CHAPTER 14 ( last)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô nghịch điện thoại say mê đến nỗi dưới nhà có tiếng nói, và đến lúc có người mở cửa vào phòng, cô cũng không biết nữa. +_+

-Cô đang làm gì vậy?

-…..

Không có tiếng trả lời, cậu nhòm vào, thấy cô đang cmt cho một bức ảnh.

Cậu nghiêm nghị nói:

-Đông Thy!!

-…..

-Nhã Tử Đông Thy!!

-Gì?

-Tôi có chuyện nghiêm túc muốn bàn với cô!

Cô không quay người lại mà lười biếng nói:

-Có gì nói mau đi!

Cậu giận dữ. Chưa có đứa con gái nào dám “lơ đẹp” cậu như vậy.

Cậu với tay giật điện thoại của cô.

Cô quay lại:

-Gì hả? Đưa đây!

-Tôi nói xong sẽ đi nên cô chịu khó rời đt một chút cũng k chết đc đâu!- Cậu chán nản nói.

-OK! OK!- Cô gật đầu rồi nhắm hờ mắt lại – Nói đi!

-Tôi muốn nói với cô rằng là nhiệm vụ tôi thuê cô vốn dĩ không chỉ là làm bạn gái.

Cô đột nhiên ôm ngực hoảng hốt:

-Tôi không bán thân đâu nhé!

Cậu tỉnh rụi:

-Đừng lo! Cô bán tôi cũng không mua.

Cô đỏ bừng mặt:

-Thôi đi! Nói nhanh lên!

Cậu ngả người ra sau, khuôn mặt trầm lại:

-Cô sẽ phải chịu rất nhiều sự đau đớn về tinh thần và thể chất, có thể bà ấy sẽ còn lấy tôi ra làm lý do bắt cô chia tay với tôi. Và đương nhiên cô không yêu tôi mà còn ghét tôi thì việc đó chẳng nghĩa lý gì với cô cả. 

-Khoan. “Bà ấy” là ai?

-Mẹ tôi!

-Nhưng mẹ anh thì làm sao?

-Bà ấy muốn bán tôi!

-Bán anh ư? Ha ha! Anh dạo này hài hước quá nhỉ?

-Tóm lại! Cô không cần quan tâm. Chỉ cần đóng tốt vai một người phụ nữ tốt bụng, yêu tôi nhưng kiên cường và ngoan cố. Chỉ cần cô thể hiện thật tốt thì mẹ tôi sẽ chấp nhận cô. Cô có tiền, còn tôi thì có tự do! - Nói xong cậu nói nhỏ như chỉ mình nghe- Mà cái tính ngoan cố thì chẳng phải "đặc trưng" của cô hay sao?!

- Ừhm!

-Nhưng tôi hỏi lại, cô chắc chắn là có thể lay chuyển được mẹ tôi trước khi bị bà ấy hại chết cô chứ?- Cậu hơi cúi người xuống nhìn sàn nhà và hỏi.

- OK! Đừng lo! Tôi đã nhận tiền thì sẽ làm được!- Cô gật đầu miệng cười tươi.

Cậu lắc đầu:

-Đừng nghĩ mọi việc đơn giản như thế! Chủ nhật tuần này sẽ là “lễ ra mắt” của cô với mẹ tôi.

Cô gật đầu rồi nói:

-Nhưng mà nè! Có một số điều tôi cần nhắc trước: Thứ nhất, tôi không biết khiêu vũ hay cái gì tương tự như thế. Thứ hai: Giới hạn là anh chỉ được nắm tay, ôm và tất nhiên cấm hôn hay làm những thứ tồi tệ hơn thế!

Cậu nhếch môi:

-Cái đó thì chưa thể chắc chắn! Tùy trường hợp thôi. Nhưng tôi sẽ cố gắng hạn chế. Tôi đi trước. Mai, Jenifer sẽ đem cho cô một bộ quần áo để dự party hôm đó. 

Cô chưa kịp tiêu hoá lời cậu thì cậu đã bước ra khỏi phòng và chỉ còn nghe tiếng bước chân.

Cô nhặt cái Iphone trên giường lên và tiếp tục chơi.

……

Cậu đi thật nhanh với vẻ mặt lãnh đạm. 

“ Prince, tao không thể để mày sa vào vũng lầy ấy đc nữa. Dù biết em gái mày sẽ gặp nguy hiểm tao vẫn lôi nó vào vì mày. Mày phải dứt bỏ cái thứ chết tiệt ấy ra khỏi đầu. Mày làm như thế là loạn luân. Tao sẽ không để mày ngu ngốc như thế nữa. Tao sẽ không cho mày tiếp tục YÊU em gái mày. Anh em không thể yêu nhau. Tao sẽ ngăn bi kịch này bằng tất cả khả năng của tao vì mày và vì tình bạn của chúng ta. “ 

…….

-----END Chapter 14----

*Lúc đầu mình định đưa Mun về thời tiền sử luôn nhưng mà vì đt quá cần thiết nên lại cho vào. Hì.

*Với cả, Việc anh em cùng huyết thống yêu nhau không phải chỉ có trong phim ảnh hay truyện mà có thực nên mình mới viết vào.

Bi kịch này đã xảy ra ở một gđ mà mình quen và cũng từ đó mình viết nên truyện này. Truyện hay phim đều là mặt gương rõ nhất để phản ánh cuộc sống mà. Đừng cho rằng tất cả đều là bịa đặt nhé!

LOVE ALL,

~~~ Anny Margaret ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro