Chương 4: Hối lỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Thanh Lương cắn chặt môi dưới, đối diện với toàn thân run rẩy của Tiêu Khuynh Thành, vẫn là không thể mạnh mẽ được lâu.

Người trước mặt rõ ràng vẫn là nàng ấy, chỉ là khí tức kiêu ngạo không còn nữa, biểu cảm hung hăng chống đối kia cũng không xuất hiện.

Giang Thanh Lương nặng nề chớp mắt, sau một tiếng thở dài, cánh tay đang căng cứng cũng có dấu hiệu nâng lên.

Người kia luôn miệng bảo cô đừng chết, biểu cảm bên ngoài cũng không giống đang trù ẻo. Nhưng Giang Thanh Lương không chết, cũng sẽ không tự tiện đặt cược sinh mạng trước ván cược sinh tử.

Vậy thì đừng chết ở đây, rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Mắt thấy Tiêu Khuynh Thành khóc đến không thể thở nổi, Giang Thanh Lương hít sâu một hơi, bàn tay nhẹ nhàng ấn vào sau đầu đối phương, vô lực vuốt ve.

“Tôi không chết, em đừng khóc.”

Đem lời nói kia lặp lại mấy lần Tiêu Khuynh Thành mới chịu ngẩng đầu nhìn cô. Hốc mắt nữ nhân đỏ hoe, da vẻ nhợt nhạt tái trắng, kết hợp với dáng vẻ khóc lóc thảm thương này thật sự là muốn bức chết tâm can của Giang Thanh Lương.

Tiêu Khuynh Thành duỗi tay lau nước mắt, dè dặt giấu đi bộ dạng xấu xí của mình. Vừa rồi, cảnh tượng Giang Thanh Lương bị đánh đến chết đột ngột ập vào tâm trí khiến nàng bỗng dưng hoảng loạn. Có chút không khống chế được cảm xúc, vậy nên mới ở trước mặt của cô, bày ra dáng vẻ sợ hãi hèn mọn của mình.

Bây giờ tỉnh táo trở lại, qua cơn xúc động, cảm giác hổ thẹn liền tới.

Sau khi trở về, Tiêu Khuynh Thành ở trước mặt mẹ, quỳ xuống thành tâm nhận lỗi.

Bỗng dưng nhận ra thái độ khác biệt của con gái, bà lập tức đảo mắt nhìn Giang Thanh Lương. Bắt gặp cái lắc đầu hoang mang của đối phương, ánh mắt bà càng thêm khó xử.

Thật ra mà nói, người nhà họ Giang đối với nàng rất tốt, ba Giang là người nặng tình, đối xử với con gái riêng còn có thêm mấy phần chiều chuộng.

Anh cả Giang Thừa Trạch là một người ôn hòa, ấm áp, thường xuyên quan tâm đến em gái trong nhà.

Người tiếp theo là… Giang Thanh Lương, điển hình cho câu nói ngoài lạnh trong nóng. Dùng vẻ ngoài lạnh lẽo như sương bộc lấy mức nhiệt nóng ẩm ở trong lòng ngực.

Kiếp trước, nàng như yêu quái tác quai tác quái trong nhà họ Giang, phủ nhận sự yêu thương của những người đối tốt với mình, khiến họ không lúc nào được sống an ổn.

Sống thêm một lần, Tiêu Khuynh Thành không muốn chống đối nữa.

“Mẹ, trước kia là con không tốt, vẫn luôn làm ra những chuyện càn quấy. Con không nên ngăn cản mẹ đến với hạnh phúc của mình, là con nhất thời nông nổi…”

Nước mắt rơi xuống mặt sàn lạnh buốt.

Cho dù hôm nay có đem nàng ra lăng trì xử tử, cũng không thể nào xóa hết tội lỗi nàng đã gây ra.

Tiêu Khuynh Thành hít sâu một hơi, chủ động hướng đến ông Giang, như đứa trẻ sai phạm biết hối lỗi.

“Ba, con sẽ ngoan ngoãn.”

Mức độ cứng đầu của Tiêu Khuynh Thành người nhà họ Giang đều được chiêm ngưỡng, nếu như không chọc chết người khác thì vẫn là còn rất nhẹ.

Suy cho cùng, mọi người đều đang mở rộng vòng tay chờ đợi Tiêu Khuynh Thành quay đầu, kiếp trước họ không đợi được cũng không có nghĩa là kiếp này cũng thế.

Ông Giang kích động đến tay chân luống cuống, mặc dù rất muốn đỡ Tiêu Khuynh Thành đứng dậy, chỉ là tâm ý không thể biến thành hành động thực tế.

Ông đảo mắt nhìn vợ, mang theo xúc động không thể nói ra.

Mẹ nàng duỗi tay lau nước mắt, sau đó nhanh chóng đỡ con gái đứng dậy.

“Khuynh Thành, con thật sự… chấp nhận rồi sao?”

Tiêu Khuynh Thành chậm rãi gật đầu, khóe mắt vương lại một chút hạnh phúc, cuối cùng theo giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Mọi chuyện kết thúc, Tiêu Khuynh Thành lảo đảo trở về phòng. Bàn tay dựa vào tường lớn không ngừng bước đi, bước chân vô lực yếu ớt, suýt thì khiến nàng ngã xuống.

“Không sao chứ?”

Cánh tay bị một lực nhỏ dịu dàng đỡ lấy. Tiêu Khuynh Thành miễn cưỡng đứng dậy nhưng lại lảo đảo ngã vào vòng tay ấm áp của Giang Thanh Lương.

“Hình như em… say rồi.”

“Ừm. Tôi đưa em về phòng.”

Sau khi mẹ nàng được gả đến đây, Tiêu Khuynh Thành cũng đến đây sống. Nàng được sắp xếp một phòng cạnh Giang Thanh Lương. Sinh hoạt hằng ngày đều khó tránh khỏi việc chạm mặt nhau, điều đó khiến nàng chán ghét đến nỗi không muốn về nhà.

Nhưng mà thời thế thay đổi, cục diện cũng khác rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro