Chương 6: Hung thủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt ngày hôm ấy, Thanh Du làm việc mà không hề tập trung, mắt cô cứ ngước về phía cửa sổ, chờ đợi một tin nhắn nào đó. Cô chưa bao giờ dùng thư để liên lạc với những vị thần cao cấp như Đông Thiên thần tướng, không biết có sai sót gì không? Liệu bức thư đó có bị lạc không? Anh bận rộn như vậy, có kịp đọc không? Anh có quan tâm đến chuyện đó không, hay lại nghĩ đó chỉ là điều nhỏ nhặt không đáng nhắc đến?

Tâm trạng đó kéo dài đến tận buổi mới kết thúc. Lúc đó cô đã ở trong phòng mình, vừa bôi thuốc lên vết thương xong, đang định nằm ngủ một giấc. Bỗng nhiên có một vật thể phi thẳng từ ngoài cửa vào, hạ cánh an toàn trên chiếc bàn cạnh giường, là một bức thư.

Thanh Du vội vã chạy đến, cầm bức thư lên. Khi đọc xong, cô bỗng cảm thấy tâm trạng lo lắng phập phùng của mình cả ngày này thật vô ích. Trong đó viết vỏn vẹn hai chữ: "Đã biết". Thần tướng à, ngài không cần phải kiệm lời thế chứ. Mực Thần giới được bao cấp mà! Tuy vậy cô cũng thấy yên tâm hơn, anh đã nói vậy, việc này, chắc anh sẽ có cách xử lý.

Tâm trạng vừa mới tốt lên một chút, Thanh Du bỗng nghe âm thanh ồn ào vang lên ở cửa, hình như ai đó đã về, có thể là cha cô. Ông luôn thích tạo ra hàng loạt tiếng động trước khi vào nhà, như một kiểu báo hiệu với mọi người. Không ngoài dự đoán của cô, một giọng nói vọng từ ngoài vào.

"Thanh Du, con đã về đấy à?" Rõ ràng là thanh âm của cha cô.

Thần Lúa tuy rất được trọng vọng ở Nhân giới nhưng trên Thần giới phẩm cấp lại không quá cao. Ông tính tình hiền lành, thật thà; ngoại hình vô cùng bình thường, thậm chí có thể nói là hơi xấu. Bởi vậy năm xưa khi nghe tin thần mang lòng yêu thần Tuyết, không ít người đã giật mình, lắc đầu, nói không có khả năng. Thần Tuyết mang dòng máu chiến binh, là một trong mười vị tướng trực thuộc đội quân của Đông Thiên thần tướng. Nàng thiên sinh lệ chất, tính tình lạnh lùng, kiêu ngạo. Số người mang lòng ái mộ nàng vô số nhưng hàng nghìn năm qua đi chưa từng có ai lọt vào mắt xanh của nàng. Đặt hai người cạnh nhau, thực không tìm ra chỗ nào phù hợp.

Ấy vậy mà trải qua trăm năm kiên trì theo đuổi, cuối cùng thần Lúa cũng rước được thần Tuyết về nhà. Hôn lễ diễn ra trước sự ngỡ ngàng của cả Thần giới. Nhiều khi Thanh Du vẫn cho rằng sự cố chấp của cô với Duy Phong cũng có phần di truyền bản tính từ cha mình. Chỉ là công cuộc chinh phục tình yêu của ông cuối cùng cũng có kết quả, còn cô thì từ đầu đến cuối vẫn chỉ là con số không tròn trĩnh.

Nghe tiếng cha gọi, cô vội kéo tay áo xuống che vết thương, lấy từ trên kệ xuống một quyển sách, làm như mình đang chăm chỉ trau dồi học vấn. Xong xuôi cô mới đáp lời:

"Vâng! Con ở nhà thưa cha."

Thần Lúa bước vào phòng, trìu mến nhìn người con gái duy nhất, kết tinh tình yêu của vợ chồng ông. Thanh Du lúc này mặc một bộ quần áo màu xanh lam phục sức đơn giản, thân hình gầy gò, sắc mặt có chút nhợt nhạt. Tuy nhiên như vậy so với hồi mới tỉnh lại đã tốt hơn nhiều.

"Thanh Du, Tế Thần thế nào?" Ông quan tâm hỏi.

"Thưa cha, mọi việc rất ổn ạ." Cô nhanh chóng trả lời, như để tăng sức thuyết phục, cô lục lọi trí óc ra mấy điểm tiêu biểu của buổi lễ. "Đài tế rất to, dân chúng rất thành kính, toàn bộ hoàng thất đều tham dự."

"Ờ, như vậy là tốt." Ông gật đầu hài lòng, lại hỏi tiếp. "Con có hiện thân không? Có nói những lời cha dạy con chứ."

Để chuẩn bị cho buổi Tế Thần, cha cô đã viết hẳn một bài diễn văn dài chục trang cho cô. Đại ý là thần chấp nhận lòng thành của muôn dân, sẽ khiến năm sau mưa thuận gió hòa. Tuy nhiên lại căn dặn thêm rằng mọi việc không thể phụ thuộc vào các thần quá được, mọi người phải chăm chỉ làm ăn, vun tưới cây trồng tốt mới mong có thành quả. Đoạn cuối còn bổ sung thêm mười cách chăm sóc thực vật hiệu quả nhất. Mẹ cô khi nghe thấy điều này chì hừ một cái, không cho ý kiến thêm.

Thanh Du chưa từng nghĩ mình sẽ dùng đến bài nói này, cảm giác như vậy không giống đi dự lễ tế mà là xuống diễn thuyết về giống cây trồng vậy. Hơn nữa, cô nghĩ lại buổi Tế Thần hôm trước, hình như cũng không có lúc nào thích hợp để nói về việc chăm sóc cây mít thế nào cho tốt. Nghe cha hỏi, cô bèn nói cho qua:

"Không thưa cha, con chỉ nói vài lời thôi."

"Ai chà, sao con không làm vậy." Thần Lúa có vẻ phật ý. "Cuộc sống của dân chúng vốn dĩ nhiều khó khăn, vì vậy họ đặt trọn niềm tin nơi thần linh. Những dịp như vậy, con nên gần gũi với dân chúng hơn, chỉ bảo họ những điều có thể." Ông nghiêm túc răn dạy con gái mình.

"Vâng! Lần sau con sẽ chú ý." Thanh Du không dám phản đối đành nói. Giờ cô đã hiểu vì sao một năm cha cô thường có đến ba, bốn buổi Tế Thần liền. Thuở lục giới mới hình thành, các vị thần hết sức gần gũi với con người, thường xuyên hạ trần truyền bá những kinh nghiệm, dạy dỗ dân chúng. Tuy nhiên thời gian qua đi, khoảng cách giữa Thần giới và Nhân giới cũng theo đó ngày càng xa hơn. Một vị thần thân thiện như cha cô, hiện tại đúng là hiếm có khó tìm.

"Mẹ con đâu rồi ạ?" Thanh Du đánh trống lảng, tránh để cha cô tiếp tục đề tài yêu thương dân chúng.
"À, mẹ con có việc, tối nay không về." Ông trả lời.

"Muộn như vậy, còn việc gì vậy cha?" Thanh Du thắc mắc. Từ khi cô có ý thức đến giờ luôn thấy cha mẹ cô bên nhau. Công việc của mẹ có bận đến mấy thì bà vẫn luôn cố gắng về nhà sớm. Bà nói đó là trách nhiệm và niềm vui của một người vợ. Lúc đầu về không gặp cha mẹ, cô còn tưởng họ đang bên nhau, thực hiện trau dồi tình cảm định kỳ. Không ngờ giờ chỉ có mình cha cô trở về.

"Tuyết Tế đàn có dấu hiệu bị xâm nhập. Mẹ con phải cùng một số vị thần đến đó tra xét." Thần Lúa thuận miệng đáp. Tuyết Tế đàn vốn giam giữ con quái thú từ thượng cổ. Sau sự kiện sáu trăm năm về trước, con thú thoát ra ngoài gây tai họa cho Thần giới, nơi này đã bị Đông Thiên thần tướng dùng thần lực phong tỏa lại. Yên tĩnh mấy trăm năm, không ngờ mấy ngày trước nơi này lại có dị động, khiến vợ ông phải cực nhọc đi sớm về hôm xem chừng.

"Bị xâm nhập." Thanh Du vô thức lặp lại. Không hiểu sao mỗi lần nghe đến chuyện Tuyết Tế đàn, trái tim cô đập nhanh một cách lạ thường. Chúng thần đều nói cô đến khe Vĩnh Khê sau đó mới bị trúng độc như các vị thần khác. Nhưng cô luôn nghi ngờ điều này, cô không có lý do gì để có mặt ở đó. Cha cô giải thích rằng, có thể cô lo lắng cho mọi người nên mới chạy đến chiến trường. Tuy nhiên Thanh Du biết, cô không hề có tấm lòng cao cả đó. Nếu có với thần lực của cô, cũng chỉ là đến để tìm chết, cô nhất định sẽ không hành động ngu ngốc như vậy. Ngược lại, cô nhớ rõ là mình đã đến Tuyết Tế đàn, tại sao cô lại đến nơi đó? Cô đến đó trước hay sau khi con quái thú được thả ra? Những câu hỏi đó cô không tự trả lời được. Cũng không dám hỏi ai về đáp án.

Nhận thấy sự khác lạ của con gái mình, thần Lúa mới sực nhớ ra, chuyện Tuyết Tế đàn năm đó cũng gián tiếp liên quan đến cô, bèn trấn an:

"Không có việc gì quan trọng đâu, chỉ để đề phòng một chút thôi."

"Vâng! Con không sao." Thanh Du cố gắng mỉm cười, không nên để cha mẹ lo lắng cho mình.

"À, con đang đọc sách gì vậy?" Ông nói lảng sang chuyện khác, cố xua đi không khí vừa rồi.

Thanh Du nhìn xuống cuốn sách "Cổ thư về kỳ độc và những cách hóa giải", có vẻ như đây cũng không phải đề tài hay để thảo luận. Vì vậy cô che đi tựa đề, trả lời:

"Không có gì đâu cha, con chỉ đọc chơi thôi mà."

"Đọc sách nhiều cũng tốt. Phòng cha còn vài quyển sách quý, nếu thích cha sẽ cho con mượn." Ông nhiệt tình nói.

Cha cô ngồi thêm một lúc nữa, hai cha con tán gẫu đủ thứ chuyện linh tinh. Vài lần cha cô nhắc đến trách nhiệm của một vị thần đều bị Thanh Du khéo léo chuyển sang đề tài khác. Trước khi về phòng, ông bỗng nghiêm túc nói với cô:

"Đừng nghĩ nhiều Thanh Du, còn sống là tốt rồi. Những chuyện đã qua cứ để nó qua đi."

"Vâng thưa cha." Thanh Du lập tức đáp lời, chỉ là cô không rõ, tại sao ông lại nói vậy với cô. Hơn nữa có thực mọi chuyện đều có thể cho qua được không?

Tiễn cha đi khỏi, cô nhìn xuống cuốn sách, từ bao giờ trong phòng cô lại xuất hiện tựa sách chuyên khảo vậy nhỉ. Có lẽ là khi cô bị trúng độc cha mẹ cô đã đọc để tìm phương pháp cứu chữa chăng?
Thanh Du tiện tay lật vài trang. Trong đó liệt kê độc tính các loại, ở dưới nêu cách giải, trình bày tương đối rõ ràng. Bỗng nhiên một hình ảnh đập vào mắt cô, cô giật mình, định thần lại. Đây là hình con chim trên tượng đá trong hang động ở Nhân giới. Cô nhìn sang tiêu đề, lại một lần nữa sửng sốt. Trên nền giấy trắng, mấy chữ "Ma Thảo và cách giải độc" vô cùng nổi bật.

"Người ta thường nghĩ cỏ Ma Thảo không có thuốc giải. Điều này là không đúng. Vạn vật trên đời tương sinh tương khắc, mỗi loài đều có khắc tinh của mình. Chỉ có điều loại giải dược này rất khó tìm. Đó là nước mắt của con Ma Điểu. Loài này có từ thời thượng cổ, chuyên ăn cỏ Ma Thảo, thân dài bảy tấc, chiếc mỏ sắc nhọn. Có thể đã tuyệt diệt."

Thanh Du đọc đi đọc lại những dòng chữ ghi trên cuốn sách vài lần, trong lòng hoang mang. Cô chưa từng nghe nói loại độc này có thuốc giải. Nhưng lần trước cô trúng độc Ma Thảo lại không sao, Duy Phong đã làm thế nào để cứu cô? Cuốn sách này liệu có phải của cha mẹ cô không? Hai người không có vẻ gì là biết đến điều này. Cô nên hỏi lại họ chăng?

Nhưng mà, chuyện này, có nên nói với Đông Thiên thần tướng không? Ngày đó nói chuyện với Duy Phong, dường như anh đã ngộ ra điều gì đó, liệu có phải là về loài chim này. Nhưng khi gặp tượng đá hình chim ở Nhân giới, anh cũng không có biểu hiện gì lạ. Mà tại sao tượng đá đó lại ở đấy? Tại sao mỗi lần nhìn thấy con chim này, cô lại thấy kỳ lạ đến vậy?

Vô vàn câu hỏi quanh quẩn trong đầu Thanh Du, từ khi tỉnh lại đến giờ, cô rất muốn sống bình yên, nhưng nhiều lúc chưa hẳn muốn là sẽ được. Ngày càng có nhiều nghi vấn xuất hiện. Cô cảm thấy hình như mình đã bỏ lỡ điều gì đó.

Mang theo nhiều tâm sự như vậy, đương nhiên là giấc ngủ cũng không hề ngon. Buổi sáng, Thanh Du nhìn bóng mình trong gương, lắc đầu. Ở Băng Tỏa cung sáu trăm năm khiến cô trông trẻ hơn những thần nữ cùng tuổi, tuy vậy gương mặt cô gái trong gương lúc này lại có phần nhợt nhạt, thiếu sức sống. Cô cầm lấy một cái trâm hình bướm, nghĩ bụng hôm nay nên trang điểm rực rỡ một chút.

"A!" Cô kêu lên nho nhỏ, cây trâm buông rơi trên đất. Vẫn là vết thương ở tay trái, trải qua một ngày uống thuốc, không hiểu sao vẫn không chịu lành. Thật là đáng đời, ai bảo cô đi vào hang động đó cơ chứ. Từ nay về sau nhất định sẽ không tự tìm rắc rối nữa.

Nghĩ là vậy, nhưng khi nhìn thấy Đông Thiên thần tướng xuất hiện ở trước cửa Thảo Cốc viên, Thanh Du chỉ biết thở dài, thầm nghĩ: "lại có chuyện không hay xảy ra rồi."

"Ta đang đi tìm cô." Vị thần vẫn giữ tác phong thẳng thắn của mình.

"Có chuyện gì vậy thưa thần tướng?" Cô trước tiên hành lễ sau mới hỏi.

"Đã bắt được hung thủ hạ độc cô trong bữa tiệc tại điện Lãm Châu hôm trước."

Thanh Du giật mình, trước khi cô xuống Nhân giới vụ này vẫn đang rơi vào bế tắc, nay nhanh như vậy đã có kết quả rồi sao?

"Là thần Y Hữu Phúc." Đông Thiên thần tướng một lời khẳng định.

Đầu tiên cô tưởng mình nghe nhầm. Khi cô mới tỉnh lại, vị thần đó luôn tận tâm chữa trị cho cô, nhiều đêm mất ngủ, có thứ thuốc quý nào cũng không ngại lấy cho cô dùng. Người như vậy sao có thể hại cô được?

"Đã tìm thấy cỏ Ma Thảo trong nhà ông ta. Những cô gái bị tên quốc sư đưa đến thác Khê Sam cũng được tìm thấy tại đó." Vị thần tướng liên tiếp liệt kê hàng loạt chứng cớ.

"Không thể! Không có lý do!" Thanh Du ngay lập tức phản đối.

"Thần Y có một người con và hai đồ đệ tham gia trận chiến năm xưa, tất cả đều vẫn ở Băng Tỏa cung." Anh cung cấp luôn nguyên nhân.

Lần này thì đến cả động cơ cũng rõ ràng. Cô thực muốn cười to, cô biết chuyện cô là người duy nhất tỉnh lại đã khiến nhiều người bất mãn. Đối mặt với thái độ không thân thiện, thậm chí là những lời chỉ trích của họ, cô đều im lặng chấp nhận. Chính bản thân cô đôi khi cũng cảm thấy không xứng đáng với điều này. Địa vị của cô không đáng kể, cũng chẳng có cống hiến gì cho Thần giới cả. Nhiều lúc, thậm chí Thanh Du nghĩ mình đã lấy trộm cơ hội sống của người khác. Không ngờ, đúng là có nhiều người cũng nghĩ như vậy. Họ thực sự muốn cô chết vậy sao?

"Cảm tạ thần tướng đã nói cho tôi biết tin này." Cô cố nén lại cảm xúc của mình, lên tiếng.

"Ta gặp cô không chỉ vì điều này." Vị thần nhanh chóng ngắt lời. Thanh Du im lặng, vừa rồi cô đang nghĩ tại sao một trong tứ tướng của Thần giới lại chuyển sang làm người đưa tin, giờ đúng là còn việc khác.
"Vết thương trên tay của cô thế nào rồi?" Anh cất lời.

"Thần đã khám thần Y, cũng đã bôi thuốc, nhưng nó không đỡ mà còn thấy nặng hơn. Chẳng lẽ...." Nói đến đây, cô giật mình, không phải thần Y Hữu Phúc lại chế thêm chất độc gì trong thuốc chứ?
"Không phải tại thuốc." Như hiểu được suy nghĩ của Thanh Du, vị thần trước mặt lên tiếng. "Đây là vết thương không thể lành."

"Vết thương không thể lành", năm chữ này quanh quẩn trong đầu cô, tuy không hiểu hết ý nghĩa nhưng cô biết mình lại rơi vào rắc rối mới rồi.

"Trong y thư có viết, vết cắn của loài chim Dược Điểu đó đúng là có thể giải được khí độc trong hang động nên ta mới khuyên cô để mặc cho lũ chim tấn công. Sau đó mới biết, dùng cách này, độc tuy được giải nhưng sẽ để lại tổn thương không thể chữa khỏi. Có nghĩa là càng dùng thuốc vết thương sẽ càng trở nên trầm trọng. Y thư lúc đầu ta đọc không hề có đoạn này, khả năng do thần Y đã chỉnh sửa." Nói đến đoạn sau, thần tướng tỏ vẻ ngại ngần, có lẽ là áy náy vì đã khiến cô rơi vào tình trạng này.

Ngược lại, Thanh Du không có ý trách móc gì, chính cô muốn vào hang động đó, sau gặp chuyện đều nhờ là Đông Thiên thần tướng cứu giúp. Nếu không bị con chim đó cắn, thì cũng bị khí độc chết rồi. Nhưng thần Y thực sự là người đứng sau mọi chuyện sao. Đến giờ cô vẫn không tin được vị thần hiền hòa như vậy lại có thể lập ra một kế hoạch vẹn toàn đến thế chỉ nhằm đối phó mình cô.

"Cô yên tâm, vẫn có phương thức có thể chữa lành." Thần tướng thấy vẻ mặt nhăn nhó của Thanh Du, bèn nói lời an ủi.

Cô cũng đoán là sẽ có cách, nếu không Đông Thiên thần tướng sẽ không trình bày dài dòng như vậy , chỉ là chuyện này ắt hẳn không hề dễ dàng, quả nhiên nghe anh nói tiếp:

"Tuy vậy, cách này ẩn chứa nhiều nguy hiểm. Cô nên suy nghĩ kỹ liệu có làm theo hay không."

"Xin thần tướng cứ nói." Thanh Du cẩn trọng. Điều khiến một trong tứ tướng của Thần giới phải cảnh báo thì ắt hẳn không phải đơn giản.

"Cô có biết truyền thuyết về một loại nước có thể chữa lành mọi vết thương, thậm chí có thể biến người chết thành người sống?" Anh trầm mặc một lúc rồi lên tiếng, giọng nói không thực chắc chắn, dường như cũng cảm thấy chuyện này quá hoang đường.

Thanh Du vừa nghe đến đây bỗng ngạc nhiên, lời này quen quen à, hình như đã nghe ai nói; trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh vị linh sứ nhiều chuyện tên Phi kia. Cô chầm chậm gật đầu.

Lần này đến lượt vị thần tướng ngạc nhiên, truyền thuyết cổ như vậy, cô gái này cũng biết sao? Nhưng nếu là vậy thì sẽ dễ mở lời hơn.

"Chuyện này bắt đầu từ truyền thuyết về những vị thần nguyên thủy..."

Trời đất thuở khai sinh, mịt mù, hỗn độn thành một khối. Thời Không thần là vị thần đầu tiên xuất hiện, ngài dùng chín mươi chín ngày tạo ra một thế giới sơ khai hội tụ đủ năm yếu tố: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Sau đó ngài nằm ngủ một giấc kéo dài vạn năm; trong giấc mộng, lần lượt sinh ra ba người con.

Sinh thần là con cả, khi ngài sinh ra, núi bắt đầu mọc lên, muôn loài chim bay đến, vạn hoa nở rộ, các con sông từ đó bắt đầu chảy thành dòng. Sinh thần kế tục sự nghiệp kiến tạo thế giới của Thời Không thần. Đi theo hỗ trợ ngài là ba vị Tạo thần, Tác thần, Bách Nghệ thần. Tuy nhiên các vị thần này quá mải mê sáng tạo thế giới. Vạn vật liên tiếp sinh sôi thêm mà lại không hề mất đi. Điều này khiến đất đai, nguồn sống dần cạn kiệt. Sự tự do phát triển của loài này lại là mối đe dọa đến sự tồn tại của loài khác.

Diệt thần là con thứ, từ khi sinh ra đã bất hòa cùng Sinh thần. Diệt thần cũng có ba vị thần phụ trợ là Chiến thần, Tai thần và Ôn thần. Những vị thần này không ngừng tạo nên các cuộc chiến tranh, thiên tai, dịch bệnh, phá hủy cuộc sống muôn loài. Mâu thuẫn giữa Sinh thần và Diệt thần lên đến đỉnh điểm, chiến tranh nổ ra. Cuộc đại chiến diễn ra không ngừng, bất kể ngày đêm, liên lụy đến trăm vật. Thế giới mới được tạo dựng có nguy cơ bị hủy diệt hoàn toàn.

Bấy giờ, Thời Không thần sinh ra người con thứ ba: Mệnh thần. Vị thần này vừa ra đời đã cầm trên tay guồng quay định mệnh, quản lý số phận của tất cả mọi vật trên thế giới. Phụ trợ cho ngài là Tạo Phúc thần và Tạo Vong thần. Từ đó, mọi vật sinh ra trong trời đất đều có một hạn định, số mệnh riêng. Tận mệnh, vật sẽ tự vong. Sự xuất hiện của vị thần thứ ba đã đem lại sự ổn định cho thế giới. Thần Thời Không sau đó biến mất, mười hai vị thần trên chính là những vị thần nguyên thủy, được cả lục giới kính ngưỡng.

Sau khi kiến tạo nên thế giới, họ để lại ý chí của mình ở từng giới. Tiếp đó ba vị Sinh thần, Diệt thần, Mệnh thần đã cùng nhắm mắt, chìm vào dòng thời gian. Truyền thuyết nói rằng, khi họ biến mất, các vị thần phụ trợ có người chấp nhận đi theo, có người lựa chọn ở lại tiếp tục quan sát tình hình lục giới. Tuy vậy, cho đến nay, cũng chưa ai có dịp gặp được những vị đó cả.

Đó là những kiến thức cơ bản về lục giới mà mỗi vị thần đều phải nắm rõ. Thanh Du từ ngày đầu tiên đi học đã được nghe kể về truyền thuyết này. Nhưng so ra thì cách kể chuyện của Đông Thiên thần tướng hay hơn thày giáo năm đó nhiều. Ít ra là cô đã ngồi nghe một lúc lâu mà vẫn chưa thấy buồn ngủ. Chỉ là không biết câu chuyện này sẽ dẫn đến đâu đây?

"Trong cuộc chiến giữa Sinh thần và Diệt thần năm đó, rất nhiều loại yêu quái kinh khủng đã được sinh ra, trong đó có một loại đặc biệt nguy hiểm tên gọi Giả Tước." Cuối cùng anh cũng đã nói đến trọng điểm. Thanh Du yên lặng lắng nghe, giọng điệu của vị thần vẫn trầm bổng, như đang kể truyện cổ tích trước khi ngủ.

"Giả Tước là một con chim yêu, có sức mạnh thao túng bách điểu, đặc biệt máu của nó có thể chữa lành mọi vết thương, thậm chí có khả năng cải tử hoàn sinh. Giả Tước đi theo Chiến thần, chính khả năng đặc biệt này của nó đã khiến đội quân của Chiến thần trở lên vô cùng mạnh mẽ, bách chiến bách thắng."

"Tuy vậy, sau khi Mệnh thần xuất hiện, mâu thuẫn giữa Sinh thần và Diệt thần đã được giải quyết, chiến tranh từ đó cũng chấm dứt. Giả Tước không chấp nhận điều này, vẫn không ngừng gây ra chết chóc. Chiến thần vì thế đã dùng kiếm chém chết nó."

Thanh Du gật đầu, kết cục Giả Tước này cũng giống như nhiều yêu quái khác thời đó. Sau trận chiến, phần lớn yêu quái vẫn đi theo Diệt thần, số chống đối đều bị giết. Tuy nhiên, một bộ phận không cam lòng bị khuất phục bởi vận mệnh, trong quá trình trốn chạy đã may mắn đến được vùng đất tận cùng của trời đất, nơi không có sông Tà chảy qua. Ở nơi này, chúng không chịu sự trói buộc của guồng quay vận mệnh nhưng cũng đồng nghĩa với việc chúng không thể đi qua Quỷ giới, không thể tái sinh, luân hồi. Nơi đó chính là Yêu giới hiện tại. Đó cũng là lý do các vị thần không thừa nhận Yêu giới.

"Máu của Giả Tước chảy xuống một cái hồ, từ đó truyền thuyết nói rằng nước trong hồ cũng có khả năng chữa lành mọi tổn thương, tái sinh vạn vật." Giọng nói lạnh lùng của thần tướng tiếp tục vang lên.

Thanh Du đã mơ hồ nhận ra điều thần tướng muốn nói, thứ thuốc để giải độc cho họ lúc này, ắt hẳn liên quan đến cái hồ kia. Nhưng họ biết đi đâu tìm cái hồ đó bây giờ. Thanh Du tập trung lắng nghe, lại thấy anh trầm ngâm.

"Giả Tước có một con thú cưỡi. Tên là Ma Điểu". Anh nói.

"Ma Điểu... là loài chim chuyên ăn cỏ Ma Thảo." Cô kêu lên.

"Chuyện này cô cũng biết." Thần tướng nhíu mày, ánh mắt nhìn Thanh Du không hề thân thiện.

"Tôi đọc nó trong một cuốn sách." Cô ngượng ngùng giải thích. Lại là cái miệng làm vạ cái thân, anh đang nói cô xen vào làm gì chứ. Hơn nữa, lần trước chuyện cô biết về thông môn đã khiến Đông Thiên thần tướng có vẻ nghi ngờ.

"Lại là một cuốn sách. Thần nữ có may mắn đọc được rất nhiều sách hay thật đó." Khóe miệng anh hơi nhếch lên, cô gái này không tìm được cách giải thích khác sao?

"Là Cổ thư về kỳ độc và những cách hóa giải." Thấy thái độ không tin tưởng của vị thần, Thanh Du luống cuống nói.

"Ta chưa từng nghe tên này." Anh nghi hoặc.

"Cuốn sách đang ở tại nhà tôi, nếu thần tướng muốn xem, tôi sẽ đưa cho người. Còn điều này nữa..." Thanh Du suy nghĩ một lúc, cuối cùng mang chuyện tối qua nói cho anh, tránh để anh tiếp tục ngờ vực. "Ngày hôm qua tôi mới đọc cuốn đó, hình con Ma Điểu này, rất giống với một tượng đá trong hang động Nhân giới hôm trước."

Cô nói xong nhìn sang vị thần bên cạnh, muốn thăm dò thái độ của anh, lại chỉ bắt gặp một gương mặt lạnh tanh. Cô lắc đầu, tuy anh là thần tướng chủ quản mùa đông nhưng không phải lúc nào cũng phải mang bộ mặt như băng vậy chứ?

"Có thể ta sẽ mượn cuốn sách của thần nữ xem xét một chút." Cuối cùng "tảng băng thần" cũng cất tiếng, tuy vậy giọng điệu đã hòa hoãn hơn.

"Như vậy... Loài Ma Điểu này, có liên quan gì đến chuyện vết thương không thể lành thưa thần tướng?" Cô rụt rè dẫn dắt lại đề tài vừa rồi.

"Loài này vốn tưởng đã biến mất cùng Giả Tước, mấy ngày trước lại thấy xuất hiện. Ta đã nhiều lần theo dõi nó nhưng đều mất dấu. Ta nghĩ nó có thể sẽ dẫn đến cái hồ năm đó." Anh nói ra suy đoán của mình, ánh mắt chăm chú nhìn Thanh Du. Nói xong những lời này, thấy vẻ bối rối của cô gái trước mặt, anh nhìn về phía một bụi hoa quỳnh cạnh đó, cân nhắc một chút rồi mới tiếp:

"Tuy nhiên đó chỉ là phán đoán của riêng ta, thực hư cũng chưa rõ. Hơn nữa, con chim này chỉ xuất hiện cạnh sông Tà. Cô hãy suy nghĩ kỹ, có muốn đi cùng ta lần này hay không?"

Những lời vừa rồi của thần tướng nói làm Thanh Du thực sự phân vân. Đúng như anh nói, những manh mối hiện có rất đứt đoạn, hoàn toàn không có gì chắc chắn. Sông Tà quỷ khí rất nặng, cô nhất định chịu không nổi. Hơn nữa hành trình đi tìm cái hồ bí ẩn không biết sẽ còn phát sinh những chuyện gì. Cô đi theo có lẽ sẽ làm liên lụy đến anh. Thần tướng nhất định không phải là người làm việc không suy tính kỹ. Nhưng vì lý do gì anh vẫn nói chuyện này với cô? Hay là người bị thương phải trực tiếp đến lấy nước hồ? Cô nhìn anh, muốn hỏi lại thấy anh vẫn luôn lơ đãng nhìn về bụi hoa trước mặt, hoàn toàn không có ý định giải thích thêm. Cô nên làm thế nào đây, đi cùng anh hay không?

Hết chương 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro