ta còn chưa có con đâu, anh cứ như vậy mang đi buôn bán rồi.” Lâm Vĩ Nguyệt phục, “Phó tổng thật là không tầm thường nha.”

“Nếu em muốn, hiện tại có thể bắt đầu rồi.”

“Bắt đầu cái gì?”

Phó Thanh Từ tắt máy sấy, tùy ý ném lên tủ đầu giường, lại tháo kính của mình xuống.

Dưới ánh đèn ấm áp trong nhà, không có mắt kính ngăn cách, Lâm Vĩ Nguyệt cuối cùng cũng thấy rõ sự chế nhạo và thâm ý nơi đáy mắt anh.

“Nặn con.”

***

Mang thai:

Lúc Lâm Vĩ Nguyệt phát hiện ra có thai, Cố Dật Nhĩ vừa cùng cô đính hôn cho hai nhóc thì biết được trong bụng cô có hai bảo bảo.

Hai thai phụ ngồi ở ghế dài trong bệnh viện bắt đầu nghiêm túc rối rắm vấn đề này.

“Chia thế nào bây giờ?” Cố Dật Nhĩ nhíu mày, “Trùng hôn là phạm pháp.”

Lâm Vĩ Nguyệt cũng bực, vừa buồn bực lại bắt đầu trách Phó Thanh Từ đứng một bên: “Anh không được.”

“……” Phó Thanh Từ nhíu mày.

“Tư Dật có thể trồng một được hai, nếu anh không được hai.” Lâm Vĩ Nguyệt cắn răng, “Đó chính là anh không được.”

Tư Dật ở bên cạnh nhìn mà vui rạo rực, anh không nhịn được phụt một tiếng bật cười.

Phó Thanh Từ nhàn nhạt quét mắt nhìn anh một cái.

Tư Dật không có mặt mũi tiếp tục cười, chẳng qua đáy lòng vẫn cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo.

Chờ vợ chồng hai người về nhà, Tư Dật sờ sờ bụng Cố Dật Nhĩ, vẻ mặt thỏa mãn: “Nhĩ Đóa, anh rất giỏi đúng không.”

“……” Cố Dật Nhĩ bỏ tay anh ra, “Chỉ anh giỏi?”

Tư Dật chớp chớp mắt: “Hai ta đều giỏi.”

Sau đó sự thật chứng minh, hai người bọn họ thật sự đều rất giỏi.

Bởi vì song bào thai là dị trứng, dùng ngôn ngữ y học giải thích là khi thụ thai đồng thời tồn tại hai trứng cùng hai tinh trùng kết hợp, phát triển thành hai thân thể độc lập.

Cho nên Tư Gia Hề và Tư Gia Thời lớn lên không giống nhau chút nào.

Cũng may là long phượng thai, cho nên không cần lo lắng oa oa thân nên cho ai.

Phó Dĩnh Chi cũng cũng chỉ có thể gả cho Tư Gia Thời.

***

Ngịch con:

Cố Dật Nhĩ và Tư Dật một đôi thần tiên quyến lữ này, từ thời đi học vẫn luôn là tấm gương của những người xung quanh, đương nhiên sau khi kết hôn cũng là vợ chồng mẫu mực trong mắt người khác, bây giờ sinh một đôi long phượng thai, tự nhiên cũng là ba mẹ mẫu mực.

Cho đến lần nọ, Cố Dật Nhĩ phát một video ngắn trong vòng bạn bè.

Cô mặc cho cho con trai váy nhỏ của con gái, lại mặc quần áo Conan của con trai cho con gái.

Hai tiểu bảo bối vẻ mặt mê mang nhìn vào màn hình.

BMG* là tiếng cười phát rồ của Cố Dật Nhĩ và Tư Dật.

(*nhạc nền)

Từ sau đó, thỉnh thoảng Cố Dật Nhĩ sẽ phát một video ngắn lên.

Có buộc tóc cho con trai, có vẽ râu cho con gái, đương nhiên còn có cố ý ném hai bảo bối chân ngắn tủn xuống giường, nhìn hai nhóc đạp chân thế nào cũng không bò lên được.

Nhạc nền vẫn là tiếng cười phát rồ của hai vợ chồng.

Sau đó vẫn là ông bà nội ngoại nhìn không nổi, một cuối tuần nào đó dạy dỗ hai vợ chồng nhà này.

“Hai đứa là cha mẹ thân sinh đấy, không thể chơi đùa con mình thế được.”

Cố Dật Nhĩ nói có sách mách có chứng: “Con cực khổ hoài thai mười tháng sinh bọn nó ra, chơi một chút thì có làm sao?”

Tư Dật phụ họa: “Lúc hai đứa nó vừa sinh ra, bọn con mỗi tối gần như đều ngủ không yên, hầu hạ hai tiểu tổ tông, cho tới bây giờ, cũng nên là lúc nên báo đáp bọn con.”

Đáng thương hai bảo bối năm nay mới học nhà trẻ, còn nhỏ đã trở thành đồ chơi của cha mẹ.

***

Anh em:

Bởi vì bảo bảo thích nghịch ngợm, cho nên toàn bộ phòng khách đều trải thảm mềm mại, tùy cho hai bảo bảo muốn chơi thế nào cũng được.

Hôm nay, mấy cha nuôi mẹ nuôi tới thăm bảo bảo.

Hai vợ chồng Phó thị còn mang theo Dĩnh Dĩnh.

Trong phòng khách to như vậy, mấy người lớn ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, ba bạn nhỏ ngồi trên thảm chơi đồ chơi.

Nhị Canh cảm thán một câu: “Diện mạo của ba cục bột này quá tuyệt, quả thực chính là phiên bản thu nhỏ của bốn người.”

Hề Hề lớn lên giống ba Tư Dật, Gia Thời lớn lên giống mẹ Cố Dật Nhĩ, Dĩnh Dĩnh giống mẹ Lâm Vĩ Nguyệt, nhưng cái mũi với miệng lại giống ba Phó Thanh Từ.

Dáng vẻ đều là hạng nhất, lúc khuôn mặt các bé vừa mới nẩy nở, mọi người quả thực hận không thể mỗi ngày ôm ôm hôn hôn.

Lúc này, hai tiểu nữ sinh đồng thời yêu thích ong vàng nằm trên mặt đất.

Ong vàng màu vàng sáng, thân mình cũng tương đối tròn tròn, nằm giữa một đống mô hình tranformers là cái được các bé gái yêu thích nhất.

Hề Hề bĩu môi: “Cho tớ.”

Dĩnh Dĩnh có chút không muốn buông tay: “Tớ cũng muốn.”

Người lớn sợ các bạn nhỏ vì món đồ chơi mà cãi nhau, đang định đứng dậy khuyên bảo.

Lúc này Gia Thời cầm lấy ong vàng giật cánh của ong vàng xuống đưa cho hai bé gái mỗi người một đôi.

“Em không muốn cánh!” Hề Hề duỗi tay muốn đoạt lấy phần thân ong vàng.

“Cánh sẽ bay.” Gia Thời chỉ bầu trời ngoài cửa sổ, lại chỉ chỉ thân thể ong vàng trên tay mình, “Nó không có cánh, không bay được.”

Hai tiểu nữ mê man nhìn cậu.

“Em bay đi, anh không cần bay.” Gia Thời mỉm cười, “Anh là anh, anh nhường các em.”

Hai tiểu nữ sinh lập tức cảm động vạn phần, ôm cánh đi bay.

Gia Thời đặt thân của ong vàng xuống bên cạnh Optimus Prime vì không có cánh mà bị hai nữ sinh ghét bỏ.

Cậu thỏa mãn nhìn đại tác phẩm của mình.

“……” Nhị Canh dừng một chút, cười to nói, “Ngay cả tính cách cũng rất giống.”

Tư Dật đỡ trán, đứa con gái này của anh đần như vậy, về sau bị thằng nhóc nào lừa đi mất thì làm sao.

Phó Thanh Từ nhìn Lâm Vĩ Nguyệt cười vui vẻ, lại nhìn mắt đứa con gái đang cười ngây ngô của mình.

Tâm trạng có chút trầm trọng.

***

Bố bỉm:

Hôm nay, Cố Dật Nhĩ bởi vì đột nhiên có cuộc họp, đúng lúc bảo mẫu lại xin nghỉ về quê, vì thế Tư Dật có một nhiệm vụ.

Chăm sóc một đôi song bào thai đang làm ầm ĩ.

Thật ra làm ầm ĩ cũng chỉ có Hề Hề, còn Gia Thời rất nghe lời, an tĩnh chơi đồ chơi của mình, chỉ có khi không lắp ráp được linh kiện mới có thể tâm bất cam tình bất nguyện tìm ba hỗ trợ.

Ngày nghỉ khó khăn lắm mới có được của Tư Dật cứ như vậy bị phá hỏng.

Sáng sớm tinh mơ thức dậy, TV trong nhà bật babybus, song bào thai ngồi trên sô pha thích thú xem.

Anh ăn bữa sáng xong, mặt không biểu cảm ngồi xem cùng các con.

Hai cục bột nhỏ ngồi hai bên trái phải ba ba, Tư Dật không có hứng thú với TV, nhưng thật ra đối với hai tiểu tí hin này thì rất có hứng thú.

Anh véo véo mặt Hề Hề, Hề Hề bĩu môi oán giận: “Ba ba hư!”

Tư Dật ngây ngốc cười, lại véo một chút.

Hai con mắt tròn xoe của Hề Hề quay tròn một vòng, tay béo nhỏ ôm mặt mình, ủy khuất rưng rưng: “Ba xấu! Ba xấu!”

Mắt thấy con gái nhỏ sắp khóc, Tư Dật đành phải thu tay lại, duỗi ma trảo hướng về phía Gia Thời.

Gia Thời không hề phản ứng.

“……” Thằng nhóc này không có cảm giác đau sao.

Anh lại véo một chút.

“Ba.” Gia Thời sâu kín nhìn anh một cái, ngữ khí bình tĩnh, “Đừng véo con.”

Nghiêm túc cảnh cáo.

Tư Dật híp mắt, cong môi cười: “Nếu ba nhất định phải véo thì sao?”

“Con mách mẹ.” Gia Thời nghiêng đầu, tiếp tục xem TV, “Mẹ véo ba.”

“……” Thật là một khuôn mẫu khắc ra với mẹ nó.

Tư Dật giằng co đến giữa trưa, cuối cùng cũng có thể đưa hai bé con đi ngủ.

Sau đó anh đột nhiên nhận được điện thoại của Phó Thanh Từ.

“Ở đâu?”

“Ở nhà.”

“Chờ đấy.”

“Làm gì?”

Phó Thanh Từ bên kia dừng một chút, nói: “Đưa Dĩnh Dĩnh đến nhà cậu chơi.”

“Học sinh tiểu học đâu?” Tư Dật nhíu mày.

“Trường học đột nhiên có cuộc họp.”

“Ờh.” Tư Dật vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, “Vậy cậu ở nhà chăm Dĩnh Dĩnh không phải được rồi sao, tới tìm tôi làm gì?”

“……” Ngữ khí của Phó Thanh Từ thực bình tĩnh, nhưng Tư Dật có thể nghe ra cậu ta sống không còn gì luyến tiếc, “Nó bắt tôi trang điểm cho búp bê.”

“…Sau đó?”

“Nói tôi vẽ xấu.”

Tư Dật thở dài thật sâu: “Người anh em, đến đây đi.”

Phó Thanh Từ trong nháy mắt đã tới rồi.

Vốn tưởng rằng ba bạn nhỏ có thể vui vẻ chơi, hai người bọn họ cuối cùng có thể ngồi xuống nghỉ một lát.

Kết quả không bao lâu đã nghe thấy hai tiểu nữ sinh lớn tiếng oán giận: “Anh hai vẽ thật xấu!”

Tư Gia Thời vẻ mặt buồn bực chạy trốn: “Anh đi chơi Transformers.”

Hề Hề và Dĩnh Dĩnh từ trong phòng chạy ra kéo tay ba.

Hai ông bố còn có thể thế nào, chỉ có thể nhận mệnh.

Hề Hề và Dĩnh Dĩnh đang mải mê chơi bộ búp bê các mẹ mua cho.

Chính là loại vừa có thể trang điểm, cũng có thể thay quần áo.

Kỹ thuật trang điểm của bọn họ đã chẳng ra gì còn ghét bỏ đối phương vẽ xấu.

“Cậu vẽ mặt thành đít đỏ rồi.” Tư Dật tấm tắc một tiếng.

Ánh mắt Phó Thanh Từ trầm xuống, nhàn nhạt nói: “Cậu phối màu tím với màu đỏ thì đẹp?”

“Hừ, cậu là cái đồ không có mắt thẩm mỹ.” Tư Dật cười lạnh một tiếng, “Váy ren trắng lại đi tất đỏ.”

“Tư Dật.” Phó Thanh Từ chỉ vào váy tím lấp lánh anh mặc cho búp bê, “Cậu lấy đâu ra mặt mũi nói tôi?”

Hai người bọn họ mặc gout thời trang rất tốt, đi đến chỗ nào cũng là bố bỉm phong độ, gặp một đống ren, mặt dây chuyền, đá lấp lánh thì hoàn toàn ngu người.

Cuối cùng vẫn là Tư Dật đề nghị: “Tìm cái video xem rồi làm theo đi.”

“Được.”

Cho đến khi Cố Dật Nhĩ về nhà lại phát hiện trong phòng khách không có ai, mà trong phòng loáng thoáng có tiếng nói chuyện.

Cô tiến lại gần lặng lẽ nghe.

“Màu mắt tone đất là kinh điển nhất, kiểu gì cũng không sai.”

“Má hồng nên đánh nhạt một chút.”

“Này, cậu nói môi nên thoa màu đỏ hay màu hồng.”

“Xem kết hợp với quần áo nào.”

“Cái nơ con bướm thì thế nào?”

“Có thể, mặc vào đi.”

“Nhưng tôi cảm thấy cái váy đen này cũng được.”

“Vậy thoa màu đỏ.”

Cô trợn mắt há hốc mồm đứng ở cửa.

Hơn mười phút sau, bên trong truyền đến tiếng hoan hô của Hề Hề và Dĩnh Dĩnh: “Ba ba thật là xinh đẹp!”

“……” Cố Dật Nhĩ run rẩy gọi điện thoại cho Lâm Vĩ Nguyệt.

“Dật Nhĩ? Sao vậy?”

“Trông con một ngày.” Cố Dật Nhĩ nuốt nuốt nước miếng, “Ba ba biến thành ma ma.”

Lâm Vĩ Nguyệt: “???”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro