Chương 5: Đừng ghét em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đèn được bật sáng, Tiêu Khuynh Thành nhìn căn phòng quen thuộc của mình, nhất thời liền cảm thấy đau lòng. Trải qua nhiều chuyện như vậy, việc trở về nhà dường như đã trở thành chấp niệm trong lòng nàng.

“Tiêu Khuynh Thành, hôm nay em rất lạ.”

Giang Thanh Lương là người ít nói, thông thường đều chỉ giao tiếp bằng mắt. Trong các cuộc cãi vã, nếu Tiêu Khuynh Thành không phải là người mở lời, có lẽ Giang gia cũng không sóng gió đến vậy.

Rốt cuộc là do thay đổi quá lớn hay do lòng cô đã không còn được an ổn?

Tiêu Khuynh Thành nhếch môi mỉm cười, mi mắt cong lại như ánh trăng non.

“Em không có…”

Nụ cười bỗng dưng tê cứng, dáng vẻ an tĩnh lập tức lắng xuống, ẩn hiện bên trong đáy mắt là thứ cảm xúc cực kỳ bi thống.

Gió trời mang theo kinh hãi ập tới, lướt qua khuôn mặt kinh diễm của Tiêu Khuynh Thành.

“Chẳng qua là mơ thấy một cơn ác mộng.”

Cổ họng nghẹn cứng, cảm xúc bị khóa chặt bởi vòng vây tội lỗi khiến nàng không thể nói thêm nửa lời.

Tiêu Khuynh Thành cắn chặt môi dưới, lại ngẩng đầu nhìn Giang Thanh Lương, nước mắt ủy khuất lập tức trào ra.

Ngón tay đang áp vào đùi có chút động đậy. Giang Thanh Lương rất muốn duỗi tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp kia, rốt cuộc sau khi nhớ lại chuỗi ngày sóng gió cùng Tiêu Khuynh Thành, cô lại miễn cưỡng đè xuống.

Đem bàn tay giấu trong túi quần, Giang Thanh Lương khẽ nuốt một ngụm nước bọt, cũng vô thức hạ thấp âm điệu của mình.

“Đừng lo lắng, đã không sao nữa rồi.”

Tiêu Khuynh Thành khẽ liếm cánh môi khô khan, vô lực gật đầu một cái. Hơi thở yếu ớt nhàn nhạt tản ra không trung, rất nhanh liền không còn nặng nề.

Cảm thấy không còn việc gì quan trọng, Giang Thanh Lương lập tức rời đi.

“Em nghỉ ngơi đi, tôi trở về phòng.”

Với mối quan hệ của bọn họ hiện tại, cho dù có muốn dây dưa thêm lâu cũng là điều không thể.

Tiêu Khuynh Thành từ lâu đã có bài xích với cô, có lẽ là kể từ lúc biết tin ba mẹ của hai bọn họ sẽ kết hôn với nhau, trong lòng nàng đã ôm oán giận.

Giang Thanh Lương chỉ biết Tiêu Khuynh Thành rất ghét mình, ghét đến nỗi không muốn chung nhà, không muốn nói chuyện, thậm chí còn không muốn nhìn mặt.

Oán khí trong lòng Tiêu Khuynh Thành đã lớn đến nỗi không có gì hóa giải được, Giang Thanh Lương cũng tin, hai người bọn họ dù đến cuối đời cũng không nói được một câu tử tế.

Thế nhưng hôm nay, chuyện đó lại xảy ra.

Lúc Giang Thanh Lương muốn rời đi, Tiêu Khuynh Thành lại giữ cô lại.

“Thanh Lương, có phải chị rất ghét em không?”

Cô vốn dĩ không hiểu, người ghét cô rõ ràng là Tiêu Khuynh Thành, chuyện là do nàng gây, thù là do nàng kết. Trong mối quan hệ này, Giang Thanh Lương chưa từng làm gì cả.

“Nghĩ nhiều rồi.”

Cô thở dài một hơi, biểu cảm lãnh đạm như thường. Tiêu Khuynh Thành muốn tìm ra chút biến động trên khuôn mặt đó, kỳ thực còn khó hơn lên trời.

Nàng mím môi không cam tâm, ngón tay vô lực duỗi ra nhẹ nhàng níu lấy bàn tay đối phương.

“Đừng ghét em được không?”

Nàng biết rất rõ Giang Thanh Lương không hề ghét mình, nếu thật sự ghét, kết cục thảm thương ở kiếp trước sẽ không xảy ra với cô.

Chỉ là, đối mặt với sự hoảng loạn trong lòng, nàng vẫn cố chấp muốn tìm một nơi bám víu.

Giang Thanh Lương nhíu mày nhìn ngón tay lạnh buốt bên dưới, ruột gan như xáo trộn cả lên. Mặc dù rất muốn xoa đầu nàng, nói một câu: “Không ghét.” thế nhưng vẫn là không thể.

“Tiêu Khuynh Thành, em muốn bày trò gì tôi không để tâm. Vả lại, Giang Thanh Lương tôi cũng không có thời gian để ghét người khác. Tôi không ghét em, ngược lại tôi cảm thấy, người ghét tôi chính là em.”

Một câu lại thêm một câu tựa như vết dao chí mạng ghim vào lòng ngực Tiêu Khuynh Thành. Một kiếp sai lầm của nàng, đến ai ghét ai cũng đều do nàng ngộ nhận.

Tiêu Khuynh Thành đưa tay đỡ trán, mỉm cười trong bất lực.

“Em không bày trò, em cũng không ghét chị…”

Giang Thanh Lương không hề ghét nàng, cô ấy không ghét nàng là được rồi. Một đời này của nàng sợ rằng đã không còn đủ kiêu ngạo để ghét cô nữa.

Cô thu lại bàn tay đang bị đối phương níu lấy, thận trọng giấu đi dáng vẻ run rẩy bên trong túi quần.

“Em có ghét tôi hay không, em là người rõ nhất.”

Hít sâu một hơi, Giang Thanh Lương lạnh lùng bỏ đi.

“Không còn sớm nữa. Em nghỉ ngơi đi, đừng để mọi người lo lắng.”

Mọi người ở đây, có bao gồm cả cô không?

Phòng ngủ rộng lớn rốt cuộc chỉ còn một người.

Tiêu Khuynh Thành nằm ở trên giường, nặng nề khép lại mi mắt.

Kiếp này, cho dù Giang Thanh Lương có đối xử tệ với nàng thế nào, đều do nàng đáng đời. Hối hận… cũng muộn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro