chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

————————–o0o——————————

_cô Vân cháu về rồi!!!

_Về rồi hả? lên thay đồ rồi xuống ăn tối luôn, cô nấu sắp xong rồi__vừa nghe thấy tiếng Chi, Cô vân từ trong bếp đi ra, tay cầm muỗng tay cầm dĩa trông rất bận rộn

_Vẫn còn sớm mà Cô, sao không chờ Trúc về ăn luôn__cô thắc mắc, chẳng phải lúc nào Cô Vân cũng chờ các thành viên có mặt đầy đủ rồi mới dọn thức ăn sao

_Àh, Trúc điện thoại bảo có hẹn với bạn ăn ở ngoài rồi, nghe đâu là bạn học ở Pháp

Nhi

Cái tên ấy nhanh chóng hiện ra trông tâm trí Chi một cách rất tự nhiên.

Nhói

Tại sao lại khó chịu đến như thế.

Chuyện của họ đâu có liên quan tới cô

Phải rồi, không hề liên quan

Chẳng liên quan gì tới mày Nguyễn Thùy Chi

_Cháu hơi mệt, có lẽ không ăn đâu ạh, cháu về phòng đây

Nói rồi Chi đi thẳng về phòng đóng cửa, Cô Vân đứng dưới bếp ngớ người khó hiểu

_Con nhóc này, ban nãy còn vui vẻ lắm mà

Nhìn cả bàn đầy ắp thức ăn, thở dài một hơi

.
.
.
.

Ngâm mình trong hồ nước nóng, nhắm mắt Chi cố thả lỏng người thư giản.

Từ hôm ở nhà họ Lâm về, àh đúng hơn là từ cái ngày ở khu vui chơi. Cô có thể cảm thấy được những thay đổi trong tình cảm của mình đối với
Trúc.

“Em biết rõ người chúng ta đang nói đến mà”

Trúc

Trúc

Cố mở mắt, Chi cảm thấy tay chân như rã đi. Đưa mắt nhìn xung quanh. Đây là phòng của cô. Nhưng rõ ràng là cô đang tắm rồi ngủ quên sao giờ lại nằm ở đây. Nhíu mày, Chi cố suy nghĩ xem bằng cách nào mà mình rời khỏi nhà tắm và trèo được lên giường

Cạch

Tiếng mở cửa thu hút sự chú ý của Chi ra là Trúc, hình như hắn đang bê gì trên tay thì phải

_Dậy rồi thì ăn chút cháo đi, vừa rồi cậu làm tôi với cô Vân lo chết được

Quả thật, vừa rồi cô doạ hắn đứng cả tim. Vừa về nghe cô Vân bảo cô không ăn cơm hắn đi lên phòng. Gõ cửa hoài không thấy ai ra mở, đành đánh liều, Chi vốn ghét người khác vào phòng mình (trừ cô Vân) nhưng lo cho cô hắn không còn cách nào khác. Vào phòng không thấy cô, nhưng nghe tiếng nước chảy đoán chắc cô đang tắm nên hắn định đi ra nhưng không biết một phần nào đó trông hắn thôi thúc buộc hắn bước vào đó. Thề có Chúa hắn lúc đó hắn không hề có bất cứ ý nghĩ đen tối nào hết. Nhưng khi thấy con người kia cả thân hình ngập trong nước, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt có phần tái đi vì mệt mỏi. Hắn sợ, sợ người kia có chuyện gì xảy ra, sợ cô cũng như bố mẹ mình đã bỏ hắn mà đi. Hắn hoảng loạn chạy đến hồ nước kiểm tra chắc chắn rằng cô vẫn còn thở rồi mới chạy xuống kêu cô Vân lên Lay hoay một hồi hắn với cô Vân mới đưa được cô ra giường, có phải cô nặng lắm gì đâu, ôi trời như cô hắn bế một cái là lên. Cái quan trọng ở đây là tinhd trạng của cô hiện giờ rất chi là…… Giờ nghĩ lại, tự nhiên hắn phục mình ghê

_Cậu bị áp lực chuyện gì hả?

Dẹp mấy cái nghĩ vớ vẩn qua một bên, hắn đặt tô cháo lên bàn, ngồi xuồng giường đầy quan tâm hắn đặt tay lên trán cô kiểm tra nhiệt độ

Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của ai đó trên trán mình. Bất giác Chi cảm thấy trái tim mình như bình yên lại

Chẳng ai nói với nhau câu nào,
Trúc im lặng thổi cháo đút cho Chi. Chi im lặng nhìn từng cử chỉ quan tâm chăm sóc của Trúc đối với mình. Hắn chỉ rời khỏi phòng khi đảm bảo hắn cô đã ăn no và uống thuốc đầy đủ. Hắn không về phòng mà đến phòng sách có một số vấn đề bên công ty đối thủ mà hắn cần tìm hiểu thêm

.
.
.

_Trúc

Nấp bên ngoài cánh cửa chỉ ló mỗi cái đầu vào trong phòng, Chi nhìn Trúc đang đọc sách cất tiếng khẽ gọi. Trông cô lúc này cứ như mèo con

_Sao không ngủ đi, tới đây làm chi__nhìn đồng hồ, nhìn cái dáng nhỏ nhắn đang bước vào phòng, hắn hơi giận vì cô không biết quan tâm đến sức khoẻ, nhưng cũng đầy quan tâm hắn cất tiếng hỏi

_Tôi có chuyện này muốn hỏi cô?

Nhẹ nhàng gấp tài liệu lại, hắn nhìn cô chờ đợi

Đứng ở vị trí này, Chi có thể nhìn rõ Trúc, mà đúng hơn đây là lần đầu tiên từ khi hắn về nước cô nhìn hắn một cách nghiêm túc. Mái được cắt ngắn, để lộ gương mặt trắng và đẹp hoàn mỹ của hắn. Khuôn mặt đủ sức quyến rũ để đánh gục bất kì cô gái nào. Đôi môi đầy quyến rũ. Và một đôi mắt màu đen ấm áp ẩn giấu đằng sau gọng kính kia, nhìn sâu vào đôi mắt ấy Chi có thể thấy hình ảnh của chính mình phản chiếu lại

Sống chung với nhau bao năm sao bây giờ cô mới phát hiện ra điều này nhỉ: rằng hắn có đôi mắt rất đẹp

_Chi?__hắn khẽ lên tiếng khi thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm

Nhận thấy hành động lạ thường cuả mình, Chi cúi đầu gượng, chợt nhớ đến mục đích mà mình tới đây, cố lấy lại bình tĩnh, cô nhìn thẳng vào hắn hỏi

_Trúc, đối với cô tôi là gì?

Thật sự Chi cũng không hiểu tại sao mình lại thốt ra câu hỏi ấy. Chỉ là cô muốn xác định tình cảm hắn dành cho cô

Quá bất ngờ, dù có chết hắn không nghỉ rằng Chi sẽ hỏi hắn câu đó. Chẳng lẽ những gì mà hắn đã làm trong suốt thời gian qua vẫn không đủ để làm cô hiểu sao: rằng hắn vẫn còn yêu cô

_Khi mới về nước cô đối với tôi rất khắt khe, tôi nghĩ có lẽ cô đang trả thù vì trước đây đã hành hạ cô. Nhưng, càng về sau càng quan tâm, chăm sóc, yêu thương khiến tôi lúng túng, mất phương hướng. Rốt cuộc đối với cô tôi là gì?

.
.

Cả hai không nói với nhau câu nào, cả không gian chìm hẳn vào trông đêm tối chỉ còn nghe tiếng kêu của những con vật hoạt động về đêm và cả tiếng bơm oxy đều đều của hai con người đang đối mặt với nhau trông căn phòng này

Khép chặt đôi mắt rồi từ từ mở ra một cách mệt mỏi, hắn trả lời nhưng không dám nhìn thẳng vào Chi

_Là người thân

Chi hỏi Trúc câu hỏi mà hắn không ngờ tới. Và Trúc đáp lại bằng câu trả lời mà Chi chưa bao giờ nghỉ đến

Là người thân?

Người thân?

Phải rồi, sao cô không nghỉ tới nhỉ. Sao cô có thể quên rằng hai người là chị em nhỉ?

Là chị em

Là người thân không hơn không kém

Một câu trả lời giúp cả hai phải không khó xử về sau

Nhìn Chi lững thững bước ra khỏi phòng, hắn thấy tim mình đau nhói. Nhi nói đúng hắn là kẻ vô cùng hèn nhát

———————FB———————————-

_Trúc~

_trúc cần thời gian__tựa người ra sau, hắn day day hai bên thái dương, suốt bữa ăn đến giờ Nhi cứ liên tục ca một điệp khúc khiến hắn đau đầu vô cùng

_Năm năm đối với Trúc vẫn chưa đủ sao? Hay là chờ đến khi cô ấy bước vào lễ đường với tên Hoàng gì đó rồi nói luôn àh!!__ngồi bên cạnh Nhi không hề có ý dừng lại mà tiếp tục “tấn công” hắn

_Cái cảm giác yêu người ghét mình, bị người ta bỏ rơi giữa đêm tuyết, bị từ chối em không hiểu đâu__hắn đưa tay lên ngực trái, như muốn nói cho cô biết rằng khi đó hắn đã đau khổ như thế nào

_Vậy tại sao còn trở về?

Hướng đôi mắt ra bên ngoài hắn khẽ thì thầm

_Trúc nghĩ rằng mình đã quên

_Cả hai người đều ngốc nghếch và bướng bỉnh như nhau

———————–End FB——————————–

Bar More

Chọn một bàn nằm hẳn trong một khuất khó ai nhìn thấy. Đưa mắt nhìn bao quát xung quanh, nhìn những dáng người đang điên cuồng trên sàn nhảy kia, cười một cách khinh bỉ. Một lũ con nhà giàu ngu ngốc.

Đã lâu rồi cô không vào bar, kể từ cái đêm người ấy đi khắp các quán bar ở Pari chi để tìm và đưa cô về nhà

_Nếu em còn tiếp tục như vầy, anh sẽ bỏ mặc em luôn

_Không ngờ lại được gặp Lâm tiểu thư ở đây

Cố nhìn rõ kẻ đang phá rối không gian riêng của mình, Nhi nhíu mày khi bắt gặp gương mặt đã gặp ở đâu đó

_Không nhớ tôi sao, hôm party ở nhà cô Phan Hoàng__Hoàng cầm ly rượu ngồi xuống bắt chuyện theo sau là đám bạn của gã

_Thì ra là Phan đại gia, xin lỗi vì đã thất lễ__nhìn gã Nhi nở nụ cười đặc trưng của một tiểu thư ăn chơi

_Có gì đâu, cùng hội cùng thuyền với nhau thôi mà__ngồi tựa mình ra ghế phía sau, gã nhấm nháp ly rượu như một ông vua

_Cùng hội cùng thuyền tôi không hiểu ý của anh lắm__giả vờ suy nghĩ cô tỏ ra khó hiểu

_Tôi yêu Chi, cô thích Trúc sao chúng ta không bắt tay hợp tác để cùng được lợi

Đặt ly rượu xuống bàn, gã ghé sát mặt vào cô thì thầm. Nhưng điều đó chẳng gây khó dễ gì cho Nhi, cô nhếch mép cười, thổi nhẹ vào tai gã

_Trò chơi là do tôi bắt đầu và kết thúc cũng sẽ là tôi. Tôi ghét nhất là chia sẻ chiến lợi phẩm của mình cho ai đó

_Tôi nói cho cô biết nếu Chi mà xảy ra chuyện gì tôi không đảm bảo tính mạng của cô đâu__gã tức giận, lần đầu tiên có kẻ dám nói chuyện kiểu đó với gã

_Vậy tôi nói luôn nếu Trúc mà xảy ra chuyện gì tôi cũng không chắc cty phan gia của nhà anh còn đứng vững đâu

Nhìn gương mặt Hoàng đang đỏ lên vì tức giận Nhi vô cùng thích thú, vẫn giữ nguyên khoảng cách như thế cô vuốt nhẹ gương mặt điển trai của gã, đặt vào đó một nụ hôn tạm biệt rồi đi thẳng ra khỏi quán Bar

Xoảng

Cả đám nhìn nhau thắc mắc không biết cô gái đã nói gì mà hắn tức giận đến thế, lần đầu tiên họ thấy gã như thế

_Đồ hồ ly, tao đã lầm khi đánh giá thấp mày__xiết chặt tay thành nắm đấm gã rít lên

Quán cafe sky

_Không biết chuyện gì mà khiến Lâm tiểu thư hẹn gặp riêng tôi thế này__khoanh tay trước ngực, cô mỉa mai

_Nếu chị đã nôn nóng như thế thì tôi cũng nói thẳng__cầm tách cà phê,Nhi thích thú thưởng thức vị ngọt thanh tao của nó__chị yêu Trúc đúng không?__ đặt tách cà phê xuống cô ấy nhìn Chi nói thẳng

_Điều gì khiến cô chắc chắn về điều đó?__thoáng lúng túng nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh cô hỏi ngược lại Nhi

_Trực giác của một người phụ nữ__vẫn nhẹ nhàng như ban đầu cô đáp

_Xin lỗi nhưng có lẽ trực giác của cô đã sai

_Điều gì khiến chị chắc chắn về điều đó

_Trực giác của một người phụ nữ__Chi thẳng thắn trả lời

Ngạc nhiên trước câu trả lời của Chi,Nhi nhếch mép cười nụ cười mà đáng lý không nên xuất hiện trên gương mặt của người phụ nữ

_Vậy thì tốt, đã không có tình cảm với Trúc thì tốt nhất chị cũng nên tránh xa Trúc ra. Bởi vì tôi sẽ không cho phép bất kì ai đem Trúc rời xa khỏi tôi. Và chị là mối đe doạ lớn nhất

Chi như đông cứng trước câu nói của Nhi. Cô không thể tin được một cô gái có thể nói ra những câu nói đe doạ người khác như thế

_Tôi không ngờ cô lại là một người thâm độc đến như thế. Nếu đã như thế thì tôi nhất quyết sẽ không buông tay. Tôi sẽ làm cho Trúc yêu tôi lần nữa. Dù cô và Trúc tình cảm có sâu nặng đến đâu, thì tôi cũng sẽ giành Trúc lại cho bằng được

_Tôi có nên xem đó là một lời tuyên chiến không nhỉ__nghiêng đầu một cách đáng yêu, Nhi tỏ vẻ hóm hỉnh

_Cô muốn nghĩ sao cũng được__Chi kéo ghế đứng dậy__Tôi nhất định sẽ không chịu thua cô

Vẫn nhìn theo dáng Chi rời khỏi quán mất rồi mất hút trông đám đông, Nhi quay lại thưởng thức tách cà phê của mình mắt ánh lên tia thích thú

_Trò chơi chỉ mới bắt đầu

Hoà mình vào đám đông trên phố,Nhi cảm thấy thoải mái vô cùng, khẽ thì thầm giai điệu gì đó

_Không biết cái “tập đoàn ồn ào” kia lên máy bay chưa nhỉ?

End Chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro