Chương I: Rắc Rối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Reng! Reng! Reng!" - Chiếc đồng hồ báo thức reo liên hồi. Thế mà vẫn có 1 con "sâu" lười không thèm dậy nữa chứ.

"Bốp!" - Con "sâu ngủ" kia lười nhác tắt chiếc đồng hồ kia và...

"Cốp!" - Tiếng 1 vật thể lạ đã rơi xuống đất và đang ôm hôn "sàn mẹ" thắm thiết.

_ Ài! Thật là, mới sáng sớm đã thế này! - Cái con người kia đang vừa nói vừa ngáp, trông rõ 2 cái mắt thâm quầng hệt như con panda luôn.

Sau 1 hồi lảm nhảm 1 mình như 1 đứa tự kỉ không hơn không kém, cái con gắn mác "panda" kia mới lò dò đi vào làm VSCN với vận tốc không thể nào mà chậm hơn. Thay quần áo xong, nó lại "lết" xuống nhà trong trạng thái "nửa tỉnh nửa mê".

_ Con chào ba mẹ! Cháu chào ông nội! Cháu đi học!

_ My à! Con không ăn sáng mà đi luôn hả? - Tiếng mẹ nó vọng ra.

_ Dạ thôi! Tí đến trường con ăn cũng được mẹ ạ! - Nó nói rồi vác cặp đi học.

Cũng may là nó không có ngủ dậy trễ lắm nên mới có thể thong thả đi thế này. Nó - Vũ Uyển My là 1 đứa con gái vô cùng bình thường, may mắn thi đậu vào ngôi trường Royal School danh giá.

Không khí hôm nay vô cùng mát mẻ, bầu trời không 1 gợn mây. Nó vừa đi vừa hưởng thụ không khí trong lành, vừa suy nghĩ mấy thứ vớ vẩn gì đó.

Đến ngã tư đèn đỏ, nó cũng chả thèm dừng lại mà cứ đi qua. Nó không để ý rằng hiện tại cái đèn giao thông đang chỉ đèn đỏ. (không có ai nhắc nó tại vì không có ai ở đấy hết).

Đang suy nghĩ vớ vẩn thì có tiếng còi xe kéo dài khiến nó giật mình, thoát khỏi cái mớ suy nghĩ hỗn độn ấy. Quay người qua nhìn thì thấy có 1 chiếc xe thể thao màu đỏ đang lao tới với 1 tốc độ chóng mặt. Nó chỉ biết đứng đấy nhắm mắt "để mặc số phận".

"Đời mình đến đây là kết thúc hả? Mình còn chưa kịp nói lời từ biệt với ông nội, với ba mẹ cơ mà. Mình...." - Nó đứng đấy mà nghĩ ngợi lung tung rồi chợt nhận ra - "Ủa?! Sao không thấy đau gì hết vậy? Hay là Tử Thần đã tu luyện được 1 phép thuật nào đó khiến con người trước khi chết không còn cảm giác gì nữa?".

Sau 1 hồi "vật lộn" với mấy cái suy nghĩ quái đản của mình thì nó dần dần hé đôi mắt của mình rồi nhìn xung quanh, rồi lại nhìn vào người mình.

_ Yeahhhhh!!!!!! Mình chưa chết! Zui quá! - Nó vui vẻ reo lên đầy phấn khích mà không biết đằng sau mình đang có 1 làn sát khí dày đặc (hình như đúng là Tử Thần đã tu luyện được cái phép thuật kia hay sao ý? -_-).

Nó đang định cất bước đi tiếp thì:

_ Này, cô kia! Cô không tính bồi thường thiệt hại do cô gây ra cho tôi hay sao? - Giọng nói không khác gì Tử Thần gọi.

Nó thì giật mình nhưng lại nghĩ cái người kia đang gọi người khác nên lại vui vẻ đi tiếp.

_ Cô kia! Cô còn không mau quay lại đây! - Giọng nói kia lại 1 lần nữa vang lên.

Nó thì vẫn đi tiếp bởi vì nó vẫn giữ cái ý nghĩ: "Anh ta có gọi mình đâu! Mình như thế này thì có thể gây ra chuyện gì lớn được chứ?!" (Bó tay toàn tập).

_ Hể?! Sao mình không đi được nữa thế này? Giày trơn quá à? - Nói rồi nó nhìn xuống cái đôi giày mà nó đang mang. Rõ ràng là trước khi mua nó đã hỏi cô bán hàng rằng: "Đây có phải giày trống trơn không mà?". Kiểu này thì từ lần sau nó sẽ không bao gìơ đi ra đấy mua nữa, tốn hết cả tiền. Nó lắc đầu chán nản.

Hắn nhìn cái con nhóc đằng trước cứ lắc đầu xong lại lảm nhảm cái gì đấy khiến cậu muốn tức điên lên mà.

_ Ê! Cô bị điếc hay sao mà tôi hỏi không trả lời? - Hắn dường như đã mất kiên nhẫn.

Nó thì giật mình quay phắt lại:

_ Anh nói tôi hả? - Nó tự chỉ mình rồi hỏi bằng cái mặt không thể nào mà thộn hơn.

Hình như cô ta muốn chọc điên hắn thì phải. Rõ ràng là cái đèn giao thông hiện lên màu đỏ lù lù mà cô ta thì cứ cắm đầu cắm cổ đi tiếp, báo hại hắn phải tránh nó nên đâm xừ nó vào cái cột điện. Nhưng hắn không quan tâm. Tại sao ư? Đơn giản thôi. Hắn giàu mà! Nhiêu đây thì nhằm nhò gì. Thứ khiến hắn bực bội là do cái con nhóc kia kìa. Đã khiến cái xe mà hắn thích nhất bị xước, không sao, hắn có thể sửa. Nhưng tại sao cô ta lại không thèm xin lỗi hắn 1 tiếng chứ? Cô ta gây ra mà?! Xong đến khi hắn xóc cổ áo cô lên thì cô ta lại trả lời 1 câu không thể nào mà ngu hơn.

_ Ờ! TÔI ĐANG NÓI CÔ ĐẤY! - Hắn gằn từng chữ một.

_ Nhưng tôi đã làm gì anh đâu mà anh kêu tôi chứ? - Hỏi ngu tập đầu

_ Cô quay lại mà nhìn thiệt hại mà cô đã gây ra đi!

Nó quay người về hướng hắn nói và nó thấy: 1 chiếc xe thể thao màu đỏ đang ở đấy với cái vết xước kéo dài từ mũi xe đến cửa xe, cạnh đấy là chiếc cột điện đã đổ từ bao giờ.

_ Đấy là do anh làm chứ có phải tôi làm đâu? - Hỏi ngu tập 2.

_ Do tôi đâm nhưng cô là người GIÁN TIẾP gây ra cái đống này! - Hắn nhấn mạnh chữ "gián tiếp"

_ Sao lại là gián tiếp? - Hỏi ngu tập 3.

_ Thế giờ tôi hỏi cô: Cái đèn giao thông rõ là đang màu đỏ thế tại sao cô cứ cắm đầu đi thế hả? - Hắn có vẻ đã mất kiên nhẫn với nó.

_ Thế lúc đấy là đèn đỏ à? - Hỏi ngu "again".

_... - Hắn không còn gì để nói với con nhóc này nữa rồi. Người gì đâu mà đầu óc cứ như là trên mây ấy.

_ Thế cho tôi xin lỗi nha! - Nói rồi đang đi thì nó chợt nhận ra: Nó đang đi theo kiểu shuffle thì phải? (-_-) Rõ ràng là nó có di chuyển chân mà sao nó cứ ở nguyên chỗ cũ vậy? Kì cục à nha!

_ Cô còn tính trêu ngươi tôi nữa đúng không? TÔI ĐANG GIỮ CỔ ÁO CÔ ĐẤYYYYYYY!!!!!! - Hắn điên thật rồi.

_ Thảo nào! Được rồi, anh mau bỏ cổ áo tôi ra đi! Sao anh không nói sớm hơn chứ?

_ Đâu dễ vậy! Cô phải bồi thường thiệt hại cho tôi đã chứ!

_ Hả!!!! Thôi, anh cứ đùa! Anh mua được cả chiếc xe kia thì chả lẽ lại không tự sửa xe được sao?

_ Tất nhiên là tôi có thể! Nhưng...

Nó nghe được câu đầu tiên thì mừng rơn, nhưng hắn chưa nói xong a! Vẫn còn từ "nhưng" và 1 cụm gì gì đó phía sau từ "nhưng" nữa đấy. Sao hôm nay là ngày quái quỷ gì mà nhọ dữ vậy trời???

_ Nhưng nếu tôi tự trả thì không phải tôi sẽ bị lỗ sao? Chung quy thì người gây ra là cô cơ mà! Hà cớ gì mà tôi phải tự trả chứ? - Thấy nó không có động tĩnh gì, hắn liền nói tiếp.

_ Hả?! Ya! Anh cũng là cái đồ ki bo! - Nó tức giận nói.

_ Ki bo nhưng ít nhất là tôi không có bị thiệt! Với cả... tôi cũng không ngại bị gắn mác "ki bo" đâu! - Hắn cười ranh mãnh.

_ Anh...

_ Tôi sao? Thôi bỏ đi! Bây giờ cô có chịu bồi thường cho tôi không?

_ Được thôi! Bao nhiêu? - Nó nói, nó không phải đứa vô liêm sỉ tới mức không dám thừa nhận những gì mình gây ra nên... thôi thì trả tiền bồi thường còn hơn là phải đứng đây lôi co với cái tên này.

_ 10!

_ Chỉ có 10 thôi á? - Nó ngạc nhiên

_ Ờ!

"Ui zời! Thế thì tôi tự trả được nhá! Có 10 000 thôi mà, tiền ăn sáng của ta những 15 000 đấy! Thôi thì hôm nay ăn ít lại vậy!" - Trích từ suy nghĩ của chụy My nhà mềnh.

_ Nài! Tiền bồi thường đấy! Thôi, tôi đi nhoa! Hẹn không bao gìơ gặp lại anh nữa nhá! - Nó rút ra 1 tờ 10 000 VND màu vàng ra đưa cho hắn rồi bỏ đi.

Hắn thì đang ngạc nhiên rằng: Sao con bé này vác lắm tiền đi thế nhở? Mà nhìn nó cũng chả ra dáng mình là tiểu thư đài cát gì mấy! Thôi kệ! Cứ có tiền đã, những chuyện khác... wên mịa nó đi.

Chưa kịp vui mừng thì trong tay hắn là 1 tờ 10 000 VND. Hắn đúng là tức điên với con nhỏ này mà. Đưa hắn 10 000 VND làm gì chứ? Ý hắn là 10 000 USD cơ mà!

_ Là 10 000 USD không phải 10 000 VND! CÔ CÓ BỊ SAO KHÔNG VẬY? 10 000 TIỀN VIỆT CÒN CHẢ ĐỦ ĐỂ RỬA XE NỮA KÌAAAAA!!!!! - Hắn hét lên làm nó đang đi suýt té ngửa.

_ WTH??? LÀ 10 000 USD Á? - Nó cũng hét to không kém.

_ Thế thôi chào anh nhá! Tôi xin "cáo từ"! Hẹn ngày gặp lại đừng bao giờ tới! - Nói xong nó vọt lẹ, không để cho tên kia nói gì. Vì nó biết nếu còn ở lại thêm 1 giây 1 tích tắc nào đó là nó phải mất thời gian với hắn thêm nữa về chuyện bồi thường a!

Hắn thì đứng nhìn bóng dáng nó chạy mà trong lòng không ngừng nghĩ ra đủ cách để hành nó nếu như gặp lại (nghĩ chuyện xa xôi dữ vậy cha -_-). Hắn đành phải ôm cái cục tức kia đi học."À mà khoan! Hình như là con nhóc kia mặc đồng phục trường Royal School thì phải?" - Hắn nghĩ rồi bỗng trên môi nở một nụ cười ranh mãnh. Không nghĩ gì nhiều nữa, hắn phóng xe đi 1 mạch tới trường mặc kệ cái cây cột điện xấu số kia đang nằm chềnh ềnh giữa đường, trong đầu hắn gìơ chỉ còn ý nghĩ trả thù thôi (có thù gì đâu mà trả -_-)

.

.

.

____________________________________
Chương đầu tiên vít dài đọc cho đã, mí chương sau thì chưa bít nhưng au sẽ cố gắng để vít dài nhất có thể 😄😄😄

Mong mọi người sẽ không bỏ ta và cái fic này!!!💗💗💗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro