Chap 2 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tờ báo từ từ đặt xuống , hắn dường như không thể nào cười nổi khi nhìn thấy cô gái ấy . Cô tròn xoe mắt nhìn hắn . Một cái nhìn chẳng mấy thiện cảm . 
_Không phải thế chứ ! 
Hắn chỉ biết thốt lên câu đó . Cô nhếch mép cười khẩy . 
_Không ngờ chúng ta thật có duyên ! ÔNG GIÀ 
Cô cố tình nhấn mạnh chữ " ông già " , hắn tức giận nhưng cũng chẳng nói gì . Hắn toan bước đi thì cô nhanh chóng rời khỏi bàn , chắn trước mặt hắn . 
_Sao chú bỏ đi sớm vậy ? Chúng ta còn chưa nói chuyện mà  .
Cô nhìn hắn cười đầy thách thức . 
_Tôi nghĩ chúng ta không cần nói chuyện đâu dù sao cũng biết kết quả rồi . 
_Chú đừng vội kết luận vậy chứ ! Biết đâu đấy chúng ta lại hợp nhau . 
_Tôi không nghĩ vậy đâu cô bé à ! 
_Chú không thử sao biết ! 
Nói rồi cô trở lại chỗ ngồi , bình thản cầm cốc nước lọc trên bàn uống một ngụm . 
_Dẫu sao thì cả chú và cháu đều đã đến đây , chi bằng cứ ngồi lại nói chuyện coi như là ôn lại chuyện cũ và bổ sung chuyện mới . 
Hắn muốn bước đi nhưng chẳng hiểu vì sao vẫn quay trở lại bàn . Cô bình thản lật lật Menu . 
_Chú dùng gì ? 
_Nâu đá
_Chú có vẻ thích cà phê quá nhỉ ? 
Nói xong cô gọi đó . Một lúc , đồ uống mang ra . Hắn im lặng nhìn cô . Khẽ chau mày vì hành động chọc chọc cốc sinh tố sữa chua . 
_Sao chú cứ cau mày nhìn cháu thế ? 
Hắn giật mình . 
_Cháu có nghĩ là cốc sinh tố sẽ ngon hơn thay vì cháu cứ chọc chọc mà không uống không ? 
_Giống như cái lần ở quán cà phê trước ạ ? 
Cô bắt đầu ôn lại chuyện cũ .
_Lần đấy cháu uống ngon lành quá ! 
Hắn cố ý giễu cợt cô . 
_Cũng là nhờ chú đấy ! 
Lạc Dĩ Huyên ngước lên nhìn hắn . 
_Chú có thấy bữa đấy chú quá nhỏ mọn không ? 
Hắn húp một ngụm nâu đá rồi khẽ nói . 
_Còn cháu , có biết ăn nói với người lớn tuổi như thế nào không ? 
_Có ! Nhưng chỉ là những người đáng kính thôi , còn chú , cháu thấy không cần thiết .
Cô nói xong , lúc này cô mới hút cốc sinh tố , bình thản như không hề biết cô vừa nói cái gì . Hắn cố gắng mỉm cười , nói :
_Đó cũng chính là lý do vì sao cháu không có được chỗ quen thuộc của mình . 
_À....ra vậy !
Cô nói mà không thèm nhìn hắn . Húp một ngụm sinh tố nữa rồi cô đứng dậy . 
_Có lẽ một lúc nào đó , chú sẽ thấy hối hận vì buổi nói chuyện không mấy khôn khéo dành cho cháu hôm nay . À , bữa nay chúng ta chỉ mới ôn được chuyện cũ mà chưa bổ xung được chuyện mới . Chắc sẽ có một dịp khác . Chào chú ! 
Nói rồi Lạc Dĩ Huyên đứng dậy xách cái túi bước ra khỏi nhà hàng . Hắn nhìn bóng cô đi xa dần , đầu chỉ luẩn quẩn với công việc nên hắn cũng không ở lại lâu mà cũng đứng dậy trả tiền rồi về nhà . 
____________________
Hắn về nhà , mang hết cái bực dọc từ buổi sáng trút lên hết mẹ hắn . 
_Sao về sớm vậy con ? Thế nào ? Có gặp được cô ấy chứ ? 
_Có ! Đến cái là con gặp được y ngay . 
_May quá ! Cô ấy được chứ ? 
_Hơn cả sức tưởng tượng . 
_Thật hả ? Bà ấy quả không hề tâng bốc con gái mình ! Thấy bảo cô ấy được cả người lẫn nết . 
_Mẹ đùa đấy à ? Cô ta có mà xấu cả người lẫn nết ấy . 
_Con nói gì vậy ? 
_Con không biết mẹ chọn người kiểu gì nữa . Một con nhỏ thù dai  , lại khó ưa , ăn nói thì khó nghe . 
_Vậy sao ? Có nhầm không ? Bạn mẹ bảo ai cũng khen cô ấy xinh đẹp dịu dàng mà . 
_Tại mẹ chưa gặp cô ta thôi , gặp rồi con nghĩ mẹ còn khó ưa cô ta hơn cả con . Chắc bạn mẹ , bà ấy quá tâng bốc con gái mình rồi . Lần sai mẹ đừng bắt con làm mấy việc vớ vẩn này nữa . Mất bao thì giờ của con . Thôi , con về phòng . 
Hắn bỏ đi về phòng để lại mẹ hắn với vẻ mặt chưng hửng ở dưới phòng khách . Cả đêm đó hắn định làm nốt dự án nhưng vì cô mà hắn chẳng thể nào tập trung nổi . Thế là hắn đành trèo lên giường ngủ một giấc đến sáng hôm sau . 
________________________
Sáng hôm sau , hắn lái con Santafe đen đi trên đường . Hắn đi làm sớm nên ghé qua quán cà phê hôm trước . Lãnh Hiên bước vào quán , hắn khá bất ngờ vì cô đã ở đó đang ngồi trên cái bàn quen thuộc , cô đưa mắt nhìn xa xăm ra ngoài khung cửa kính . Trên bàn cô là đĩa bánh mì ốp la và cốc sinh tố sữa chua . Hắn đắn đo không biết có nên vào hay không , chỉ sợ đụng phải nó rồi mọi chuyện lại như hôm bữa . Hắn đang suy nghĩ chợt cô quay ngoắt ra nhìn hắn . Cô tròn xoe mắt , đôi lông mày khẽ nhíu lại rồi lại dãn ra , cô đưa cốc sinh tố lên miệng vừa hút vừa nhìn hắn . Hắn không có lựa chọn nào khác đành bước vào quán chọn một cái bàn cách xa chỗ cô . Hắn ngồi vào ghế gọi đồ rồi mà cô vẫn nhìn hắn . Hắn đưa mắt nhìn lại cô , cô liền đưa miếng ốp la bỏ vô miệng nhai ngấu nghiến cứ như là hàm ý chỉ hắn là miếng ốp la đó vậy . 
Hắn nhíu mày nhìn cô nghĩ : " Nhìn nó vậy mà là đứa con gái dịu dàng , xinh đẹp như lời mẹ nói sao ... " . Hắn vừa nghĩ đến cô liền đứng dậy trả tiền . Hắn thở phào nhẹ nhõm vì sắp thoát được ánh nhìn không mấy thiện cảm của cô . Đoạn hắn đưa cốc cà phê mới được mang ra lên uống một ngụm , hắn suýt bị sặc bởi tiếng của cô . 
_Ôi thôi chết ! Cháu quên tiền ở nhà rồi . 
Cô sau một hồi lục khắp túi áo , túi quần phát hiện ra là nó để quên tiền ở nhà . Bất chợt , cô đi đến chỗ hắn . 
_Chú có thể cho cháu mượn tiền được chứ ? 
Hắn ngước lên nhìn cô . 
_Không có tiền mà cũng vào ăn sao cô bé ? 
_Chú ... ! 
Mặt cô nóng đỏ . Hắn mặc kệ chả bận tâm đến cô . 
_Cháu quên tiền ở nhà . Nếu biết không có tiền cháu đã không vào !
Hắn cười khẩy . 
_Biết trước thì đã giàu cô bé à ! 
_Thế tóm lại là chú có cho cháu mượn tiền không ? 
Cô gần như gắt lên với hắn . Hắn định nói lại cô nhưng khẽ liếc nhìn thấy mắt cô hơi ươn ướt nên hắn lại thôi . 
_Được , coi như là mời một người quen vậy . Được chứ ! 
Cô " lật mặt nhanh hơn lật bánh " mỉm cười , gật đầu nhìn hắn . 
Hắn về đến nhà , toan bước lên phòng đã bị mẹ hắn gọi lại ....
__________
#Còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro